Anh Chỉ Dịu Dàng Đối Với Em

Chương 47




Lam Vãn Thanh mặc bộ bikini che đi những nơi nhạy cảm, đứng trước gương toàn thân ở phòng thay đồ, cô nhắm mắt lại và hít thở rất nhiều lần.

Cuối cùng vẫn không kìm được sự xấu hổ trong lòng, cầm khăn tắm đặt ở trên giá móc quần áo, khoác lên người rồi mở cửa phòng thay đồ, đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng thay đồ, không nhìn thấy Ôn Tư Sâm ở cửa.

Trên ban công ngoài trời, Ôn Tư Sâm chỉ lắp một ngọn đèn màu cam ấm áp trong phòng thay đồ.

Hơn nữa, nguồn sáng là đèn ở chỗ cầu thang chiếu vào.

Lam Vãn Thanh dời mắt đi, thấy người đàn ông đang bơi một cách thành thạo và tự nhiên ở hồ bơi, nổi bật dưới bóng đêm, tấm lưng của người đàn ông thon dài và mịn màng, hai cánh tay cử động lên xuống trong làn nước lấp lánh, cơ bắp hai cánh tay căng phồng khiến người ta cảm thấy vô cùng an toàn.

Không thể không nói, Ôn Tư Sâm thật biết cách sống.

Bên ngoài cửa sổ toàn cảnh bằng kính là bầu trời xanh thẫm, hôm nay thời tiết đẹp, trăng rằm trên cao, mơ hồ còn nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh đang nhấp nháy.

Nhìn xa hơn, có thể thấy được một nửa thành phố Đông Thành thu mình nằm dưới chân, những chiếc xe chỉ còn là những đốm sáng chạy trên đường như nước chảy, phía xa là những tòa nhà cao tầng đan xen nhau, hàng ngàn ánh đèn của mọi ngôi nhà phản chiếu thành một bức tranh. Khung cảnh quá đẹp, Lam Vãn Thanh nhất thời nhìn đến ngẩn người, đến khi phát hiện người đàn ông trong hồ bơi đang khoanh tay ở thành hồ nhìn cô không biết đã trải qua bao lâu rồi.

Một chút màu đỏ trên mặt Lam Vãn Thanh vừa dịu đi lại nổi lên, đầu ngón tay cô nắm khăn tắm trên người siết chặt lại, nhưng khăn tắm cũng chỉ che khuất được nửa người trên của cô mà thôi, đôi chân thon dài thẳng tắp của cô vẫn lộ ra trong bóng đêm dưới ánh đèn quyến rũ.

Ánh sáng ấm áp từ phòng thay đồ ở phía sau lưng cô, tạo ra một cái bóng màu đen mảnh mai che khuất trước mặt cô, một nửa nghiêng nghiêng sang một bên chân cô, một nửa kia trốn trong hồ bơi.

Ôn Tư Sâm ngẩng đầu nhìn cô, mái tóc dài được vấn lên, vài sợi tóc rơi ra bên ngoài, hơi xoăn nhẹ, màu tóc cô hơi nhạt đi vì ánh sáng kia ở phía sau.

Ánh trăng mờ ảo hơi lạnh lẽo, ánh đèn màu cam sau lưng lại mang đến một chút ấm áp, đan xem vào nhau dưới bóng đêm, làm tăng thêm vẻ quyến rũ của người phụ nữ, nhưng cũng thêm chút tinh nghịch của một cô gái. 

Ôn Tư Sâm giật mình trước cảnh tượng này, không khỏi nín thở vô thức duỗi tay về phía cô.

Lam Vãn Thanh thấy anh duỗi tay về phía mình, do dự hai giây bước lên phía trước một bước, một tay nắm lấy anh, tay khác vẫn nắm chặt khăn tắm ở trước ngực.

