Áng Mây Trong Đêm Tối
Trần Phong về tới Dụ Châu gặp Trương phu nhân Điền gia. Họ dùng máu thử. Cuối cùng đích thực là con của bọn họ. Ba người nhọ vui vẻ. Trương phu nhân mừng mà rơi cả nước mắt. Bà cảm tạ trời phật bà cứ nghĩ rằng cả đời bà không được gặp lại con nữa.
Nhược Ly thấy vậy liền lui đi để cho ba người họ có thời gian hàn huyên tâm sự. Với nhân cơ hội này Nhược Ly có thể đi làm nhiệm vụ mà tiểu thư giao cho. Bí mật liên lạc với một vài người của Minh Nguyệt Hiên được cài cắm ở
đây.
Thực tế nói là nhiệm vụ nhưng Mạn Ngọc kêu Nhược Ly báo với bọn họ rằng Minh Nguyệt Hiên đã tan rã rồi. Mọi người có thể rời đi. Mạn Ngọc còn đem ngân lượng có được lúc hoạt động Minh Nguyệt Hiên chia cho bọn họ. Đủ để bọn họ có một số vốn trở về có thể mua miếng đất hoặc mở cửa hàng kinh doanh kiếm sống. Không cần lang bạt như khi ở cùng nàng. Không chỉ riêng ở Dụ Châu mà mọi người ở các nơi khác cũng được làm như vậy. Nhưng phần đông mọi người đều muốn ở lại đồng hành cùng Minh Nguyệt Hiên không muốn rời đi như vậy.
Sau cùng Mạn Ngọc chuyển Minh Nguyệt Hiên sang hoạt động bí mật. Với phương châm đảm bảo an toàn cho mọi người. Gặp nguy hiểm phải lo cho bản thân trước không phải nặng nề vì nhiệm vụ mà khiến bản thân bại lộ. Hoàng đế trước mặt không xử tử bọn họ. Nhưng ở phía sau âm thầm điều tra và truy sát người Minh Nguyệt Hiên. Nên Mạn Ngọc phải cố gắng làm sao để không khiến bọn họ gặp nguy hiểm.
Sau trận đánh vừa rồi Trần tướng quân cũng có cái nhìn tốt hơn về Mạn Ngọc. Tuy không làm lung lay được quân Bắc vì lực lượng họ khá đông. Nhưng cũng đưa được quân tình báo ra ngoài cầu chi viện.
Hôm sau Cửu hoàng tử lại dẫn quân đến trước thành khiêu chiến. Lần này hắn cho quân trực tiếp tấn công ồ ạt.
Trần tướng quân cùng Mạn Ngọc đều xuất quân tiên phong ra ngoài cản quân địch. Cửa thành được lệnh đóng chặt không được mở. Cuộc chiến lấy ít địch nhiều. Mạn Ngọc và Trần tướng quân đều bị thương. Toàn thân đều có dính máu. Vừa máu của bản thân vừa máu quân địch. Cửa thành bị phá liên tục sắp không trụ nổi. Mạn Ngọc vì đang có thai lại thêm phần bị thương bị A Mã La bắt được.
Đúng lúc này tiếng tù và thu binh vang lên bên phía Bắc Quốc. Các binh sĩ ngỡ
ra đều dừng lại. Cửu hoàng tử và A Mã La đều nhìn nhau. A Mã La hỏi Cửu hoàng tử:" Sao lại thu binh. Sắp công thành rồi còn bắt lui binh là sao."
Cửu hoàng tử cũng nhìn về phía tiếng tù và đang thổi kia lạnh lùng nói:" Cứ làm theo mệnh lệnh đi."
A Mã La không chịu nói:" Sắp công thành rồi rán một chút nữa phá thành xong về cũng chưa muộn."
Cửu hoàng tử liếc hắn:" Ngươi muốn trái lệnh sao. Cẩn thận phụ hãn lấy đầu nhà ngươi."
Hắn nghe vậy cũng đành hậm hực ra lệnh:" Thu binh"
Binh lính Bắc Quốc nghe vậy rút lui. A Khắc Bốt vẫn bắt theo Mạn Ngọc đi về cùng.
Trần tướng quân bị thương nặng chỉ có thể nhìn Mạn Ngọc bị bắt đi mà không cứu được. Ông cũng không biết tại sao gần công thành được mà Bắc Quốc lại rút lui. Nhưng cũng may vì thế mà giữ được thành trì. Các binh lính dìu ông về doanh trại trị thương.
Ở Yến Thành A Khắc Bốt cũng đang có một trận quyết chiến với Diệp Quân Thanh và cha con Tạ tướng quân. Hai bên cân tài cân sức thì tiếng tù và thu binh vang lên. Tuy hắn hậm hực không biết tại sao phụ hoàng cho thu binh như thế. Tuy hắn không can tâm nhưng vẫn phải thu binh về.
Qua hôm sau quân Bắc rút hết về chứ không còn tập trung ở ngoài hai thành trì như trước nữa.
