Cậu cảm thấy một cơn giận dữ dâng lên trong lòng khi nhìn thấy Lê Sơ đứng trước mặt mình, không một chút hối lỗi hay đau buồn về những gì đã xảy ra.
Trái lại, Lê Sơ lại chỉ quan tâm đến việc che giấu sự thật, càng làm cho cậu cảm thấy bực bội hơn.
Cậu không thể nào chịu đựng được sự giả dối của Lê Sơ.Cậu ta tiếp tục kéo cậu vào góc sân vườn, vội vàng nhìn quanh như sợ ai đó sẽ nghe thấy cuộc trò chuyện của cả hai
" Mày không thể làm vậy," Lê Sơ nói, nhưng giọng không còn mềm mỏng như trước mà thay vào đó là sự lạnh lùng, hối thúc. "Mày đừng lằng nhằng nữa.Bà già ngu ngốc đó, sẽ không bao giờ tin cái lời nói xáo rỗng của mày đâu"
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự tức giận đã khiến trái tim cậu đập mạnh hơn.
Cậu nhìn vào đôi mắt của Lê Sơ nhưng chẳng còn chút cảm tình nào nữa.
Cảm giác bị phản bội, bị lừa dối đã khiến cậu không thể nào đứng yên.
"Mày thực sự nghĩ tao sẽ tin lời nghe theo à?" Cậu nói, giọng đầy khinh bỉ. "Mày... chính là người đã đẩy tao vào cái tình huống này. Nếu không phải vì mày, tao đâu phải sống một cuộc đời giả dối như thế này."
Cậu nhìn Lê Sơ, trong mắt không có chút cảm xúc gì ngoài sự lạnh lùng. "mày căm ghét tao đến vậy sao?"
Lê Sơ cười khẩy. "Đúng, tao ghét mày!"
" Hừm ,Lê Sơ.Đừng tưởng tao không biết những việc mày đâm sau lưng tao"
Lê Sơ chưa bao giờ nghĩ rằng, Vân Kỳ ngu ngốc sẽ đoán ra bước đi của mình đến mức này, nhưng sau khi linh hồn bị hoán đổi, mọi thứ đã không còn như trước nữa.
Nhưng cậu ta cũng không hề nao núng trước lời nói của cậu ,còn có chút cảm thấy thú vị ,khoanh tay " Sao ? Mày thì biết gì về tao?"
"Xuân dược mà Dương Sỹ trúng phải đêm qua ,là mày bỏ đúng không ?"
Lê Sơ sững sờ ,ánh mắt có chút không tin nổi nhìn cậu " Mày đoán ra sao?"
Cậu khẽ cười ,một nụ cười khiến Lê Sơ cực kỳ căm giận " Sao ? Tưởng mày có thể luôn che được mắt thánh hả "
" Đi đêm lắm ,có ngày gặp ma.Chưa nghe sao?"
"Lúc mày hớn hở ,muốn đưa Dương Sỹ về giúp tao ,còn đẩy tao xuống hồ.Tao đã nghi rồi ,sau xâu chuỗi mọi chuyện.Tao nhận ra mọi việc đều trùng khớp ,bởi người ham hư vinh ,sợ phiền phức như mày sẽ không bao giờ làm việc vô nghĩa"
Lê Sơ vẫn tưởng người đứng trước mặt mình là Vân Kỳ ,liền lên mặt chế nhạo " Thì sao ,tao bỏ đấy "
Cậu nắm chặt tay " Mày thừa nhận rồi "
" Phải ,thì làm sao hả?"
" Không phải mày là người được lợi ,sung sướng dưới thân anh ta hay sao.Còn rên rỉ mà ,cảm giác đã lắm hả.Còn bắt bẻ tao làm gì ,trong khi mày đã phá hoại kế hoạch của tao chứ "
Cậu hét lớn khi không hiểu việc Lê Sơ làm có nghĩ lý gì "Mày làm thế ,có mục đích gì hả "
"Nói cho thằng ngu ngốc ,luôn ngây thơ tin vào cuộc sống màu hồng như mày cũng được thôi "
Cậu ta khoanh tay nhìn cậu đầy khinh bỉ "Tao bỏ xuân dược cho Dương Sỹ bởi vì muốn có được anh ta đấy "
Cậu ngơ ngác " Không phải ‚mày luôn chê bai Dương Sỹ sao.Tại sao?"
" Haha" cậu ta cười lớn nhìn cậu như tên ngốc " Mày đúng là ngu dốt mà !"
