Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi

Chương 78




Thời gian chầm chậm trôi qua, trong nháy mắt, tiết học cuối cùng của buổi chiều hôm nay cũng sắp kết thúc rồi.

Tuy trông Thiện Lương vẫn bình tĩnh, cậu không đề cập một câu nào về việc hôm nay chính là ngày sinh nhật của mình, nhưng trong lòng cậu vẫn nhớ rõ.

Đến tận bây giờ, Cố Gia Duệ vẫn chưa nói một câu chúc mừng sinh nhật với cậu.

Thật ra cũng không phải là cậu muốn Cố Gia Duệ tặng mình quà gì, cậu chỉ muốn Cố Gia Duệ nhớ hôm nay là ngày sinh nhật mình, đừng làm lơ cậu.

Ngay cả gấu bông mà cô gái khác thích, Cố Gia Duệ cũng có thể nhớ được, nếu anh quên ngày sinh nhật của cậu thì chỉ sợ Thiện Lương sẽ trở nên vô cùng ghen ghét, khó chịu.

Tiết cuối cùng là tiết lịch sử, gần đây môn lịch sử có một chương trình khác, đó là khi còn năm phút là kết thúc tiết học, các bạn sẽ lần lượt phát biểu ý kiến.

Cố Gia Duệ cầm tờ giấy nháp của mình, tùy tiện đứng lên rồi đọc: “Hôm nay là ngày mười chín tháng mười hai, là một ngày đặc biệt.”

Đôi mắt Thiện Lương sáng ngời.

“Có lẽ mọi người đều không biết, ngày hôm nay còn có một ý nghĩa khác.”

Thiện Lương bất tri bất giác nắm chặt cây bút trong tay.

“Đó chính là……” Cố Gia Duệ hơi ngừng lại: “Vào ngày 19 tháng 12 năm 1912, anh em nhà họ Vinh sáng lập ra công ty bột mì Phúc Tân. Việc thành lập công ty này đánh dấu cột mốc quan trọng trong sự phát triển của ngành công nghiệp của đất nước thời cận đại lúc bấy giờ.”

Thiện Lương bỗng trở nên ỉu xìu, sự thất vọng tràn ngập trong đôi mắt, cậu mắng một câu: Cột mốc cái mẹ nhà cậu.

Anh không nhớ rõ.

Thật sự là không có một chút phản ứng nào, tựa như một khúc gỗ vậy.

Thiện Lương cảm thấy tâm trạng hôm nay của mình trở nên suy sụp, cậu cũng không muốn tiếp tục nghe Cố Gia Duệ nói nữa, cứ mơ mơ màng màng mà ngồi chờ đến lúc tan học.

Cố Gia Duệ theo thường lệ mà cùng đi với Thiện Lương tới căng tin.

Dọc đường đi, Thiện Lương không nói một lời, đôi môi cậu mím chặt, ánh mắt lạnh lùng.

Trong lúc ấy, cậu đã nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Thiện Lương nhớ tới hồi trước, Cố Gia Duệ lúc nào cũng dính cậu như thế, dính đến mức cảm thấy vô cùng phiền phức. Lúc cô Gia Duệ sủng một người khác, thì chính là dành hết cả tinh lực và tâm ý của mình cưng chiều người ta đến mức choáng váng.

Nhưng mấy ngày nay, Cố Gia Duệ bị cậu phát hiện ra rằng anh lén lút mua quà tặng cho một cô gái, lại còn trò chuyện với người khác vô cùng vui vẻ. Giữa trưa hôm nay, thậm chí Cố Gia Duệ còn bảo cậu tự đi căng tin ăn cơm, anh có việc phải đi ra ngoài.

Chờ đến buổi chiều khi Cố Gia Duệ trở về, Thiện Lương còn có thể ngửi thấy mùi đồ ăn trên người anh.

Anh đi ra ngoài ăn cơm sao?

Anh đi ăn với người tên Thiến Thiến kia ư?

Thiện Lương không ngừng suy đoán trong lòng, mỗi một suy đoán của Thiện Lương đều tra tấn trái tim cậu.

Hai người trầm mặc ăn xong cơm chiều trong căng tin.

Thiện Lương trả lại khay cơm về chỗ cũ, cậu tựa như suy tư gì đó mà bước đến cửa căng tin.

Bỗng nhiên Cố Gia Duệ dắt tay cậu: “Lương Lương.”

Thiện Lương quay đầu lại: “Gì?”



“Chúng ta trốn tiết tự học buổi tối hôm nay đi.” Cố Gia Duệ khẽ mỉm cười: “Tôi dẫn cậu đến chỗ này.”

