Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Vả Mặt

Chương 30




Ban đêm an tĩnh, đèn hai bên đường tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, lờ mờ,nhìn không rõ.

Ánh trăng trên cao lạnh lẽo, mà sắc mặt Chu Trạch Diễn lúc này so với ánh trăng còn muốn lạnh hơn vài phần.

Đôi tay anh gắt gao vòng lấy eo cô, dùng mười phần sức lực, như là muốn đem cô tiến vào xương cốt bên trong mình.

Nụ hôn này rơi xuống như là vội vàng bá đạo,lại như là công thành chiếm đất, mang theo vài phần ý tứ trừng phạt. Nhưng dần dần, anh ở bên môi cô trằn trọc cọ xát, lộ ra vài phần thâm tình.

Ôn Ninh bị anh hôn đến thở không nổi.

Cô vốn dĩ đã uống say, trong giây lát bị hôn kịch liệt như vậy, lúc này đại não cực kỳ thiếu oxy, đầu óc vựng vựng hồ hồ.(*)

(*) choáng váng,mơ hồ.

"Chu Trạch Diễn, anh làm gì vậy?" Ôn Ninh thật vất vả mới tách ra được một chút khoảng cách với Chu Trạch Diễn, bởi vì tức giận,giọng nói kéo lên vài lần.

Ôn Ninh mở to mồm thở phì phò, đôi mắt trừng lớn, trong thần sắc hàm chứa ý vị lên án mãnh liệt.Sắc hồng nhanh chóng phủ đều lên trên khuôn mặt, nhìn qua thế nhưng còn có điểm kiều mị.

"Em nói xem?"Chu Trạch Diễn phủ ở bên tai Ôn Ninh, lạnh giọng chất vấn cô, "Ôn Ninh, em còn có lương tâm hay không?"

Hơi thở ấm áp của anh chiếu vào cổ cô, Ôn Ninh không tự giác mà run rẩy một trận. Cái này gọi là làm sai việc còn muốn trả đũa sao? Người này còn có thể vô sỉ thêm một chút nữa hay không?

Ôn Ninh bị anh chọc tức đến nỗi cả ngực khó thở, nửa ngày nói không ra lời.

Khí tức tới cực hạn, cô liền không quan tâm nữa, một bên dùng sức giãy giụa từ trong tay anh, một bên lớn tiếng kêu la, "Chu Trạch Diễn, xem như anh lợi hại, có bản lĩnh nha! Ác nhân trước mà cáo trạng, rốt cuộc là ai không có lương tâm hả?"

"Anh nếu là thích Lâm Thiến Di thì cùng cô ta ở bên nhau đi! Hai người các người huynh muội tình thâm, muốn chơi cái gì tình cảm huynh muội tôi hoàn toàn OK không ý kiến, nhưng anh cùng cô ta không rõ ràng đồng thời lại muốn cùng tôi dây dưa là có ý gì?"

"Em đang nói cái gì?" Trong mắt Chu Trạch Diễn hiện ra sự nghi ngờ cùng khiếp sợ.

Ôn Ninh không quản anh, liếc mắt một cái, tiếp tục lên án nói: "Bốn năm trước anh để Lâm Thiến Di nhục nhã tôi một lần còn chưa đủ sao? Buổi tối hôm nay lại muốn tôi xem các người ở trước mặt mọi người ấp ấp ôm ôm tình chàng ý thiếp, Chu Trạch Diễn anh không cảm thấy hành vi của mình quá phận, quá vương bát đản(*) sao?!"

(*) lưu manh.

"Tôi xin anh, nếu anh không thích tôi, cũng đừng trêu chọc tôi có được hay không? Chúng ta về sau đường ai nấy đi, ai đều không quấy rầy ai, được không?"

Nói xong lời cuối cùng, cảm xúc của Ôn Ninh như đang trên bờ vực, nước mắt giống như nước máy, không thể kiểm soát mà ào ào đi xuống.

Nếu là hiện tại cô không khóc, Ôn Ninh cảm thấy chính mình có lẽ còn có thể hất tóc thật ngầu, trực tiếp đi thẳng mà không cần quay đầu lại, để lại cho anh một bóng dáng tiêu sái và quyết tuyệt.(*)

(*) đoạn tuyệt quan hệ.

