Sau ngày hôm đó, cô không gặp lại anh nữa, mọi thứ đều khôi phục trạng thái vốn có, như thể chuyện cô và anh gặp nhau chưa từng xảy ra.
Nhưng cuối cùng vẫn sẽ có hệ luỵ, chẳng hạn như buổi họp lớp cấp ba.
Gần đây Cố Ngữ Chân vẫn đang tìm hiểu về các trường hợp nghệ sĩ chấm dứt hợp đồng với công ty quản lý, đến khi tỉnh táo lại, hàng ngàn tin nhắn đã được gửi vào nhóm lớp sau ba năm im ắng.
Cô mở ra nhìn lướt qua, mới phát hiện là mọi người muốn mở một buổi họp lớp, thời gian và địa điểm đã được quyết định từ trước, chính là tối nay.
Bạn học tổ chức hợp lớp nhắn tin hỏi cô, tối nay có muốn đến không?
Cố Ngữ Chân suy nghĩ một lát, không từ chối, chỉ cần là cơ hội có thể nhìn anh một cái thôi, cô đều sẽ không cự tuyệt, cũng không có cách nào cự tuyệt.
Giống như bị nghiện vậy.
Nghiện là một thói quen được hình thành do sự kích thích liên tục của hệ thần kinh trung ương.
Anh là quán tính, là điều cô không thể phản kháng.
Cô nhắn tin cho Lâm Kiều, tình cờ cô ấy cũng nhắn tin hỏi cô có đi không, cô nhắn tin trả lời lại xong, đứng dậy từ đống tài liệu, bắt đầu đi chuẩn bị.
Đến buổi họp lớp, các bạn học cấp ba đều đã đến gần đủ, bầu không khí vô cùng nao nhiệt.
"Chân Chân." Cách đó không xa có một giọng nói nhẹ nhàng gọi cô lại.
Cố Ngữ Chân thấy cô ấy, nhanh chóng bước đến, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Lâm Kiều: "Cậu đến lâu chưa?"
"Mới vừa đến được một lát." Lâm Kiều cười nói, vẫn ngoan ngoãn như hồi cấp ba.
Nhưng ai có thể ngờ tới, cô gái nhỏ ngoan ngoãn thời cấp ba, ngay khi nhập học đã thẳng tay hạ gục hai giáo bá (1), năm lớp 11 cô đã viết báo cáo về giáo dục giới tính trong trường học, năm lớp 12 khiến cho một nam thần học bá nổi danh trong trường đồng ý cho cô được phép quen hai người bạn trai, nhưng một trong hai bắt buộc phải là hắn (2).
(1) Giáo bá: kiểu như trùm trường đó mọi người.
(2) Đoạn này tui dịch theo những gì tui hiểu thôi, tui cũng chưa đọc bộ Là hoạ không thể tránh nên sẽ có sai sót, ai hiểu thì comment ở dưới giúp tui nha.
Tuy rằng cô ấy không đáp ứng, nhưng vẫn nổi tiếng từ những ngày đầu nhập học, đặc biệt là người "em trai" ôn nhu, học tập xuất sắc của cô ấy, làm việc gì cũng âm thầm, ngay trên bục phát biểu trước mặt giáo viên và học sinh toàn trường đánh nhau, trong buổi thi tuyển sinh đại học trực tiếp nộp giấy trắng, ba năm cấp ba gió tanh mưa máu, là một học sinh trung học chỉ cần nghe thấy tên đã phải khiến người ta dựng ngón tay cái lên nói một câu tàn nhẫn.
Cố Ngữ Chân vừa mới ngồi xuống, người đối diện liền nhận ra cô: "Cậu là Cố Ngữ Chân phải không? Bây giờ cậu giỏi thật, là minh tinh còn thường được xuất hiện trên TV."
Cố Ngữ Chân nhìn người xa lạ phía đối diện, không nhận ra là ai, khi còn đi học cô rất im lặng, không có bạn học để ý tới cô, nên cô cũng không có quen biết nhiều người lắm.
Cô giương mắt nhìn Lâm Kiều, đáng tiếc cô ấy cũng đang bối rối, rốt cuộc thì ngoài việc dính vào những cuộc chiến gió tanh mưa máu không biết từ đâu mà có, thời gian còn lại cô ấy đều đóng vai một cô học trò ngoan ngoãn đam mê học tập, hiển nhiên là không thể nhận ra một vài người bạn trong lớp.
Cố Ngữ Chân xấu hổ nói: "Chỉ là một diễn viên bình thường."
"Nói vậy cũng không đúng, cậu đã được diễn vai chính, sau này tương lai sẽ vô cùng rực rỡ!"
