Đương nhiên Vân Hà cũng cho rằng có thêm yếu tố khác như nguồn đầu tư cho phim thấp, Dương Văn Văn lại chỉ mới là một sinh viên đại học chưa có bằng cấp, chưa ký hợp đồng với bên công ty nào cả, lưu lượng cũng thấp hơn rất nhiều so với những diễn viên khác. Chính vì thế các nhà đầu tư mới thích sử dụng người mới.
Lăng Thanh đối xử với người mới từ trước đến nay vô cùng từ ái, vì thế hắn cổ vũ cô: "Không sao đâu, em đã tốt nghiệp chuyên ngành, kiến thức chuyên ngành hẳn cũng không tệ. Hay là trước tiên chúng ta thử tập thoại để tìm cảm giác ha."
Dương Văn Văn gật đầu: "Vâng."
Trong kịch bản, cảnh quay này lời thoại đầu tiên là của Mạc Đường, cho nên Lăng Thanh nói thoại trước.
Dương Văn Văn sau khi nghe xong, mới bình tĩnh đọc lời thoại của mình.
Lăng Thanh chỉ vào lời thoại của cô: "Em nói quá bình tĩnh, chưa thể hiện được cảm xúc của nhân vật, em phải có được cái mood như em đang quay phim thật ấy."
Dương Văn Văn gật đầu: "Vâng ạ."
"Vậy làm lại nhé." Lăng Thanh nói xong, một lần nữa đọc lời thoại của mình.
Dương Văn Văn nhỏ giọng mở miệng, âm thanh phát ra có chút hơi nhẹ nhàng, thế nhưng cảm xúc trong từng câu nói lại rất đầy đủ.
Lăng Thanh tiếp thoại: "Em muốn nói gì?"
Dương Văn Văn cúi đầu: "Đường Đường, con người chúng ta sống là phải biết nhìn về phía trước, em thật sự không muốn nhìn anh cứ chôn vùi mãi trong quá khứ như bây giờ đâu."
Cô nhìn tiếp kịch bản trong tay mình, giọng nói êm tai, dịu dàng nói thoại: "Quay lại trường, chúng ta tiếp tục đi học, rồi tiếp tục nộp hồ sơ đi thực tập, có được không anh?"
Lời nói của cô thật sự rất khẩn thiết cũng rất chân thành, Lăng Thanh cảm thấy khá ok liền tiếp tục với lời thoại của mình.
Hai người tập thoại một lúc, thì Lăng Thanh nghe giọng của cô chuyển sang giọng mũi, hắn hơi quay đầu sang, liền nhìn thấy nước mắt của Dương Văn Văn chầm chậm rơi trên kịch bản, cô không kìm được mà khóc!
Lăng Thanh: !!!
Lăng Thanh gọi Tiểu Lưu lấy hộ vài tờ giấy rồi đưa qua: "Sao em lại khóc?"
(Bụt hiện lên: "Tại sao con khóc?" :)))
Dương Văn Văn lúc này mới ngẩng đầu lên, hốc mắt còn vẫn đỏ hoe, cô hỏi: "Không thể khóc ạ?"
"Theo trong kịch bản thì cảnh này không cần phải khóc."
"Nhưng chắc hẳn là Lưu Thiến sẽ rất khó chịu." Dương Văn Văn lau nước mắt, nhỏ giọng nói ra suy nghĩ của mình: "Cô ấy cảm thấy những việc bạn trai mình làm đều vô nghĩa, cô ấy muốn cuộc sống của anh ta trở về đúng quỹ đạo. Nhưng bạn trai cô ấy lại không đồng ý, mà cô thì chẳng thể khuyên nhủ được, vậy nên, em nghĩ cô ấy chắc là buồn lắm."
"Nhưng mà, theo thiết lập tính cách thì Lưu Thiến là một cô gái cứng rắn mạnh mẽ, cô ấy sẽ không dễ dàng bật khóc như vậy đâu."
