Ảnh Đế Và Tình Nhân Thích Lừa Gạt

Chương 53: Chương53




Trong một đêm yên tĩnh và đầy ngọt ngào, căn phòng tràn ngập ánh sáng dịu dàng từ những ngọn đèn vàng ấm áp,hai người quấn quýt bên nhau.

Dương Sỹ, với đôi mắt thâm trầm và đầy ý cười, vuốt nhẹ tóc Lê Sơ, khiến từng sợi tóc rơi xuống như những giọt nước mát lành.

Hắn không vội vàng, mỗi cử chỉ của hắn đều chứa đựng sự chậm rãi, lôi cuốn, khiến Lê Sơ cảm nhận được một cơn sóng ngọt ngào đang dâng trào trong lòng.

Dương Sỹ giọng trầm ấm, đầy mê hoặc

"Em cũng thích tôi, đúng không?"

Hắn nhẹ nhàng chạm vào má Lê Sơ, đôi mắt của hắn không rời khỏi khuôn mặt cậu, như thể đang tìm kiếm câu trả lời trong đôi mắt ấy.

Lê Sơ im lặng một lúc, đôi tay hơi run rẩy, không thể trả lời ngay.

Cảm giác lạ lẫm và căng thẳng như cuốn lấy cậu, khiến cậu không thể dứt ra được.

Tuy nhiên, trong lòng cậu lại có một cảm giác khó tả, một sự thu hút không thể chối bỏ.

Mọi cảm giác mâu thuẫn chợt biến mất, thay vào đó là một niềm khao khát, dù chưa thể nói thành lời.

Lê Sơ giọng nhẹ nhàng, như một làn gió khẽ thoảng qua

"Tôi... tôi không biết nữa."

"Haizz" Cậu thở dài, ánh mắt nhìn Dương Sỹ không còn lạnh lùng, mà thay vào đó là sự mê hoặc không thể tách rời.

Những lời nói chưa kịp nói ra lại bùng lên trong lòng cậu như một ngọn lửa nhỏ.

Dương Sỹ mỉm cười, đôi mắt trở nên sắc bén hơn, như thể hắn đã nhận ra câu trả lời từ lâu.

Hắn không thúc giục, chỉ nhẹ nhàng kéo Lê Sơ vào vòng tay mình.

Những ngón tay của hắn lướt qua làn da cậu một cách nhẹ nhàng, như thể sợ làm đau cậu.



Dương Sỹ mỉm cười, nói với giọng chắc nịch

"Không cần phải nói ra đâu, em sẽ cảm nhận được thôi. Chúng ta đều biết rồi, đúng không?"

Hắn thì thầm bên tai Lê Sơ, ngón tay khẽ nâng cằm cậu lên để ánh mắt hai người giao nhau một lần nữa.

Nụ cười trên môi hắn đầy quyến rũ, như thể đã chinh phục được cậu, chỉ là một trò chơi mà hắn chẳng cần vội vàng.

Đêm ấy trôi qua thật êm đềm...

---

Sáng hôm sau, Lê Sơ tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt cậu.

Cậu cảm thấy hơi choáng váng, như thể tất cả đều chỉ là một giấc mơ mơ hô.

Khi Dương Sỹ bước vào phòng, cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng lời nói của hắn hôm qua lại quay cuồng trong đầu cậu.

Lê Sơ nhẹ nhàng, như đang tự nói với chính mình

"Tôi đã mơ một giấc mơ... Tôi đã tỏ tình với lớp trưởng Lý, nhưng cậu ấy không hề thích tôi..."

Cậu nói, giọng buồn bã, ánh mắt nhìn xa xăm như muốn quên đi nỗi buồn từ trong lòng.

Dù biết đó chỉ là một giấc mơ, nhưng cảm giác thất vọng vẫn thật sự sâu sắc.

Dương Sỹ, khi nghe những lời này, khẽ chau mày.

Hắn biết cậu vẫn chưa quên được quá khứ, vẫn để lại những vết thương chưa lành.

Hắn cười nhẹ, nhưng trong đó không có chút vui mừng nào, chỉ là sự thấu hiểu.

Dương Sỹ còn chút men say rượu, giọng trầm ấm vang lên

"Em thật sự nghĩ rằng tôi sẽ để cho ai đó làm tổn thương em sao? Không, Lê Sơ, từ giờ tôi sẽ chăm sóc em."



Hắn tiến lại gần, đôi mắt sâu thằm nhìn cậu đầy sự kiên định

"Tôi sẽ đợi đến khi em cam tâm tình nguyện yêu tôi."

"Sẽ là điểm tựa của em, đừng sợ gì cả."

" Tôi sẽ không bao giờ để em phải chịu đựng một mình nữa."

Lê Sơ ngước lên nhìn hắn, cảm giác có chút mâu thuẫn.

Một phần trong cậu muốn từ chối, nhưng phần còn lại lại không thể phủ nhận rằng sự quan tâm của Dương Sỹ đã làm dịu đi nỗi đau trong lòng cậu.

Cậu không biết phải đáp lại hắn thế nào, chỉ biết im lặng.

Hắn cười gượng " Không sao..."

Lê Sơ nhỏ giọng, khẽ lắc đầu

"Tôi... tôi không biết mình cảm thấy thế nào."

Cậu nhìn xuống tay mình, cảm giác lạ lẫm khi đứng giữa hai thế giới, không thể rời bỏ nhưng cũng không thể hoàn toàn đón nhận.

Dương Sỹ bước gần hơn, ánh mắt không rời khỏi cậu, như thể hắn đang chờ đợi câu trả lời của Lê Sơ

Nhưng lần này, hắn không thúc giục cậu, chỉ nắm lấy tay cậu thật chặt, như một lời hứa ngầm rằng hắn sẽ luôn ở đó, bảo vệ cậu, dù cho cậu có thế nào đi chăng nữa.

Dương Sỹ nhẹ nhàng nói:

"Không sao đâu. Em không cần phải quyết định ngay. Tôi sẽ đợi."

Hắn dịu dàng kéo Lê Sơ vào lòng, giữ cậu trong vòng tay như thể một nơi an toàn mà cậu có thể nương tựa.

Và chỉ lặng lẽ ôm cậu, không cần thêm lời nào.Như thế có lẽ là quá rồi chăng,hắn nên cảm thấy mãn nguyện mới phải...