Chuyện xảy ra lần này không phải do tôi nhất thời gây chuyện vô cớ. Tôi vẫn luôn nhắc nhở Bạch Khanh về tật xấu có chuyện mà im lặng giấu trong lòng của em nhưng lần nào em cũng ngoan ngoãn hứa rằng sau này sẽ không tái phạm nữa. Tôi tự hỏi bản thân rằng mình có phải là người kiên nhẫn không, tôi không muốn bản thân mình không tài nào chịu đựng nổi việc nóng giận với em thêm lần nữa.
Tất nhiên tôi tin tưởng em yêu tôi nhiều thế nào, chỉ là trong lòng em không tin tôi cũng yêu em nhiều chừng ấy mà thôi.
Vì vậy bây giờ vấn đề này nhất định phải được giải quyết triệt để.
Từ ngày hôm đó trở đi tôi vẫn săn sóc em như trước nhưng sẽ không kể lể với em về những khó khăn trong công việc, sẽ không than phiền với em về việc đối phó với họ hàng từ phía này tới hướng khác khó nhằn như thế nào, cũng sẽ không bám dính lấy em ăn vạ làm nũng nữa.
Cứ như vậy ngày một ngày hai em vẫn sẽ tin lời tôi nói chẳng sao cả, dù gì trước kia tôi đúng là tên vô lại luôn bày tỏ mọi tâm tư tình cảm với em để được em dỗ dành. Sau một thời gian dài, cuối cùng em đã nhận ra rằng tôi thực sự tức giận.
Như thường lệ, mâu thuẫn nhỏ giữa chúng tôi chỉ cần lăn lộn trên giường là có thể giải quyết ổn thỏa nhưng vấn đề ở chỗ là bây giờ em đang mang thai mà tôi lại không chịu chạm vào em. Vậy nên em muốn dỗ dành tôi cũng chỉ còn cách vụng về sáp lại gần tôi lấy lòng tôi một cách trúc trắc, trước mặt tôi ngoan ngoãn hơn xưa nhiều, ngay cả kén ăn cũng không dám.
Vì thế em nghiêm túc nhận lỗi và viết bản kiểm điểm là chuyện này có thể cho qua. Đúng là bị em làm cho vừa ham muốn vừa rối rắm, dùng dằng mãi tới khi em vượt qua ba tháng đầu của thai kì một cách nhẹ nhàng và an toàn thì mới kết thúc.
Hôm đó là ngày thứ bốn mươi sáu tôi kiêng khem hoàn toàn. Khi tôi tan ca về nhà, Bạch Khanh không đợi tôi ở phòng khách mà thay vào đó, sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, em mở cửa phòng ngủ rụt rè thò cái đầu nhỏ đeo bờm hồ ly ra, khuôn mặt đỏ ửng lí nhí mang theo chút nũng nịu gọi một tiếng ‘chồng’.
Tôi cửng ngay tức khắc nhưng vẫn cố nhịn không động đậy. Tiếp đó tôi nhìn thấy Bạch Khanh trong chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi mỏng tang, váy kẻ caro ngắn cũn cỡn và cả chiếc đuôi hồ ly đỏ rực mềm mại rủ xuống từ hai chân.
Tôi không ngờ rằng em lại có thể làm được đến nước này. Tôi cởi áo vest ra ném lên sofa rồi tiến tới trước mặt em, nghịch chiếc chuông nhỏ trên choker đen đeo trên cổ trắng mịn thon dài của em vô cùng thích thú.
“Chồng ơi, đã hơn ba tháng rồi, có thể làm được…” Em thấy tôi bước tới liền đặt tay lên vai tôi, nói với đôi mắt long lanh ngập tràn hi vọng.
Tôi thật sự không nhịn nổi nên luồn tay xuống dưới váy sờ soạng bắp đùi nhạy cảm của em rồi nắm cái đuôi lông mềm xoa nhẹ phía dưới em. Em hoàn toàn không mặc gì bên trong, bị tôi mơn trớn như vậy chỉ có thể bất lực kẹp chặt hai chân, tiện thể kẹp tay tôi giữa hai chân em.