"Cứng rắn thì cũng biết đau chứ ạ, con gái dù có mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa cũng biết buồn biết khổ sở thôi anh, dù cho là người không dễ khóc, thế nhưng điều đó không đồng nghĩa là không biết khóc." Dương Văn Văn yếu ớt phản biện.
Lăng Thanh: . . . . Hình như cũng có lý.
Hắn nhìn Dương Văn Văn, Dương Văn Văn vẫn giữ bộ dạng sợ sệt, giống như một con thỏ con trắng trắng nhỏ nhỏ.
Nhưng cô bé mang vẻ ngoài tựa như thỏ con này lại có khả năng đồng cảm rất mạnh, đến Lăng Thanh còn phải công nhận là cô đúng là có chút năng lực.
"Con gái mạnh mẽ ai lại đi khóc trước mặt bạn trai mình như em chứ cô bé?"
Hắn vừa hỏi xong, sau lưng liền nghe thấy một giọng nam dịu dàng vang lên: "Bạn trai gì cơ?"
Lăng Thanh kinh ngạc quay đầu, quả nhiên, đúng là Vu Thần đến thăm hắn.
Lăng Thanh: . . . .
Vu Thần cười khẽ, nói: "Bạn trai à?"
Lăng Thanh giơ kịch bản trong tay lên, bất lực nói: "Kịch bản, là kịch bản đó!"
Dương Văn Văn không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô ngoan ngoãn gật đầu: " Em với anh Lăng đang tập thoại, trong kịch bản anh ấy là bạn trai em."
"Đúng rồi đó!" Lăng Thanh vội vàng nói.
Vu Thần vốn dĩ cũng chỉ là muốn trêu đùa hắn một chút, nhưng bây giờ nhìn thấy Lăng Thanh như thế, anh liền bật cười ngồi xuống bên cạnh hắn: "Không sao đâu mà, bạn trai."
Lăng Thanh nghe ra được hàm ý của anh liền cảm thấy anh đúng là một tên ngốc ấu trĩ, thế nhưng hắn lại nhịn không được mà trả lời: "Vâng, bạn trai."
Chỉ tội nghiệp cô bé Dương Văn Văn đang không hiểu gì cả, không phải là đã giải thích rõ ràng rồi sao? Nhưng tại sao vẫn gọi là bạn trai vậy?
Cô nhìn Lăng Thanh bằng vẻ mặt khó hiểu, Lăng Thanh xấu hổ không thèm tiếp tục chí chóe với Vu Thần nữa, quay sang nói chuyện với cô: "Em khóc thì cũng không có vấn đề gì, chỉ là không phù hợp với tính cách của Lưu Thiến thôi."
"Vậy phải làm sao ạ?"
Lăng Thanh nhờ Tiểu Lưu gọi biên kịch tới một chuyến.
Tiểu Lưu nhanh chóng mời biên kịch tới, cô ấy so với bọn Lăng Thanh đang ngồi thì lớn tuổi hơn, tóc dài gần đến eo, mang kính tròn, nhìn qua cảm giác có hơi không dễ nói chuyện.
Tiểu Lưu nhường ghế cho biên kịch Ngô ngồi xuống hỏi: "Cậu tìm tôi?"
Lăng Thanh gật đầu, trả lời: " Chị cho em hỏi là cảnh của Lưu Thiến và Mạc Đường có thể cho thêm chi tiết Lưu Thiến khóc không?"
Biên kịch Ngô hỏi hắn: "Tại sao?"
Lăng Thanh nhìn về phía Dương Văn Văn: "Nhân vật của em, em nói đi."
Dương Văn Văn sợ hãi mở to mắt, bộ dạng đều như muốn gào là "Em hổng dám!"
Lăng Thanh cổ vũ cô: " Không sao đâu, mạnh dạn lên, em là diễn viên, chị Ngô đây là biên kịch, em hiện tại đang diễn vai nhân vật này là chị ấy sáng tạo ra. Em với chị ấy, một người là người tạo ra nhân vật, còn một người là người trình diễn nhân vật đó ra trước mắt công chúng, cho nên em không thể sợ việc cùng biên kịch trao đổi, nói chuyện được. Đã là diễn viên thì phải có gan giao lưu với biên kịch, em hiểu chưa?"