Nhưng hiện tại cô lại khóc! Khóc đến đỏ mắt thở hổn hển, bộ dáng khẳng định khó coi chết đi được!

Không cần nhìn gương, Ôn Ninh đều biết trang điểm mắt mình tỉ mỉ vẽ thật lâu bây giờ chắc chắn xấu đến không thể xấu hơn.

Không có biện pháp, cô chỉ có thể cúi đầu, tận lực không cho Chu Trạch Diễn nhìn thấy bộ dáng của mình lúc này.

Lục lọi ở trong túi một trận, cô tìm ra một túi giấy ăn nhỏ, vừa định từ giữa rút ra một tờ, tay nắm bao giấy ăn đột nhiên không kịp phòng ngừa, đã bị người bỗng nhiên lấy đi.

Ôn Ninh càng thêm tức giận ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của anh.

Giằng co vài giây, ngữ khí Chu Trạch Diễn rốt cuộc cũng mềm lại, thở dài một tiếng, nhận mệnh mà nói, "Ôn Ninh, em nói tôi không thích em, em là muốn tôi đem tâm móc ra cho em nhìn sao?"

Lời nói trắng đến gần như trần trụi,anh từ trước tới nay tuyệt không nói khỏi môi.

Ôn Ninh khóc đến đôi mắt đỏ bừng ngơ ngác nhìn anh, liền thấy anh rút ra một tờ giấy ăn, động tác mềm nhẹ giúp cô lau hết nước mắt trên mặt.

"Anh thật sự thích tôi?"Trái tim cô bang bang nhảy mạnh, hỏi ra vấn đề đọng lại hồi lâu dưới chỗ sâu nhất của đáy lòng.

Chu Trạch Diễn bị một tia hoài nghi cùng không thể tin tưởng vừa xẹt qua trong mắt cô làm cho choáng, lông mày đen như mực nặng nề nhăn lại, nhưng động tác lau nước mắt cho cô vẫn ôn nhu như cũ.

"Tôi nếu không thích em, sẽ đồng ý đóng bộ phim này của Lâm đạo sao? Tôi nếu không thích em sẽ chờ em bốn năm sao? Ôn Ninh, có một câu em vẫn luôn nói sai rồi."

Đôi mắt sâu không thấy đáy của anh không hề chớp mắt mà nhìn thẳng cô, "Không phải tôi trêu chọc em, là em trêu chọc tôi. Nếu em đã trêu chọc tôi rồi, thì phải đối phụ trách đến cùng."

"Anh......"Lông mi Ôn Ninh run rẩy, bị nước mắt gột rửa làm cho sương mù mênh mông,sóng nước nhộn nhạo.

Cô dừng lại, khẽ cắn môi, lo lắng đề phòng hỏi, "Anh thích tôi, là bởi vì đôi mắt tôi lớn lên rất giống với Lâm Thiến Di sao?"

Nghe vậy, Chu Trạch Diễn trong nháy mắt trầm mặc xuống.

Ôn Ninh lập tức trừng lớn mắt, lúc cô sắp nhịn không được mắng anh"Hỗn đản(*), vương bát đản", cô thấy anh nhíu nhíu mày, nghiêm túc mở miệng.

(*) khốn nạn.

"Ôn Ninh, em về sau uống ít rượu lại, dễ dàng biến ngốc lắm."

Ngẩn ra vài giây, Ôn Ninh mới phản ứng lại ý tứ trong lời nói của anh, duỗi tay hướng đến bên hông anh không nhẹ không nặng véo một chút.

Cố tình đè nặng khóe môi đang dần dần giơ lên, cô ra vẻ giận dỗi mà giận một tiếng, "Chu Trạch Diễn, anh nói ai ngốc, anh mới ngốc ấy."

Chu Trạch Diễn nhìn người trước mắt giương nanh múa vuốt sinh long hoạt hổ, đem cô ôm lấy, hỏi: "Em còn chóng mặt không?"

"Còn...... Còn có một chút đi."

Ôn Ninh tạm dừng một chút, oán trách liếc anh một cái, "Vốn dĩ gió lạnh thổi không thế nào chóng mặt được, kết quả bị anh nói đến đại não thiếu Oxy, hiện tại đầu lại bắt đầu choáng."

