Ảnh Đế Ngày Hôm Nay Cũng Thẻ Đen

Chương 69




Lúc nhóm sinh viên năm nhất của năm nay khai giảng, cũng là ngày Chương Hướng Duy và Hoắc Kham ký giấy kết hôn, tổ chức lễ cưới.

Nhà thờ mà Hoắc Kham chọn không quá lớn, nhưng lại có sự trang nghiêm và thần bí của riêng nó, nó đã chứng kiến rất nhiều thời khắc thiêng liêng của nhiều người.

Từ trong nước bay tới ngoại trừ ba Chương mẹ Chương, còn có Thẩm Tự cùng tệp đính kèm Tô Nhiếp, Tưởng Di, Hách Phong, Vương Trình, Chu Văn, An Lợi, hai anh em Lâm Sơn Lâm và Lâm Sơn Lam, Trần Hương Hương, Phương Viên và một vài cấp cao của Tân Ngu.

Người phía nhà họ Hoắc không tới, Hách Phong, Chu Văn và đám Lâm Hoa Lâm coi như là người thân phía bên nhà Hoắc Kham.

Hai nhà thân bằng hảo hữu đều có, mọi người ngồi vừa đủ lấp đầy giáo đường.

Hoắc Kham đã tính toán vừa vặn, đó chính là nguyên nhân hắn không chọn nhà thờ quá lớn, hắn không bạn nhỏ cảm thấy trống trải.

.

Đám cưới đồng tính không có nhiều phần rườm rà, không có phù dâu phù rể, chỉ có những lời chúc phúc từ đáy lòng, một đôi tình nhân, một mục sư già, một đoạn lời thề cũ rích mà đẹp đẽ.

Chương Hướng Duy đeo nhẫn cưới cho Hoắc Kham, lúc ngẩng đầu lên, cậu nở một nụ cười thật rạng rỡ.

"Được rồi, anh hôn em đi."

Hầu kết Hoắc Kham lăn lăn, máu như sôi sục bên trong huyết quản, trái tim đập thình thịch, cả người lâng lâng.

Hắn khom người, cúi đầu, ánh mắt đầy tình ý chăm chú nhìn bé ngoan của hắn đang chớp chớp mắt, dịu dàng hôn lên.

Ngay tại thời khắc này, đáy lòng của hắn rực rỡ sắc màu, bốn mùa như xuân.

Bầu không khí tại hiện trường lãng mạn ấm áp, ba mẹ của Chương Hướng Duy không khóc, cậu không khóc, mà hai người đẹp lại khóc.

Khóc to hơn bất cứ ai, người này khóc to hơn người kia, khóc tới trời long đất lở.

Những người khác nhìn hai cô khóc, thôi đủ rồi nha.

Tưởng Di và Trần Hương Hương nhìn nhau nước mặt nhạt nhòa nghẹn lời không biết nói gì, tiếp tục khóc.

Có điều gì khiến người ta muốn khóc hơn việc CP của mình kết hôn không? Ôi tình yêu thần tiên!

.

Vương Trình là người chụp ảnh cho lễ cưới, ghi lại toàn bộ hành trình, buổi chiều mọi người ra ngoài chơi, còn cậu ta ở lại khách sạn chỉnh sửa video.

Mà không hề biết rằng trong lúc cậu ta chạy đi vệ sinh, đã có virus âm thầm xâm nhập sao chép đoạn video kia, rồi xóa đi dấu vết.

Ở Ý, Hoắc Kiêu ngồi trước bàn làm việc nhắm mắt nghỉ ngơi. Thư ký gõ cửa đem tài liệu vào, nhìn thấy trạng thái có chút mệt mỏi của ông chủ, thi thoảng trên người hắn sẽ xuất hiện cảm giác cô độc, nhưng lúc này chẳng biết vì sao lại cực kỳ rõ rệt.

"Boss, có cần yêu cầu hoãn lại cuộc họp không?"

Hoắc Kiêu mở miệng: "Hoãn lại."

Thư ký chờ câu sau.

Máy tính đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở, Hoắc Kiêu mở mắt nhìn về phía khung trò chuyện hiện ra, gật đầu xác nhận: "Nửa tiếng."