Biên kịch Ngô cũng đồng ý với quan điểm của hắn: "Không sai, em có ý tưởng gì thì có thể nói với chị. Em là người đóng vai Lưu Thiến, nếu như em có ý tưởng gì thì điều đó chứng tỏ là em đã rất chăm chỉ xem kịch bản cũng như nghiền ngẫm thiết lập của nhân vật, đây là chuyện tốt, chị sẽ không la em đâu."
Dương Văn Văn lúc này mới dám mở miệng nói: "Em cảm thấy Lưu Thiến lúc này chắc hẳn phải rất khổ sở."
Cô lật kịch bản của mình ra, trên kịch bản được đánh dấu chi chít bằng những màu sắc khác nhau, rõ ràng là cô đã đọc kịch bản rất nghiêm túc cũng như suy nghĩ rất kỹ về nó, Dương Văn Văn nhẹ nhàng chỉ vào kịch bản của mình cho biên kịch Ngô xem.
"Cái thứ nhất, cô ấy cảm thấy Mạc Đường nhúng tay quá sâu vào chuyện của cha mẹ anh ấy. Trước đây anh ấy làm việc gì cũng cẩn thận, thế nhưng bây giờ lại thường xuyên mắc lỗi."
"Cái thứ hai, cô ấy cảm thấy Mạc Đường nên trở về cuộc sống sinh hoạt hằng ngày như bình thường. Bởi anh đang trì hoãn tương lai của chính mình."
"Cái thứ ba, cô ấy cảm thấy mình không hiểu Mạc Đường đang nghĩ gì, giữa hai bọn họ dường như đã xuất hiện khoảng cách."
"Cái thứ tư, Mạc Đường chia tay cô ấy bởi vì chuyện cha mẹ anh. Mạc Đường hy vọng cô sẽ hiểu cho anh, cô hiểu. Thế nhưng cô cảm thấy trong lòng mình vẫn còn nhiều khúc mắc."
"Cái thứ năm là cho đến bây giờ, tâm trạng của cô ấy thay đổi, cô ấy không muốn hiểu cũng như không muốn tiếp tục cứ như vậy nữa, thế nhưng mà, cô cũng biết là Mạc Đường sẽ không vì cô không chịu hiểu cho anh, cũng như không tiếp tục nghe anh giải thích mà thay đổi, chính bản thân cô cũng rất đau khổ, cũng rất khó chịu, vậy nên em trong lúc tập thoại với anh Lăng, cảm giác rất muốn khóc, em nghĩ Lưu Thiến bây giờ đối với đoạn tình cảm này, rất áp lực, giống như là kìm nén loại áp lực này từ rất lâu rồi. "
Biên kịch Ngô nghiêm túc lắng nghe cô trình bày xong, mới nói ra quan điểm của mình: "Ở đoạn này, cảm xúc Lưu Thiến đúng là có chút bùng nổ, vì thế cô ấy mới cùng với Mạc Đường khắc khẩu, nói lời chia tay. Nếu dựa theo những gì em phân tích, thêm cái tình tiết khóc cho Lưu Thiến thì cũng không phải không thể, thế nhưng em phải hiểu là sau khi cô ấy cùng Mạc Đường cãi nhau thì không thể khóc liền như vậy được, mà phải khóc kiểu như là không tự chủ được mà rơi nước mắt, đến chính Lưu Thiến cũng không để ý là mình đang khóc."
"Bời vì bản thân Lưu Thiến không phải một cô gái thích khóc, đương nhiên cô ấy vẫn biết khóc thế nhưng nếu khóc nhiều quá thì OOC mất."
(*OOC có nghĩa "Out Of Character", dịch sang tiếng Việt là "Không hợp với tính cách". Từ này là từ thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.
cre: https://ghiencongnghe.info/ooc-la-gi-trong-role.html)
Dương Văn Văn gật đầu: "Dạ em hiểu rồi, em cảm ơn chị."
