Áng Mây Trong Đêm Tối

Chương 42: Nhận ra




Diệp Quân Thanh ra lệnh cho binh lính hướng mũi tên về phía Hắc phong sát định bắn tên.

Hắc phong sát nói:" Ngươi đừng vội giết ta. Ngươi thử hỏi vương phi yêu quý của ngươi xem ta đã cho cô ta uống thứ gì."

Diệp Quân Thanh nhìn Cao Uyển Như. Cô ta gật gù

Nhược Ly quay lại nhìn Diệp Quân Thanh gào lên:" Cái loại vũ phu nhà ngươi. Tiểu thư nhà ta làm gì sai để ngươi đối xử với cô ấy như vậy. Đồ vô lương tâm nhà ngươi. Một xác hai mạng ngươi có biết không hả. Tiểu thư đang mang thai. Con của ngươi là con của ngươi đó."

Nhược Ly rút kiếm muốn lao về phía hắn. May có Trần Phong cùng Đông thúc cản lại. Nhược Ly khóc nghẹn cả cổ.

Trần Phong cũng đau xót không thôi ôm nàng vào trong ngực bảo vệ nàng.

Diệp Quân Thanh nghe Nhược Ly nói xong sững sờ như không nghe vào tai mình hỏi lại:" Ngươi nói gì Nàng mang thai sao."

Đông thúc thay Nhược Ly trả lời :" Con bé mang thai của người được ba tháng rồi."

Diệp Quân Thanh không tin:" Không thể nào ta chua từng chạm vào nàng. Làn duy nhất đó ta đã để cô ta uống thuốc rồi mà cách đây rất lâu không thể nào có được."

Nhược Ly hét vào mặt hắn:" Ngươi không có ư? Là cái lần ngươi từ Tô Châu trở về vào cung thay ngũ hoàng tử uống ly rượu bỏ thuốc đó. Là tiểu thư nhà ta đã dùng thân giải độc cho ngươi. Giải độc cho ngươi đó."

"Không thể nào hôm đó rõ ràng là ta ngủ cùng Uyển Như. Các ngươi nói bậy gì thế. Cô ta đi ăn nằm cùng ai để giờ mang thai nói là của ta."

Nhược Ly tức sôi máu lao nhanh đến cho hắn một bạt tai nảy lửa in hằn đỏ chót năm dấu ngón tay đỏ chót trên mặt hăn.

Nhược Ly hét lên:" Đồ cặn bã nhà ngươi. Tiểu thư đem lòng yêu ngươi. Mang trong mình cốt nhục của ngươi. Vậy mà ngươi còn thốt ra được những lời đó. Ngươi có còn là con người nữa không."

Diệp Quân Thanh bị tát lại bị mắng hắn sai người bắt Nhược Ly lại. Định vung kiếm giết Nhược Ly. Lâm Vũ ngăn hắn lại nói:" Điện hạ việc Nhược Ly cô nương nói là có thật."

Diệp Quân Thanh trợn mắt nhìn hắn:" Ngươi là người của ta. Lại vì cô ta mà ăn nói bậy bạ như thế. Ngươi muốn chết phải không."

Lâm Vũ quỳ xuống:" Thuộc hạ không đám nhưng việc đó là có thật."

Lâm Xuyên cũng vội vàng quỳ xuống:" Điện hạ việc đó đúng là như vậy."

Miêu Thành Vũ cũng tiến lại nói với hắn:" Hôm đó quả thật là Mạn Ngọc cô nương giải độc cho ngươi."

Diệp Quân Thanh lắc đầu:" các ngươi nói xạo. Tại sao trước giờ các ngươi không nói cho ta biết."

Miêu Thành Vũ nói:" Là cô ấy không cho chúng ta nói."

Diệp Quân Thanh sửng sờ:" Vậy còn đứa con trong bụng Cao Uyển Như là như thế nào."

Hắc phong sát lên tiếng:" Thật thú vị ngay cả con mình còn không biết. Để ta góp vui cho ngươi thêm một chuyện nhé. Ngươi có nhớ người đứa trẻ năm xưa từng cứu người trong hồ nước ở nơi này hay không. Năm đó khi ngươi rời đi cô ta ngâm mình trong nước mấy canh giờ đến độ bị nhiễm hàn độc. Sau được người ta cứu. Sau đó ta đã vứt sợi dây mà ngươi tặng cho cô ta đi rồi. Nay ngươi lại trực tiếp đẩy ân nhân cứu mạng ngươi xuống vực cũng ngay tại chỗ này không biết ngươi có cảm nhận thế nào?"



Diệp Quân Thanh sửng sờ:" Ngươi nói gì, Ta không tin. Ngươi đừng có bịa đặt."