Cô ngồi xổm xuống bên hồ bơi, Ôn Tư Sâm tiến gần đến hồ thêm một chút, nước trong hồ bơi chuyển động theo động tác của anh, lướt qua mu bàn chân cô cứ như xúc cảm ngứa ngáy của một cặp tình nhân đang thăm dò, ngón chân như ngọc của Lam Vãn Thanh không nhịn được cuộn tròn lại. 

Nước trong hồ bơi và nhiệt độ trong nhà ổn định, cô không thấy nước lạnh là bao, nhưng mà… 

Lam Vãn Thanh nhìn mức nước trong hồ đến ngực anh, không khỏi nhíu mày, yếu ớt nói: “Em sẽ chết đuối mất…”

Trước kia lúc cô học, nước trong hồ bơi cùng lắm chỉ hơn 1 mét 5, mà với mực nước cao đến ngực anh này, sợ là phải sâu hơn 1m7, mà chiều cao thật của cô chỉ có một mét sáu bảy, bước vào là không nhìn thấy người đâu… Làm sao mà học được…

Nước nhiều như vậy… Cô cũng không uống hết nổi…

Ôn Tư Sâm: “…”

Anh nâng một cái tay khác lên thân mật nhẹ nhàng vuốt qua chóp mũi cô, trong mắt có ý cười nhưng lời nói ra kèm theo chút bất đắc dĩ: “Em có thể hoàn toàn bỏ qua, không sao cả.”

Anh ở đây làm sao có thể để cô chết đuối được chứ, người phụ nữ này đúng là có bản lĩnh chọc giận anh.

Anh xoa xoa bàn tay nhỏ đang nắm ở trong tay, ấm áp nói: “Vãn Vãn, xuống nào.”

Lam Vãn Thanh lắc đầu.

“Anh ôm em?” Ôn Tư Sâm cong môi, nụ cười này dưới ánh trăng thoạt nhìn rất mê hoặc.

Không chờ Lam Vãn Thanh trả lời, Ôn Tư Sâm đã nắm tay cô kéo người về phía trước, một tay khác vòng qua eo cô ôm lấy kéo vào trong hồ bơi.

Lam Vãn Thanh bị hành động đột ngột này của anh làm cho hoảng sợ, hét lên một tiếng, hai tay ôm chặt lấy cổ anh theo bản năng, hai chân thậm chí còn vòng quanh hông anh giống như một con gấu trúc.

Ôm chặt cả người anh.

Khăn tắm bị hành động mạnh mẽ làm rơi ra, lơ lửng trong hồ bơi thật cô đơn.

Lam Vãn Thanh vẫn chưa chú ý tới cơ thể hai người dán chặt vào nhau, chỉ ôm lấy cổ anh, lắp bắp đe dọa: “Ôn, Ôn Tư Sâm, anh dám buông tay ra, anh, anh nhất định phải chết.”

Ôn Tư Sâm sao có thể buông tay ra được, mục đích hôm nay của anh còn không phải là cái này sao?

Vì tránh cho tình huống ngày đó ở khách sạn lại phát sinh lần nữa, anh mới nghĩ ra biện pháp “học bơi” như vậy, để cho cô làm quen với sự tiếp xúc da thịt giữa hai người, mọi chuyện phía sau mới tiếp tục thuận lợi được.

Nếu đêm tân hôn của hai người còn bắt anh “bỏ dở nửa chừng”, vậy thì thật sự còn tệ hơn cả chuyện giết anh nữa.

Một tay anh đỡ lấy c@p mông tròn trịa của cô, một tay ôm lấy eo cô, đi về phía giữa bể bơi, thì thầm bên tai cô: “Ừ, không buông tay.”

Trong giọng nói đều là ý cười thỏa mãn.

Hai tay Ôn Tư Sâm vững vàng đỡ cô, nước chỉ tới ngực cô mà thôi, trái tim của Lam Vãn Thanh thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới chú ý tới mình đang bám lấy trên người anh giống hệt một con gấu trúc.

Lam Vãn Thanh: “…”

Cô xấu hổ nhắm mắt lại, đỡ lấy bả vai, thẳng người lên nhìn anh: “Ôn Tư Sâm, có phải là anh cố ý không?”