Vừa dứt lời, cô nghe được trong cổ họng anh tràn ra hai tiếng cười khẽ ngắn ngủi. Bỗng nhiên trong lúc đó, cô cảm giác dưới chân mình không còn sức, còn chưa có phản ứng lại, cả người cô đã bị anh ôm lên.

Ôn Ninh hoảng sợ, sợ ngã xuống, hai tay gắt gao ôm lấy cổ anh, "Chu Trạch Diễn anh,anh cho tôi xuống dưới a!Tôi,tôi có thể tự mình đi được.Nơi này cách khách sạn không xa, vạn nhất chúng ta bị phóng viên chụp thì làm sao bây giờ?" Cô giảm âm lượng, nhỏ giọng nói.

"Chụp thì chụp." Chu Trạch Diễn cúi đầu nhìn cô nàng một cái, hoàn toàn là một bộ thái độ không thèm để ý.

"Đừng lộn xộn, cẩn thận ngã."

Một vòng tay, Chu Trạch Diễn càng khẩn trương ôm chặt người trong ngực, ngăn lại động tác vùng vẫy muốn xuống, trong giọng nói lộ ra một chút không vui, "Kỳ thật chụp đến thì càng tốt, anh trực tiếp thừa nhận đang theo đuổi em, đỡ phải có người không liên quan cùng em lên hot search."

Người không liên quan???

Ôn Ninh đối mắt với anh, tự hỏi vài giây, ý thức được anh nói hẳn là tai tiếng lúc trước của mình và Hứa Diệc.

Một cỗ vị dấm ở chóp mũi cô lan tràn, Ôn Ninh trong lòng có điểm cao hứng, nhịn không được "Xì" cười một tiếng.

Bắt giữ được từ ngữ mấu chốt, Ôn Ninh giơ giơ cằm,một mạt ý cười nhìn anh, "Chu Trạch Diễn, cho nên anh bây giờ là tính toán theo đuổi tôi sao? Trước tiên nói cho anh biết một chút,tôi rất khó theo đuổi đấy."

Chu Trạch Diễn nghe vậy, không lên tiếng thật lâu, tựa hồ thật sự nghiêm túc tự hỏi cái gì, qua một lát, mới hỏi, "Có bao nhiêu khó?"

"À......"

Ôn Ninh hơi hơi nghiêng đầu, hồi tưởng lại quãng thời gian lúc đại học khi cô lì lợm la liếm đi theo phía sau anh, đột nhiên có một loại vui sướng muốn hát, lại có một loại cảm giác kì diệu "Ha ha ha ha người rốt cuộc cũng rơi xuống trên tay ta"

Cực lực mà kiềm chế trụ nội tâm xúc động đang rải hoa chúc mừng, Ôn Ninh trầm tư một lúc lâu, nghiêm trang mà trả lời.

"Dù sao đi, nếu anh muốn theo đuổi tôi, về sau mỗi ngày anh đều phải cùng tôinói ngủ ngon, những ngày như Lễ Tình Nhân,Thất Tịch, Giáng Sinh, anh đều phải tận lực bồi tôi, tôi không vui anh phải làm cho tôi vui, hữu dụng dễ nghe, không được trùng lặp lại những câu nói khen ngợi tôi"

Nói xong, cô giả vờ nghiêm túc bổ sung một câu cuối cùng, "Nếu anh làm như vậy khoảng một hai năm, tôi liền có thể quyết định xem anh theo đuổi có thành công không. Ách...... Anh cảm thấy mấy lời này có vấn đề sao?"

Ôn Ninh tự nhận là mấy cái đề mình yêu cầu hoàn toàn OK a, thực tiễn lên cũng không có khó khăn gì.

So với cô năm đó khó khăn rời giường mỗi ngày dậy sớm đưa cho anh bữa sáng,cùng anh lên lớp,chờ anh ăn xong, những cái đề cô đưa ra so với lúc ấy có thể nói là một góc cũng không bằng.

Ôn Ninh cảm thấy nếu Chu Trạch Diễn không đáp ứng, vậy có thể nói anh căn bản không phải là người.

Nhưng mà,khi trong lòng cô đang tràn đầy vui mừng chờ Chu Trạch Diễn đáp ứng lại, lại ngoài dự đoán, nghe được anh không chút do dự nói ra một đáp án phủ định ――

"Có chút vấn đề." Thanh âm Chu Trạch Diễn rơi xuống như chém đinh chặt sắt, không chút nào ướt át bẩn thỉu.