“Muốn rồi sao?”
Tôi vừa hỏi vừa giở trò xấu xa kéo cái đuôi nhỏ của em. Em khó nén nổi đành ‘ừm’ nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn tôi đầy mong đợi, hai chân cọ cọ tay tôi, dáng vẻ ngượng ngùng cũng không nhịn được nữa.
Tôi khẽ cười rút tay về: “Nhưng em đau mà không chịu nói cho anh biết, lỡ anh làm đau em và cục cưng phải làm sao bây giờ?”
Nghe tôi nói vậy, em thoáng có chút thất vọng cúi đầu nhưng phát hiện tôi không đẩy em ra nên ngập ngừng ôm lại tôi, như vô cùng ỷ lại ôm tôi thật chặt, cuối cùng vùi cả khuôn mặt vào lồng ngực tôi.
“Biết sai chưa?” Tôi dịu giọng hỏi.
Em gật gật đầu.
“Sai chỗ nào?” Tôi quàng chân em quanh eo tôi, đỡ mông em vừa bước về hướng phòng ngủ vừa hỏi.
Em choàng tay qua cổ tôi, chiếc cằm nhòn nhọn tựa lên cổ tôi, giọng điệu nũng nịu xen lẫn tủi thân.
“Không nên lén lút đi xét nghiệm ADN.”
Tôi không quá hài lòng với đáp án này, vỗ nhẹ lên mông em hỏi tiếp: “Gì nữa?”
“Ưm… không nên không tin anh.” Em không khóc nhưng vẫn hít một hơi thật sâu khụt khịt mũi trước khi nói câu kế, “Em biết sai thật rồi, anh đừng không nói gì với em vậy được không?”
“Em cũng biết anh im lặng sẽ khiến em khó chịu sao?” Tôi đặt em lên giường, vén váy lên vừa vỗ về dương v*t thanh tú của em vừa hỏi.
“Ưm… em thật sự sai lắm luôn.” Em nằm ngửa trên giường hơi ưỡn người lên nhìn tôi, ngoan ngoãn dạng hai chân để tôi tiện hành động. Mới ba tháng nên bụng em hơi nhú lên, đường cong không quá rõ ràng, em cúi đầu là có thể nhìn thấy tôi ngay, “Chồng ơi… sờ sờ phía sau được không, ngứa, muốn anh cơ…”
Có thể là đã một thời gian rất lâu rồi tôi chưa chạm vào em, cũng có thể là do mang thai nên em nhạy cảm hơn trước rất nhiều. Tôi vừa sờ vào lỗ nhỏ đang kẹp chặt cái đuôi thì nhúm lông ở gốc đuôi đã ướt nhẹp. Tôi móc lỗ nhỏ của em rồi đút một ngón tay vào, ấn ấn vách thịt mẫn cảm mềm mại bên trong em như thể đang đe dọa.
“Lần sau em mà còn nói vậy nữa, anh sẽ –”
Tôi cố tình úp úp mở mở, quả nhiên em chống người dậy nhìn tôi vô cùng căng thẳng, cái miệng nhỏ phía dưới càng cắn tôi chặt hơn, ngón tay tôi khuấy đảo bên trong cố ý bắt nạt em.
“Anh sẽ nhốt em ở trong nhà, kiểm soát mọi động thái của em. Nếu như vậy vẫn không ổn, anh sẽ trói em lại trên giường, chịch em cho đến khi em không thể nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác nữa.”
Em thì thào một tiếng ‘ưm’ và thả lỏng cơ thể.
“Thật ra như vậy cũng không sao hết…” Em thầm thì nói nhỏ, đôi chân thon dài trắng ngần quấn lấy tôi, hứa hẹn đáp lại, “Nhưng mà thật sự em sẽ không vậy nữa, có chuyện gì sẽ kể hết cho anh.”
