Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 36




Tô Hồng Tụ về đến nhàdiendanlequydon.com, lại lấy điện thoại di động từ trong túi ra, điện thoại di động đã tắt máy, màn hình là một màu đen, dĩ nhiên sẽ không có người gọi điện thoại tới. Cô do dự một chút, rồi bật nguồn điện thoại di động.



Cùng với tiếng nhạc mở máy thanh thúy vang lên, cô hơi khẩn trương nhìn màn hình điện thoại di động từ từ hiển lên. Ai ngờ cầm một lúc lâu, điện thoại vẫn không có động tĩnh gìdiendanlequydon.com, cô cắn môi, thất vọng đặt điện thoại ở trên bàn, không duyên cớ nghĩ tới lời nói của người tên Tô Tranh lúc nãy.



Cô thở dài, đem điện thoại di động để ở trên tủ đầu giường, dọn dẹp một chút rồi đi vào phòng tắm nhỏ tắm nước nóng. Đang tắm, cô chợt nghe bên ngoài có tiếng chuông điện thoại di động, điều này khiến cô trở nên luống cuống, cũng không quản bên ngoài lạnh hay không lạnh, luống cuống tay chân quấn khăn tắm lên người, cả người đánh rùng mình ướt nhẹp chạy ra ngoài, chìa tay ra lấy điện thoại đang đổ chuôngdiendanlequydon.com.



Trong phòng nền xi măng hơi trơn, hơn nữa cô vừa mới từ phòng tắm ra ngoài, dép vẫn còn ướt, vì cô đi quá nhanh nên không cẩn thận bị trợt chân, lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống sàn nhà, thật may trong lúc vội vàng cô bám được vào cạnh bàn, nhưng khi tay túm được vào bàn thì lúc vung tay lại đụng phải di động để trên bàn, điện thoại di động ứ như vậy rơi xuống nền xi măng rồidiendanlequydon.com!



Bộ dạng cô nhếch nhác ổn định lại thân thể, trơ mắt nhìn điện thoại di động đang đổ chuông rơi xuống đấtdiendanlequydon.com, nắp sau điện thoại bị bung ra mỗi thứ một nơi, tiếng chuông cũng đột nhiên im bặt.



Cô không để ý lạnh, cuống quít nhặt lên mấy linh kiện điện thoại di động, tay run run lắp lại lần nữa, nhấn nút mở máy, nhưng màn hình điện thoại chỉ thị còn 1 vạch pin, không khởi động lên được nữa! Ban đầu cô còn không tin, nhấn lại mấy lần nút bật nguồn, lại đổi cục pin mới thử lại lần nữa, nhưng chiếc di động kia giống như chết một dạng không phản ứng chút nào!



Trong phòng cũng không ấm lắm, thân thể ướt nhẹp được bọc trong chiếc khăn tắm, cô thất bại siết chặt trong tay chiếc đi động sẽ không bao giờ sáng lên nữa, rùng mình ớn lạnh đứng trên nền xi măng lạnh lẽo.



Giống như ông trời muốn đối nghịch với cô, cô chỉ muốn nhận điện thoại cũng không được sao?



Lặng lẽ lau khô thân thể, thay áo ngủ ấm áp sạch sẽ, có chút chết lặng nằm trên giường, trợn tròn mắt nhìn trần nhà loang lổ bóng tối, trong lòng cô suy nghĩ bây giờ anh đang ở đâu làm cái gì?



Cũng vì hôm nay quá mệt mỏi, nghĩ đi nghĩ lại mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi, trong ánh trăng mờ giống như nghe được chuông điện thoại di động đang kêu, đến mức kinh tâm động phách, cô cố gắng vươn tay, muốn bắt được điện thoại di động, nhưng tay kia giống như bị cứng lại, làm thế nào cũng duỗi không ra. Tô Hồng Tụ cắn môi liều mạng giãy giụa, trên môi đau xót, chợt thức tỉnh, thì ra là một giấc mộng!



Cô mồ hôi đầy người, trong lòng càng thêm bất an, ngồi dậy một lát, chợt đứng lên mặc quần áo tử tế, trùm lên áo khoác nhung dầy cộm, tiện tay cầm lên chìa khóa nhà và ít tiền lẻ muốn đi ra ngoài. Trước khi ra cửa, thấy đôi găng tay len để ở đầu giườngdiendanlequydon.com, suy nghĩ một chút rồi cô cầm đeo lên.



