Anh Ấy Kiêu Ngạo Thế Sao

Chương 3




Ba ngày trôi qua nhanh chóng, Cố Ngữ Chân vừa ra khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy Coco đang đánh răng.

Coco là người mẫu trên sàn diễn, hai người gặp và quen biết tại thời điểm cô còn đang làm người mẫu, khi đó họ đều không có tiền, vì vậy đã cùng nhau thuê chung nhà, ở như vậy đến tận bây giờ, có thể chăm sóc cho nhau.

Coco thấy cô bước ra, miệng đầy bọt kem đánh răng nói: "Hôm nay cậu đi thử vai một mình à?"

Cố Ngữ Chân gật đầu, ít nhiều có chút lo lắng, dù sao thì cũng có rất nhiều người tranh giành vai diễn này: "Tiểu Ngư phải tham gia một cuộc họp ở công ty."

"Vậy hôm nay mình sẽ làm trợ lý của cậu, mình đi xem náo nhiệt, buổi thử vai của đạo diễn Hứa chắc chắn sẽ rất thú vị."

Cố Ngữ Chân chải tóc: "Được rồi, tiện thể cho mình thêm chút can đảm."

"Đùng rồi, đợi mình năm phút, mình sẽ xong ngay thôi." Coco vội vàng xoay người về phòng chuẩn bị.

Địa điểm thử vai được chọn ở một sân golf, Khương Y nói bởi vì phó đạo diễn muốn kiểm tra khả năng thích ứng với mọi cảnh quay của diễn viên.

Mặc dù Cố Ngữ Chân không hiểu rõ lắm, nhưng những người làm công việc nghệ thuật ít nhiều đều có chút kỳ quái, họ cũng không có khả năng sẽ giải thích từng cái một với mọi người.

Cố Ngữ Chân và Coco cùng nhau đến đó, đã có một số cô gái đứng đó.

Coco thấy có chút kỳ lạ: "Tại sao lại nhiều người như vậy, chúng ta đến muộn sao?"

Cố Ngữ Chân liếc nhìn điện thoại: "Nhưng chúng ta đã đến sớm mười lăm phút so với thời gian dự kiến rồi."

"Vậy thì chính là còn sớm."

Cố Ngữ Chân cảm giác có chỗ nào không đúng, buổi thử vai này nhìn không trang trọng cho lắm, hơn nữa cũng không có diễn viên quen thuộc nào.

Nhưng cô vẫn tiến lên chào hỏi: "Xin chào Chu lão sư, tôi là Cố Ngữ Chân, chị Khương Y đã thông báo cho tôi tới thử vai."

Phó đạo diễn đang nói chuyện với người bên cạnh, thấy cô lại đây, duỗi tay ra chỉ: "Mọi người xem, đây là cô gái mà tôi đã đề cập đến, không những xinh đẹp lại còn nghe lời hiểu chuyện."

Lời này nghe có chút kì quái, Cố Ngữ Chân còn chưa kịp nghĩ ngợi, một nhóm người ở xa đang từ từ tiến về phía bên này, ngồi xuống cách đó không xa.

Bầu không khí ở đây so với nhóm người vừa tới hoàn toàn bất đồng, vừa nhìn liền biết không tầm thường, nhẹ nhàng tự tại, hiển nhiên là đến chơi golf.

Phó đạo diễn nhìn lướt qua bên kia, vừa định thu hồi tầm mắt lại kinh ngạc mà liếc nhìn lần nữa, dường như không ngờ lại gặp được người ở đây, nhanh chóng đứng dậy đi tới: "Lý tiên sinh, thật trùng hợp, anh cũng tới chơi golf sao?"

Mấy người đàn ông trung niên thấy anh ta đi qua đó chào hỏi cũng nghiêng đầu nhìn sang.

Người đàn ông tư thế ngồi nhàn nhã, tay chống cằm, ngón tay lướt qua lại trên màn hình di động, mặc dù anh ta chỉ thản nhiên ngồi ngoài, nhưng lại giống như trung tâm của cả đám người đó vậy, bọn họ đều đang đứng trước mặt anh nói chuyện nhưng anh lại không hề có ý tứ gia nhập cuộc nói chuyện đó.

Những người bên cạnh anh đều mặc trang phục chơi golf, từ đầu đến chân đều trang bị đầy đủ.

Cũng chỉ có anh, không theo quy tắc trang phục dành cho người chơi golf, ngông nghênh tuỳ ý, mặc kệ mọi quy tắc hay quy định.

Phó đạo diễn đến gần chào hỏi một tiếng, một lát sau anh mới thong thả ung dung ngẩng đầu cho hắn một ánh nhìn, biểu cảm nhạt nhẽo, hiển nhiên là không quen biết hắn.

