Ảnh Đế Và Tình Nhân Thích Lừa Gạt

Chương 27




Sau đêm mặn nồng, Dương Sỹ vẫn giữ chặt lấy Lê Sơ trong vòng tay, không hề có ý định buông ra.

Ánh mắt hắn trở nên u ám và sắc lạnh, đượm vẻ nguy hiểm khi nhìn về phía cửa sổ.

Trong lòng hắn, ngọn lửa căm phẫn âm ỉ bùng cháy, như muốn xé nát kẻ nào đã táng tận lương tâm, dám bỏ xuân dược mình, đẩy hắn vào tình thế này.

Khốn kiếp ,nếu mình điều tra ra được.Nhất định kẻ đó không sống yên thân đâu !

Lê Sơ cảm nhận được sự căng thẳng từ cơ thể Dương Sỹ, từng ngón tay của hắn siết chặt, truyền qua người cậu một cảm giác vừa run rẩy vừa khó hiểu.

Suy đi tính lại ,cậu vẫn chẳng hiểu nổi " Rõ ràng xuân dược mình không bỏ ,thì ai bỏ.Chẳng nhẽ..."

Cậu nghĩ tới hành động bất thường của Lê Sơ bản gốc ,liền cau mày.

"Em nghĩ được ai bỏ xuân dược anh rồi sao?"

Hắn trầm lặng nhìn cậu ,cái nhìn như xuyên thấu tâm can ấy khiến cậu rét run ,liền lắp bắp " Làm gì có...em không biết..."

" Nếu em đoán ra là ai,nhất định phải nói cho anh biết"

" Anh biết thì ,định làm gì người đó"

Tay hắn bấu chặt vai cậu ,nghiến răng "ken két ",rồi cong môi cười nham hiểm " Kẻ dám hại anh ,tất nhiên phải xé xác cho chó ăn rồi !"

Nghe hắn nói mà lòng cậu cuộn trào như cơn sóng dữ ,dụi vào gối run rẩy.

Rõ ràng không phải bản thân cậu làm ,có sao cảm giác sợ hãi lại tràn ngập trong lòng như vậy ,phải chăng do cậu sợ hắn phát giác ra chuyện cậu lừa hắn.

Liệu có phải kết cục của cậu cũng thảm hại như thế không ?

Lê Sơ khẽ nhúc nhích, định thoát khỏi vòng tay của Dương Sỹ, nhưng vòng ôm của hắn chỉ siết chặt thêm.

Cảm giác hơi thở trầm nặng bên tai khiến cậu không khỏi hồi hộp.

Ánh mắt Dương Sỹ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ giận dữ lẫn thù hận hiện rõ trong từng đường nét khuôn mặt.

"Là ai đã làm chuyện này?" Giọng Dương Sỹ khàn đi, vừa thấp vừa lạnh, vang lên trong không gian yên tĩnh đến ngột ngạt.

Cậu có thể cảm nhận được sự kiềm chế trong từng lời nói của hắn, như thể hắn chỉ chực chờ bùng nổ, sẵn sàng xé nát kẻ nào đã dám đẩy hắn vào tình huống này

Lê Sơ lặng người, không biết nên trả lời ra sao.

Trước sự tàn nhẫn trong ánh mắt của Dương Sỹ, cậu cảm nhận được rằng hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.



Và trong thâm tâm, một chút cảm giác bất an len lỏi, như dự báo về cơn giông tố sắp ập đến.

Dương Sỹ chợt buông Lê Sơ ra, ánh mắt hắn thoáng chút mơ hổ, rồi như đã quyết định điều gì đó, hắn mặc áo vào, ngồi dậy, nhìn cậu chăm chú.

"Em yêu anh không?" Giọng hắn khàn đi, như lẫn một tia hy vọng mỏng manh.

Lê Sơ sững sờ trước câu hỏi bất ngờ, tim cậu đập loạn nhịp.

Cậu nhanh chóng cúi xuống, mặc áo vào, rồi tránh ánh mắt của hắn, khẽ nói:

"Em... em đi làm đồ ăn sáng cho anh."

Lời nói nhỏ nhẹ ấy vang lên trong không gian tĩnh lặng, như một cách lẩn tránh câu hỏi.

Dương Sỹ im lặng, đôi mắt hắn thoáng lên chút thất vọng.

Hắn không hiểu sao lại thấy đau lòng, nỗi buồn mơ hồ lấp đầy trong lòng, ánh mắt vô thức rũ xuống.

Chỉ một câu hỏi, một câu trả lời lãng tránh, nhưng cũng đủ khiến hắn cảm thấy khoảng cách giữa hai người chưa bao giờ xa lạ đến vậy.

Lê Sơ chuẩn bị xong bữa sáng, đặt từng món lên bàn, rồi ngồi đối diện với Dương Sỹ.

Cả hai lặng lẽ ăn, không ai nói lời nào.

Không gian yên ắng đến mức chỉ còn nghe tiếng đũa khẽ chạm vào bát.