Thư ký nghe lời đi ra ngoài.

.

Phòng làm việc gần hai, ba trăm mét vuông sạch không một hạt bụi, cũng không chút hơi người.

Hoắc Kiêu xoa nhẹ thái dương, ngồi xuống click chuột, hai tay khoanh trước ngực, hiện ra trước mắt hắn là đoạn video lễ cưới.

Chia làm ba phần, mỗi phần đều rất dài, gần bằng một bộ phim.

Hoắc Kiêu lười nhìn đứa có khuôn mặt giống mình vài phần, mà nhìn về phía thiếu niên trong video, cậu mặc âu phục màu trắng, tóc mai bên tai trông cực kỳ mềm mại ngoan ngoãn, đôi môi tựa như cong lên, nhìn về phía bạn đời.

Thiếu niên dường như muốn nói cho mỗi một người nhìn thấy rằng đây chính là tình yêu, là hạnh phúc.

Hoắc Kiêu chẳng biết từ lúc nào gõ lên mặt bàn, nhịp điệu tao nhã trầm thấp.

Thiếu niên được cho là điểm yếu này, quả thật có vẻ bề ngoài không chê nổi, còn đẹp hơn cả năm ngoái, chẳng trách có thể khiến cho vị kia như bị bỏ bùa.

Có thiếu niên này rồi, rất dễ nắm thóp vị kia.

Bại lộ điểm yếu trước kẻ địch, quá dễ tấn công, cũng quá dễ khống chế.

Ngón tay của Hoắc Kiêu dừng lại, hắn bấm số, nghe được hơi thở dồn dập do vận động, lông mày cũng không động: "Tân hôn hạnh phúc."

Hoắc Kham im lặng chốc lát: "Anh đang xem video hôn lễ của tôi?"

Ngữ khí bình tĩnh.

Hoắc Kiêu không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Hoắc Kham bật cười: "Ngưỡng mộ thì cứ nói ra, ngủ một giấc đi, trong mơ cái gì cũng có."

Hoắc Kiêu: "..."

Hoắc Kiêu cũng cười, giọng điệu vô cùng nho nhã, còn có chút ngữ điệu của anh lớn: "Là người đã kết hôn rồi, mà sao vẫn trẻ con như vậy."

Hoắc Kham buồn nôn tắt máy.

Hoắc Kiêu lại gọi tới: "Video là ý của cha, con lớn không kết hôn sinh con, con nhỏ kết hôn không sinh con, ông ấy vì bệnh trở nặng đâm ra yếu đuối, khó tránh khỏi càng thêm sầu muộn."

Đầu bên kia vang lên một tiếng "keng."

Hoắc Kham đốt một điếu thuốc, ngoài ra không nói thêm gì.

Hoắc Kiêu uống một ngụm cà phê đậm đặc đã nguội lạnh, muốn dùng vị đắng chát át đi cảm giác mệt mỏi, không nhanh không chậm nói: "Hôn nhân của hai người, cha chấp nhận."

Không chờ Hoắc Kham mở miệng, hắn nói tiếp: "Cha chấp nhận, họ Hoắc cũng sẽ biết tới vợ của cậu."

Thanh âm của Hoắc Kham lạnh lùng xa cách: "Bạn nhỏ của tôi không cần nhà họ Hoắc thừa nhận."

Hoắc Kiêu lờ đi: "Cha sẽ để lại cho cậu ta một phần gia sản đáng kể."

Hoắc Kham mâu thuẫn nhíu mày: "Bảo ông ta khỏi ảo tưởng đi."

"Quyết định của cha không ai có thể phản bác." Hoắc Kiêu còn nói, "Dù vậy thì cậu là ngoại lệ, có thể thử xem."

Hoắc Kham không đáp lại, khiến cho tính toán của Hoắc Kiêu gặp khó khăn.

.

Khoảng không yên lặng.

Anh em cùng cha khác mẹ và người dưng, chỉ cách biệt một chút xíu.

Hoắc Kiêu nhìn đồng hồ: "Tuần trăng mật tính đi đâu? Nước Ý xếp thứ mấy? Bao giờ quay phim?"

