Diêu Linh đứng trước mặt anh, nói lại lần nữa, “Em muốn anh dắt em đi ăn khuya.”
Phó Hằng nhìn cô, “Anh đưa tiền cho em, em tự đi ăn, hoặc là….. tìm bạn đi ăn chung nha.”
Diêu Linh ôm chầm lấy anh, “Nhưng em chỉ muốn đi với anh thôi.”
Phó Hằng đang định đưa tiền cho cô mới nhớ ra lúc trước anh đã đưa hết tiền của mình cho cô rồi.
Ông Phó vẫn luôn sát sao theo dõi tình hình bên này hiểu ý ngay, nhưng vấn đề là ông cũng không mang tiền trong người.
Vì thế ông đành đến chỗ tài xế mượn đỡ chút tiền, sau đó đưa cho cặp tình nhân kia.
“Công ty chú có chút việc phải đi trước, Phó Hằng con nhớ dắt cô Diêu đi ăn khuya đó.”
Sau đó biến mất nhanh như một cơn gió, nhân tiện mang tài xế đi luôn không để lại cho Phó Hằng.
Diêu Linh nắm tay Phó Hằng nói, “Ăn cà tím nướng trước đã, sau đó lại gọi cá nướng, anh có ăn cay không?”
Phó Hằng nhìn cô, kêu cô, “Linh Linh…”
Diêu Linh nhìn anh một cái, dũng khí toàn thân biến đâu mất, nhưng vẫn rất bình tĩnh mà nhìn Phó Hằng, “Được rồi, anh lại muốn đá em lần nữa đúng không? Bị một người đá hai lần, anh cảm thấy anh rất đau khổ, vậy anh có nghĩ cho em không?”
Phó Hằng luống cuống, anh muốn nói với cô, bệnh của anh không chữa khỏi được, nếu cô ở bên anh sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa vì bệnh này có tính di truyền nên họ cũng không thể có con được. Anh không muốn bỏ cô, anh chỉ không muốn hai người tra tấn lẫn nhau như cha mẹ anh ngày xưa.
Sau khi tiếp nhận trị liệu, anh đã gặp rất nhiều cặp đôi không thể cùng nhau chết già.
Đều là người chết tôi sống tra tấn lẫn nhau đến chết mới thôi.
Cô nên có một cuộc sống tốt đẹp, có thể có một người yêu bình thường, về sau sinh con đẻ cái, không nên bị anh hủy hoại, không nên chấp nhận những chuyện như thế này.
Song anh lại không nói nên lời, những chuyện này đều giống như những vết thương ghê tởm trên cơ thể anh nay chảy mủ ra, anh cẩn thận che dấu không muốn cho người anh yêu nhìn thấy.
Diêu Linh nhìn anh, “Nếu em nói em yêu anh, từ khi mười lăm tuổi gặp anh đến tận bây giờ, em không có cách nào quên được anh thì anh có thể cùng đi ăn khuya với em không?”
Phó Hằng ngẩng đầu, nhìn về phía Diêu Linh, khi cô nói những lời này đã nhìn anh rất nghiêm túc.
Anh không cách nào hình dung được tâm tình của mình, vừa vui sướng lại vừa thống khổ.
Diêu Linh nhìn anh, đại khái hiểu ra cô có nói gì cũng vô dụng, nếu chỉ nói như thế mà anh có thể suy nghĩ lại thì lúc trước cô đã không để vuột mất anh.
Diêu Linh nhìn anh, “Phó Hằng, anh không đáp lại em cũng không sao, nhưng em cảm thấy chúng ta cần nói chuyện thẳng thắn với nhau.”
Phó Hằng nhìn cô.
Diêu Linh tiếp tục nói, “Trước kia lúc chia tay anh đã cho em phí chia tay, nhưng em đã quyên góp số tiền đó luôn, dùng tên của anh, vì thế em không nợ anh dù chỉ một đồng, cho nên lần chia tay đó anh vẫn nợ em đúng không? Bây giờ anh chủ động trở về bên em, chủ động nói muốn làm lương thực dự trữ của em, tất cả đều là anh chủ động, không lý nào em lại bị anh đá lần nữa đúng không?
Phó Hằng nhìn cô, sau đó nói, “Anh không muốn đá em….. chúng ta……. chúng ta cũng đâu có ở bên nhau.”
Diêu Linh nhíu mày, “Vậy có phải anh từng nói sẽ làm lương thực dự trữ của em không? Có phải anh từng nói sau này em chỉ được ăn anh mình thôi không? Có phải anh và em ngủ chung một giường không? Người khác nắm tay nhau thì đã xem như chính thức hẹn hò, chúng ta ngủ cũng ngủ rồi mà còn không ở bên nhau sao?”