Ôn Ninh quả thực không thể tin được, mắt to chớp chớp rồi lại hạ xuống, đáy mắt lộ ra bảy phần ngạc nhiên cùng ba phần phẫn nộ, cuối cùng, cảm xúc hóa thành cực kỳ xem thường.

Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh một chút, "Chu Trạch Diễn,anh vẫn là người sao? Như thế nào một chút giác ngộ theo đuổi con gái đều không có! Tôi đưa ra những điều kiện này chẳng lẽ là hà khắc sao?!"

Một giây trước còn nói muốn nghiêm túc theo đuổi mình, giây tiếp theo liền bắt đầu ngại phiền toái.

Ha hả, đàn ông không chỉ có là kẻ lừa đảo, vẫn là đại móng heo!

"Anh đưa tôi xuống dưới! Chúng ta có quan hệ gì đâu? Anh liền thân mật ôm như vậy? Ai đồng ý cho anh ôm tôi?!"

Ôn Ninh thực tức giận, tâm cũng thực mệt, giãy giụa muốn nhảy xuống.

Vừa lúc đi đến trước xe, Chu Trạch Diễn một tay giữ cô, một tay mở cửa xe, cẩn thận đặt cô ngồi xuống.

Rũ mắt chăm chú nhìn nhìn Ôn Ninh hồi lâu, mi mắt anh giơ lên, trong mắt hàm chứa ý cười, ngữ khí lại là vô cùng trịnh trọng, "Em nói một hai năm với tôi mà nói quá mức dài lâu, cho nên...... Nếu tôi làm được những điều em yêu cầu, chúng ta có thể bắt đầu quan hệ bạn bè nam nữ trước hay không?"

"............"

Ôn Ninh nháy mắt đỏ nửa giây, vừa rồi cô nói một hai năm chỉ là thuận miệng nhắc tới, không nghĩ tới anh để ý lại là cái này.

Không tự giác mà sờ sờ sau cổ, thanh âm cô có chút mất tự nhiên, trên mặt lại trang đến phong khinh vân đạm, "Kia...... Hẳn là cũng là có thể, dù sao cũng xem biểu hiện của anh."

"Vậy không có vấn đề gì,tôi sẽ tranh thủ biểu hiện thật tốt."Đôi mắt Chu Trạch Diễn như cũ trầm tĩnh thâm thúy, nhìn qua giống như thường lệ, chỉ có khóe môi hơi hơi nhếch lên một cái độ cung.

Nơi này cách khách sạn có năm phút đồng hồ.

Lúc Chu Trạch Diễn lái xe, Ôn Ninh cảm thấy có một số việc hiện tại vẫn nên nói rõ ràng cho thỏa đáng, liền mở miệng nói: "Kỳ thật năm đó ở trước cửa tiệm bánh ngọt, tôi chờ anh đến khi cửa tiệm đóng cửa, cũng chưa thấy anh tới.Sau đó Lâm Thiến Di hẹn gặp mặt,cô ấy có cầm một cái máy ghi âm cho tôi nghe."

Chu Trạch Diễn nhỏ giọng, "Ghi âm gì?"

"Ách, đoạn ghi âm kia khá ngắn, hơn mười giây, tôi nghe thấy anh nói......"Ánh mắt Ôn Ninh u ám, cúi đầu nói: "Anh nói,vì tôi đuổi theo, luôn quấn lấy anh, anh cảm thấy rất phiền, tôi......"

"Chi ――"Đột nhiên không kịp phòng ngừa, xe đột nhiên dừng lại, phát ra một tiếng chói tai.

Ôn Ninh khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Trạch Diễn.

Đôi mắt anh ủ rũ, khiếp sợ từ giữa hiện lên, sắc mặt lạnh nhạt đã có chút làm cho người ta sợ hãi.

Ôn Ninh đem những lời chưa nói xong toàn bộ nuốt trở về, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng, "Chu Trạch Diễn."

"Là bởi vì cái này, em mới tạm nghỉ học xuất ngoại?" Chu Trạch Diễn trầm mặc hồi lâu, gian nan mở miệng, mất tiếng nói hỏi.