Tuy nói là chất vấn, nhưng Ôn Tư Sâm đã nghe ra được một chút hờn dỗi và làm nũng. 

Anh hơi buông lỏng tay ra một chút, muốn để cô thấp xuống nhìn thẳng vào mình, Lam Vãn Thanh lại cho rằng anh bị mình nói trúng tim đen nên muốn buông tay ra, giọng nói như sắp khóc, trong miệng mắng anh, cả người lại bám lấy anh chặt hơn.

Đương nhiên là Ôn Tư Sâm rất hưởng thụ, anh dựa vào bên tai cô không giấu được sự xấu xa khẽ cười, cắn vào vành tai cô nhẹ giọng hỏi: “Ừ, anh cố ý, sao nào?”

Lam Vãn Thanh: “…”

Trên thế giới này sao lại có người đáng ghét như vậy chứ?!

Sợ chọc giận cô mất nhiều hơn được, Ôn Tư Sâm dừng lại đúng lúc, giơ tay đánh nhẹ vào mông cô, dịu dàng dỗ dành: “Vãn Vãn ngoan, xuống nào.”

Tuy anh rất hưởng thụ tư thế hiện tại, nhưng không thích hợp để phát triển thêm một bước nữa.

Lam Vãn Thanh nghe vậy, dựa vào bên cổ anh, ra sức lắc đầu: “Em không muốn.”

Nước quá sâu!

“Sẽ không để em chìm xuống đâu, anh bảo đảm.”

Một tay anh đỡ ở sau cổ cô ý bảo cô ngẩng đầu lên, sau khi cô ngẩng đầu, hôn cô trấn an: “Tin tưởng anh, hửm?”

Dáng vẻ của Ôn Tư Sâm thoạt nhìn có thể tin tưởng được, Lam Vãn Thanh mím môi, chậm rãi thả lỏng chân siết chặt bên hông anh, chỉ là cánh tay vẫn ôm chặt trên cổ anh, cô dán vào người anh chậm rãi trượt xuống, khi nước sắp đến gáy cô, rốt cuộc cô vẫn không chạm đến được đáy.

Không để cô phải nhíu mày, Ôn Tư Sâm ôm lấy eo cô và nâng cô lên trên, sau đó anh hơi ngửa người ra sau, để nửa người cô nằm trên ngực anh, dịu dàng nói với cô: “Anh ở đây, đừng sợ, thả lỏng một chút.”

Lam Vãn Thanh gập cánh tay chống ở trên ngực anh, khi anh chậm rãi lùi về phía sau, cơ thể cô cũng dần dần di chuyển về phía trước, cũng dần thả lỏng dưới sự dỗ dành của anh, nổi lên trên mặt nước, thật giống như mình đang bơi vậy. 

Tuy rằng trước kia cô có học vài lần cũng chưa học được cách tự mình bơi, nhưng một vài kiến thức cơ bản về bơi lội thì cô vẫn biết, hai chân ở phía sau đập đập theo bản năng.

Đôi mắt từ giận dữ nhìn Ôn Tư Sâm dần dần biến thành ý cười kinh ngạc.

Ôn Tư Sâm nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô ở dưới bóng đêm như một cô gái nhỏ, trên mặt lộ ra nụ cười cưng chiều không giấu được.

Đầu ngón tay giữ ở bên hông cô dùng sức, anh cười hỏi: “Vui không?”

Lam Vãn Thanh gật đầu, sau đó vòng hai tay ra sau gáy anh hơi dùng sức, tiến lên hôn môi anh, nhấn mạnh: “Rất vui, thì ra cảm giác bơi lội là thế này.”

Giọng nói ngập tràn hài lòng, Ôn Tư Sâm nghe vậy không nhịn được bật cười.

Dẫn cô bơi qua bơi lại hai vòng trong hồ bơi, anh đứng dậy, ôm lấy eo cô rồi bế cô lên, hôn môi cô, cưng chiều hỏi: “Có muốn vui hơn nữa không?”

