Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Vả Mặt

Chương 1




Ánh chiều tà hoà lẫn với chân trời,sao còn chưa có tới nhưng màn đêm đã chậm rãi buông.

Buổi tối 7 giờ, máy móc của mấy chục nhà đài được đặt tại bốn phương tám hướng đồng loạt mà sáng lên, sáng ngời lóa mắt như ánh đèn nháy,đem toàn bộ thảm đỏ chiếu đến giống như ban ngày.

Đợi gần hai mươi phút, hai vị vai chính đều ngồi trong xe có chút nhàm chán.

Bọn họ muốn thoải mái nhưng không được, cứ như vậy dùng tư thế ưu nhã nửa dựa vào trên chỗ ngồi, một người chơi trò chơi, một người lại lướt Weibo.

"Đinh linh..." một tiếng, di động của Ôn Ninh vang lên thông báo nhắc nhở có người gọi.

Cô lập tức rời khỏi Weibo, click mở phần thông báo.

Người gọi tới là ba cô, Hoắc Chấn Hoa――

[ Ninh Ninh, đêm nay lễ trao giải ở thành phố S cử hành, con xem con có về nhà được không, bằng không liền......]

Tuy ông chưa nói xong, nhưng Ôn Ninh cũng hiểu được ý tứ của ông. Ngón tay cô dừng ở nút kết thúc một hồi lâu,nhưng vẫn là nói năm chữ.

[ Con không nghĩ sẽ trở về. ]

Hoắc Chấn Hoa: [ vậy con một mình ở bên ngoài cẩn thận, có yêu cầu gì nếu không muốn tìm ba nói, cũng hãy tới tìm anh họ con. ]

Ôn Ninh nói một tiếng "Được" rồi cúp máy.

Rốt cuộc di động của cô cũng không vang nữa, màn hình dần tối sầm xuống, đến cuối cùng tự động khoá điện thoại lại.

Ôn Ninh nhìn chằm chằm di động, nghĩ tới quan hệ của cô cùng với ba không được hài hoà lắm, ở trong lòng không khỏi thở dài một hơi.

Hào môn thị phi nhiều, câu này nói rất đúng, một chút cũng đều không sai.

Những chuyện phát sinh trong gia đình cô đều là sự thật, thật đến nỗi so với phim truyền hình lúc 8 giờ còn muốn cẩu huyết hơn. Nếu đưa vào làm phim, người xem nhất định chỉ vào màn hình TV mà mắng to biên kịch ngốc đến mức não tàn.

"Ai ——" Cố Ngân Hà nhẹ nhàng vỗ vỗ vào bả vai của cô, nhắc nhở nói, "Đến phiên chúng ta bước lên thảm đỏ rồi."

"A?!" Ôn Ninh còn đắm chìm trong suy nghĩ, đột nhiên bị gọi như vậy liền hoảng sợ, di động lập tức từ trong tay cô trượt xuống.

Ôn Ninh muốn xoay người lại nhặt, Cố Ngân Hà liền nói một câu "Cô mặc bộ lễ phục này không tiện" liền thân sĩ mà cúi người giúp cô đem điện thoại nhặt lên.

Sau khi nhặt xong,anh ta cười một cái, tò mò hỏi: "Cô vừa rồi suy nghĩ cái gì mà thất thần như vậy, tôi kêu cô vài lần mà cô cũng không có phản ứng."

"Không, không có gì. Cũng chỉ đơn thuần là phát ngốc mà thôi."

Ôn Ninh thu hồi lại cảm xúc dư thừa, nỗ lực tích cóp ra một miệng cười, "Đến phiên chúng ta bước lên thảm đỏ, mau xuống xe đi."

Xe hơi ngừng ở phía trước thảm đỏ chính.

Ôn Ninh mặc một cái váy dài màu champagne bó sát người. Động một chút là làn váy liền nâng lên, lộ ra một đôi chân trắng nõn.Cô đem tay đặt ở trên bàn tay Cố Ngân Hà, bình tĩnh bước ra khỏi cửa xe.

Fans đứng hai bên nhiệt liệt reo hò,sau khi Ôn Ninh khoác lấy cánh tay Cố Ngân Hà,cả hai người chậm rãi đi đến nơi kí tên.

Tiếp nhận bút của nhân viên công tác,cô không chọn vị trí ở giữa mà là tùy tiện tìm một chỗ trống, xoát xoát hai nét hạ xuống tên của mình.