Vừa ra khỏi cửa liền cảm thấy gió lạnh thấu xương đánh tới, cô run rẩy vội vàng đem mũ đội vào. Trong gió lạnh, cô chạy chậm đi tới cửa hàng nhỏ gần đấy, lại thất vọng phát hiện, cửa hàng đó đã đóng cửa, chỗ cửa sổ để điện thoại công cộng đã đóng từ lâu.



Tô Hồng Tụ thất vọng nhìn cái cửa sổ để điện thoại công cộng tói đen kia, đột nhiên cảm thấy vì sao trời cao không cho cô bất kỳ một chút hi vọng nào đây?



Cúi đầu lặng lẽ suy nghĩdiendanlequydon.com, chợt trong xương toát ra một cỗ quật cường không biết từ nơi nào tới, tối nay, cô nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh!



Ngẩng đầu nhìn xung quanh, cô nhớ mơ hồ trên đường cái có một bốt điện thoại công cộng, có lẽ bây giờ vẫn còn đang mở ? Cô cắn môi, đem áo khoác và mũ kéo càng chặt hơn, đi giữa đêm đông lạnh thấu xương, bước nông bước sâu đi về hướng đường cái.



Đường cái trên thành phố không giống với ở quê cô chính là, cho dù đêm khuya, thì ánh đèn nê ông vẫn sáng, Tô Hồng Tụ cũng vui mừng phát hiện, đèn ở cửa sổ để điện thoại công cộng của cửa hàng đầu đường bên cạnh vẫn sáng.



Tim cô đập thìch thịch, nghĩ tới cuối cùng ông trời cũng chiếu cố đến cô, vội vàng chạy tới, tay cô run rẩy từ trong túi lấy ra tiền lẻ đưa cho ông chủ cửa hàng, lúc này mới cầm tai nghe điện thoại lên, bấm dãy số điện thoại đã sớm khắc sâu ở trong lòng cô.



Điện thoại vừa mới bấm, bên kia lập tức bắt máy, Tô Hồng Tụ nắm chặt điện thoại trong tay, chỉ nghe được đầu bên kia truyền đến tiếng thở dốc nặng nề bị đè nén, nhất thời tim của cô đập nhanh hơn một nhịp.



"Xin hỏi ai đấy?" Bên kia truyền đến giọng nói trầm khàn của Mạnh Tư Thành.



Hốc mắt của Tô Hồng Tụ nóng lên, cô khẽ nâng đầu lên, hai mắt nhắm chặt, để nước mắt không chảy ra.



Bên kia Mạnh Tư Thành thấy đầu bên này không nói lời nào, trong giọng nói khó nén nóng nảy: "Xin hỏi ai vậy?"



"Mạnh Tư Thành, là tôi. . . . . ." Tô Hồng Tụ hít một hơi thật sâu, mở hai mắt ra, cố giữ cho giọng nói của cô thật bình tĩnh.



Sau đó cô nghe được đầu bên kia Mạnh Tư Thành im lặng, nhưng tiếng thở hổn hển vẫn truyền đến rất rõ ràng. Sau một lúc lâu, Mạnh Tư Thành chợt mở miệng hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu? Hiện tại đang dùng điện thoại nào?"



Tô Hồng Tụ nhìn một chút xung quanh nói: "Bây giờ tôi đang ở gần chỗ tôi ở, trước buồng điện thoại công cộng."




Mạnh Tư Thành nói như đinh chém sắt ( chắc chắn): "Em cứ đứng yên ở chỗ đó đừng đi lung tung." Sau đó cúp điện thoại.



Tô Hồng Tụ tiu nghỉu nhìn điện thoại bị cúp, nhớ tới anh nói cô đứng yên ở chỗ đó, không khỏi dâng lên đủ loại suy đoán, tim cũng theo đó đập nhanh, một cỗ kích động và mong chờ từ từ xông lên đầu, tay đang đeo găng cứ nắm lại rồi buông ra.



Cúi đầu nhìn dưới mặt đất, suy nghĩ về sự chờ đợi hiện tại của cô, không biết thế nào, hốc mắt có chút ướt át, nhưng sự ướt át này trong gió rét ở đêm đông nhanh chóng lạnh lẽo, một chút lạnh lẽo xuyên vào trong lòng.



Đang cúi đầu nghĩ lung tung, bỗng nhiên có cảm giác bên cạnh cô đứng một người, mãnh liệt ngẩng đầu lên, lại thấy Mạnh Tư Thành cứ như vậy đứng trước mặt cô.