Lúc này Lam Vãn Thanh đã hoàn toàn thả lỏng, ôm lại anh cũng hôn lên môi anh một cái, cười nói: “Còn gì chơi vui hơn nữa?”

Ôn Tư Sâm dùng lực ở cánh tay, thả cô ngồi bên hồ bơi, sau đó quay lưng lại ở trước mặt cô, vỗ vỗ lên bả vai của mình ra hiệu, “Ôm lấy anh.”

Lam Vãn Thanh nhìn tấm lưng cường tráng của người đàn ông trước mặt, do dự, chần chờ nói: “Như vậy… Anh sẽ không chìm xuống sao?”

Ôn Tư Sâm khẽ cười, quay đầu an ủi cô: “Sẽ không.”

Lam Vãn Thanh chớp mắt, ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ anh, cô nằm trên người anh đã cảm giác được chân Ôn Tư Sâm đạp mạnh vào thành hồ, cả người tiến vào trong nước, anh bơi rất nhanh, còn cô ở trên lưng anh cũng “bơi” rất nhanh.

Cô không giấu được sự vui vẻ hét lên, sau khi bơi qua bơi lại một vòng, Ôn Tư Sâm xoay người lại ôm lấy cô, Lam Vãn Thanh quấn lấy anh thật chặt giống như một con gấu, chỉ là lúc này vẻ mặt của cô đã thả lỏng, thậm chí hai chân còn nhẹ nhàng đong đưa ở phía sau anh.

Hai tay Ôn Tư Sâm nâng cô vững vàng, cô không lo lắng sẽ rơi xuống, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt anh, hôn mạnh lên môi anh, nhìn người đàn ông thở hổn hển khen một câu: “Anh thật tuyệt!”

Nhưng rõ ràng là Ôn Tư Sâm không hài lòng với điều này, anh đè lưng cô ghé sát vào môi cô, cắn nhẹ lên môi cô một cái, nhướng mày hỏi: “Ai thật tuyệt?”

“Anh.”

Lam Vãn Thanh cắn môi anh, đuôi mắt cong cong.

“Ừ.” Chóp mũi anh cọ cô, hỏi tiếp: “Anh là ai?”

Lam Vãn Thanh: “… Ôn Tư Sâm.”

Ôn Tư Sâm bình tĩnh, nghe được lời này thì bật cười, trán áp lên trán cô, nhìn cô nói: “Chúng ta đã kết hôn, vợ à.”

Ý là có phải nên sửa lại cách xưng hô một chút không?

Lam Vãn Thanh: “…”

Cô biết anh có ý gì, có điều… Cô thật muốn biết anh làm sao có thể gọi cô là “vợ”, “chồng” một cách tự nhiên và thân mật như vậy, cô nghĩ lại thôi cũng đã cảm thấy ngại ngùng không chịu được.

Ôn Tư Sâm không vội vàng, vô cùng kiên nhẫn li3m môi cô, dụ dỗ: “Vãn Vãn ngoan, gọi một tiếng ‘chồng’ nghe nào.”

Lam Vãn Thanh: “…”

Cô mím chặt môi không nói ra.

Có vẻ như Ôn Tư Sâm quyết tâm hôm nay nhất định phải nghe cô mở miệng nói, anh cắn nhẹ lần lượt từ sườn mặt, cổ, rồi đến khóe miệng cô. 

Lam Vãn Thanh không lay chuyển được anh, hít một hơi sâu, thử nói: “Ch…” 

Nhưng còn một chữ sau, cô có làm như thế nào cũng không nói nên lời.

Nghe thấy Lam Vãn Thanh gọi, động tác Ôn Tư Sâm dừng lại, ngước mắt nhìn cô, trong mắt không hề che giấu sự mong chờ và khao khát của mình.

Lam Vãn Thanh thu vào trong mắt, ma xui quỷ khiến hai chữ kia lập tức chạy từ trong miệng ra.