Cứ một câu như vậy, cứ một ánh mắt như vậy. Trong lúc nhất thời, Thiện Lương cảm giác được ngực mình như nóng lên.

Cậu có thể nhìn ra từ trong ánh mắt Cố Gia Duệ bây giờ, dường như anh đang tính toán làm chuyện gì đó!

Phải chăng là anh muốn chúc mừng sinh nhật cậu?

Tiếng chuông gõ liên hồi trong lòng Thiện Lương.

Nhưng cậu vẫn cứ cố giả vờ bình tĩnh không quan tâm: “Đi đâu?”

Khóe môi Cố Gia Duệ nhếch lên: “Cậu đi là biết.”

Nói rồi, anh nắm tay Thiện Lương, dắt cậu ra cổng trường.

Bên ngoài cổng trường, một chiếc xe đang đỗ ở đó. Cố Gia Duệ nắm tay Thiện Lương, bọn họ đi xuyên quan đám học sinh lui tới lui đi trong trường, chuồn ra khỏi trường học, sau đó anh dẫn Thiện Lương ra ngồi ghế sau của chiếc xe ấy.

“Làm gì mà bí mật thế?” Giọng điệu của Thiện Lương vô cùng ghét bỏ, nhưng lòng cậu đã bắt đầu nhảy nhót.

Xem cái điệu bộ này của Cố Gia Duệ, chắc chắn anh sẽ chúc mừng sinh nhật cậu!

Thoạt nhìn hình như anh đã chuẩn bị rồi!

Cố Gia Duệ không quên, cậu ấy còn nhớ, cậu ấy vẫn nhớ, cậu ấy không thể nào quên được, chắc chắn cậu ấy vẫn nhớ!

Đầu quả tim Thiện Lương như run lên, có một loại cảm giác vui sướng như mất mà tìm lại được hiện lên trong lòng cậu.

Xe chậm rãi chuyển bánh, một đường rẽ quẹo, càng đi càng thấy xung quanh càng hẻo lánh.

Chờ đến lúc Thiện Lương phản ứng lại được thì tường của cô nhi viện đã xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.

Bàn tay Thiện Lương tức khắc nắm chặt: “Cô nhi viện ư?”

Cố Gia Duệ chỉ cười, anh không nói gì.

Xe dừng lại trước cửa cô nhi viện.

Cửa xe mở ra, Cố Gia Duệ dắt Thiện Lương bước xuống xe, gió lạnh thổi qua mặt hai người bọn họ.

“Cố Gia Duệ, cậu dẫn tôi đến……”

“Suỵt.”

Cố Gia Duệ đặt một ngón tay lên môi Thiện Lương, sau đó nắm tay cậu, từng bước từng bước mà đi vào trong cô nhi viện.

Ngay lúc khi Thiện Lương bước vào đó, cậu lại kinh ngạc phát hiện cô nhi viện cũ ban sơ nay đã trở nên sáng sủa, trông mới hơn rất nhiều. Trong tiểu viện thậm chí còn có rất nhiều trò chơi để giải trí.

Cố Gia Duệ nhìn xung quanh, giống như vừa lòng mà gật đầu. Anh dẫn Thiện Lương đi thẳng vào hội đường nhỏ trong cô nhi viện.

Ngay khi Thiện Lương bước chân vào trong, cậu chỉ thấy nơi đây không được bật đèn, một chiếc bàn tròn được đặt chính giữa, trên đó có một cái bánh kem được cắm rất nhiều ngọn nến long lanh.

Quanh bốn phía chiếc bàn tròn ấy chính là những gương mặt nhỏ quen thuộc của các em bé trong cô nhi viện, những khuôn mặt ấy tựa như sáng lên dưới ánh sáng ấm áp của ngọn nến.

“Anh Lương……”

“Anh Duệ ------”



Lúc thấy hai người tiến vào, các bạn nhỏ tức khắc vui vẻ mà đồng thanh hô lên.

Thiện Lương nhìn tràng cảnh trước mắt mình, cậu ngay lập tức kinh ngạc đến ngây người.

Cố Gia Duệ ôm lấy eo cậu từ phía sau, ở bên tai cậu mà nhẹ giọng nói: “Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.”

“Đây là……”

Cố Gia Duệ cũng không lập tức trả lời câu hỏi của Thiện Lương, mà dắt cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cái bàn tròn ấy, sau đó anh ngồi xổm xuống vuốt ve bàn tay Thiện Lương, đôi mắt anh sáng ngời, Cố Gia Duệ nói: “Hôm nay là sinh nhật cậu, tôi không quên, cũng không có khả năng sẽ quên.”