Tôi nâng khoeo đầu gối trắng hồng của em kéo xuống đến mức tôi cúi người là có thể hôn được em, sau đó vừa cởi cúc áo sơ mi của em vừa hôn em, cứ cởi được một cúc là hôn xuống một chút. Hai viên hồng đậu trước ngực em bị tôi mút đến đỏ ứ máu cương cứng, tôi dùng đầu lưỡi trêu đùa khiến em không chịu nổi, co rúm lại dưới thân tôi. Khi môi lưỡi tôi vừa rời đi, em ưỡn người chủ động nghênh đón, kết hợp với những gì em vừa nói, tôi cười để lại dấu răng trên núm vú của em.
“Thật ra em chẳng sợ anh bắt nạt em một chút nào phải không?”
Hơi thở em dồn dập và ánh mắt cũng mơ hồ. Có lẽ phải mất một lúc lâu mới hiểu tôi đang hỏi gì, gương mặt vốn đỏ nay đỏ hơn nữa, nâng cánh tay trắng trẻo che đôi mắt ngấn nước long lanh, gật đầu lia lịa.
“Không phải bắt nạt mà là thích…”
Lúc này em lại rất lanh lợi, sẽ chỉ nói những lời lọt tai.
Bỗng tôi nhận ra ẩn ý đằng sau câu nói này, vì vậy cúi người kéo cánh tay em đang che đôi mắt của mình ra, nghiêm túc nói với em: “Khanh Khanh, không phải vì thích làm cùng em mới thích em mà bởi vì thích em nên muốn gần gũi em hơn một chút. Nhưng so với quan hệ thể xác, anh càng hi vọng em có thể dựa dẫm vào anh nhiều hơn về mặt tinh thần, anh là người em yêu, chúng là là người một nhà.”
“Xin lỗi…” Khóe mắt em nhuốm sắc đỏ, tựa như còn muốn nói thêm gì đó nhưng tôi đã giành trước một bước chặn môi em lại.
“Đương nhiên không có ý nói rằng như vậy là không tốt, tiếp tục cố gắng?”
Tôi nhướng mày cố tình nói một cách thô bỉ, quả nhiên em nín khóc mỉm cười, đôi chân trắng như tuyết cọ cọ eo tôi, thúc giục tôi tiến vào.
Tôi vô cùng nghe lời thay thế chiếc butt plug đang cắm trong lỗ nhỏ của em bằng thứ thô to của tô, chiếc đuôi hồ ly bị tôi ném vào lồng ngực người dưới thân mình. Em ngoan ngoãn ôm lấy nó, lông mềm màu đỏ rực càng tôn lên sắc trắng làn da em, cứ ngỡ em thật sự là hồ ly tinh câu hồn đoạt phách người trần, thuần khiết và rất đỗi quyến rũ.
Hậu huyệt của em đã lâu không tiếp nhận vật lạ, lúc này vừa ướt vừa nóng, chặt không chịu nổi, tựa như có vô số cái miệng nhỏ nhắn đang mút liếm dương v*t tôi. Tôi cũng không vội hành động, rút ra ngoài cho đến khi chỉ còn quy đầu ở bên trong lỗ nhỏ đỏ thẫm của em rồi mới hung hăng đâm lút cán. Em rên rỉ như một bé mèo con, âm cuối run bần bật, mơ mơ màng màng đặt tay lên che chắn bụng mình.
Tôi trông thấy mà buồn cười, rõ ràng nhóc con kia còn chưa thành hình mà mẹ nó đã nâng niu bảo vệ như bảo bối. Trong lòng tôi nổi lên chút ghen tuông, tách hai chân đang vòng qua eo mình đặt lên vai, cúi người gặm cắn đầu v* đang dựng đứng run run của em, thân dưới cũng va chạm tàn nhẫn không thương tiếc. Em không chịu được đành ưỡn eo, kéo căng mũi chân, đầu ngón chân hồng hào đáng yêu cũng cuộn tròn lại vì không kiềm chế nổi.
Có thể chính bản thân em cũng không biết bàn chân với những mạch máu xanh nhạt dưới làn da trắng lạnh của em đẹp đẽ nhạy cảm không kém, ngay cả khi tôi hôn lên mắt cá chân em cũng rụt lại né tránh. Vì vậy tôi nổi ý xấu cong ngón tay cù gan bàn chân trắng ngần của em và ngay lập tức vách thịt mềm mại càng nhiệt tình siết chặt tôi hơn.