Hoắc Kham không trả lời câu nào, còn chế giễu ngược lại: "Chủ tịch của HOJ rảnh rỗi vậy sao?"

Hoắc Kiêu nói nhẹ như mây gió: "Quay phim xong thì quay về, tôi vẫn chờ nhường vị trí cho cậu."

"À." Hoắc Kham cười lạnh, "Anh cả nghĩ quá rồi đấy."

Điện thoại bị tắt.

Hoắc Kiêu uống hết phần cà phê còn lại, tháo mắt kính màu vàng, tựa lưng lên ghế, hắn tháo lỏng cà vạt, nhắm mắt tĩnh tọa năm phút, chuyển video lễ cưới cho quản gia rồi đứng dậy đi họp.

Trọng trách của Hoắc gia đặt trên vai hắn đã đủ lâu, nên đếm ngược tới ngày từ chức rồi.

.

Một bên khác, Chương Hướng Duy đang xem lịch trình du lịch tuần trăng mật trên điện thoại.

Hoắc Kham chôn mặt trong cổ cậu, dùng mũi cọ cọ: "Thầy Tiểu Chương ơi."

"Có chuyện thì nói, đừng mè nheo." Đầu lưỡi của Chương Hướng Duy bị cuốn lấy, bị hắn cắn.

Hoắc Kham hôn xuống phía cổ ấm áp: "Tân hôn vui vẻ."

Chương Hướng Duy hừ hừ: "Cảm ơn."

Hoắc Kham hôn dọc theo đường nét xinh đẹp hướng lên trên, khí tức thoang thoảng mùi thuốc lá ghé vào tai cậu: "Tiên sinh của cậu là người thế nào?"

Chương Hướng Duy lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, lật từng trang: "Ông chú già."



Hoắc Kham nhíu mày: "Chắc chắn ngoài việc già ra, những mặt khác đều rất xuất sắc, nếu không cậu cũng sẽ không chọn hắn."

Chương Hướng Duy nói: "Chẳng có gì, do tôi mắt mù á."

Hoắc Kham nghiến răng: "Vậy cậu định mù bao lâu? Cả đời?"

Ngón tay lướt điện thoại của Chương Hướng Duy khựng lại, mắt cong cong, cố ý nói: "Xem tình hình đã."

Đáp lại cậu là một cái hôn ẩm ướt, mạnh bạo.

Môi tê rần.

.

Vợ chồng son hôn xong thì cuộn người ôm nhau, lẳng lặng hưởng thụ từng phút giây của giai đoạn mới trong cuộc đời.

Chương Hướng Duy tối qua không ngủ được, lúc này có chút mệt.

Hoắc Kham nghịch bàn tay đeo nhẫn của cậu: "Thầy Tiểu Chương này, sau khi về nước vào đoàn, tôi là đạo diễn mới, nhờ hết vào thầy đó."

Chương Hướng Duy ngáp: "Đạo diễn Hoắc, chờ mong lần hợp tác đầu tiên của chúng ta."

Hoắc Kham nghe thấy xưng hô mới, không khỏi bật cười.

Nghĩ đến thứ phải đối phó sau khi quay phim xong, ý cười sắp lan tới mắt hắn lại dừng lại.

Chương Hướng Duy sắp sửa ngủ say, bên tai vang lên thanh âm trầm thấp của hắn, cậu đột nhiên mở mắt.

"Nước Ý? Phải quay về sao ạ?"

Hoắc Kham ừ một tiếng: "Dẫn em đến gặp mẹ anh."

Chương Hướng Duy nhìn hắn vài giây, không bỏ qua một thoáng trầm xuống kia, cậu gợi sang chuyện cười khác: "Vậy sau khi anh mở cửa, có phải sẽ có hai hàng người hầu đứng ở cửa, nghiêng người nói chào mừng Nhị thiếu gia trở lại với anh không?"

Hoắc Kham: "..."

"Có, còn có thể gọi Nhị thiếu phu nhân."

Chương Hướng Duy thấy ớn, tui thua.

.