"Không cần khách khí." Biên kịch Ngô cười: "Còn câu hỏi nào nữa không?"
Dương Văn Văn lắc đầu.
"Vậy chị đi trước đây."
"Dạ."
"Vất vả cho chị rồi." - Lăng Thanh nói.
Biên kịch Ngô cười khẽ: "Các em mới vất vả kìa."
Cô nhìn Lăng Thanh, trong lòng có chút kinh ngạc, khi Lăng Thanh đi thử vai, vì vài lí do cá nhân nên cô đã không đến phim trường. Sau này, lúc nghe Chu Tiểu Xuyên chọn Lăng Thanh, cô quả thật có hơi không thích lắm.
Độ nổi tiếng của Lăng Thanh quá cao, bộ dạng cũng không phải là người thanh thuần ngây thơ, cô không nghĩ Lăng Thanh có thể diễn tốt vai nam chính Mạc Đường.
Thế nhưng Chu Tiểu Xuyên lại thực sự rất thích, thích đến nỗi qua bao nhiêu lần thử vai khác cũng không quên được.
Mọi người đều khuyên ông rằng thù lao đóng phim của Lăng Thanh hẳn là sẽ không thấp, hơn nữa việc sử dụng lưu lượng cho ngành phim này vô hình trung sẽ khiến khán giả cảm thấy phim của ông không còn giá trị, cũng như sẽ không được fan điện ảnh đánh giá cao.
Chu Tiểu Xuyên thoạt nhìn là đã nghe lọt, kết quả sau ba ngày trầm mặc, ông trực tiếp gọi cho người đại diện và hỏi rằng liệu hắn có thể giảm thù lao đóng phim hay không?
Biên kịch Ngô lúc đó thực sự không nói lên lời, nghĩ rằng làm sao mà có có thể, Lăng Thanh hiện tại bây giờ nổi tiếng như vậy, đến lên bìa tạp chí, chọn đại ngôn đều chọn lọc vô cùng kĩ càng.
Nhưng ngay sau đó cô như bị vả vào mặt, Lăng Thanh đầu dây bên kia đáp lại: "Được ạ."
Chu Tiểu Xuyên vui mừng khôn xiết, háo hức chuẩn bị khai máy bắt đầu hạng mục này.
Biên kịch Ngô nhìn kịch bản, lo lắng thù lao trong đoàn của mình sẽ bị giảm, nói không chừng Lăng Thanh còn phá hỏng nhân vật của cô.
Kết quả ngay ngày đầu tiên khởi quay, cô cảm thấy mình thực sự sai rồi.
Chu Tiểu Xuyên chọn hắn cũng là có lý của ông.
Hắn hóa thân thành Mạc Đường, trang điểm nhẹ nhàng, giống hệt như một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp.
Hắn và La Thừa Hạo ngồi cùng nhau ăn cơm, lông mày khẽ nhướng lên, tràn đầy khí chất thanh niên trong sáng.
Biên kịch Ngô nhìn vẻ quật cường trong mắt hắn, tựa hồ như nhìn thấy Mạc Đường mà mình đang thực sự tìm kiếm.
Hắn rõ rằng chẳng giống Mạc Đường chút nào, nhưng ở trong phim, hắn thực sự chính là Mạc Đường.
Khoảnh khắc đó, biên kịch Ngô cảm thấy Chu Tiểu Xuyên quả đúng là một đạo diễn lọt vào danh sách đề cử của giải thưởng Kim Quế, ánh mắt nhìn người thật sự rất không tồi.