Tiếng gió thổi xào xạc, ánh đèn rực rỡ tịch mịch, người đi đường cô đơn, ở nơi này vừa quay đầu, chợt phát hiện, thì ra con người mà cô ngàn nhớ vạn mong, con người khiến cô lăn lộn khó ngủ lại đang đứng bên cạnh cô, lẳng lặng nhìn cô, giống như đã nhìn cả đời.



Hô hấp của Mạnh Tư Thành dồn dập, đôi mắt sâu thẳm còn lộ ra điểm kinh hoảng, ngưng mắt nhìn bộ dáng của cô có vui mừng thậm chí còn có không dám tin.



Vì vậy trái tim của Tô Hồng Tụ đang bang bang nhảy loạn cũng chợt bình tĩnh lại, thay vào đó là đau đớn, đau đến tột đỉnh, đau cơ hồ khiến cô không cách nào hô hấp, đau đến mức có nước mắt từ từ trợt xuống khuôn mặt.



Hô hấp của Mạnh Tư Thành dần dần ổn định lại, trong đôi mắt có ánh sao đang lóe lên, anh hít một hơi thật sâu đi lên trước, giơ tay lên dịu dàng lau nước mắt trên gương mặt của cô.



"Em không có việc gì là tốt rồi." Giọng nói của anh kéo nồng nặc thô cát, giống như âm thanh phát ra ở trong cổ họng.



Tô Hồng Tụ cảm thấy ngón tay lướt qua gương mặt cô, rất lạnh, giống như đã ở trong gió đông lạnh thật lâu.



Tô Hồng Tụ ngẩng lên gương mặt đã đông cứng của cô, cười dịu dàng nói: "Tôi không sao."



Mạnh Tư Thành cúi đầu ngưng mắt nhìn cô, gật đầu nói: "Vậy thì tốt."




Hai người thở hổn hển đã sớm bình tĩnh lại, đôi mắt nhìn lẫn nhau bắt đầu là nóng nảy cùng vui mừng, bây giờ chỉ còn lại một cỗ không nói ra được mập mờ ở trong gió từ từ nổi lên.



Mạnh Tư Thành phá vỡ trầm mặc nói: "Đã trễ thế này, để tôi tiễn em về đi." Anh cũng không hỏi trước đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi điện thoại di động tại sao tắt máy, nhiều khúc mắc và câu hỏi như vậy, anh đã không muốn đi hỏi, chỉ muốn xác nhận, thật sự cô có bình an hay không thôi.



Tô Hồng Tụ gật đầu một cái, nhẹ nói: "Được."



Vì vậy hai người vai kề vai, yên lặng đi trở về, đi tới chỗ ngõ tối thì Mạnh Tư Thành săn sóc vươn tay đỡ cánh tay của cô, Tô Hồng Tụ nhất thời cảm thấy cái cánh tay kia giống như không phải của cô, thật nóng và cứng ngắc.



Đi đến dưới lầu nhà cô, Tô Hồng Tụ dừng lại, nhỏ giọng nói: "Đã trễ thế này, anh cũng trở về đi, tự tôi đi lên được."



Mạnh Tư Thành ngẩng đầu nhìn về phía cái cửa sổ nhỏ mà anh đã nhìn vô số lần kia, nơi đó, ánh đèn sáng lờ mờ. Anh gật đầu một cái nói: "Em lên đi, cẩn thận một chút, tuy vết thương ở đầu gối là vết thương ngoài da, nhưng nhớ bôi thuốc đều đặn nhé."



Tô Hồng Tụ nhỏ giọng nói ừ, rồi xoay người đi lên trên, đi vài bước, luôn có chút không bỏ được, cảm thấy giống như có lời gì muốn nói, vì vậy cô xoay người lại, thấy Mạnh Tư Thành vẫn còn đứng ở nơi đó ngưng mắt nhìn cô.



Tô Hồng Tụ hơi mím môi, lấy dũng khí mở miệng nói: "Mạnh Tư Thành, tôi, tôi có lời muốn nói."



Mạnh Tư Thành một thân tây trang thẳng thớm đứng ở nơi đó, chậm rãi mở miệng nói: "Em nói đi."



Tô Hồng Tụ hít một hơi thật sâu nói: "Mạnh Tư Thành, tôi muốn thu hồi những lời tôi nói lúc trước."



Trong đôi mắt của Mạnh Tư Thành có tia sáng chớp động nói: "Nói cái gì?"




Tô Hồng Tụ dứt khoát nói thẳng: "Tôi nói tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, đây là nói lẫy, tôi sai rồi, tôi muốn thu hồi lại, có được không?" Cô nói xong lời cuối cùng, có hơi ngượng ngùng, giọng nói cũng mềm nhũn ra.