Phó đạo diễn Chu vươn tay ra, mở miệng tự giới thiệu: "Ngài là quý nhân khẳng định nhiều việc, có thể không nhớ đến tôi là ai. Lúc trước tôi cùng chú đến nhà anh thăm hỏi bà cụ, khi đó anh cũng có mặt."

Anh nghe xong tự hồ có chút ấn tượng, tản mạn mà mở miệng: "Ccá người cũng tới chơi?"

"Đúng vậy, lát nữa sẽ gọi thêm mấy nữ diễn viên, Lý tiên sinh cùng bạn bè nếu có hứng thú, mọi người có thể chơi cùng nhau, tiện thể làm quen."

Chu phó đạo vừa nói xong, mấy người đàn ông bên này liền cảm thấy không có khả năng, kiểu người như vậy có người nào là bọn họ chưa gặp, căn bản không cần thiết phải làm quen.

Quả nhiên mới nói xong, người đàn ông đã mở miệng cự tuyệt.

"Tôi cùng bạn bè chơi mấy ván sẽ đi, mọi người chơi đi, hết bao nhiêu cứ tính vào phần của tôi."

Nhìn vào sẽ nghĩ rằng đây là một người rất biết cách đối nhân xử thế, cho dù thích hay không đều sẽ không để lộ ra ngoài mặt, sẽ không quá thân thiện nhưng cũng không phải là không thân thiện, chỉ cần một câu đã đem lại cho người khác cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Phó đạo diễn Chu cực kỳ hường thụ, cảm thấy mình rất có mặt mũi: "Anh khách khí quá rồi, vậy chúng ta hẹn khi khác."

Anh ta vui sướng quay lại, dựng thẳng ngón tay cái: "Hôm nay thật trùng hợp, gặp được Lý tiên sinh, còn khách khí nói chúng ta cứ chơi thoải mái, hết bao nhiêu sẽ tính vào phần của hắn."

Bọn họ nghe xong liền hiểu người đàn ông đó không phải người tầm thường, biết điều mà không nhiều lời thêm nữa, chỉ là tiếc hận vì không thể đi qua làm quen.

Lý Thiệp từ chố xong, Vương Trạch Hào ở bên cạnh hỏi: "Ai vậy? Còn rất biết cách khoác lác, như vậy cũng có thể bắt quàng làm họ."

Trong nhà An Phỉ cũng có người làm bên mảng giải trí, quay đầu liếc nhìn: "Gia đình anh ta cũng có chút tiếng tăm, quan hệ với chú ruột rất tốt, hai người bọn họ thường xuyên cùng nhau ngủ với người mới."

Vương Trạch Hào nhìn sang, tầm mắt nhanh chóng dừng lại trên người một cô gái, hơi sửng sốt, do dự nói: "Anh Thiệp, đó có phải Cố Ngữ Chân hay không?"

Đều là bạn học cấp ba, nhưng đã lâu lắm không gặp lại nên không dám hẳng định.

Lý Thiệp đưa mắt nhìn về phía bên kia, sau đó thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt như là lười mở miệng.

Cô gái bên cạnh có xuất thân tốt, chưa bao giờ nhìn thấy loại chuyện dơ bẩn như vậy, vừa nghe đến thôi đã cảm thấy rất ghê tởm: " Đầu heo bụng bia dầu mỡ thế kia, không biết mấy cô gái đó nuốt trôi như thế nào?"

An Phỉ không để tâm: "Sự lựa chọn của mỗi người không giống nhau. Tất cả đều là vì lợi ích, sự nổi tiếng mới là mục tiêu mà họ hướng tới."

Vương Trạch Hạo có chút khó nói: "Nhưng trước đây cô ấy không như thế, cô ấy là một học sinh ba tốt rất trầm lặng."

An Phỉ cầm lấy gậy golf thưởng thức: "Con người đều sẽ thay đổi, cấp ba có ai không thuần khiết? Ra xã hội rồi sẽ không còn như vậy nữa, có rất nhiều lợi ích cám dỗ."

Con gái đối với loại chuyện này rất chướng mắt, thấy Lý Thiệp vẫn luôn im lặng liền quay sang nói chuyện với hắn: "Dựa vào việc bồi ngủ từng bước đi lên cũng không có gì vinh quang, anh Lý Thiệp, anh nói xem có đúng không?"

Lý Thiệp hiển nhiên không có hứng thú thảo luận loại chuyện này, uể oải đáp: "Làm sao tôi biết?"

Lời nói của anh không có chút kiên nhẫn, mọi người cho rằng đề tài này cũng không có gì thú vị, cũng không nhắc đến nữa.