Em nhíu mày lại lườm tôi có chút hờn tủi nhưng không dữ dằn chút nào, trái lại như đang làm nũng.
Tôi không dằn nổi mình đè chân em, đặt toàn bộ cơ thể em dưới thân mình chịch điên cuồng. Đây là tư thế ngập tràn tính chiếm hữu, em hoàn toàn không thể trốn thoát, chỉ có thể chịu giam cầm dưới thân tôi thỏa mãn tôi. Mà với tư thế này, tôi cũng không đâm sâu hoàn toàn vào hậu huyệt em, chẳng qua chân em bị ép phải kẹp chặt, cảm giác sẽ càng hưng phấn hơn mà thôi.
Vì vậy cho tới khi em bị tôi chịch đến mức phát ra tiếng nước ‘òng ọc’, em đã túm chặt vạt áo của tôi từ lâu, khóc nức nở ướt đẫm mặt.
Tôi cười hôn lên nước mắt chảy dài của em, rút cây hàng vừa mới bắn vào sâu bên trong em và cũng tuốt cho em lên xuống vài lần, trước một giây khi em muốn bắn tôi đã xấu xa bịt kín lỗ lại bằng ngón tay cái.
“Bắn từ phía sau được không?”
Em ưỡn eo không tài nào nhịn nổi nữa nhưng thay vì từ chối, em sáp lại gần híp mắt lại nịnh nọt hôn tôi.
Với động tác thẳng người dậy của em, luồng tinh dịch chảy ồ ạt từ lỗ nhỏ vừa bị chơi quá đà nên sưng đỏ nhất thời không khép lại được. Tôi dùng ngón tay đút ngược lại trở về, em ngoan ngoãn phối hợp cố gắng kẹp chặt phía sau, vì vậy cái miệng nhỏ vừa bị chịch đến mềm nhũn lại bị ngón tay chơi đùa đến mức nước dâm phát thành tiếng.
…
Không biết đã làm bao nhiêu lần, tóm lại mọi chuyện đâu vào đó lúc hơn mười giờ tối. Bạch Khanh ngả lưng dán sát lồng ngực tôi, cả người mềm oặt như thể không xương. Thật lòng mà nói tôi cực kì thích cái đuôi to mềm mại kia của em nên vươn tay lấy nó ở mép giường đút vào hậu huyệt vốn đã không khép nổi của em, túm lông trêu đùa trên người em.
Em né tránh vài lần theo phản xạ có điều kiện rồi không giãy giụa nữa, chỉ nhắm mắt lại ậm ừ, giọng mũi khá nặng, có lẽ là do vừa rồi khóc quá ghê gớm.
Tôi siết chặt em vào lòng hơn nữa, hôn lên bả vai trắng muốt của em, hơi nhếch miệng cười trêu chọc em.
“Nếu như em khóc lóc nhận lỗi với anh sớm hơn thì có lẽ một ngày anh cũng không kiềm chế nổi sẽ nỡ trừng phạt em.”
“Em làm sai thì vốn dĩ phải bị phạt mà…” Giọng em hơi khản đặc, nói líu ríu nhưng giọng điệu lại rất mềm mại như thể đang làm nũng. Có vẻ tư thế vừa rồi không được thoải mái lắm nên em khẽ động đậy trong lòng tôi, tìm một chỗ thoải mái rồi nép vào, nói tiếp, “Với cả sao anh biết em không khóc, em đã khóc thầm nhiều lắm luôn…”
Tôi khum ngón trỏ cọ đầu mũi nhếch cao lên của em, cười bất lực: “Cố ý làm anh đau lòng phải không?”
Em chỉ ừ hử không nói gì, nắm tay tôi đặt lên bụng dưới của em, nhắm mắt lại tiếp tục lẩm bẩm: “Cục cưng nhớ anh…”
“Nói thật xem nào.”
“Em nhớ chồng.”