Ngày thứ hai, mẹ Chương ba Chương và mọi người về nước, Chương Hướng Duy cùng Hoắc Kham bắt đầu hình trình tuần trăng mật.

Cũng không có gì, chủ yếu là chơi.

Hai người đêm chữ "mật" trong tuần trăng mật biến thành thực thể, cả hành trình vừa đi vừa "khóc".

Bởi vì là người của công chúng, về nước là đi không nổi, cũng không xõa được, nên Chương Hướng Duy chỉ có thể cố gắng ở nước ngoài đi thêm vài thành phố.

Hoắc Kham dọc đường như một chú tró trung thành, như hình với bóng.

Trên sách nhỏ có vài ngôn ngữ, không có tiếng Trung, quyền vợ chồng hợp pháp của bọn họ không có hiệu lực ở trong nước, chỉ giới hạn ở một vài quốc gia.

Hoắc Kham vẫn rất trân trọng quyển sách nhỏ, kết hôn được vài ngày rồi, mà trước khi ngủ hắn vẫn đem ra sờ một lượt.

Chương Hướng Duy ở bên cạnh uống hết sữa bò, xa xăm nói: "Hoắc tiên sinh, từ lúc lên giường tới giờ, anh sờ nó hai mươi bảy lần, không sờ em một lần."

"Là lỗi của chồng." Hoắc Kham nhét sách nhỏ xuống dưới gối, hôn cậu.

Chương Hướng Duy bị hôn tới khóe mắt ươn ướt, hai má hây hây, giống như hoa đào khiến ta người kinh ngạc, nhưng cậu còn có chuyện cần nói: "Lúc anh sờ nó tay còn run run, ngón tay trắng bệch, trong mắt còn có tình ý vô hạn, dáng vẻ vừa khóc vừa cười, mà lúc anh sờ em thì chỉ có dục vọng thôi..."

Tiếng cười khàn khàn từ tính cắt ngang cậu: "Tiểu Hoắc phu nhân, nói nhiều quá nha."

"Không thích em nói nhiều?"

"Yêu muốn chết thì có." Hoắc Kham nắm lấy mặt cậu, nhẹ nhàng hôn lên.

"Cục cưng, em thật ngọt ngào."

"Còn anh thật lẳng lơ."

Hoắc ảnh đế: "..."

.

Chương Hướng Duy động tình híp mắt hừ nhẹ, ngửa đầu lộ ra phần cổ trắng ngần dụ dỗ người ta phạm tội, mỗi một sợi tóc đều nghe lời nhu thuận.

Hoắc Kham đạn đã lên nòng, thì có lời mời gọi video từ cha mẹ vợ.

Còn có thể làm sao? Nhịn lại.

Không thể chửi bậy, Hoắc ảnh đế nhảy xuống giường đi vào nhà vệ sinh.

Tiếng nước chảy nhanh chóng vang lên, mang theo dục vọng khó nén.

Chương Hướng Duy lau miệng, chỉnh lại áo ngủ, xếp lại đống chăn ngổn ngang, cảm thấy ổn ổn rồi mới nhận điện thoại.

Nhưng mà mẹ Chương là người từng trải, liếc mắt đã nhận ra tình hình phía con trai mình, bà ho khan: "Đang bận đấy à."

Chương Hướng Duy đỏ mặt, ấp úng.

Mẹ Chương cười ha ha: "Lại còn ngại nữa."

Sau đó ôn hòa nói: "Phải làm tốt biện pháp an toàn, phía đó của con dễ bị thương lắm."

Chương Hướng Duy: "..." Mẹ có ôn bài đúng không?

"Cũng không có gì nhiều." mẹ Chương bất thình lình hỏi, "Không bị rách đó chứ?"

Chương Hướng Duy ngơ ngác lắc đầu.

Mẹ Chương thở ra một hơi: "Vậy thì tốt, sau này cũng phải thêm công tác chuẩn bị, nên kéo dài chút, đừng vội vàng."

Chương Hướng Duy không nghe nổi: "Rồi rồi, đừng nói chuyện này nữa ạ."