Diệp Quân Thanh bàn giao lại Yến Thành cho Tạ tướng quân. Sau đó lên đường đến Lĩnh Sơn Trấn. Tam hoàng tử dẫn viện binh lúc này mới đến nơi. Trần tướng quân bị thương nặng không ra tiếp đón được sai phó tướng ra đón tiếp thay.
Tam hoàng tử nghe Trần tướng quân bị thương vô thăm ông nói:" Xin lỗi Trần tướng quân ta hành quân đến trễ. Vì ở Nam Sơn xảy ra nạn đói cướp bóc nên ta có nán lại vài hôm giúp người dân ở đó. Ta chỉ định giúp một hai ngày rồi sẽ hành quân hành tốc nhưng không ngờ vẫn tới trễ. Mong tướng quân và mọi người đừng trách ta"
Trần tướng quân lạnh nhạt đáp:" Tam hoàng tử quá lời rồi. Người lo cho dân là chuyện tốt. Sao ta trách người được."
Tam hoàng tử nói:" Ta thay mặt phụ hoàng và mọi người cảm tạ ngươi."
Trần tướng quân:" Người không cần làm vậy. Đây là chức trách của thần. Là việc mà thần nên làm mà thôi.
Tam hoàng tử nói:" Vậy ngươi nghỉ ngơi đi. Ta nghỉ ngơi một hôm. Mọi chuyện giờ đã ổn ngày mai ta sẽ trở lại kinh thành trở về bẩm báo phụ hoàng"
Trần tướng quân gật đầu:" Vâng"
Rồi quay qua thuộc hạ của hắn:" Các ngươi sắp xếp chỗ ở cho nhị hoàng tử đi."
Người lính kia tuân mệnh rồi dẫn tam hoàng tử rời đi.
Trần tướng quân nhìn Tam hoàng tử rời đi trong lòng vạn phần không phục. Cái gì mà giúp dân chứ. Chiến tranh không lo lại đi lo những chuyện đó. Dù có chuyện gì cũng phải ưu tiên chiến sự. Chứ lúc nước mất nhà tan rồi cứu giúp cô ý nghĩa gì nữa không.
Hôm sau Tam hoàng tử vừa khởi hành về kinh. Vừa rời khỏi thì Diệp Quân Thanh cũng đến nơi. Trần tướng quân bị thương không thể ra đón hắn. Hắn trực tiếp đi vào doanh trại thăm ông ấy.
Thấy hắn ông liền nói:" Điện hạ, thứ lỗi thần bị thương không thể đón tiếp người từ xa."
Diệp Quân Thanh đáp:" Không sao Người đang bị thương không cần phải làm như vậy. Dù sao ta và thúc cũng thân thiết người câu nệ mấy chuyện đó làm gì."
Trần tướng quân cười nhìn hắn.
Diệp Quân Thanh hỏi ông:" Mọi chuyện thế nào rồi. Kể ta nghe xem."
Trần tướng quân thuật lại mọi chuyện cho hắn nghe. Diệp Quân Thanh ngỡ ngàng hỏi ông ấy:" Ý thúc nói là Mạn Ngọc."
Ông gật đầu đáp:" Đúng vậy là thứ phi của người đó điện hạ. Cô nương áy thực sự có tài. Ta cũng khâm phục độ dũng cảm và tài dùng binh của nàng ta."
Diệp Quân Thanh hỏi ông:" Vậy giờ cô ấy ở đâu rồi."
Trần tướng quân nói:" Mạn Ngọc cô nương bị A Mã La bắt đi rồi ạ."
Diệp Quân Thanh hỏi lại:" Mạn Ngọc bị bắt đi rồi."
Trần tướng quân quan sát hắn rồi gật đầu.
Diệp Quân Thanh nắm chặt nắm tay hỏi:" Cô ấy bị bắt đi bao lâu rồi."
"Tính đến ngày hôm nay là được ba ngày rồi."
Diệp Quân Thanh chẳng nói gì nữa xoay người rời đi ra ngoài phân phó Lâm Vũ. Phái người Lãm Nguyệt các đi tìm Mạn Ngọc.
Mạn Ngọc ở trại Bắc Quốc bị A Mã La cho người hành hạ đủ mọi thứ trong ba ngày vừa qua. Mạn Ngọc toàn thân đau nhức ê ẩm rồi vết thương nữa. Từng đợt tra tấn dày vò nàng. Mạn Ngọc bây giờ mí mắt muốn mở ra còn không thể mở lên được. Mạn Ngọc nhiều lúc chỉ muốn buông xuôi. Nhưng cuối cùng vì đứa con trong bụng mà phải cố gắng nhiều hơn để dành lại sự sống.
Qua một ngày khi Mạn Ngọc vừa khá hơn một chút A Mã La tiền đến thẩm ván nàng. Hắn trêu đùa cười cợt:" Đây chẳng phải thứ phi của nhị hoàng tử Nam Quốc sao. Giờ lại rơi vào tay ta rồi. Ha ha.Tên Diệp Quân Thanh đó chẳng được tích sự gì cả. Ngươi nói xem hắn có tới cứu ngươi không."