Dương Sỹ cúi đầu, từng miếng ăn như nặng trĩu, ánh mắt đôi khi thoáng liếc nhìn Lê Sơ, nhưng cậu vẫn chỉ im lặng, ánh mắt dường như tập trung vào phần cơm trước mặt.

Sau vài phút, Dương Sỹ bất ngờ buông đũa, phá vỡ sự im lặng nặng nề.

Hắn khẽ gọi tên cậu, giọng nói đầy nghiêm túc nhưng cũng có chút gì đó lạc lõng " Lê Sơ..."

"chúng ta... rốt cuộc là gì của nhau?"

Lê Sơ ngừng lại, đôi đũa khựng trong tay, rồi chầm chậm ngẩng lên, đối diện với ánh mắt của Dương Sỹ.

Ánh mắt hắn chứa đầy sự chờ đợi, xen lẫn chút tổn thương và buồn bã.

Cậu cảm thấy khó thở, lòng rối bời không biết phải trả lời ra sao.

"Em... em không biết," Lê Sơ khẽ thở dài, đôi mắt tránh đi, "Em chỉ muốn mọi thứ bình yên, cứ như thế này là đủ rồi."

Dương Sỹ im lặng một lúc, vẻ mặt thoáng chút thất vọng nhưng lại gật đầu.



Hắn biết cậu chưa sẵn sàng đối diện với cảm xúc của mình. Dù buồn bã, nhưng hắn cũng không muốn ép buộc

câu.

Hai người tiếp tục ăn trong im lặng, nhưng bầu không khí giờ đây đã trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, mỗi người đều chìm vào dòng suy nghĩ riêng, dù ngồi cạnh nhau mà dường như cách xa cả thế giới.

Dương Sỹ nhìn Lê Sơ lần cuối, đôi mắt như muốn nói điều gì nhưng rồi lại thôi. Hắn đứng dậy, sửa soạn áo khoác và nói:"Anh còn một cảnh quay hôm nay, phải đến phim trường. Em tự lo liệu nhé."

Lê Sơ gật đầu, cậu chỉ im lặng, nhìn theo bóng hắn bước đi, từng bước rời xa khỏi cậu.

Cửa vừa khép lại, căn phòng trở nên tĩnh lặng đến mức cậu có thể nghe rõ nhịp tim mình.

Một cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo bất ngờ xâm chiếm, như thể hơi ấm cuối cùng cũng vừa biến mất cùng với bóng dáng của Dương Sỹ.

Cậu thở dài, nhìn quanh căn phòng giờ chỉ còn lại mình, lòng bỗng trở nên mông lung.

Cậu biết hắn đã dành cho cậu nhiều sự quan tâm, nhưng mỗi lần đối diện với cảm xúc của hắn, cậu lại không thể mở lòng trọn vẹn.

Cậu tự hỏi liệu mình có đang bỏ lỡ một điều gì đó quý giá, hay đúng hơn, là một người.

Lê Sơ ngồi một mình trong căn phòng trống trải, từng ý nghĩ về Dương Sỹ cứ đan xen trong đầu, khiến cậu bối rồi.

Sự quan tâm, ánh mắt sâu lắng, và cả những khoảnh khắc bình yên bên cạnh hắn - tất cả như một dòng nước ngầm cuốn cậu vào một vùng cảm xúc mà chính cậu cũng không biết có thể thoát ra được hay không.

Cậu đứng dậy, dọn dẹp bàn ăn, nhưng trong từng hành động đều có bóng hình của hắn.

Nhớ lại ánh mắt buồn bã khi hắn rời đi, lòng cậu như bị ai đó siết chặt, một nỗi day dứt len lỏi.

Cậu tự hỏi liệu mình có quá nhần tâm khi cứ mãi lảng tránh tình cảm của hắn.

Cậu hiểu rằng sự im lặng của mình đã khiến hắn đau lòng, nhưng lại không biết phải làm gì khác.

Một lát sau, cậu mở điện thoại lên, do dự một lúc rồi nhấn vào số của Dương Sỹ. Sau vài tiếng chuông, giọng hắn vang lên bên kia, hơi trầm và mệt mỏi.

"Anh nghe đây."

Lê Sơ ngập ngừng, không biết nên nói gì trước. Cuối cùng, cậu chỉ khẽ thì thầm, "Hôm nay quay xong, anh... về sớm được không?"

Bên kia đầu dây, Dương Sỹ im lặng vài giây, rồi giọng hắn dịu dàng nhưng chứa đựng niềm hy vọng vừa chớm nở:"Được. Anh sẽ về sớm."

Cúp máy, Lê Sơ ngồi thẫn thờ, tim đập rộn ràng.

Lê Sơ không biết liệu có phải mình đang đi đúng hướng, nhưng cậu muốn thử, muốn để hắn biết rằng, dù là một bước nhỏ, cậu cũng đang cố gắng tiến về phía hắn.