"Có,nhưng không phải là tất cả."

Ôn Ninh nuốt nuốt nước miếng, chậm rì rì mở miệng giải thích, "Lúc ấy, ba tôi cùng vị mối tình đầu kia của ông châm lại tình xưa, bà ấy có thai, cho dù tôi liều mạng phản đối, bọn họ cuối cùng vẫn là lãnh giấy hôn thú."

"Lúc ấy tôi cảm thấy cuộc sống của mình thật tồi tệ, tình yêu không suôn sẻ, quan hệ gia đình cũng loạn thành một đoàn, chuyện gì đều không thể như ý. Lúc ấy các loại cảm xúc quậy với nhau, ta cảm thấy mình đã chán. Nhất thời xúc động, liền làm thủ tục xuất ngạoi. Xuất ngoại ngay lúc đó với tôi, có thể nói là giải sầu, cũng có thể nói là trốn tránh."

"Tôi chưa từng nói qua những lời này. Cái ghi âm kia là cô ấy làm giả."Thanh âm Chu Trạch Diễn có chút khàn khàn, như là đổ một khối bông.

Ôn Ninh cười một chút, như là sự việc đọng lại trong lòng rốt cuộc cũng tiêu tan, biểu tình thả lỏng không ít.

"Kỳ thật hiện tại ngẫm lại, nếu tính Lâm Thiến Di là em gái anh, cô ấy cố ý cầm bản ghi âm tới tìm tôi là một sự kiện đặc biệt kỳ quái. Bất quá, lúc ấy tôi nghe được ghi âm, chỉ cảm thấy lòng tự trọng của mình,còn có cả tình cảm thiếu nữ, cái gì cũng đều nát đầy đất, liền đánh mất năng lực tự hỏi bình thường."

Ôn Ninh đem tay mình chạm vào tay anh, chậm rãi bao bọc lấy. Tay cô mềm lại nhỏ, mười ngón tay như mầm lá, Chu Trạch Diễn chỉ cảm thấy tâm của mình như là bị cái gì kéo lấy.

Anh bình tĩnh lại nỗi lòng mình, một lần nữa dẫm hạ chân ga, xuất phát, vài phút sau, hai người trở lại khách sạn của đoàn phim.

Hai người cùng nhau đi đến phòng cửa, Ôn Ninh vừa muốn cùng anh vẫy tay nói hẹn gặp lại, liền nghe được anh nói: "Đi vào trước đi, tôi có lời muốn nói với em."

"Được." Ôn Ninh gật gật đầu, mở cửa, cùng anh cùng nhau đi vào.

Chu Trạch Diễn đem thuốc giải rượu cùng mật ong đặt lên tay cô, "Nhớ rõ trước khi ngủ pha một ly uống, miễn cho ngày hôm sau tỉnh lại lại đau đầu."

"Được, tôi biết rồi." Ôn Ninh nghe lời mà đáp ứng, tiếp nhận mật ong cùng dược, đem chúng đặt ở bàn bên cạnh.

Cô nhìn đồng hồ treo trên tường, hiện tại thời gian thật sự không còn sớm, liền xua xua tay, nói với anh: "Ngủ ngon. Sáng mai anh còn có cảnh quay, sớm một chút đi nghỉ ngơi đi."

"Ngủ ngon."

Chu Trạch Diễn nói xong, lại không có lập tức phải tính toán đi, anh đến gần Ôn Ninh vài bước, thật sâu mà nhìn cô một cái, "Hiện tại làm người theo đuổi, tôi có thể xin sử dụng quyền lợi bạn trai trước được không?"

Ôn Ninh bị ánh mắt nóng cháy của anh làm cho có chút mờ mịt,tưởng mình nghe nhầm mới hỏi lại, "Cái gì?"

Bên môi anh lộ ra một tia cười khẽ, cúi đầu, lúc môi sắp chạm đến môi cô, chậm rãi hộc ra ba chữ, "Một nụ hôn chúc ngủ ngon."(*)

(*) Trong bản gốc là "一个晚安吻" có năm chữ,nhưng lại ghi là ba chữ nên mình giữ nguyên nhé

Ôn Ninh: "???"

Bọn họ không phải nửa giờ trước mới hôn qua hay sao?!