Góc nhìn của Ánh Dương.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tâm Đan trong lễ hội cosplay, tôi đã cảm thấy trông cậu ấy rất quen, nhưng tôi cũng không để tâm lắm.
Tuy nhiên, Tâm Đan chủ động đến bắt chuyện, còn muốn chụp ảnh với tôi. Thậm chí, cậu ấy còn gọi tôi là “chị”.
Tôi nhíu mày, cậu ấy không nhận ra tôi là con trai sao? Ngay từ khi trông thấy cậu ấy, tôi đã nhận ra cậu ấy là con gái đó!
Tôi không thoải mái lắm mỗi khi cậu ấy gọi tôi là “chị”, nhưng tôi vẫn chụp ảnh cùng cậu ấy, bởi đây là công việc của tôi. Ban tổ chức đã thuê tôi cosplay và giao lưu với mọi người, cho nên ai muốn chụp thì tôi cũng phải chụp cùng.
Một lát sau, khi đi ngang qua nhà vệ sinh, tôi thấy Tâm Đan bị một cô gái giữ lại.
Cậu ấy bị hiểu lầm là con trai lẻn vào nhà vệ sinh nữ, thật là ngớ ngẩn mà. Cô gái kia thật sự không nhận ra cậu ấy là con gái sao?
Bình thường tôi không muốn dính vào rắc rối, cũng không có hứng thú xem mấy chuyện thế này. Tuy nhiên, không hiểu sao lúc đó, tôi cứ đứng yên trong đám đông để xem xét tình hình.
Ai ngờ Tâm Đan lại chạy đến, kéo tay tôi đặt lên ngực của cậu ấy.
Lần đầu tiên trong đời chạm vào ngực của con gái, cả cơ thể và đầu óc tôi đều như bốc khói.
Tôi rụt tay lại, nhưng bàn tay tôi tựa như vẫn cảm nhận được sự mềm mại và nhấp nhô.
Tâm Đan và những người khác đều muốn tôi lên tiếng, trả lời xem Tâm Đan là nam hay nữ.
Tôi rất hoang mang, bởi vì nếu tôi lên tiếng, nhất định Tâm Đan sẽ biết được tôi là con trai.
Nhưng không thể để cậu ấy tiếp tục bị hiểu lầm, cho nên tôi đành phải nói ra sự thật.
“Là con gái.”
Cậu ấy là con gái, nhưng tôi thì là con trai.
Cậu ấy rất sốc, còn tôi thì rất ngượng ngùng. Vì vậy, tôi chỉ có thể cúi đầu xin lỗi cậu ấy rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Vậy mà không ngờ rằng ngày hôm sau, cậu ấy đã trở thành bạn cùng lớp của tôi. À không, phải là bạn cùng bàn mới chính xác!
Khi ngồi cạnh Tâm Đan, tôi đã phát hiện ra chiếc lắc tay của cậu ấy. Đó là chiếc lắc tay hồi nhỏ của tôi, không thể nào sai được!
Chiếc lắc tay hơi chật so với cổ tay của Tâm Đan. Tôi biết, đó là do nó là lắc tay tôi đeo khi mới sáu tuổi.
Nhờ chiếc lắc tay, tôi cũng đã biết tại sao mình lại thấy Tâm Đan quen quen.
Tôi tự hỏi: Không biết… cậu ấy có nhớ ra mình không?
Nhưng dường như cậu ấy không nhớ tôi rồi.
Tôi có hơi hụt hẫng, nhưng mà nghĩ lại thì thấy thế cũng tốt.
Tôi bị bạn bè cô lập, tốt nhất đừng nên dính dáng gì đến Tâm Đan thì hơn.
Tâm Đan rất tốt bụng, nhiều bạn bè trong lớp cũng thích cậu ấy, nhưng chuyện đó đã thay đổi chỉ sau vài ngày. Tôi không biết vì sao, Tâm Đan đột nhiên trở thành đối tượng bị mọi người ngó lơ.
Là tại tôi sao?
Có lẽ đúng vậy rồi.
Cậu ấy thật là đen đủi khi ngồi cạnh tôi.
…
Khi tôi đang trên đường về nhà, mấy bạn học cũ phi xe đến rồi đạp vào xe tôi, khiến cho tôi bị ngã ra đường.
Tôi bị thương ở rất nhiều chỗ, cơ thể tôi cũng rất đau.
Đúng lúc này, Tâm Đan đã xuất hiện.
Thật không may, tại sao cậu ấy lại gặp phải tôi chứ?
Nếu bị người khác nhìn thấy thì cậu ấy phải làm sao đây?
Tôi hy vọng Tâm Đan ý thức được vấn đề mà bỏ đi. Thế nhưng, cậu ấy không những giúp tôi, lại còn đi theo sau tôi nữa.
Kết quả, bác sửa xe hiểu lầm cậu ấy là bạn gái tôi.
Cậu ấy đúng là xui xẻo!