Khóe mắt của mẹ Chương đầy nếp nhăn cùng sự cưng chiều: "Tiểu Hoắc mà khiến con bị thương, con phải dạy dỗ."

"Sẽ ạ, không chỉ dạy mà còn phải oánh nữa."

.

Chương Hướng Duy cùng mẹ nói chuyện phiếm một chốc, kẻ đầu sỏ từ phòng tắm đi ra, không thèm quấn khăn tắm, ngồi ở bên giường uống nước cười toe toét.

Không hề thấy xấu hổ xíu nào.

Chương Hướng Duy nhéo lưng hắn, lại bị hắn nắm chặt lấy cắn một cái, còn mút mút.

Không đau, mà hơi ngưa ngứa.

Chương Hướng Duy kìm nén kích động muốn đập hắn: "Mẹ, mẹ đang ở đâu thế? Mẹ ăn cơm tối chưa?"

"Chưa ăn." Phía bên mẹ Chương là bờ tường trắng bệch cùng cửa sổ thủy tinh, "Mẹ đang ở bệnh viện."

Chương Hướng Duy không thở nổi, sắc mặt trắng bệch.

Mẹ Chương vội nói: "Mẹ không sao, vẫn ổn, là một đứa nhóc ở văn phòng mẹ xảy ra chuyện, ba con đang phẫu thuật cho nó."

Lúc này Chương Hướng Duy mới thở ra, để mặc cho người đàn ông vuốt ve mu bàn tay cậu an ủi: "Mẹ phải nói hết cậu chứ, dọa con sợ muốn chết."

"Là mẹ không đúng, con bình tĩnh đi."

Mẹ Chương nghĩ tới nhóc vẫn ở trên bàn mổ, còn chưa tới ba mươi, đột nhiên phát bệnh tim, may là lúc đó bà ở trong phòng làm việc, sơ cứu cho nó.

Cũng do nó tốt số.

Mẹ Chương thấp thỏm thở dài: "Người thì bình thường cứ nhảy nhót tưng bừng, không biết lúc nào sẽ ngã xuống."

Chương Hướng Duy gật đầu, cậu luôn làm kiểm tra sức khỏe định kỳ, cũng sẽ đốc thúc người bên cạnh, mong cho bọn họ đều khỏe mạnh.

"Tiểu Duy, sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi nhất định phải đều đặn."

Mẹ Chương nói: "Đặc biệt là Tiểu Hoắc, tuổi không còn nhỏ, tất cả các bộ phận đều giảm cơ năng, phải chú ý hơn."

Chương Hướng Duy liếc mắt nhìn người bên cạnh, dùng khẩu hình nói: "Nghe chưa, Tiểu Hoắc?"



Mặt Hoắc Kham không ngừng co giật.

Trong điện thoại truyền âm thanh nhẹ nhàng của mẹ Chương: "Nếu nó không nghe, con nói với nó, một ngày nào đó nó nằm xuống, con sẽ tìm người khác cho hết nửa đời sau, những thứ mà con cho nó bây giờ, sẽ trao hết cho người khác."

Chương Hướng Duy: "..."

Hoắc Kham: "..."

Chiêu này đủ ác.

.

Mẹ Chương cầm điện thoại đi lòng vòng, đau lưng tựa người vào cửa sổ, phía sau lưng là ánh tà dương: "Con trai, nãy mẹ với con nói chuyện, Tiểu Hoắc không ở cạnh con đấy chứ?"

Lúc này Chương Hướng Duy phải nói không, để tránh cho mẹ và Tiểu Hoắc khỏi lúng túng.

Nhưng hai người trong cuộc lại không xuất bài theo lẽ thường.

Một cái đầu nhanh chóng ló vào màn hình: "Mẹ, con đây."

Mà người còn lại cũng không hề có chút biểu cảm khó chịu nào, nở nụ cười hòa ái nói: "Ồ, con ở đây à."

Chương Hướng Duy nhìn hai người nói chuyện, trợn mắt há mồm, bái phục.

.

Mẹ Chương hỏi mấy thứ liên quan tới du lịch tuần trăng mật, hỏi thuốc thường dùng có đủ không, tuy rằng nước ngoài an toàn hơn trong nước, nhưng cũng không thể không dè dặt, ở bên ngoài phải để ý, cố gắng đừng có hành động thân mật.