Nghe bạn học nam này nói xong, mọi người trong lớp đều quay sang nhìn cô, hỏi cô đã gặp qua những nghệ sĩ nổi tiếng nào chưa, có thể xin chữ ký giùm bọn họ được không, hoặc là có tin đồn nóng hổi nào đó từ những người trong ngành giải trí không...
Đợi đến khi đồ ăn đã được đem lên, lớp trưởng đứng dậy: "Mọi người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu ăn thôi."
Cố Ngữ Chân theo bản năng nhìn ra ngoài cửa, ghế lô có nhiều người như thế, nhưng lại không có hinh bóng anh.
Vừa lúc cũng có người nhắc đến anh, dù sao thì từ cấp ba tới bây giờ người có thể để lại ấn tượng sâu sắc như vậy cũng không nhiều lắm, đẹp trai, ngang ngược, không chịu quản giáo, vẫn luôn nổi bật như trong ký ức.
Một bạn nam hỏi: "Lý Thiệp không đến sao, sau khi tốt nghiệp vẫn không có gặp lại sao?"
"Không biết, cậu ấy không trả lời tin nhắn."
"Đoán chừng là kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, không có thời gian tới họp lớp."
Nghe vậy, một người đàn ông tỏ vẻ khinh thường, thái độ rất thù địch.
Cố Ngữ Chân không muốn tiếp tục nghe, đầu hơi rũ xuống.
Lâm Kiều đưa tay ra, trong ánh mắt tràn đầy quan tâm, cô ấy là người duy nhất biết chuyện cô thích anh, thích đến mức thống khổ.
Cố Ngữ Chân lắc lắc đầu: "Mình không sao, đừng lo lắng."
Cô nói rất nhẹ, kỳ thật cô đã sớm quen với việc này, dù sao cô vẫn luôn ở một nơi chờ đợi anh xuất hiện.
Thời điểm còn đi học cũng như thế, khi nào cũng mong chờ anh xuất hiện, rất nhiều lần không thấy anh, cảm giác mất mát đã sớm thành thói quen.
Thỉnh thoảng sẽ bởi vì không có anh ở đó, cảm thấy lạc lõng chán nản, tựa như bây giờ.
Hợp lớp kết thúc, mọi người còn muốn đi tăng hai.
Cố Ngữ Chân không có dự định sẽ đi, Lâm Kiều cũng đang nghe điện thoại.
Cô nhìn thoáng qua, thấy tên của Hoắc Ngập trên màn hình điện thoại liền mở miệng trêu ghẹo: "Lớp trưởng đến đón cậu?"
Lâm Kiều gật đầu: "Bên ngoài đang mưa."
Cố Ngữ Chân không khỏi cảm thán: "Lớp trưởng vẫn ôn nhu như trước đây."
Lâm Kiều ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn ngập vẻ không thể tin nổi: "Chân Chân, cậu có hiểu lầm với hai từ ôn nhu sao?"
Cố Ngữ Chân ngơ ngác nhìn cô ấy.
Lâm Kiều bỗng nhiên không biết nên giải thích với cô về sự "ôn nhu" của Hoắc Ngập như thế nào, chỉ có thể cúi đầu cất di động, nhỏ giọng thầm thì: "Anh ấy nói chuyện tương đối dịu dàng, nhưng làm việc cùng dịu dàng lại không dính dáng tới nhau..."
Không đúng, anh ấy nói chuyện cũng rất ác liệt.
Tay Lâm Kiều cọ qua lại trên đùi, bên tai bắt đầu phiếm hồng.
Sau khi đoàn người đi ra, một chiếc xe từ phía xa chậm rãi đến gần, thân xe màu đen cao cấp ở trong bóng đêm nhưng vẫn nổi bật.
Có một người bước xuống xe, nhã nhặn lịch sự, chính là người đàn ông gây ra những trận gió tanh mưa máu, khiến hiệu trưởng lái xe suốt đêm đến trường học bắt gian yêu sớm, tức giận đến mức phải uống thuốc trợ tim cấp tốc trong kì thi tuyển sinh đại học.
Khi mọi người nhìn thấy anh ấy đi tới đều ồn ào chào hỏi, trước khi phân ban Hoặc Ngập là lớp trưởng của bọn họ.
"Mình về trước đây." Lâm Kiều chào tạm biệt mọi người, sau đó nhìn cô: "Chân Chân, mình đưa cậu về."
Cố Ngữ Chân bật cười, cô không muốn làm bóng đèn: "Cậu đi trước đi, mình ở lại lát nữa."
Lâm Kiều nghe vậy gật đầu, liếc nhìn cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập lo lắng, nhưng cũng không có nói nhiều: "Vậy khi nào cậu về đến nhà thì gọi cho mình."
Cố Ngữ Chân nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô ấy, trong lòng liền mềm nhũn: "Được, mình biết rồi."