Đã vậy, cậu ấy còn không nhanh chóng phủ nhận, khiến cho tôi phải lên tiếng làm rõ mối quan hệ trước.
Không chỉ vậy, cậu ấy còn muốn đưa tôi về nhà!
Tôi từ chối, nhưng cậu ấy đã bảo tôi rằng:
“Không sao đâu, cậu cứ lên xe của tớ đi.”
“Cậu đừng có lo, nếu có bị bạn cùng lớp nhìn thấy cũng chẳng sao đâu, bởi vì…”
“Hình như tớ cũng bị lớp bài xích rồi.”
Nghe thấy vậy, tôi cảm thấy rất áy náy, rất khó chịu.
Nhưng mà cuối cùng, chần chừ hồi lâu, tôi cũng đồng ý để cậu ấy đưa tôi về nhà.
Buổi tối, Tâm Đan còn hỏi thăm tôi. Cậu ấy đã dùng nhầm tài khoản, đúng là ngốc mà!
Tên tài khoản của cậu ấy lại là [Thích Ăn Kem] nữa chứ, nghe mà cứ thấy ngố ngố.
Nhưng mà… cũng rất dễ thương.
Nhắn tin với Tâm Đan, tôi cảm thấy rất vui. Nhưng khi hỏi đến chiếc lắc tay, cậu ấy lại không trả lời tôi.
Xem ra đúng là cậu ấy không nhớ đến chuyện quá khứ rồi.
Người nhớ đến quá khứ… chỉ có một mình tôi mà thôi.
…
Sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và Tâm Đan đã thân thiết hơn. Tôi còn tình cờ nghe thấy lý do cậu ấy bị cô lập không phải vì tôi, mà là vì cậu ấy từng bắt nạt người khác.
Tôi nghi ngờ: Một người như Tâm Đan mà lại bắt nạt người khác sao?
Tôi không tin. Tôi còn lo là những người trong lớp sẽ bắt nạt Tâm Đan nữa.
Vì vậy, tôi đã quyết định bước về phía Tâm Đan, lặng lẽ bảo vệ cậu ấy.
Khi có một bạn nữ lén dán giấy lên lưng Tâm Đan, tôi đã âm thầm lấy xuống. Trên giấy toàn là những lời mắng chửi, cho nên tôi đã giữ nó lại. Sau đó đợi đến khi tan học, tôi đã dán nó lên mặt bạn nữ kia.
Bạn nữ đó khóc lóc, nhưng tôi không hề mủi lòng mà chỉ cảnh cáo, không cho phép bạn nữ đó bày trò với Tâm Đan nữa.
Khi có bạn nam nhắm tới Tâm Đan, định chặn cậu ấy lại để “trả đũa” giúp Diệu Na, tôi đã ra tay trước một bước.
Tôi đã đánh cậu ta, khiến cho cậu ta không còn lá gan để bắt nạt người khác nữa.
Nhưng rồi, tôi chợt thắc mắc: Tại sao mình lại giúp Tâm Đan chứ?
Tại sao… phải bảo vệ cậu ấy?
Một người bị xa lánh và cô lập như tôi đã mặc lên người một lớp áo giáp để bảo vệ bản thân. Nhưng không hiểu vì sao mà dần dần, đối tượng tôi muốn bảo vệ không còn là bản thân nữa, mà lại là cậu ấy.
Là vì chúng tôi đã từng gặp gỡ khi còn nhỏ sao?
Hay là vì Tâm Đan đã giúp đỡ tôi khi tôi bị ngã xe?
Hay là… vì cái chuyện xảy ra tại lễ hội cosplay đó?
Nghĩ đến sự tiếp xúc ở lễ hội cosplay, tôi lại cảm thấy tai mình nóng ran.
Tôi nghĩ có lẽ là vì tất cả những lý do trên, cho nên tôi mới che chở cho Tâm Đan như vậy.
Nhưng rồi, khi cậu ấy bảo vệ tôi lúc tôi bị các bạn trêu đùa vì mặc đồ nữ, tôi mới biết được lý do chính xác.
Lý do đó là vì… Tôi đã thích cậu ấy mất rồi.
Không biết từ khi nào đã bắt đầu thích, nhưng tôi biết tình cảm của mình đang ngày một lớn hơn.
Tuy nhiên, tôi biết mình ít nói, nhạt nhẽo, từ nhỏ đã không được yêu mến. Tôi nghĩ Tâm Đan sẽ không thích tôi, cho nên tôi cảm thấy mình làm bạn với cậu ấy cũng đủ rồi.
Nhất là sau khi mọi người không còn hiểu lầm Tâm Đan nữa, tôi càng hiểu được vị trí của bản thân hơn. Tâm Đan đã trở thành người mà các bạn yêu quý, còn tôi vẫn là kẻ bị cô lập.
Tôi cảm thấy dường như mình còn không xứng làm bạn với cậu ấy.
Khi thầy nhắc đến chuyện đổi chỗ, tôi thật sự rất hoảng sợ. May mà sau đó Tâm Đan không đồng ý, cậu ấy còn nắm lấy tay tôi.