An Phỉ cũng thản nhiên đem đề tài di dời: "Đừng bán tán chuyện không liên quan nữa, chúng ta chơi golf đi."

Chỉ có Vương Trạch Hào có chút xúc động, không nghĩ tới một học sinh ngoan ngoãn như vậy lại đi vào con đường này.

***

Cố Ngữ Chân thấy anh, ngoài mặt cũng không có phản ứng gì chỉ là có chút bất ngờ khi lại gặp được anh ở nơi này.

Cô hơi sững sờ, cho đến khi phó đạo diễn đi tới ngồi bên cạnh cô mới phản ứng lại, vội vàng đứng lên: "Chu lão sư, xin hỏi tôi diễn thử cảnh nào vậy ạ?"

Phó đạo diễn cười lấy ra một tập kịch bản ghi chép, đưa qua cho cô: "Trước tiên cứ ngồi xuống, chờ lát nữa tôi sẽ phối hợp diễn với cô, diễn tốt thì nhân vật này sẽ về tay cô."

Cố Ngữ Chân nhận lấy kịch bản, nhìn thoáng qua, cảm thấy rất kỳ quái.

Đây là một cảnh hôn, không có cốt truyện, cũng không có đặc điểm tính cách của các nhân vật.

Đây là muốn cô diễn thử cảnh này, hơn nữa còn phải diễn cùng cùng phó đạo diễn Chu?

Cố Ngữ Chân lờ mờ cảm thấy có điều không ổn.

Coco đi tới thì thào bên tai cô: "Chân chân, sao mình cứ có cảm giác đây không giống một buổi thử vai, người phụ nữa bên cạnh phó đạo diễn mình đã từng gặp, cô ta không phải diễn viên, là một kẻ ngốc tới đây để tìm kim chủ."

Cảm giác không ổn trong lòng Cố Ngữ Chân ngay lập tức được chứng thực, nắm chặt kịch bản trong tay: "Chu lão sư, tôi tới đây để thử vai một cách nghiêm túc."

"Như thế nào lại không nghiêm túc? Cô có vấn đề gì sao? Không sao đâu, cứ nói ra đi, mặc dù tôi lớn hơn cô hai mươi mấy tuổi, nhưng chỉ dạy việc đóng phim thì không thành vấn đề, cô xem, mọi người ở đây đều đang sẵn sàng học hỏi."

Những người đàn ông trung niên xung quanh nghe thấy câu này đều bật cười: "Lão Chu, người anh tìm xác thật rất thuần khiết nhưng hình như có chút không khôn khéo?"

Phó đạo diễn Chu khoát tay: "Quá đơn thuần cũng không có vấn đề, tôi có thể chỉ dạy, chỉ dạy tận tay cũng có thể."

Coco nghe xong bát lấy cánh tay cô, càng nghe càng thấy không đúng.

Cố Ngữ Chân cảm thấy rất xấu hổ, nhất là ở trước mặt anh chật vật như vậy, cô mím môi: "Người đại diện của tôi nói tôi tới thử vai nữ số ba của đạo diễn Hứa, nếu đã không phải, vậy thì không cần tiếp tục nữa."

Nụ cười hoà nhãn trên mặt phó đạo diễn nháy mắt mất biến mất: "Người đại diện của cô? Khương Y không nói rõ ràng với cô hôm nay rốt cuộc tới đây để làm gì sao?"

Đồng tử Cố Ngữ Chân co rút lại, vô thức lùi về phía sau, không dám tin tưởng: "Có ý gì?"

"Đừng giả vờ đơn thuần, hôm nay cô đến đây, làm cho chúng tôi vừa lòng, nhân vật này nhất định sẽ là của cô, đừng mẹ nó dông dài."

Cố Ngữ Chân cảm giác xung quanh nháy mắt trở nên yên tĩnh, sự bối rối chưa từng có khiến cô hí thở khó khăn, cô nói từng chữ một: "Cô ấy nói đây là một buổi thử vai."

"Tôi không quan tâm hai người đã nói rõ ràng hay chưa, hôm nay cô đã đến đây rồi, cũng đừng nghĩ rời đi, tôi và Khương Y quan hệ không tồi, nếu cô cố tình không nghe lời, vậy về nhà chờ phí bồi thường vi phạm hợp đồng kếch xù đi."

Cố Ngữ Chân đột nhiên mất hết sức lực, tay hơi nắm chặt, cảm thấy rất xấu hổ, cô thật sự không muốn vướng vào loại chuyện này, đặc biệt là ở ngay trước mặt Lý Thiệp.

Coco rất tức giận: "Anh đang uy hiếp chúng tôi?"

"Sao lại là uy hiếp? Đều là chuyện anh tình tôi nguyện, tiền đồ quan trọng hay những điều nhỏ nhặt này quan trọng, cô phải suy nghĩ thật kỹ."

