Diêu Linh luôn tự nói với bản thân, lòng tự tin mạnh mẽ cô có là xuất phát từ bản thân, không giống như những cô gái chẳng chịu khổ bao giờ chỉ biết dựa vào việc khoe khoang gia thế để giữ lấy lòng chút tự trọng ít ỏi.
Dẫu có tự động viên bản thân nhiều đến thế nào thì cô cũng chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi. Khi cô bé khác theo đuổi thần tượng, tán dóc về bộ phim truyền hình đang nổi, hoặc tiêu tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi thì trong đầu cô chỉ đinh ninh nghĩ cách làm cho xong công việc mỗi ngày.
Chênh lệch lớn như vậy, lại không có ai muốn chơi với cô, hễ gặp cô đều cười nhạo cô là bà cụ bán quán, khiến cô không thể không bị tổn thương.
Diêu Linh ngồi ở bàn mình, cuộc đời còn tới mấy chục năm, thật quá lê thê quá gian nan, cô cũng không biết sau này sẽ ra sao. Cô rất chăm chỉ, có thể đi kiếm tiền từ sớm, đến lúc đó mở một tiệm nhỏ thôi, tiệm mì của thím Hai thật ra cũng tốn không ít tiền, như vậy cũng không tồi.
Vì thành tích học tập không tốt còn bị bạn bè tẩy chay nên Diêu Linh định học kỳ sau sẽ thôi học.
Bỗng chuông báo tiết vang lên, tiết này là tiết tiếng Anh.
Nhưng người bước vào lớp lại là một nam sinh lạ hoắc. Mặt cậu lạnh như băng, cứ thế đi vào bàn trống phía đầu lớp, ngồi xuống.
Ngay sau đó, giáo viên tiếng Anh đến, hớn hở thông báo, “Phải rồi, hôm nay lớp mình có một học sinh mới, tên là Phó Hằng.”
Bạn học Phó Hằng cũng không lên bục tự giới thiệu, nhưng Diêu Linh nghe thấy cô bạn cùng bàn quay xuống nói với hai người bàn sau, “Đẹp trai quá!”
Dù đã cố thầm thì nhưng giọng nói vẫn không giấu được vẻ kích động.
Lúc ấy Diêu Linh không có cảm giác gì lắm, vì người kia không phải người cùng một thế giới với cô. Không phải cô xem nhẹ bản thân mà là cô hiểu rõ địa vị của mình, cô đã qua cái tuổi chỉ biết mơ mộng.
Giờ lòng cô chỉ rối rắm đúng một chuyện, đó là về con đường tương lai.
Không muốn về nhà, chị em họ ở nhà luôn đâm chọt cô. Không muốn đến trường, cô không muốn chịu đựng những ánh nhìn đó. Không muốn học hành, cô muốn ra ngoài thử sức một phen.
Một mình đến một nơi xa lạ, kiếm chút tiền sinh sống.
Nhưng cô mới mười sáu tuổi, giấy chứng minh thư của cô thím Hai đang giữ.
Hết tiết hai, cô cầm ly đi rót nước.
Phải rót nước ấm, cô đang đến tháng nên không thể uống nước lạnh. Đúng lúc này, cô thấy vòi nước lạnh có thêm một cái ly và mấy ngón tay thon dài đang siết lấy cái ly đó.
Cô không quay sang nhìn làm gì, trong lớp ai cũng thích giễu cợt cô.
Nhưng cô thấy người bên cạnh có mùi thật dễ ngửi, thoang thoảng như có như không nhưng lại rất thoải mái.
Diêu Linh xoay người, về lại chỗ ngồi của mình, mới thấy người vừa đứng rót nước cạnh cô lúc nãy chính là anh chàng học sinh mới đến.
Cậu mặc bộ đồ có nhãn hiệu cô không biết, nhưng Diêu Linh nhìn anh đi về chỗ ngồi có cảm giác anh cao to đẹp trai đến không thốt nên lời. Cảm giác này không hề giống với cảm giác cố ý khoe khoang gia thế của những người khác.
Song cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Một ngày của Diêu Linh rất mệt mỏi, vừa tan học một cái là phải sang tiệm mì, đeo tạp dề nấu mì ngay.
Hơi nước nóng hầm hập khiến mặt mũi Diêu Linh đỏ lựng lên.
Chợt cô nghe thấy một giọng nói lành lạnh cất lên, “Còn mì thịt heo không?”
Diêu Linh ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt sáng như sao, là học sinh mới, Phó Hằng.
Diêu Linh gật đầu, “Còn.”
Sau đó cô vội bê tô lên, bỏ nguyên liệu vào rồi chan nước.