“Chồng.” 

Bóng đêm dần dần dày hơn, lưu luyến lọt vào tai.

Đồng tử của Ôn Tư Sâm hơi co chặt vì này hai chữ này, tiếp theo từ nơi sâu trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài làm như đáp lại, tiến gần dán lên môi cô hôn cô.

(*) Giải thích: Trong tiếng Trung, từ chồng/ông xã có gốc là 老公 phát âm hai tiếng.

Nụ hôn này không dịu dàng như trước đó, cũng không an ủi hay trêu chọc giống lần trước, nó thấm đẫm sự xâm chiếm và d*c vọng.

Lưỡi anh miêu tả hình dạng đôi môi của cô một cách tỉ mỉ, thừa dịp cô hít thở, xâm nhập vào trong miệng cô chiếm lấy vị ngọt ngào.

Đôi tay đã sớm bao trùm lấy cơ thể mềm mại mơ ước đã lâu, kiên nhẫn và dịu dàng thăm dò, đầu ngón tay anh lưu luyến không buông ở giữa eo và bụng cô, kinh ngạc cảm thán bởi vì xúc cảm mượt mà kia.

Một tay Ôn Tư Sâm ôm lấy eo cô, một tay chạy dọc theo sống lưng chặn gáy cô lại, anh bước một bước nhỏ đi về phía trước, ấn cô lên giữa thành hồ bơi và lồ||g ngực mình.

Cho dù là ở trong nước, Lam Vãn Thanh cũng có thể cảm nhận được cảm giác bỏng rát từ trên người Ôn Tư Sâm truyền đến, sự lạnh lẽo phía sau và cảm giác nóng rực ở trước người khiến đầu óc cô rối loạn, hít thở khó khăn.

Nụ hôn của Ôn Tư Sâm thâm nhập vào sâu hơn, nuốt hết tiếng thở gấp gáp và nức nở của cô vào trong, bàn tay đè ở sau cổ di chuyển đến búi tóc của cô, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích là có thể mở ra một cách dễ dàng, ngón tay thon dài lướt qua mái tóc đen như thác nước của cô, sợi tóc mềm mại và mảnh, giống như cô vậy.

Hai chân Lam Vãn Thanh không chạm đến đáy, bị anh hôn đến nổi mất cả lý trí, chỉ có thể yếu ớt dựa vào trước ngực anh, cả người không còn một chút sức lực nào.

Đôi mắt Ôn Tư Sâm nhắm hờ, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, như là một chút phản ứng của cô cũng không muốn bỏ lỡ, đầu ngón tay anh di chuyển dọc trên bụng cô, vén vạt áo ngực của cô lên, chạm vào nơi m3m mại ở trước ngực cô.

Môi anh chạy dọc theo sườn mặt cô, ngậm lấy vành tai như ngọc của cô, để ở đầu lưỡi li3m nhẹ, sau đó dừng ở trên chiếc cổ thon dài và trắng nõn, cắn vào làn da mỏng manh ở nơi đó.

Đầu ngón tay anh ẩn vào trong áo ngực cô, nhéo đầu nụ hoa của cô, bên tai truyền đến tiếng thở d0"c và tiếng nức nở, cô mơ màng gọi tên anh không rõ, mỗi chữ nói ra đều làm cho Ôn Tư Sâm mê muội.

Toàn thân cô run rẩy, hai tay bám chặt vào cổ anh, dựa vào cổ anh bất lực r3n rỉ, bởi vì anh luồn ngón tay vào trong qu@n lót dọc theo vùng bụng phẳng lì của cô.

Anh nhắm chặt hai mắt, cảm nhận được cô đang bao bọc chặt chẽ ngón tay mình, cảm giác ẩm ướt và trơn trượt kia khiến cho anh gần như phát cuồng.