Hoắc Kham được hỏi gì đáp nấy, chuyện gì cũng bàn giao rõ ràng: "Mẹ yên tâm."

Mẹ Chương rất yên tâm, đồng thời thập phần cảm khái, đăng ký kết hôn, đối với bà vẫn rất mơ hồ.

Bà còn nghĩ tình yêu của con trai mình và ngôi sao nổi tiếng này vẫn là tiết học đầu tiên, lại không ngờ lớp học này lại nhanh tốt nghiệp như vậy.

Quá bất ngờ, không kịp phòng bị.

Kết cục của hai người sau này còn chưa biết, mà có bằng tốt nghiệp rồi, tình yêu tiến tới hôn nhân, tính chất rất khác biệt.

Cho dù tách ra, cũng sẽ không đơn giản như chia tay lúc yêu đương.

Hôn nhân mới là chuyện phải học, phải bắt đầu lại từ đầu.

Mẹ Chương không biết con trai nghĩ thế nào, tại sao lại muốn kết hôn ở tuổi này, bà chỉ biết năm đó bà đồng ý gả cho chồng mình, là vì đột nhiên kích động có suy nghĩ muốn cho ông ấy một mái ấm.

Mà sự kích động đó sau khi ký giấy kết hôn biến thành vô số trách nhiệm, thúc đẩy bà đi tới ngày hôm nay.

Bên phòng phẫu thuật có tiếng mở cửa, đã phẫu thuật xong, mẹ Chương thu hồi tâm tình lại, nói: "Các con đi ngủ sớm chút đi, đừng thức đêm, phải chú ý sức khỏe."

.

Chương Hướng Duy ném điện thoại sang một bên: "Mẹ em nhắc nhở đó, sau này qua mười hai giờ đừng có đùa nữa."

Hoắc Kham như gặp sét đánh, dùng một tay giữ lấy khuôn mặt trắng nõn của cậu: "Gì cơ?"

Chương Hướng Duy vỗ lên tay hắn, lầm bầm: "Lần nào anh cũng làm tới muộn ơi là muộn, sau nửa đêm là lúc công năng của tim phổi yếu nhất, vận động cường độ cao rất là nguy hiểm."

Còn làm tới mức khiến cậu tè ra nữa, cậu xấu hổ dùng ngón chân cà cà ga trải giường.

"Nói chung là phải tiết chế lại." Chương Hướng Duy phồng miệng, nghiêm túc nói.

Hoắc Kham không nói gì, ngón tay thon dài xen vào mái tóc cậu, chạm lên da đầu, vuốt sợi tóc về phía sau cho cậu.

Chương Hướng Duy như chú mèo nhỏ thỏa mãn lẩm bẩm: "Đang nói chuyện với anh ý."

"Hửm?" Âm cuối của Hoắc Kham nâng lên, mang theo chút lười biếng.

Chương Hướng Duy nhìn hắn như vậy liền biết nói bằng lời là vô ích, thở phì phò ném một cái gối sang: "Ngủ!"

"Hắt hủi chồng em à."

Hoắc Kham bắt được cái gối, tiến đến ôm người vào trong lòng, tay chân siết chặt, từ cổ họng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

"Mềm quá... Đừng nhúc nhích, ôm anh đi, ngoan nào."

.

Một nửa vầng trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong, sáng rỡ mà lại điềm tĩnh, không biết qua bao lâu, trong phòng khẽ vang lên thanh âm say mê.

Hoắc Kham một tay kẹp thuốc lá, một tay ôm lấy người trong lòng, lòng bàn tay khô ráo vuốt nhẹ bả vai của cậu, đường nét ngập tràn cảm giác thiếu niên.

Chương Hướng Duy đột nhiên không thở được, mũi bị bóp, cậu theo bản năng há miệng, một nụ hôn đậm mùi thuốc lá rơi xuống, mùi nicotin nồng nặc.

Mang theo xúc cảm mãnh liệt thô bạo như muốn nuốt sống cậu.