Mạn Ngọc đến cái liếc mắt cũng không thèm nhìn chứ đừng nói là mở miệng. A Mã La thấy Mạn Ngọc không phản ứng bóp cầm nàng thật mạnh xoay mặt Mạn Ngọc đối diện mặt hắn. Mạn Ngọc bị hắn bóp đến đau đớn như muốn vỡ xương cằm. Nhưng Mạn Ngọc không la hét nữa chữ. Nàng trừng mắt nhìn hån.
Hắn nhìn nàng lại cợt nhã:" Nhìn ngươi xinh đẹp thế này hay hầu hạ bọn ta đi. Có khi lại được sống tốt hơn đấy."
Mạn Ngọc nghe lời bỉ ổi phát ra từ miệng hắn. Nàng phun một ngụm nước bọt nhổ vào mặt hắn nói:" Ta khinh"
A Mã La bị nàng nhổ nước bọt vào mặt hắn tức giận lau đi sau đó tát nàng một bạt tai rõ đau. In hằn năm dấu ngón tay trên mặt Mạn Ngọc. Hắn mở miệng nói:" Ngươi đúng là không biết tốt xấu. Vậy để ta ban ngươi cho đán binh lính của ta thưởng thức. Chiến tranh lâu vậy chưa được giải tỏa. Hôm nay đem ngươi cho bọn họ giải trí vậy."
Nói rồi hắn kêu người đưa Mạn Ngọc đến doanh trại kia. Mạn Ngọc la hét vùng vẫy:" Các ngươi muốn làm gì. Mau thả ta ra."
Các binh sĩ mặc nàng vùng vẫy khiêng nàng đi. Đến doanh trại trống kia. Một lúc sau một đám binh lính thô lỗ xấu xí bước vào.
Thấy Mạn Ngọc bọn chúng cười khả ố tiến lại cười cợt:" không ngờ tướng quân lại hào phóng đem tặng mĩ nhân xinh đẹp thế này cho chúng ta.
Bọn chúng nở nụ cười dâm tà tiến đến người cầm tay cầm chân đè Mạn Ngọc xuống. Mặc cho Mạn Ngọc la hét khàn cả cổ:" Các ngươi thả ta ra. Không được làm bậy. Buông ra."
Mạn Ngọc khóc thét hoảng lại hét lên:" Diệp Quân Thanh cứu ta"
Ngay trong lúc cần kể nguy hiểm mà nàng chỉ nghĩ đến hắn. Mong hắn cứu nàng. Nhưng chẳng biết hắn ở nơi nào. Có phải hắn giờ đang hạnh phúc bên người con gái hắn yêu rồi hay không. Hắn làm sao nhớ đến nàng. Hắn hận nàng còn chưa kịp huống hồ gì mà cứu.
Bọn chúng sờ xoạng người nàng. Lớp áo ngoài bị xé rách. Lộ ra nội y bên trong.
Mạn Ngọc vùng vẫy trong tuyệt vọng. Nàng rơi nước mắt. Nàng sợ không những danh tiết mà bọn chúng sẽ làm ảnh hưởng đến xin của nàng.
Mạn Ngọc thời khắc nguy hiểm lại gọi tên hắn. Bây giờ nàng vùng vẫy tuyệt vọng nhìn bọn chúng đang từ từ xé rách lớp áo nàng đi.
Lúc này Cửu hoàng tử xuất hiện hét lên:" Các ngươi dừng tay "
Bọn chúng nghe vậy liền dừng lại ngước mắt nhìn Cửu hoàng tử. Một tên không sợ hắn lên tiếng nói:" không biết Cửu hoàng tử có việc gì mà ghé vào đây. Hôm nay bọn thuộc hạ được A Mã tướng quân thưởng cho. Mong điện hạ không quấy rầy bọn ta."
Cửu hoàng tử lạnh lùng nói:" thả cô ta ra đi."
Bọn chúng cười cợt:" Cửu hoàng tử nếu người cũng muốn cô ta thì có thể ở đây chơi cùng bọn thuộc hạ. Còn nếu không xin người về cho. Đừng làm mất hứng bọn ta. "
Bọn chúng ỷ mình là người của đại hoàng tử nên rất xem thường vị cửu hoàng tử này. Nói xong bọn chúng quay lại cười khả ố nhìn Mạn Ngọc. Cửu hoàng tử không nói thêm gì rút kiếm lia một đường cứa cổ tất cả những tên lính kia. Mấy tên đó chỉ kịp trợn mắt nhìn hắn rồi ngã xuống.
Cửu hoàng tử tháo áo choàng trên người tiến về phía Mạn Ngọc. Mạn Ngọc chỉ biết thấy người liền theo bản năng lùi lại né tránh. Cửu hoàng tử bước nhanh tới phủ áo choàng lên người Mạn Ngọc. Thân thể Mạn Ngọc run lẩy bẩy nhìn hắn. Hắn bế Mạn Ngọc lên rời khỏi đó trở về doanh trướng của hắn. Rồi sai người tắm rửa thay y phục cho Mạn Ngọc. Mạn Ngọc vì hoảng sợ mà ngủ thiếp đi. Cửu hoàng tử cho người trị thương cho nàng. Rồi sai người canh chừng rồi cùng thuộc hạ của hắn rời đi.