Lam Vãn Thanh mở to hai mắt bởi vì nơi mà anh chạm đến, môi đỏ mọng khẽ mở, nhưng Ôn Tư Sâm không cho cô cơ hội kêu lên, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập, hút trọn hơi thở của cô vào miệng.

Cô cảm giác được ở dưới mặt nước, hai người thân mật áp sát vào nhau, d*c vọng của anh đè nặng lên cô, không hề che giấu chút nào.

Lam Vãn Thanh bất giác run rẩy, lần đầu tiên trong đời, cô cảm nhận được sự cám dỗ của d*c vọng, một loại trống rỗng và bồn chồn chiếm lấy mọi phản ứng từ trong tiềm thức của cô, hai tay cô ôm chặt lấy cổ anh, học anh hôn ngược lại.

M*t đầu lưỡi anh, cắn môi anh, ngậm lấy vành tai ánh, cắn vào yết hầu của anh.

Sự nóng bỏng của cô, đã thiêu đốt cảm giác kích động hủy diệt trong cơ thể Ôn Tư Sâm, thiêu rụi toàn bộ lý trí của anh thành tro bụi, trong sa mạc mênh mông, cô là ốc đảo duy nhất.

Đã đủ rồi.

Khóe miệng Ôn Tư Sâm cong lên, nghĩ thầm.

Sự đáp lại đã làm tan biến một chút băn khoăn cuối cùng của anh, anh muốn cô, vào ngay giây phút này.

Ôn Tư Sâm không muốn lãng phí thời gian nữa, anh n@ng mông cô bế lên, để hai chân cô siết chặt ở bên hông anh, bước lên bậc thang, đi về phía phòng ngủ ở dưới lầu.

Mãi cho đến khi anh đặt cô nằm lên trên chiếc giường lớn màu xanh đậm, môi và lưỡi anh cũng không thể rời khỏi trên người cô.

Ánh trăng ngoài cửa sổ, xuyên qua tấm rèm tuyn mỏng bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào phòng, thân hình cô trắng nõn, mái tóc đen ướt đẫm, đôi mắt long lanh đối với Ôn Tư Sâm mà nói giống như là liều thuốc độc trí mạng.

Làm cho anh chìm sâu vào trong đó, không có cách nào tự kiềm chế.

Chỉ với người ngoài, cô chính là người bình tĩnh, tự chủ và xa cách, còn với anh, cô là người rất tinh ranh và đáng yêu, yêu cô từ khi nào?

Không biết.

Có lẽ là bởi vì lần đó ở bờ biển, sắc mặt cô tái nhợt xoay người rời đi bởi vì câu nói của anh, khi đó trái tim anh vì thế mà siết chặt đau đớn, có lẽ là bởi vì cảm giác gì đó rất đúng khi cô ở trong lòng anh vào ngày đi thuyền hôm đó. Dường như đời này nhất định phải khiến anh có liên quan gì đó đến cô, có thể là cái nhướng mày khiêu khích nhìn anh và gương mặt tươi cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời của cô, khuôn mặt rạng rỡ đã khiến tim anh lỡ nhịp, cũng có lẽ, lúc ấy là ở phòng nghỉ trên du thuyền, khi cô thản nhiên nhìn anh cách lớp kính râm, anh cũng đã hãm sâu trong đó mà không nhận thức được.

Yêu cô, là một điều thầm lặng, nónó không một tiếng động nhưng không nằm trong dự kiến.

Ánh mắt anh sáng quắc nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ bé chỉ có hai tấm vải che thân đã bị anh cởi bỏ, làn da căng mọng hồng hào, trắng nõn nà như tuyết, vô cùng mịn màng, trên đỉnh đ@~y đà, là nụ hoa hồng nhạt mê người.

Ôn Tư Sâm bị thu hút bởi biểu cảm và phản ứng của Lam Vãn Thanh khi cô vẫn còn say đắm trong tình cảm mãnh liệt.

“Yêu tinh nhỏ.”

Anh than nhẹ một tiếng, một lần nữa cúi đầu dán lên môi cô.