Mà hôm nay, trước khi bị Tiểu Lưu gọi đến thì biên kịch Ngô đang nghe bạn của mình, cũng là một biên kịch viên ở đoàn phim khác than phiền về một diễn viên lưu lượng trong đoàn: "Sửa sửa sửa, suốt ngày cứ bắt tui sửa tình tiết, toàn là than là chỗ này ít cảnh quá, đòi thêm vào. Rồi còn hỏi tui tại sao nữ 8 lại không yêu nam chính mà lại yêu nam 8? Đòi sửa lại mới chịu. Má quạo ghê, giỏi dữ vậy thì tự phân thân ra diễn thay hết cái đoàn phim này luôn đi."
Biên kịch Ngô đang an ủi cô bạn mình thì thấy trợ lý của Lăng Thanh đi tới, nói có việc muốn nhờ cô qua một chuyến.
Biên kịch Ngô tức khắc sững người, trong lòng tự hỏi không lẽ nam chính đoàn phim của họ cũng muốn như thế?
Cô lo lắng một hồi lâu, kết quả thì không có gì lớn xảy ra, Lăng Thanh chỉ là đang tốt bụng giúp đỡ một diễn viên mới truyền đạt suy nghĩ của cô ấy với kịch bản, cũng như khuyên cô ấy mạnh dạn bày tỏ suy nghĩ với cô mà thôi.
Ở cái tuổi này của hắn, lại còn mới nổi tiếng, vốn là thời điểm nên kiêu ngạo nhất, thế nhưng thay vào đó, hắn lại rất nghiêm túc với vai diễn của mình và đối xử tốt với các diễn viên viên trong đoàn phim kể cả người kia không có chút tiếng tăm gì.
Biên kịch Ngô cảm thấy ở độ tuổi như hắn rất ít ai được như vậy, cũng vì thế mà cô càng thêm thưởng thức con người cũng như tài năng của hắn hơn.
Kịch bản của mình gặp được diễn viên có tâm như vậy đúng là rất may mắn.
Cô quay lại chỗ Chu Tiểu Xuyên bên kia, cùng ông xem lại những cảnh mới quay.
"Cô vừa đi đâu thế?" Chu Tiểu Xuyên hỏi.
"Dương Văn Văn có chút ý tưởng về kịch bản, nhưng lại không dám nói nói với tôi, vậy nên Lăng Thanh bảo trợ lý gọi tôi qua để nghe Dương Văn Văn nói ra suy nghĩ của mình. Cô bé này còn rất nghiêm túc, ý tưởng cũng có nhiều phần hợp lý, tôi cũng vừa điều chỉnh lại kịch bản xong, lát nữa cảnh đầu của Lăng Thanh và Dương Văn Văn sẽ thêm một cảnh khóc."
"Được."
"Con người của Lăng Thanh rất không tồi, nhỉ?" - biên kịch Ngô không nhịn được cảm thán một câu: "Mắt nhìn người của anh tốt đấy."
Chu Tiểu Xuyên cười nói: "Đúng vậy, từ trước đến giờ vẫn luôn tốt mà."
Biên kịch Ngô đang muốn nói thêm thì chuông điện thoại vang lên, cô mở khóa điện thoại nhìn, là cô bạn biên kịch lúc nãy tìm cô than thở việc nam chính của đoàn phim bọn họ báo quá báo.
"Má tui kể bà nghe, thằng nhóc báo thủ kia bắt tui sửa tình tiết, kêu là sao để cho nữ chính phát hiện ra manh mối mà không để cậu ta phát hiện? Rồi á ha, nói là như vậy nam chính sẽ không nổi trội, sẽ bị mất hình tượng! Ôi vãi vậy ra cậu ta chỉ muốn hình tượng, đến nữ chính cũng không cần luôn à? Nữ chính tới diễn là để làm công cụ hình người cho cậu ta tỏa sáng hả gì đồ tồi này!"
Tác giả có lời muốn nói:
Biên kịch Ngô: Nam chính ở đoàn phim mình vẫn là tốt nhất!
Biên kịch Ngô: Để tôi giới thiệu với mọi người một nam diễn viên vừa đẹp trai, vừa tốt tính, lại còn kính nghiệp!
Bạn: ? ? ? Vậy là an ủi dữ chưa? Có còn lương tâm hông bà dà?