Đèn flash đối với bọn họ "Răng rắc" láo liên không ngừng, Ôn Ninh cùng Cố Ngân Hà trả lời người chủ trì mấy vấn đề, bày mấy cái tạo hình sau đó liền theo nhân viên hướng hội trường đi đến.

Còn chưa đi được vài bước, Ôn Ninh đã nghe thấy các fan bên ngoài kích động thét chói tai cùng hô vang khẩu hiệu.

Thanh âm tuyên truyền giác ngộ, vang vọng phía chân trời, có thể thấy được cái đoàn phim này thật sự là ghê gớm ——

"Chu Trạch Diễn! Chúng em yêu anh!!!"

"Tần Mục!! Ảnh đế nam thần!!! Cầu xem chúng em ở nơi này a!!!"

"Tư Tiệp nữ thần chị đẹp nhất!!!"

"Di Di Mỹ Mỹ Đát! Mỗi một ngày đều nhớ thương!!!"

Nhiều fans bên ngoài hét lớn về phía minh tinh như vậy, chỉ thuộc về 《 một mộng Trường An)

《 một mộng Trường An 》là một bộ phim điện ảnh chiếu vào hè năm nay do Nam diễn viên, ảnh đế Chu Trạch Diễn cùng ảnh hậu Tưởng Tư Tiệp đảm nhiệm vai nam nữ chính.

Ảnh đế Tần Mục lúc trước lấy được vô số giải thưởng lớn,giờ nghỉ diễn về làm đạo diễn phim điện ảnh. Có một số minh tinh quan trọng cùng ông quan hệ không tồi, tỷ như Tống Tư Hạo, Mạnh Từ, Trương Tinh Vũ lúc này cũng đều ở bên trong,vì ông mà ngó tới tham gia diễn phim điện ảnh.

Nhiều người lão làng trong nghề cũng đi phụ trợ cho Chu Trạch Diễn như vậy, trong lúc nhất thời fans nhà anh nổi bật vô song, ở trên mạng cơ hồ đi tới đi lui ngang nông nỗi.

- -------

Điện ảnh Hạ Ánh

Sau hơn một tháng, Ôn Ninh ở nhà đem nó hoàn chỉnh mà xem một lần.

Như những lời nhận xét của nhiều nhà phê bình điện ảnh chuyên nghiệp, 《 một mộng Trường An 》 tuyệt đối là tinh phẩm mấy năm gần đây của điện ảnh Trung Hoa, cốt truyện phập phồng phập phồng, nhân vật diễn cũng đã diễn qua chính tà, hình tượng đều đủ cả.

Sau khi Ôn Ninh xem xong thì mười phần kinh ngạc, cô lúc ấy cảm thụ lớn nhất chính là, không phải fans của Chu Trạch Diễn thổi phồng, mà anh diễn nhân vật cổ trang thật sự rất đẹp trai.

Cô nhịn không được quay đầu lại, giương mắt nhìn về phía đoàn làm phim bọn họ. Một đám người ngồi ở chỗ đó nhưng Ôn Ninh liếc mắt một cái liền ngắm ngay tới chỗ anh đang ngồi.

Vừa khéo chính là, Chu Trạch Diễn không chút để ý mà nhìn thoáng qua bên này, không nghiêng không lệch, vừa lúc liền đụng phải tầm mắt của Ôn Ninh.

Tựa hồ trong cặp mắt đen nhánh ấy chứa rất nhiều cảm xúc.Nhưng thực mau, anh lại giống như cái gì cũng chưa phát sinh, thu hồi lại tầm mắt, trấn định tự nhiên trả lời vấn đề mà người chủ trì hỏi.

Ôn Ninh bị Chu Trạch Diễn liếc mắt một cái trong lòng liền hốt hoảng, có cảm giác giống như khi còn nhỏ giờ kiểm tra đang dùng "phao" thì bị thầy cô giáo phát hiện,cảm giác quẫn bách vô cùng.

Đêm nay anh mặc một thân tây trang đen được cắt may sạch sẽ, có lẽ là vì tạo hình,nên anh đeo lên một khung kính màu tơ vàng.

Sắc khí tràn đầy,nghĩ đến tiểu thuyết trung văn tốt nhất cũng bị đánh bại,cô thoáng run người.Là đại đa số thiếu nữ nên cô cũng sẽ thích cái loại hình tượng này.