Ngón tay anh di chuyển theo đường vòng cung miêu tả khối đầy đặn, ngón tay thon dài chạm vào đỉnh nhạy cảm của cô, vừa ấn vừa véo nhẹ, quá nhiều sự k1ch thích làm cho Lam Vãn Thanh không kìm được r3n rỉ ra tiếng.

Nhưng nó mờ nhạt trong miệng anh.

Anh khẽ cắn cái cằm nhỏ xinh của cô, cho cô cơ hội hít thở, sau đó đôi môi nóng bỏng của anh dừng ở trên ngực cô, chiếc lưỡi linh hoạt đảo qua làn da mẫn cảm xung quanh, đổi lấy là sự run rẩy và tiếng thở d0"c của cô, chỉ khi nào cô không chịu nổi vặn người quay cuồng, anh mới ngậm lấy nụ hoa màu hồng nhạt hút và gặm c@"n thật mạnh.

Ngón tay anh trượt dọc theo vùng bụng phẳng lì và mảnh mai của cô, xâm nhập vào giữa hai ch@n nhạy cảm và mềm mại, khiêu khích ngọn lửa tình bùng cháy nhất.

Tấm ga trải giường dưới người Lam Vãn Thanh dán sát vào người, hai mắt nhắm chặt lại, gót chân cô bất lực đung đưa bên cạnh anh, cô không có cách nào từ chối d*c vọng do anh gây ra, chỉ có thể thả lỏng cơ thể, đáp lại sự khiêu khích của anh trong tiềm thức.

Cô bất lực thở d0"c, tiếp theo r3n rỉ ra tiếng. Giọng nói hờn dỗi uyển chuyển lơ lửng dưới ánh trăng dịu dàng, hết sức mê người.

“Ôn Tư Sâm…” Cô không nhịn được nữa gọi tên của anh, giọng nói có chút cảm giác không được thỏa mãn d*c vọng chợt òa khóc nức nở.

“Suỵt.” Anh dựa vào bên tai cô, cùng với tiếng thở d0"c nặng nề thì động tác tay cũng nhanh hơn, nhẹ giọng dỗ dành cô: “Anh biết, suỵt, anh biết.”

Lam Vãn Thanh không suy nghĩ được gì nữa, tay cô đặt ở trên tay anh, muốn ngăn lại anh, rồi lại không nỡ để anh dừng tay, cô nhắm chặt hai mắt, khóc nức nở, cảm nhận được sự điên cuồng mãnh liệt quét qua cơ thể cô từ đầu ngón tay của anh. 

Vào ngay lúc cô hét lên đạt đến đỉnh, Ôn Tư Sâm không rút tay ra, tiếp tục bùng nổ những k1ch thích mang theo sự ngọt ngào đã đi qua. 

Nước mắt chảy dài theo huyệt Thái Dương xuống mái tóc ướt, Lam Vãn Thanh phát hiện cơ thể cường tráng của người đàn ông đang đè xu0"ng nhưng không hê di chuyển, cô lờ mờ tỉnh dậy từ biển thuốc mê sâu thẳm, mở to mắt hoang mang nhìn anh.

Ôn Tư Sâm cắn chặt răng, nhẫn nại, cho đến khi Lam Vãn Thanh mở hai mắt ra, mới hôn lên khóe mắt đẫm nước mắt thở d0"c nặng nề nói: “Đúng vậy, Vãn Vãn, lúc anh yêu em, hãy nhìn anh.”

Trước khi Lam Vãn Thanh kịp phản ứng lại, d*c vọng đàn ông to lớn như thiêu đốt của anh đã chui vào cơ thể ấm áp và mềm mại của cô.

Vừa mới bắt đầu cũng không dễ dàng, cô mở to hai mắt, thở hổn hển giữa môi anh, hoài nghi liệu mình có thể tiếp nhận anh được không.

Ôn Tư Sâm dựa vào bên tai anh, nhẹ giọng dụ dỗ: “Đón nhận anh đi, Vãn Vãn, đừng kháng cự anh.”