Diêu Linh cũng không thấy xấu hổ gì.
Đâu phải lần đầu cô bê mì cho bạn học, đối phương rất lịch sự nói, “Cậu vất vả rồi.”
Diêu Linh hơi ngạc nhiên, nhìn vào đôi mắt đẹp của anh.
Nhưng chỉ một giây sau đã dời tầm mắt đi chỗ khác.
Từ đó về sau, chuyện Diêu Linh nghe nhiều nhất không gì hơn là những ai thích Phó Hằng, những ai viết thư tỏ tình với Phó Hằng, những ai tặng quà cho Phó Hằng.
Tuy anh chẳng nhận quà của bất cứ ai, cũng không nhận lời quen ai, nhưng trong lớp vẫn có tin đồn Phó Hằng thích Yến Hỉ, hoa khôi của trường, không những mặt xinh mà dáng còn đẹp, hơn nữa hay lượn lờ cạnh Phó Hằng.
Diêu Linh cũng chẳng để trong lòng, cô vốn dĩ đâu có tư cách gì, chỉ sống sót đã mệt mỏi rồi, nếu để tâm đến những chuyện khác sẽ càng mệt hơn.
Ngày đó cô đang nấu mì như thường lệ, đột nhiên bất cẩn khiến tay bị bỏng, làm rớt cái tô xuống đất.
Thím Hai nắm cánh tay cô mắng cho một trận nên thân, sau đó bảo cô đi rửa củ cải.
Trời hôm đó rất lạnh, nước buốt đến tái tê.
Cô nhớ khi cô còn rất nhỏ, khi đó cha cô vẫn còn sống, cô ngay cả nước cũng chẳng phải rót, nếu cha thấy cô bây giờ chắc sẽ đau lòng lắm.
Nhất định sẽ đau lòng, đó là người duy nhất trên thế giới đau lòng vì cô.
Nước mắt không khống chế được cứ trào ra, tuôn rơi ào ạt, toàn bộ thế giới trở nên mơ hồ.
Sau đó cô nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên thì thấy người đó, lại là người đó. Con nai con trong trái tim cô thiếu nữ bỗng nhảy loạn lên, hoàn toàn không quan tâm đối phương có phải là người cùng một thế giới với mình hay không.
Đêm đó Diêu Linh mơ một giấc mơ rất dài, khi tỉnh lại thì gối đã ướt đẫm.
Ngày hôm sau khi đến lớp, cô thấy Phó Hằng đã ngồi vào chỗ. Anh yên lặng ngồi đó, Diêu Linh lấy hết can đảm, khi lướt qua anh thì nói một câu, “Chào buổi sáng.”
Sau đó người vốn đang đọc sách ngẩng đầu lên, giọng hơi lạnh lùng đáp, “Chào buổi sáng.”
Mắt anh nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau vài giây, sau đó Diêu Linh bại trận dời tầm mắt đi. Lúc cô ngồi vào bàn thì cả người đều lâng lâng.
Cô không ngờ Phó Hằng chịu chào lại cô.
Dù chuyện này có lẽ chỉ do phép lịch sự nhưng cũng khiến Diêu Linh thấy rất vui.
Bạn cùng bàn không thèm nói chuyện với Diêu Linh, giữa bọn cô vẽ một cái vạch, Diêu Linh không thể lấn sang cái vạch đó dù chỉ một chút, như thể người cô có vi rút vậy.
Bạn cùng bàn của cô sau khi tới lại tiếp tục tán gẫu đủ thứ chuyện với hai người ngồi sau.
Diêu Linh bất giác nhìn về phía Phó Hằng.
Mấy chuyện cô bạn cùng bàn nói, cô đều nghe thấy, ví dụ như nói Phó Hằng mặc nhãn hiệu quần áo gì, một bộ tới mấy vạn, còn nói Phó Hằng được siêu xe đưa đi học.
Trong lòng Diêu Linh bỗng cất giấu một bí mật không thể nói.
Diêu Linh cứ yên lặng nhìn như thế một lát, rồi lặng lẽ học bài.
Lần đầu tiên cô tĩnh tâm học hành.
Uầy, chất này có thể phản ứng với chất này?
Chất này và chất này cũng phản ứng?
Cả chất này cũng phản ứng?
Diêu Linh nhìn bài tập môn Hóa, chợt muốn khóc, sao lại có nhiều phản ứng như vậy.
Phía bên kia đúng lúc này, hoa khôi trường cầm một quyển sách thong thả đi tới bên cạnh Phó Hằng.
Hai người đều bắt mắt, đứng chung một chỗ quả thật rất đẹp đôi.
~ HẾT PHIÊN NGOẠI 1 ~