Trường hợp như thế này vừa nhìn liền biết là đã từng gặp qua rất nhiều cô gái trẻ không nghe lời, doạ một chút, lại làm người tốt nói mấy lời ngon ngọt khuyên bảo, mỗi lần đều thành công.

Phó đạo diễn thấy cô không nói được lời nào, biểu tình hoà hoãn: "Đừng lo lắng, tôi biết mỗi cô gái đều có những lúc cảm tính, cô ngồi xuống và điều chỉnh lại cảm xúc của mình thật tốt, tôi cho cô thêm thời gian chuẩn bị." Phó đạo diễn vừa nói xong, đang muốn duỗi tay lấy kịch bản, đột nhiên có một bàn tay khác vươn ra cầm lấy kịch bản trong tay Cố Ngữ Chân.

Phó đạo diễn thấy có người xen ngang, đang muốn nổi giận, ngẩng đầu thấy người tới, lập tức thay đổi thái độ, gương mặt nở nụ cười: "Lý tiên sinh, sao anh lại tới đây, có chuyện gì muốn yêu cầu tôi làm sao?"

Lý Thiệp không nói gì, nhìn từng câu từng chữ trong kịch bản, như không có chuyện gì liền qua đây đi dạo.

Cố Ngữ Chân dần dần nắm chặt tay, không thể nói được một câu.

Anh một thân ăn mặc giản dị, vành nón hạ thấp xuống, không thấy rõ biểu cảm gương mặt, chỉ lộ ra đường nét hàm dưới xinh đẹp, giọng nói cũng lười nhác: "Đây gọi là thử vai sao?"

Phó đạo diễn mỉm cười đứng dậy trả lời: "Là thử vai, Lý tiên sinh cũng có hứng thú sao?"

Lý Thiệp liếc nhìn phó đạo diễn ở đối diện: "Chưa từng thấy buổi thử vai nào lại diễn cảnh thân mật như vậy." Ngữ khí của anh nhẹ nhàng như đang dỗ dành, rũ mắt nhìn xuống, câu tiếp theo lại ngập tràn chế giễu: "Còn tưởng rằng đang quay một bộ phim 18+."

Cố Ngữ Chân toàn thân cứng đờ: "Tôi không có..."

Phó đạo diễn thấy anh có hứng thú, cười tủm tỉm giải thích: "Không thể nào, đây là tôi đang chiếu cố một người bạn, diễn viên dưới trướng cô ấy muốn vai diễn này nên đến đây để thử vai, nếu diễn tốt, nhân vật này sẽ để cho cô ấy diễn."

"Nếu là thử vai thì chọn địa điểm đứng đắn một chút, đến nơi này thử vai dường như không thú vị." Lý Thiệp thuận miệng nói một câu bông đùa, hoàn toàn không để tâm, đem kịch bản trong tay trả lại cho phó đạo diễn: "Chơi một ván sao? Đúng lúc đang thiếu người."

"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, tới nơi này không phải để chơi golf sao?" Phó đạo diễn vui mừng khôn xiết, cũng mặc kệ Cố Ngữ Chân: "Cô qua bên kia chờ đi."

Cố Ngữ Chân bị xem như tình nhân (*) mà sai khiến, xấu hổ cùng cực, đáy mắt nóng lên.

(*): Bản cv để là tiểu mật, mình có tra nghĩa thì gg cho ra kết quả là bồ nhí? Nên mình để vậy, mọi người nếu thấy có vấn đề thì cứ góp ý cho mình nhé.

Lý Thiệp nghe vậy quay đầu nhìn lại: "Ngồi đó làm gì, cùng nhau chơi đi."

Phó đạo diễn nghe được lời này, nhìn Cố Ngữ Chân, đột nhiên hiểu rõ ý tứ của Lý Thiệp, nháy mắt trong mắt toả sáng, vội vàng lôi kéo cô: "Cô nhanh tới đây, đi theo Lý tiên sinh, đừng làm cho mọi người không cao hứng."

Cố Ngữ Chân còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy về phía trước vài bước, thiếu chút nữa là đụng phải anh.

Cô miễn cưỡng dừng bước, tầm mắt dừng lại trên ngực anh, bỗng nhiên không dám ngẩng đầu, như quay lại khoảng thời gian trước đây.

Giọng nói bên cạnh hình như đã đi xa, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Lý Thiệp tay cắm túi quần, cúi đầu nhìn cô một cái liền lui về phía sau một bước, không nói gì thêm, xoay người đi về phía trước.

Trong mắt anh không có một chút ý cười, rất lạnh lùng.

Cố Ngữ Chân cắn cắn môi, cúi đầu đi theo anh.