Anh nhẹ nhàng cười một tiếng: “Từ mấy người trước, tôi đã bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng cậu món quà nào. Từ những món quà hàng hiệu xa xỉ, đến tác phẩm thủ công, tôi đều nghĩ tới, nhưng tôi lại cảm thấy chúng không có ý nghĩa.”

“Vậy cậu……”

“Sau đó tôi lại nghĩ tới……” Cố Gia Duệ đứng dậy, thuận tiện vươn tay xoa đầu một em trai bên cạnh: “So với việc tặng cậu mấy thứ có khả năng cậu không dùng tới thì chi bằng tặng cậu những thứ mà cậu quan tâm nhất, cậu phiền lòng nhất, cũng là những thứ cậu cần nhất cho cậu.”

Cố Gia Duệ nhìn chung quanh một lượt, anh nhìn các bạn nhỏ với những ánh mắt trong sáng kia: “Tôi biết, những đứa trẻ trong cô nhi viện này chính là mối bận tâm của cậu. Cậu lo lắng cho mỗi một đứa bé ở đây, muốn các em ấy được che chở, được bảo bọc, bởi vì trước kia cậu cũng đã từng bị vứt bỏ, thế nên cậu càng hy vọng muốn bản thân nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn, muốn có đủ sức mạnh để cho các em ấy những thứ tốt nhất.”

Nói rồi, Cố Gia Duệ nghiêng người tới, sau đó hôn một cái lên mặt Thiện Lương, người vẫn còn ngơ ngác chưa phản ứng lại được: “Tôi giúp cậu thực hiện nó.”

“Anh Duệ tốt nhất.” Bỗng nhiên có một em trai nhỏ hoan hô: “Anh Duệ tặng em người máy, em cũng có đồ chơi rồi! Em cũng giống như những bạn khác có đồ chơi!”

“Anh Duệ còn tặng em một hộp nhạc, em vẫn luôn muốn có nó.” Có một cô bé mặt đỏ bừng nói chuyện: “Em thích anh Duệ nhất.”

“Anh Duệ là anh hùng, mấy cái cầu trượt ngoài kia là do anh Duệ quyên tặng cho cô nhi viện đấy ạ!”

“Còn có em nữa, em được tặng cả một hộp màu cơ ạ, cả lớp chỉ có một mình em có hộp màu đẹp như vậy thôi đấy!”

“Em em, quả bóng rổ của em cũng là anh Duệ tặng ạ!”

Thiện Lương nhìn những đứa trẻ bị người ta vứt bỏ kia, những đứa trẻ mang vết thương trong lòng lúc này đang vui vẻ giống như ăn tết, khuôn mặt vui sướng của các em ấy được chiếu sáng bởi ánh nến, càng thêm ấm áp động lòng người.

Thiện Lương vừa quay đầu lại, cậu nhìn thấy Cố Gia Duệ đang vui vẻ cười nói với bọn trẻ.

Thì ra, thì ra Cố Gia Duệ không quên sinh nhật của mình.

Anh chỉ vì cậu cho nên mới bận rộn đi làm nhiều chuyện như thế cho cô nhi viện!

“Còn có Thiến Thiến của chúng ta nữa.” Một giọng nữ già nua vang lên, là bà Phan của cô nhi viện. Lúc này bà ấy đang nở nụ cười từ ái, chậm rãi đi vào hội đường nhỏ bé này.

Bà ấy đi đến bên cạnh một cô bé vẫn luôn trầm mặc: “Tiểu Lương, có khả năng là con không quen con bé. Bố mẹ con bé xảy ra chuyện, mấy ngày trước bị họ hàng thân thích vứt trước cửa cô nhi viện, con bé tên là Thiến Thiến.”

Thiến Thiến!

Thì ra, thì ra em ấy chính là Thiến Thiến.

Thiện Lương nhìn cô bé nhút nhát kia, trong lúc nhất thời lòng cậu vô cùng chấn động.

Trong ánh mắt của các bạn nhỏ, Thiến Thiến chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng âm thâm rất nhỏ mà ngập ngừng nói: “Em, em cũng thích anh Duệ, anh Duệ tặng em một con mèo bông. Em không có bố mẹ, nhưng sau này, sau này sẽ có bạn mèo ấy ở bên cạnh em.”

Thiện Lương khiếp sợ mà quay đầu lại nhìn khuôn mặt tràn ngập sự cưng chiều của Cố Gia Duệ.

Lúc này, trong lòng cậu nảy ra một suy nghĩ.

Chính là ngay bây giờ.

Cậu muốn bổ nhào vào lồng ngực Cố Gia Duệ mà ôm lấy anh.