"Ha ha, cô xem cô đều bị cái đoàn phim kia câu hồn rồi. Thế nào, nhanh như vậy liền coi trọng tổ nam kia?"Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng trêu chọc của Cố Ngân Hà, Ôn Ninh hoảng loạn mà thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng biện giải*, "Nào có đâu, tôi chính là tùy tiện nhìn xem."

*:biện minh và giải thích

《 khuynh thành luyến 》 là đoàn phim thứ mười bảy tiến vào hội trường.Ôn Ninh vào sau cùng, thấy mấy diễn viên quen biết liền khách sáo vài câu rồi cùng Cố Ngân Hà đến chỗ ngồi đã được chương trình xếp sẵn.

Những đoàn phim khác cũng lục tục đi tới, trong hội trường không khí dần dần náo nhiệt lên.

Thời điểm đang uống nước, Ôn Ninh không cẩn thận cọ rớt một chút son môi. Nghĩ nghĩ, cô vẫn là quyết định bây giờ còn sớm, chạy nhanh đi toilet trang điểm lại.

- ----------------------

Từ Trong túi xách LV nhỏ lấy ra một chiếc son,cô dùng thủ pháp nhanh nhẹn nhất tạo một đường trên môi.Sau đó lại lấy khăn giấy cho lên môi nhấp nhấp, còn chưa kịp đóng nắp son lại, di động liền vang lên âm thanh "đô đô"

Lần này là Hoắc Minh,anh họ cô gọi tới.

Tay vừa mới hạ xuống nút nghe,đã nghe thấy âm thanh trong trẻo từ đầu bên kia truyền tới.

Cô đại khái biết anh họ muốn nói cái gì.

"Ninh Ninh, nếu em đã tới thành phố S tham gia lễ trao giải, liền cùng anh về nhà một chuyến đi. Nhiều năm như vậy, em chẳng lẽ một chút đều không nhớ nhà hay sao?"

"Còn tốt đi, em kỳ thật không nhớ tới " Ôn Ninh nghĩ nghĩ, không mặn không nhạt mà nói một câu, lại lấy phấn tán lại một chút.

Đầu bên kia điện thoại tựa hồ nghèn nghẹn,lại hỏi:"Anh và em lâu rồi cũng chưa gặp nhau,sao,chẳng lẽ em cũng không nhớ tới anh họ tốt của em sao?"

"Báo kinh tế tài chính,kênh TV về tài chính anh không phải thường xuyên xuất hiện sao?Ngẫu nhiên trên trang đầu của tuần san giải trí em còn thấy anh cùng mấy nữ minh tinh tai tiếng bát quái đầy mình,anh đừng tưởng em mới diễn phim thì không biết gì."

Nghe xong câu nói,Hoắc Minh liền trầm mặc.Em gái này của anh,kì thật nhìn thì tính tình nhu thuận,kì thật so với bất kì kẻ nào đều cố chấp,có chủ kiến hơn cả.

"Ninh Ninh,anh và em đều không muốn sự việc kia phát sinh.Chính là sự tình nếu đã xảy ra,trốn tránh trước sau đều không phải biện pháp.Hơn nữa... tuổi tác ba em đã càng ngày càng lớn,bây giờ thân thể còn không được tốt.Ông vẫn luôn cảm thấy có lỗi với em,cũng vẫn luôn áy náy."

"Em đã biết"Ôn Ninh đến cuối cùng vẫn là thoả hiệp.

"Ngày mai anh bảo tài xế tới khách sạn đón em."

"Không cần,ngày mai 7 giờ em sẽ tự tới."

Chờ đợi rồi cuối cùng cũng có đáp án, nhưng Hoắc Minh lại không vui vẻ giống trong dự đoán, vẫn như có như không mà thở dài một tiếng.

Ôn Ninh nói gặp lại với anh xong liền cắt đứt điện thoại, vừa đi vừa đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi.

Trốn tránh tuy đáng xấu hổ nhưng lại hữu dụng, nhưng hiện tại, tựa hồ mọi người đều không hi vọng cô trốn tránh chuyện này.

Cô mang tâm sự nặng nề đi đến lối rẽ, vừa nhấc đầu, thình lình liền gặp được một người đàn ông.