Lời này nghe vào trong tai Mạnh Tư Thành, lại cảm thấy âm thanh này thật mềm mại, rõ ràng cô đang nhận lỗi với anh, vì vậy một đêm này đủ loại tức giận cùng bôn ba lập tức tan thành mây khói.



Tô Hồng Tụ ngước mắt nhìn trộm anh, lại thấy đôi mắt sâu thẳm của anh đang nhìn cô chằm chằm không nói một lời, cô không khỏi bắt đầu cảm thấy thấp thỏm không yên, cúi đầu càng thêm nhỏ giọng nói: "Có được không vậy?"



Mạnh Tư Thành chép miệng, dịu dàng nói: "Được."



Tô Hồng Tụ nghe được âm thanh kia, nhất thời cảm thấy trong lòng chua chua ngọt ngọt , ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn Mạnh Tư Thành, lại thấy ánh mắt Mạnh Tư Thành nóng bỏng nhìn cô, vì vậy khuôn mặt cô ở đêm lạnh thấu xương này thế nhưng nóng lên rồi.



"Tôi lên trước đây." Nói xong không đợi anh trả lời, vội vàng chạy trốn.



Ở sau lưng cô Mạnh Tư Thành chợt nói: "Đừng đi, tôi cũng có lời muốn nói."



Tô Hồng Tụ đang định bước đi dừng lại ở nơi đó, cũng không dám quay đầu đi, nhỏ giọng hỏi: "Nói cái gì à?"



Mạnh Tư Thành mím môi nói: "Tôi cũng vậy cũng muốn thu hồi những lời tôi đã nói lúc tối."



Tối nay anh đã nói gì rồi? nói Tô Hồng Tụ mềm yếu vô dụng, anh còn nói anh thật không rõ tại sao anh lại yêu cô đúng không?



Nếu như anh thu hồi những lời đó, chuyện này có thể thay đổi sao? Anh đã hiểu chưa?



Trong lòng Tô Hồng Tụ vốn đang chua ngọt lại trộn lẫn vào một tia khổ sở, cười nhẹ nói: "Ừ, vậy anh cũng thu hồi lại đi."



Mạnh Tư Thành tự nhiên cũng nghe ra trong giọng nói của cô có sự bất đắc dĩ, nhất thời không vui nhíu mày nói: "Em không tin tưởng tôi."



Tô Hồng Tụ cũng không nguyện ý trả lời câu nói này căn bản cô cũng không có câu trả lời, quay đầu lại vừa hay nhìn thấy anh đang siết chặt tay, nhớ tới lúc trước ngón tay anh lạnh lẽo vuốt ve gương mặt cô, vì vậy vội vàng lấy xuống găng tay len cô đang đeo trên tay đưa cho anh.



Mạnh Tư Thành nhíu mày hỏi: "Làm cái gì vậy."



Tô Hồng Tụ lại trực tiếp đưa găng tay nhét vào trong tay anh nói: "Tối nay rất lạnh, tay của anh, cũng rất lạnh." Tô Hồng Tụ cũng không hiểu tại sao thời tiết lạnh như vậy lại có người mặc toàn thân tây trang mà không phải áo khoác nhung để giữ ấm.



Mạnh Tư Thành nhận lấy găng tay, lại ngẩng đầu nhìn Tô Hồng Tụ, chậm rãi đem lấy bàn tay của anh nhét vào trong đôi găng len.



Tay của anh thon dài khớp xương rõ ràng, găng tay len là loại dành cho nữ, sau khi anh mang vào đem găng tay chống căng lên, nhìn hơi buồn cười.



Tô Hồng Tụ hơi xấu hổ nói: "Đây là tôi tự đan, có được không, ít nhất có thể đeo vào giữ ấm."



Mạnh Tư Thành giơ tay lên, nhờ ánh trăng nghiêm túc nhìn nói: "Thật ra thì có hơn không, sau khi đeo lên thì ấm áp hơn nhiều."



Cô đan cũng không đẹp nhưng lại bị anh quan sát tỉ mỉ như vậy, khiến mặt cô lập tức đỏ lên nói: "Dù sao đeo lên so với không mang tốt hơn, vậy anh về đi, tôi đi về trước đây."



Mạnh Tư Thành gật đầu nói: "Ừ, nhớ bôi thuốc."



Tô Hồng Tụ vội vàng gật đầu, rồi xoay người cũng không quay đầu lại chạy chậm lên lầu.