Hắc phong sát tiếp tục nói:" thật đáng tiếc cho cô ta dùng cả tính mạng để cứu ngươi cuối cùng chẳng đổi lại được gì. Ổi thật đáng thương."

Nói xong hắn rời đi nói vọng lại:" ngày mai ta sẽ đem thuốc giải đến đúng hẹn."

Diệp Quân Thanh nhớ lại mỗi lần khi hắn thổi khúc sáo đó Mạn Ngọc rất quan tâm đến. Luôn hỏi hắn làm sao biết khúc sáo đó. Đúng rồi chỉ có A Mạn hắn và tổ phụ của nàng mới biết được khúc nhạc này. Cao Uyển Như lúc đó nói cô ta không nhớ. Nếu thực sự sợi dây hắn tặng nàng bị mất. Làm sao nàng dám nhận hắn đây. Phải rồi.

Hắn nghĩ đến đó chân đã không còn đứng vững nữa. Hắn chống thanh kiếm vô lực quỳ xuống đất cả người buông lóng.

Hắn đang làm gì thế này. Nếu quả thật nàng là người đã cứu hắn. Vậy trước nay là hắn nhìn lầm sao. Hắn đang làm gì thế này.

Hắn lảo đảo đi đến bờ vực, vừa lẩm bẩm:" Mạn Ngọc, ta xin lỗi. Là ta sai rồi."

Diệp Quân Thanh muốn nhảy theo xuống vực. May là Miêu Thành Vũ, Lâm Xuyên và Lâm Vũ kịp thời giữ hắn lại.

Hắn vẫn một mực muốn nhảy xuống. Miêu Thành Vũ đành đánh ngất hắn để đưa về.

Cao Uyển Như tức giận nhưng không thể làm gì. Ánh mắt cô ta căm phẫn không ngờ Mạn Ngọc lại chính là người đã cứu hắn. Cao Uyển Như mong Mạn Ngọc cứ thế mà chết đi. Có như vậy mới không thể tranh giành với cô ta được.

Cô ta theo đội quân đưa Diệp Quân Thanh trở về.

Lâm Vũ Phong cũng Nghe được tin tức Mạn Ngọc ở đây liền đi đến. Lúc đến nơi chỉ còn Nhược Ly, Trần Phong,

Đông thúc và nhóm ám vệ của Trần Phong.

Lâm Vũ Phong hỏi Nhược Ly:" Nhược Ly, Mạn Ngọc đâu?"

Nhược Ly mắt đỏ hoe khàn giọng hỏi hắn:" Ngươi là ai?"

"Ta là Lâm Vũ công tử."

Nhược Ly lúc này mới lên tiếng:" Tiểu thư rơi xuống vực rồi."

Lâm Vũ Phong hốt hoảng:" Sao lai như thế."

Hắn chạy đến mép vực nhìn xuống vực thẳm kia. Hắn quỳ xuống nước mắt chảy ra. Ông trời sao trớ trêu thay hắn vừa mới nhận ra muội muội thì đã đưa muội ấy rời xa hắn.

Hắn không chấp nhận sai người:" Các ngươi mau xuống vực tìm người cho ta."

Giang Triệt ngập ngừng nói:" Điện hạ vực sâu này sâu không thấy đáy. Từ trước đến nay chưa ai dám xuống đó cả. Dưới đó được mệnh danh Quỷ Cốc không ai có thể vào được."

Lâm Vũ Phong nói:" Không vào được cũng phải vào. Dù nguy hiểm đến đâu cũng phải đi."

Giang Triệt tuân mệnh dẫn người đi. Lâm Vũ Phong cũng đi. Nhược Ly và Trần Phong cùng nhóm ám vệ cũng đi cùng bọn họ.



Mạn Ngọc rơi xuống vực chỉ còn lại chút hơi thở thoi thóp. Thật may đúng lúc sư phụ của nàng đi hái thuốc bắt gặp.

Lúc nhìn thấy nàng bà rất ngạc nhiên sao ở đây lại có người. Bà tiến gần lại thì ra là một cô nương. Hình như đã bất tỉnh rồi. Thấy máu me đầy người Mạn Ngọc bà tiến đến sờ mạch đập xem thì thấy mạch đập yếu ớt đứt quãng lúc có lúc không. Bà vội vàng đưa Mạn Ngọc trở về nhà.

Đưa về rồi bà mới thấy máu nhiều nhất ở phía dưới đùi Mạn Ngọc. Bà nghi ngờ liền bắt mạch. Thì ra cô gái này đang mang thai được hơn bốn tháng rồi. Giờ đã sảy thai. Không biết sau khi tỉnh dậy cô nương này có thể chịu nổi đã kích này hay không.