Tôi biết cậu ấy muốn an ủi tôi, nhưng hành động thân mật của cậu ấy vẫn khiến cho tôi dấy lên hy vọng.
Hy vọng cậu ấy cũng thích mình.
Thế nhưng, khi tôi mới hy vọng chưa được bao lâu thì đã phải thất vọng, đau lòng và buồn bã.
Nhìn thấy Tâm Đan vào quán game, sau đó lại rời khỏi quán cùng một bạn nam khác, tôi đã ngờ ngợ đoán rằng cậu ấy rất thân với bạn nam kia.
Đến khi hai người họ bước vào trong công viên, hy vọng của tôi tựa như đã sụp đổ hoàn toàn.
Tôi cho rằng họ vào trong công viên để hẹn hò, tôi cho rằng mối tình đầu của mình đã kết thúc ở đây. Thế nhưng, dù chỉ còn một hy vọng vô cùng nhỏ nhoi, tôi vẫn không thể nào từ bỏ được.
Tôi rất thích Tâm Đan, tôi thích cậu ấy rất nhiều.
Vì thế, tôi đã lấy hết dũng khí của mình để chờ đợi cậu ấy.
Thật may mắn, cậu ấy chưa hẹn hò!
Không chỉ vậy, cậu ấy còn hôn tôi!
Tôi nghĩ rằng mình đang nằm mơ, tôi thấy như mình đang ở trên thiên đường.
Tôi vui đến quên mất bản thân mình là ai, tôi hồi hộp đến nỗi không dám thở.
Hôn xong, Tâm Đan bảo rằng cậu ấy thích tôi, cuối cùng hai chúng tôi còn chính thức hẹn hò với nhau!
Tôi vui sướng đến nỗi đầu óc quay cuồng, hóa ra được ở bên cạnh người mình thích lại hạnh phúc đến như vậy.
Niềm vui còn chưa dừng lại, tôi có được tình yêu, sau đó còn có được cả tình bạn nữa. Người bạn thân ngày xưa đã đến lớp và xin lỗi tôi, chúng tôi xóa bỏ những hiểu lầm và trở ngại trước kia để tiếp tục làm bạn.
Từ khi đó, các bạn trong lớp cũng có cái nhìn khác về tôi. Tôi cũng bắt đầu có thêm bạn bè, tôi không còn là kẻ bị xa lánh và ngó lơ nữa.
Tất cả những điều này đều là nhờ có Tâm Đan. Cậu ấy đã làm rất nhiều điều cho tôi, cậu ấy đã khiến cho cuộc sống ảm đạm và buồn tẻ của tôi thêm vô vàn màu sắc.
Ở bên cạnh cậu ấy, sự tự ti của tôi dần dần biến mất.
Có những lúc, tôi định tìm cơ hội kể về cuộc gặp gỡ khi còn bé của hai chúng tôi, nhưng mãi mà vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để kể.
Không ngờ rằng Minh Duy lại đem cơ hội đó đến. Cũng nhờ có cậu ta mà tôi mới biết Tâm Đan chưa bao giờ quên tôi, cậu ấy chỉ nhận nhầm Minh Duy là tôi mà thôi.
Tôi đưa Tâm Đan về nhà tôi và để cậu ấy gặp lại Mimi.
Cậu ấy rất vui, nhưng cũng rất buồn và tự trách bản thân mình. Cậu ấy xin lỗi tôi vì đã nhận lầm người, nhưng thật ra cậu ấy đâu có lỗi gì chứ?
Tôi thấy người sai là mình mới đúng. Trước kia tôi sống thờ ơ và không để ý đến những bạn trong lớp, tôi cũng không kết bạn với tài khoản của Minh Duy, cho nên đã không biết cậu ta đăng bức hình chụp với Mimi lên mạng.
Nếu biết thì tôi đã bắt cậu ta gỡ xuống, như vậy Tâm Đan đã không hiểu lầm rồi.
Nhưng dù đã hiểu lầm cũng không sao cả. Tôi có hơi tiếc nuối, nhưng hiện giờ không phải chúng tôi đã ở bên nhau rồi sao?
Hơn nữa, tôi còn rất vui mừng và cảm động, bởi vì dù tôi có là cậu bé năm đó hay không thì Tâm Đan vẫn thích tôi.
Hiện giờ được làm bạn trai của Tâm Đan, tôi thật sự rất hạnh phúc.
Có lúc, tôi ước gì mình sẽ làm bạn trai của Tâm Đan cả đời này. Nhưng đến khi tốt nghiệp đại học, tôi đã không còn là bạn trai của cậu ấy nữa.
Bởi vì, tôi đã thực hiện lời hứa lúc nhỏ.
Tôi đã cầu hôn và cưới Tâm Đan, tôi đã trở thành chồng của cậu ấy rồi!
Trên giấy chứng nhận kết hôn, tên của tôi và cậu ấy được viết bên cạnh nhau.
Đỗ Tâm Đan và Nguyễn Ánh Dương.