Anh thấp giọng dỗ dành cô, duỗi tay đến giữa nơi gia0 hợp của hai người, chậm rãi nhéo điểm mẫn cảm của cô, cho đến khi cô ưỡn người lên và run rẩy dưới anh lần nữa, anh mới mạnh mẽ lao vào, chọc thủng lớp màng mỏng của xử nữ, tiến vào trong cơ thể cô.

Lam Vãn Thanh đau thút thít ra tiếng, hai tay bám chặt vào anh, hai mắt nhắm lại, bé giọng khóc nức nở.

Ôn Tư Sâm cố nén d*c vọng chạy nước rút, thì thầm dụ dỗ ở bên tai cô, cho đến khi cô ở dưới người anh hơi di chuyển, thấy rằng cơn đau đớn đã biến mất, anh mới thử tiến vào một lần nữa.

Cả hai người đều thở hổn hển ra tiếng vì bị k1ch thích, chỉ là cô uyển chuyển du dương, mà anh lại trầm thấp nặng nề.

“Vãn Vãn, nhìn anh.” Anh đẩy mạnh th@n dưới, đè vào th@n dưới của cô thật chặt, há miệng thở d0"c.

Lam Vãn Thanh nghe thấy, cô mở đôi mắt mông lung và ướt át ra, nhìn anh, cảm nhận được cú chạy nước rút mạnh mẽ và dài của anh lao tới.

Trận k1ch thích càng lúc càng cao, cô ôm chặt anh, cảm thụ được kh0ái cảm ở trong cơ thể lần lượt bùng nổ, cô ở dưới người anh không kìm được giãy giụa, th@n dưới bất lực co chặt, càng kìm chặt anh hơn. 

Ôn Tư Sâm đang lao tới phát ra tiếng r3n rỉ trầm thấp, biểu cảm trên mặt dường như vừa sung sướng vừa đau khổ.

Lam Vãn Thanh cũng mê muội với việc mình có thể khống chế được phản ứng của  anh, bên môi hiện lên ý cười, cô càng ôm cổ anh chặt hơn, đưa lên đến môi mình.

Sự nóng bỏng của cô lại một lần nữa khơi dậy bản tính săn mồi trong cơ thể Ôn Tư Sâm, anh ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, làm d*c vọng càng chôn sâu hơn trong cơ thể cô, kh0ái cảm tích lũy quá cao, Lam Vãn Thanh không nhịn được hé môi, khó kiềm nén cắn bả vai anh, lưu lại dấu ấn riêng của cô ở trên người anh.

Xung quanh như là pháo hoa bùng nổ, hoàn toàn nổ tung.

Sâu trong cổ họng của Ôn Tư Sâm phát ra một tiếng gầm nhẹ, áp vào nơi sâu nhất trong chốn đào nguyên của cô. Nguồn nhiệt được giải phóng, mà sự mềm mại và từng đợt co thắt bao vây lấy anh, mang đến dư vị ngất ngây.

Anh ân cần không muốn làm cô đau.

Cô là người duy nhất cảm thấy rằng hơi thở của mình vẫn chưa được thông suốt. Sau đó cô bị anh lật người lại, cô nằm sấp trên chiếc giường lớn mềm mại, hừ nhẹ một tiếng, cảm nhận được Ôn Tư Sâm nắm lấy cánh tay mịn màng chống lên của cô, lao vào trong cơ thể từ phía sau, d*c vọng nóng bỏng vùi vào nơi ướt át lần thứ hai.



Ánh trăng ngoài cửa sổ khẽ lắng xuống, lặng lẽ ẩn hiện trong từng đám mây, một lúc sau, lại im thin thít lộ mặt ra, dần dần leo xuống theo mép cửa sổ, chạm phải hơi nóng thiêu đốt từ căn phòng rồi lặng lẽ trốn về.

Lần đầu trong đêm tân hôn, sự ấm áp dần lan tràn.