Nhìn mũi tên có độc kia. Bà liền rút mũi tên ra.

Cô gái này mất máu quá nhiều. Lại sảy thai. Giờ lại còn đang trúng độc. Không biết liệu cô nương này có qua khỏi hay không.

Bà thay đồ Mạn Ngọc ra để tri thương cho nàng.

Bà nhìn thấy cái bớt hình hoa mai màu đỏ ở vai trái Mạn Ngọc. Bà sững sờ nhìn lại thật kỹ. Là con bé là đồ đệ năm xưa bà đã nhận. Chỉ có con bé mới có cái bớt đặc biệt này mà thôi. Nó là con của sư muội bà.

Năm xưa bà vì chuyện ở tông môn nên đành phải bỏ Mạn Ngọc ở lại mà trở về. Sau đó bà bị người tông môn truy sát bị thương nặng. Phải đến quỷ cốc ẩn cư. Bà có cho một môn đồ của mình tìm kiếm nhưng không có tin tức gì.

Bà vội vàng trị thương lau người thay đồ sắc thuốc cho Mạn Ngọc. Bà chân cứu ngăn chăn độc phát tác. Vận nội công ép chất độc.

Loại độc Mạn Ngọc bị tên bắn trúng là Hoa cốt tán. Loại độc này khi trúng độc mà không giải kịp thời sẽ rất nhanh ngấm vào xương cốt gây đau đớn tê liệt toàn thân đi vào tim mà dẫn đến chết. Người bình thường đã không thể chịu được. Mà Mạn Ngọc lại bị Hàn độc. Nên độc phát tác càng nhanh nên đã ngấm sâu. Bà chỉ có thế tạm thời khắc chế độc chứ không thể giải độc hoàn toàn.

Bà không biết ai ác độc lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy với Mạn Ngọc. Bà cho môn đồ đi điều tra xem đã xảy ra chuyện gì với Mạn Ngọc.

Bà đút từng muỗng thuốc cho Mạn Ngọc. Bà nắm tay Mạn Ngọc mà nước mắt chảy ra. Bà thì thầm:" Mạn Ngọc sao con lại thành ra thế này. Con mở mắt ra nhìn sư phụ có được không. Ta xin lỗi là ta vô dụng không thể bảo vệ được cho con."

Mạn Ngọc sau khi rơi xuống vực đã bị gãy hết tứ chi. Lại bị trúng độc hoa cốt tán. Hàn độc phát tác. Giờ Mạn Ngọc rơi vào hôn mê sâu không biết bao giờ tỉnh được. Nếu độc hoa cốt tán không được giải tính mạng của nàng sẽ không thể giữ được.

Sư phụ nàng Thẩm Ngọc Dung bà quyết định đưa nàng đi gặp Bạch sư huynh. Chỉ có ông ấy có y thuật cao siêu mới có thế hi vọng giúp Mạn Ngọc giải độc và nối lại xương cốt.

Nhưng sư huynh bad đã bế quan tu luyện nhiều năm. Chưa hề xuất quan. Không biết lần này ông ấy có chịu xuất quan cứu Mạn Ngọc hay không. Dù ông ấy có chịu cứu hay không bà cũng phải thử một lần. Bà không thể trơ mắt nhìn Mạn Ngọc như thế mà ra đi được.

Bà cùng hai môn đồ đưa Mạn Ngọc đến núi Tinh Quang nơi sư huynh bà đang bế quan ẩn cư ở đó.

Sau khi rời đi không lâu bà ngận được tin tức môn đồ của mình điều tra về chuyện của Mạn Ngọc. Bà đọc xong không khỏi xót xa. Không ngờ Mạn Ngọc xảy ra nhiều chuyện đến như thế. Mà mọi chuyện lại xuất phát từ đồ đệ mà Bạch sư huynh yêu thương nhất Diệp Quân Thanh.

Đúng thật trớ trêu. Năm xưa Bạch sư huynh yêu sư muội Nhược Lan là mẫu thân của Mạn Ngọc. Nhưng Nhược Lan lại yêu Lâm Minh Triết. Bây giờ tạo hoá trêu ngươi lại để đồ đệ mà ông coi như con ruột đó kết phu thê với con gái sư muội.

Bà không ngờ hắn lại còn là nhị hoàng tử của Nam Quốc. Cha Mạn Ngọc lại là hoàng đế Thanh Quốc. Lúc trước

Sư muội bà lại chết không rõ ràng ở Nam Quốc.

Bà thấy xót thay cho cuộc đời của Mạn Ngọc. Bà lúc này cũng không biết nên khóc hay nên cười. Bà không biết

Mạn Ngọc đã kiên cường đến thế nào để có thể vượt qua mọi chuyện như vậy.