Dương Sỹ không hề biết về sự sợ hãi, về những gì đã xảy ra đêm qua.
Khi sáng dậy, hắn lại đối xử với Lê Sơ một cách dịu dàng, chăm sóc như thể cậu là người quan trọng nhất trong cuộc sống của hắn.
"Em đói không?" Hắn hỏi với giọng điệu ân cần, như thể mọi thứ đều bình thường.
Hắn tự tay vào bếp, làm bữa sáng, ánh mắt sáng lên khi nhìn cậu,chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn, từng món ăn được bày biện đẹp mắt trên bàn, từ bánh mì nướng giòn, đến trứng chiên mềm, và những lát thịt xông khói thơm
ling.
Lê Sơ chỉ ngồi im lặng trên ghế, mắt nhìn vào những món ăn trước mặt mà chẳng thể cảm nhận nối vị ngon.
Cậu không thể bỏ qua cảm giác nặng nề trong lòng mình, nhưng lại không thể nói ra sự thật.
Những vết thương trên cơ thể, dù đã được che giấu dưới lớp áo, vẫn khiến cậu cảm thấy như có một bóng ma đêm qua luôn bám theo.
Dương Sỹ bưng bát canh nóng hổi, ánh mắt lấp lánh khi anh đặt nó trước mặt Lê Sơ, nụ cười tươi rói trên môi.
"Em ăn chút canh đi, anh làm đặc biệt cho em đấy,"
giọng hắn đầy trìu mến khiến cậu sợ hãi.
Hắn ngồi xuống đối diện cậu, ánh mắt không rời khỏi người Lê Sơ, như thể cậu là điều quan trọng duy nhất trong thế giới này.
Lê Sơ không thể làm gì khác ngoài việc cầm đũa, mặc dù cậu cảm thấy mọi thứ trong miệng đều trở nên vô vị.
Hắn đang chăm sóc cậu với tất cả sự quan tâm, trong khi cậu lại không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng.
"Em sao thế?" Dương Sỹ hỏi khi thấy Lê Sơ không ăn nhiều. "Không ngon à? Anh có thể làm lại món khác nếu em không thích món này."
Lê Sơ lắc đầu, giọng cậu khẽ run, dù không muốn làm hắn lo lắng. "Không, không phải đâu... Chỉ là... Em hơi mệt."
Dương Sỹ nhíu mày, đôi mắt hắn vẫn dịu dàng. "Vậy em ăn nhiều một chút, có sức mới khỏe lại được. Anh không muốn em bị ốm đâu."
Lê Sơ chỉ biết im lặng, hít sâu một hơi rồi ăn thêm một miếng, nhưng cậu cảm thấy như mọi thứ trong dạ dày đều nghẹn lại.
Cảm giác nặng nề cứ đeo bám lấy cậu, dù hắn đang cười tươi, chăm sóc cậu như một đứa trẻ cần bảo vệ.
"Em không cần phải làm ra vẻ như vậy đâu, Lê Sơ," hắn tiếp tục, đôi mắt dịu dàng nhìn cậu, nhưng vẫn không nhận ra sự lo lắng, sợ hãi đang hiện lên rõ rệt trong đôi mắt của cậu.
"Em không cần phải giữ khoảng cách với anh nữa, cứ coi anh như người thân yêu nhất của mình, được không?"
Lê Sơ không thể đáp lại.
Cậu chỉ có thể nhìn hắn, cảm giác như mình đang đứng giữa hai thế giới, nơi tình yêu và nỗi sợ hãi đan xen vào nhau.
Hắn không nhớ gì về đêm qua, không biết rằng mình đã làm tổn thương cậu.
Chỉ biết rằng giờ đây, hắn vẫn ở đây, ôm lấy cậu bằng tất cả sự ân cần.
"Em có thấy thoải mái hơn chút nào chưa?" Dương Sỹ hỏi, đưa tay lên chạm vào trán Lê Sơ, cảm giác ấm áp từ tay hắn khiến cậu bất giác rùng mình.
"Um," Lê Sơ gật đầu nhẹ, nhưng bên trong lòng lại không yên.
Cậu không thể nói ra cảm giác lo sợ, không thể nói ra rằng hắn đã từng là một con người khác vào đêm qua.
"Cảm ơn anh."
Dương Sỹ mỉm cười, hài lòng khi thấy cậu ăn uống.
"Anh vui khi em cảm thấy tốt hơn. Em cứ nghĩ rằng mình không thể làm gì cho em, nhưng giờ thì anh biết mình đã làm đúng."
Lê Sơ im lặng nhìn hắn, mắt dần mờ đi vì nước mắt.
Dù hắn có thể là một người khác lúc này, nhưng cậu vẫn không thể phủ nhận sự thật rằng cậu đang bị mắc kẹt trong sự quan tâm của hắn.
Mỗi lời hắn nói như một lưỡi dao vô hình cắt sâu vào tâm trí cậu, khiến trái tim cậu quặn thắt trong đau đớn.
Dương Sỹ tiếp tục hỏi thăm, nhưng Lê Sơ chỉ có thể gật đầu, cố gắng nén lại cảm giác nghẹn ngào trong lòng.
Cậu biết rằng sự bình yên này sẽ không kéo dài, và ngày nào đó, nỗi sợ hãi sẽ lại quay trở lại, như một cơn bão không thể ngăn cản.