" Còn không phải tao đã trọng sinh hay sao.Kiếp trước tao quyến rũ anh ta ,tưởng anh ta nghèo nên muốn bỏ.Nên cho xuân dược vào ly rượu của Hoàng Tuấn để gài anh ta ngủ với tao,kim chủ vàng thế sao tao bỏ qua được "
Giọng cậu ta ngập ngừng ,nhưng vô sỉ" Xui thay ,là bị Dương Sỹ bắt được. Điều tao không ngờ là anh ta giết
Hoàng Tuấn ,còn giam tao dưới tầng hầm ,cột tay trên thánh giá ngày ngày bị hành hạ ,đau đớn không nguôi "
Cậu không ngờ tên Lê Sơ này lại được trọng sinh ,cuốn sách này vốn dĩ những nhân vật đều không thiết lập như ban đầu nữa ,mà nó đã thoát khỏi quyền kiểm soát và trở nên nguy hiểm đến đáng sợ...
" Nhưng rõ ràng mày biết ,anh ấy nguy hiểm ,tại sao mày vẫn sa chân vào.Chỉ vì ham tiền ,chết một lần không đủ
ha?"
Cậu ta cười điên dại " Ahaha..."
"Còn không phải trước khi còn hơi tàn ,tao mới biết công ty của Hoàng Tuấn kia về sau phá sản,cổ phiếu giảm mạnh ,hơn nữa xác anh ta còn bị Dương Sỹ chôn mỗi chỗ một bộ phận xung quanh căn biệt thự tưởng chừng như yên bình đó ư "
Lúc này cậu cảm thấy run rẩy sợ hãi đến tột độ ,không ngờ con người hắn lại tàn độc đến mức này ,thẳng tay giết tình địch cũng thôi đi .Còn chặt xác mà chôn ở bốn góc của căn biệt thự to lớn kia.
Liệu có phải căn biệt thự cậu và bà đang ở hay không ?
Nghĩ đến đây ,cậu sợ đến mức ngã khụy xuống đất. Lê Sơ từ trên cao nhìn xuống cậu giống như một con mọi rợ dơ bẩn " Mới đó đã sợ rồi ,mày cũng nhát gan quá đó "
" Tao còn chưa kể hết mà"
Cậu bấu tay trên mặt đất đến tứa máu ,từng lời của cậu ta như tiếng sấm rầm vang vậy " Còn...gì... nữa...!"
Giọng Lê Sơ trầm đi ,vẻ mặt khá thỏa mãn " May là còn sức hơi tàn ,tên đó đã ban tao một ân huệ trước khi chết.Đó chính là nói ra thân phận của mình "
" Hóa ra ,Dương Sỹ - anh ta lại là ông chủ bí mật của ngành giải trí sa hoa này.Lại là đứa con trai bị bỏ rơi chiếm vị trí gia tộc lớn đó "
" Hoàng Tuấn kia chết rồi cũng phải đội mồ sống dậy gọi anh ta hai tiếng "anh hai" ấy chứ ,anh ta thâu tóm tập đoàn cứ thế mà trở nên giàu có "
"Trời ,tao lại không phát hiện ra sớm.Một con rùa vàng đang ở trước mặt ,tiếc là tao phát hiện muộn quá"
" Haizz...nhưng không sao ,ông trời cũng đâu tuyệt đường người.Lần này trọng sinh,tao sẽ cướp về con rùa vàng này về "
" Không ngờ ,mày lại là vật cản của kế hoạch của tao đấy Vân Kỳ Phải làm thế nào đây,giết mày ư ?"
" Không ,thế thì nhẹ nhàng cho mày quá "
Cậu ta ngồi xuống nhìn cậu cười khuẩy " Phải đẩy mày vào vực sâu tăm tối ,như vậy trò chơi này mới vui chứ"
" Phải không nào ?"
Câu hỏi của cậu ta ,như đánh thẳng vào lòng tự trọng của cậu vậy ,chà đạp đến hèn hạ.Nhưng cậu không vì thế mà khiêm nhường ,hất tay cậu ta ra mà đứng lên phủi bụi " Nếu mày đã nói thế...
Ánh mắt cậu kiên định " Tao sẽ đấu với mày tới cùng.Nhất định sẽ không để con người có nhân cách thối nát như mày đạt được ý nguyện đâu !!!"
Cậu ta khoanh tay như không để lời cậu nói vào tai,thậm chí ánh mắt còn có chút chế nhạo " Ừ ,để tao chờ xem"
"Con mọi rợ như mày ,có thể làm gì được người thanh tao ,trong sạch như tao.Hừ !"