Xung quanh Hoắc Ngập đã có rất nhiều bạn học qua chào hỏi, Lâm Kiều bước tới, anh ấy duỗi tay nắm lấy tay cô, chào tạm biệt mọi người xong liền rời đi.
Giống như khi còn đi học, Hoắc Ngập cũng sẽ đợi Lâm Kiều tan học rồi cùng nhau đi về.
"Đến bây giờ mình vẫn không thể tin được Hoắc Ngập thế nhưng sẽ nộp giây trắng trong kì thi tuyển sinh đại học."
"Mình cũng vậy, các cậu biết không, sau kì thi đại học, hiệu trưởng còn nghi ngờ phong thuỷ của trường học này không tốt, đặc biệt sai người mỗi ngày đều qua lại kiểm tra phong thuỷ trên sân thể dục, cười chết mất."
"Hoắc Ngập dĩ nhiên vẫn tốt như xưa, nhưng Lý Thiệp thì khác. Hai người đều là bạn tốt, tính cách lại khác xa nhau." Chu Ngạn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
Mọi người nghe vậy đều có chút tò mò: "Lý Thiệp làm sao vậy?"
Một bạn nữ nghe vậy không hiểu gì: "Chu Ngạn, sao cậu lại nói vậy, vừa rồi lúc mọi người nhắc đến Lý Thiệp cậu cũng tỏ thái độ, chúng ta đều là bạn học, cậu việc gì cứ phải cố tình nhằm vào cậu ấy?"
Chu Ngạn thấy bọn họ không biết gì cả, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Các cậu không biết sao, trước kia Lý Thiệp hại hai người, một người trở thành người thực vật, qua đời vào năm ngoái, người còn lại bị liệt, cả đời phải ngồi xe lăn!"
Xung quanh bỗng nhiên an tĩnh, một lúc sau mới có người phản ứng lại: "Chuyện là như thế nào?"
"Nghiêm trọng vậy sao, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Gia đình cậu ta không quan tâm đến cậu ta nên đưa cậu ta vào bộ đội huấn luyện. Kết quả là trong một lần thực hiện nhiệm vụ bọn họ gặp được một vụ sạt lở đất, vốn dĩ là cả ba người có thể cùng được cứu, nhưng cậu ta vì quá sợ hãi, bỏ lại hai đồng đội quay lại cứu cậu ta mà chạy đi, hai người bị cậu ta bỏ lại một người chết một người tàn phế, cậu không biết chúng tôi có biết bao nhiêu người khinh thường cậu ta, đúng là đồ hèn hạ!"
Tất cả đều lặng đi trong giây lát.
Cố Ngữ Chân nghe xong thì rất sửng sốt, khi cô còn chưa hoàn hồn, các bạn học trong lớp đã nói: "Thật hay giả vậy, không thể nào!"
"Mình cảm thấy theo tính cách của Lý Thiệp, rất trượng nghĩa, không nghiêm trọng đến mức như vậy chứ?"
Chu Ngạn ác liệt nói: "Người bị liệt chính là anh họ của tôi. Đời này của anh ấy coi như xong rồi. Trong cái vòng này có ai là không biết, cậu có thể hỏi bất cứ ai. Nếu tôi nói dối nửa lời, tôi sẽ trực tiếp giáp mặt quỳ xuống xin lỗi Lý Thiệp!"
Xung quanh nháy mắt an tĩnh, mấy người vừa nãy nói giúp cho Lý Thiệp giờ cũng không dám phát ra âm thanh nào, mấy bạn nam cũng đã tin.
"Thì ra là vậy, những lúc bình thường trông cậu ấy rất có nghĩa khí, không ngờ đến thời điểm quan trọng lại không có chút trách nhiệm."
"Đoán chừng là rất sợ chết, nhưng mà bỏ rơi đồng đội để tự cứu lấy bản thân thì thật sự khiến người ta thất vọng."
"Đây không phải vấn đề có sợ chết hay không, cậu ta sợ chết thì đã không sao, nhưng bọn họ trở về cứu cậu ta, vậy mà cậu ta lại bỏ rơi bọn họ, như vậy không phải là vong ân phụ nghĩa sao, khó trách hôm nay không dám tới buổi họp lớp, chắc là sợ nhìn thấy Chu Ngạn, trước kia họp lớp Chu Ngạn không tới, không phải cậu ta vẫn góp mặt sao."
Cố Ngữ Chân vẫn luôn bình tĩnh, nghe được lời nói khó nghe như vậy khó giữ được bình tĩnh, hơi thở bắt đầu gấp gáp.
Cô chậm rãi nói từng câu từng chữ: "Sự việc này đã được xác nhận rồi sao?"