Phó Hằng nghe cô nói về chuyện ngủ chung, tuy chỉ là ngủ cùng giường không hề làm gì nhưng tai anh vẫn đỏ ửng lên.
“Anh không trả lời được phải không? Vậy để em nói cho anh biết cách giải quyết.” Diêu Linh nói, “Trước kia chúng ta ở bên nhau, anh cũng biết em cả nghĩ thế nào rồi đó, có một số chuyện nếu không nói ra thì em sẽ cứ nghĩ ngợi mãi, sẽ đau khổ mãi…..”
“Em đừng buồn mà.” Phó Hằng cuống cả lên.
“Như vậy đi, hãy để em đá anh đi. Anh đá em một lần, em đá anh một lần, được không?” Diêu Linh nhìn Phó Hằng, “Có như vậy thì em mới xóa bỏ được bóng ma tâm lý trong lòng mình.”
Phó Hằng nhìn cô, hai người đứng đối diện nhau, mắt Diêu Linh tỏ rõ cô sẽ không khoan nhượng.
Cô cũng không phải thực sự muốn đi ăn khuya, nhưng hôm nay cô tuyệt đối không thể để anh đi, một khi anh đi chắc chắn sẽ trốn đến nơi cô không bao giờ tìm thấy được.
Cuộc sống đâu có vài lần mười năm.
Trước kia Diêu Linh nghĩ anh có lẽ đang vui vẻ bên mấy cô em tóc vàng xinh đẹp, hoặc tụ tập với đám du học sinh ưu tú bên kia đại dương, nói tiếng Trung, nhớ nhung quê nhà.
Khi ấy cô thấy rất khó chịu.
Nhưng giờ đây, cứ nghĩ đến anh trốn ở xó xỉnh nào đó trên thế giới, bồn chồn đi tới đi lui trong phòng mà lẩm bẩm, chỉ cần mình không nói câu nào, mình không nói câu nào, Linh Linh chắc chắn sẽ không biết mình phát bệnh, mình trở về lén nhìn cô ấy một lát là được rồi……
Diêu Linh cảm thấy cô điên mất.
Phó Hằng nhìn cô, cảm giác như đang rơi xuống vực lại bị người ôm lấy, dù biết một khi chạm đất sẽ thịt nát xương tan.
Trong nháy mắt, anh bỗng nghĩ đến nếu có một người ôm lấy anh như thế, chỉ có thể là người trước mặt này.
Phó Hằng gật đầu.
Diêu Linh thầm thở phào một hơi, sau đó được vòi đòi tiên mà nói, “Tốt quá, vậy lát nữa chúng ta đi mua hai bộ đồ ngủ với một đôi dép lê nha, anh không mang vừa dép của em, mình ăn khuya xong liền về nhà ngủ, nhà em cách đây không xa.”
Cô có thuê một căn hộ, nhưng mấy tháng nay cũng không trở về.
Giờ đi ăn khuya trước cái đã.
Tâm trạng của Diêu Linh cứ thế mà tốt lên, cô lừa anh, thật ra cô có cả nghĩ gì đâu, Diêu Linh kéo Phó Hằng chạy dưới đèn đường, “Đi ăn khuya thôi!”
Có thể nói là phong cách của hai người thay đổi xoành xoạch.
Nói chính xác hơn là, phong cách của Diêu Linh thay đổi xoành xoạch, còn Phó Hằng thì trông vẫn ủ dột.
Diêu Linh chạy rất nhanh, sau đó ngừng lại vòng ra sau lưng Phó Hằng rồi nhảy lên lưng anh.
“Đi thôi! Đi ăn khuya nào! Vừa rồi em muốn ăn gì ta….”
“Cà tím nướng…… cá nướng…….” Phó Hằng vô thức đáp.
Xem đi, lòng thì nhớ như in cô muốn ăn gì mà bày đặt muốn phân rõ giới hạn với cô.
Phó Hằng đỡ lấy đùi cô, nhẹ nhàng cõng cô. Diêu Linh ôm lấy cổ anh từ phía sau, sau đó gác cằm lên vai anh nói, “Sau này anh phải biết qúy trọng em đó.”
Phó Hằng ừ một tiếng.
Diêu Linh có thể cảm nhận được nhịp tim của anh.
Diêu Linh úp mặt trên lưng Phó Hằng, nghe tiếng tim anh đập, thật thà nói, “Tim anh đập hơi nhanh thì phải.”
Phó Hằng ừ một tiếng.
Diêu Linh không kiềm được ngả người tới hôn lên má anh, sau đó lại dụi đầu vào lưng anh.
Diêu Linh nói, “Bây giờ còn nhanh hơn.”
Phó Hằng không nói gì, nhưng tiếng tim đập như đánh trống kia đã hoàn toàn bán đứng anh.
~ HẾT CHƯƠNG 37 ~