Hoắc Kham hôn đứa nhỏ tới mức mê man, môi mỏng dán lên lỗ tai ửng đỏ run rẩy của cậu, giọng nói khàn đặc, trầm thấp mà nóng bỏng, tựa như nỉ non: "Cưng à, anh sẽ già đi trước em, sẽ ra đi trước em."

Giữa những hàng chữ đó là sự luống cuống cùng bất lực với dòng chảy tháng năm.

Chương Hướng Duy mơ mơ màng màng, hàng mi khép chặt, nói như dỗ ngọt trẻ nhỏ: "Cùng nhau già đi... Cùng nhau ra đi..."

Hô hấp của Hoắc Kham thoáng ngưng lại, lưng hắn tê rần.

Qua cả nửa ngày, hắn run tay tắt điếu thuốc ném xuống sàn nhà, cơ thể cao to cường trắng nằm xuống, mặt rúc vào lồng ngực gầy yếu của người thương, đôi mắt đỏ tia máu nhắm nghiền.

Dùng một tư thế ngại ngùng, thiếu tình thương cùng ỷ lại núp trong lòng cậu, hai tay ôm chặt.

Chương Hướng Duy vô thức ôm lấy người trong lòng, hôn lên, mơ hồ nói: "Ngủ đi nào ngủ đi nào, ngủ ngon."

Sau đó tức khắc bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.

"Ngủ không được, làm đi."

.

Nửa đêm, bên ngoài khách sạn bóng đêm lan tràn, trong phòng sóng trào mãnh liệt.

Thời điểm ánh mắt Chương Hướng Duy đã mơ màng, cậu đẩy người đàn ông kia ra: "Không được!"

Hoắc Kham ánh mắt âm trầm, cả người tỏa ra khí tức lạnh lẽo: "Đêm nay bị gián đoạn hai lần, cục cưng, anh sẽ chết sớm mất."

Chương Hướng Duy: "..."

Cậu chen chân vào, đạp lên Hoắc đại ca đang hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang: "Em có lời muốn nói với anh, anh bình tĩnh chút đi."

Bình tĩnh mẹ gì mà bình tĩnh.

Hoắc Kham nhẫn nại nhíu mày, hô hấp vừa nặng nề vừa nóng bỏng, ánh mắt như muốn ăn thịt người: "Nói đi."

Chương Hướng Duy liếm giọt nước trên môi: "Là như thế này, từ xưa tới nay, không có quy củ làm sao sống có nguyên tắc, đạo lý vợ chồng cũng thế, trước tiên chúng ta định ra quy tắc đã, chính là gia quy."

Hoắc Kham bối rối: "Bây giờ là lúc em nói với anh những điều này hả?"

Lại bày ra dáng vẻ hôn không đã, sờ không đủ, oan ức đến gợi cảm, khiến người ta thất thần.

Tim Chương Hướng Duy run rẩy, sờ sờ hắn, sờ tới mức hắn muốn nổ tung: "Nhất thời chợt nghĩ tới anh hiểu mà, bây giờ không nói, sáng sớm mai em chắc chắn..."

Chưa nói hết đã bị nhấn vào trong chăn.

"Chờ đã, em còn chưa nói gia quy mà."

"Tất cả đều nghe theo em, em nói mới tính, em là chủ gia đình, anh là nô bộc của em, mãi mãi đều như thế."

"Thúi lắm, em bảo sau mười hai giờ là không làm, anh có nghe đâu."

"Ngoại trừ chuyện này ra, yêu em là điều anh không thể tự mình không chế."

"..."

Muốn chết quá, ngày mai lại nằm nguyên một ngày ở khách sạn cho xem, tuần trăng mật khỉ gì, lão già khốn nạn!

Bốn giờ hơn, hừng đông, Hoắc Kham vén sợi tóc mềm mại của người trong lòng, hôn lên trán cậu, sau đó lấy điện thoại, cùng cậu đan tay mười ngón, để cho nhẫn kết hôn đối xứng nhau, sau đó chụp vài tấm, đăng lên instagram.

________ Hoắc phu nhân, quãng đời còn lại xin kính nhờ!

Hoàn chính văn.