Chu Ngạn nhìn qua, cậu ta không trả lời vấn đề này, bởi vì anh họ của cậu ta không muốn nhắc lại việc đã qua, nhưng cũng chưa từng phủ nhận việc Lý Thiệp bỏ rơi bọn họ tự cứu lấy mình là sự thật: "Vậy cậu nói xem, vì sao ba người cùng nhau làm nhiệm vụ, hai người một chết một tàn tật, còn cậu ta không bị thương tổn gì?"
Cố Ngữ Chân nhìn cậu ta: "Vậy có nghĩa là sự việc này còn chưa được xác nhận, đã như vậy sao cậu còn ở trước mặt mọi người nói những lời không có căn cứ đó? Nếu cậu nghĩ như thế, hẳn là nên gặp trực tiếp cậu ấy nói chuyện rõ ràng, chứ không phải là ở sau lưng cậu ấy nói những lời này."
Chu Ngạn nhất thời không biết nói như nào, cũng bộc phát: "Cái gì gọi là nói sau lưng, cậu có bệnh sao?" Cậu ta lao tới, dường như muốn động thủ.
Bạn học bên cạnh vội vàng cản lại: "Được rồi, được rồi! Đừng như vậy! Hôm nay là họp lớp, giữ lại mặt mũi cho nhau đi, đừng náo loạn nữa."
Chu Ngạn không chịu buông tha, tức giận mắng to: "Đầu óc cô ta có vấn đề mà, tôi trực tiếp hỏi cậu ta, cậu ta có dám đến gặp tôi không! Còn không phải do cô ta thích Lý Thiệp nên mới nói giúp cậu ta sao, anh họ tôi đều đã thành ra như vậy, tôi có thể không tức giận sao? Đã từng là một thiếu niên tràn đầy khí phách, hiên ngang kiêu ngạo như vậy! Lý Thiệp chính là hung thủ! Cậu ta huỷ hoại cuộc đời của hai người, cả đời đừng nghĩ thoát khỏi chuyện này, đến chết cũng đừng nghĩ!"
Cố Ngữ Chân thấy cậu ta ngang ngược vô lý như vậy, cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt, tức giận vô cùng.
Triệu Giai Ấu vội vàng kéo cô lại: "Ngữ Chân, chúng ta qua bên kia đi."
Cố Ngữ Chân bị cô ấy lôi đi, tiếng chửi bậy của Chu Ngạn mới dần nhỏ đi, Triệu Giai Ấu mở miệng: "Ngữ Chân, cậu bình tĩnh một chút."
"Mình rất bình tĩnh, mình quen biết anh ấy mười năm, anh ấy không phải người như vậy."
"Cái cậu tin tưởng là con người mà cậu thấy, điều đó không có nghĩa anh ấy không phải người như vậy."
Cố Ngữ Chân nhìn về phía cô ấy, hai người đều đã từng trải qua, đều từng yêu thầm cùng một người: "Chẳng lẽ cậu cũng không tin tưởng anh ấy sao?"
Triệu Giai Ấu không phủ nhận, có lẽ là đang nhớ tới thời thanh xuân đã từng thầm thương trộm nhớ một người.
Đi được một lúc, bỗng nhiên cô ấy mở miệng: "Ký ức thì luôn lưu giữ những thứ tốt đẹp, có thể tô điểm cho một người, nhưng cậu đã bao giờ nghĩ tới hay chưa, có lẽ chúng ta thích chỉ là người mà chúng ta tưởng tượng, anh ấy vốn dĩ cũng không phải người như vậy, chỉ là chúng ta cho rằng xung quanh anh ấy phủ một tầng ánh sáng, cho rằng anh ấy chính là mặt trời trong lòng, nhưng thực ra, đó chỉ là chúng ta tự động nhìn anh ấy qua bộ lọc đã qua chỉnh sửa. Anh ấy không phải mặt trời, cũng chỉ là một người bình thường luôn phải đối diện với những lợi ích và nguy hiểm trước mắt, cũng sẽ nghĩ đến chính mình, đây chính là thực tế."
Bước chân Cố Ngữ Chân dừng lại, nhìn về phía cô ấy. Truyện Xuyên Không
Triệu Giai Ấu cũng dừng lại, thẳng thừng nói: "Có lẽ cậu không biết, chuyện này mình đã nghe từ trước rồi, nó thực sự đã xảy ra, mà anh ấy cũng chưa bao giờ phủ nhận, cũng chưa từng đề cập đến.
Nếu... Anh ấy thật sự không phải bỏ lại đồng đội của mình tự cứu lấy bản thân, vậy tại sao lại im lặng? Dựa vào tính cách của anh ấy, khiến anh ấy mang trên mình tội danh như vậy, so với cái chết còn khổ sở hơn, không phải sao? Nhưng thái độ của anh ấy lại là cam chịu, vậy chứng mình những lời Chu Ngạn nói vừa nãy đều là sự thật..."