Tuy rằng có khúc nhạc đệm cúp điện này nhưng hành trình mật thất này vẫn nhanh chóng kết thúc. Nguyên nhân là vì Thẩm Thanh Hàm quá bug, thế cho nên sau đó mọi người vì trải nghiệm trò chơi không cho hắn nói chuyện.
Có lẽ vì chơi với Thẩm Thanh Hàm nguyên một buổi sáng nên Thẩm Thanh Từ đã không còn ngăn cách với hắn, thậm chí còn bội phục coi hắn như anh trai ruột của mình.
Bộ não như này, lúc thi đại học phải được hơn 600 điểm nhỉ.
Hai người đi từ mật thất chạy thoát ra lại đi xuống trung tâm mua sắm dưới lầu. Cuối cùng Thẩm Thanh Từ cũng biết được Thẩm Thanh Hàm có tiền đến mức nào, hắn quả thật là nhà giàu thế hệ đầu (phú nhất đại) hoàn toàn không cần dựa vào tiền tài trong nhà, thiên tài kinh doanh lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
"Có thích món đồ nào không?" Thẩm Thanh Hàm đi dạo cùng cậu một hồi, kỳ thật ở trong mật thất chơi cả buổi Thẩm Thanh Từ đã thấm mệt.
"Không có, không có cái nào quá thích." Lời cậu nói là thật không phải vì cảm thấy dùng tiền của Thẩm Thanh Hàm sẽ không được tự nhiên, mà là cậu không quá quan tâm đến mọi thứ.
Ở một khía cạnh nào đó Thẩm Thanh Từ thật sự rất giống Thẩm Thanh Hàm, khi tức giận khí thế trên người sẽ tăng vọt lên, mà những lúc bình thường đều là dáng vẻ không để bụng đối với bất cứ chuyện gì.
Thẩm Thanh Hàm giơ tay nhìn đồng hồ, tay thon dài vừa mảnh khảnh vừa đẹp, quả thật làm người ta buồn bực, tay như vậy vậy mà lại có sức lực lớn như thế.
"Vậy trở về đi, sắp thi đại học không thể lãng phí thời gian học tập, bốn giờ chiều lên máy bay về nhà." Hắn dừng một chút dường như vì quan tâm cảm thụ của Thẩm Thanh Từ nói thêm một câu: "Bên Tống Du tôi sẽ dàn xếp."
Nghe thấy hắn vậy mà nói như thế Thẩm Thanh Từ nhướng mày nhìn hắn, trong lòng không biết là cảm xúc gì.
Đối với Thẩm Thanh Hàm mà nói đây có lẽ là thành ý hòa giải lớn nhất của hắn nhỉ.
Cậu không khỏi mềm lòng, có chút chua xót đối với Thẩm Thanh Hàm chủ động nhượng bộ như vậy.
Buổi chiều mọi người thu thập, thu xếp cho phu nhân Thẩm, Thẩm Thanh Hàm quyết định ngày tang lễ lại để Thẩm Thanh Từ đến nước Mỹ, chung quy một học sinh lớp 12 như cậu không thể lãng phí quá nhiều thời gian học tập.
"Vậy còn anh không quay về à?" Thẩm Thanh Từ nghe thấy hắn lên kế hoạch chu đáo tỉ mỉ cho từng người như thế nhưng lại không nói gì đến bản thân nên nhịn không được mở miệng hỏi.
Người đàn ông nhìn cậu một cái thuận tay xoa xoa đầu nói: "Tôi dàn xếp mọi chuyện xong rồi đi, để Nhược Ngôn cùng cậu về trước."
Theo lý thuyết, hắn để chị thư ký Nhược Ngôn xinh đẹp, dịu dàng đưa mình trở về hẳn là Thẩm Thanh Từ nên vui vẻ nhưng cậu tưởng tượng không cùng với Thẩm Thanh Hàm trong lòng lại có chút mất mát khó nén được.
Cậu không thích đủ kiểu chia lìa, quyết tiệt cũng được tạm thời cũng thế, cũng đều sẽ khiến cậu cảm thấy buồn bã mất mát.
Nhưng cậu không muốn gây thêm phiền phức cho Thẩm Thanh Hàm lúc này đang bận rộn, để xoa dịu tâm tình của bản thân buổi sáng Thẩm Thanh Hàm còn dẫn cậu ra ngoài chơi, cậu không phải người vô ơn.
Cuối cùng đành phải ngoan ngoãn cùng chị gái thư ký về nước.
Lúc về đến nhà đã là buổi tối, tinh thần hơi mệt mỏi, Thẩm Thanh Từ đã ngồi ê cả mông đẩy cửa phòng ra là nằm liệt trên giường lớn mềm mại thoải mái.
Ngay sau đó một cuộc gọi đến.
"Về đến nhà chưa?" Giọng nói của Thẩm Thanh Hàm như có ma lực đặc biệt khiến người khác tỉnh táo, chỉ cần nghe thấy giọng nói của hắn Thẩm Thanh Từ liền nhịn không được nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng khắc chế của hắn.
"Về đến nhà ~" Giọng nói của thiếu niên mang theo chút hương vị nhớ nhung.
Trái tim Thẩm Thanh Hàm hơi run rẩy, hầu kết vô thức trượt lên trượt xuống.
Giọng nói rất mềm, không biết người có mềm như thế hay không.
"Ừm, đi ngủ sớm chút, ngày mai đi học đàng hoàng." Hắn biết Thẩm Thanh Từ cũng mệt mỏi nên cố gắng nói ít để Thẩm Thanh Từ không cần tiêu tốn tinh lực suy ngẫm lời hắn nói.
Thẩm Thanh Từ mơ mơ hồ hồ mà "Ừm" một tiếng, trong lúc Thẩm Thanh Hàm cho rằng cậu muốn cúp máy. Đầu bên kia lại truyền đến một câu nói rất thấp rất khẽ.
"Về sau em có thể gọi gọi anh là anh trai không?"Thẩm Thanh Từ nói câu này xong liền dán chặt điện thoại vào tai, sợ bỏ lỡ bất kì một chữ nào đối phương nói.
Cậu không muốn về sau khi Thẩm Thanh Hàm giới thiệu mình nói là người giám hộ của cậu gì đó, cậu không thích chữ lạnh lẽo như thế.
Nhưng bên kia yên lặng, sự kỳ vọng to lớn của Thẩm Thanh Từ dần dần thành thất vọng lạnh ngắt.
Có lẽ cậu đồi hỏi quá nhiều, cậu nghĩ. Không nên nói câu nói đó, phải nói uyển chuyển hơn một chút, không, vẫn nên quên...
Nhưng lúc cậu đang suy nghĩ miên man đối phương lại mở miệng: "Có thể, nếu về sau em muốn sửa miệng cũng không sao."
Thẩm Thanh Hàm bằng lòng làm anh trai của cậu ư? Hắn bằng lòng cái đếch.
Nhưng lo lắng nhóc con đau lòng, hắn chỉ có thể trái lương tâm nói có thể.
Thẩm Thanh Từ chớp chớp mắt, xác nhận bản thân nghe được đáp án khẳng định, nói cách khác từ hôm nay trở đi cậu có người thân thật sự.
Cậu không còn là một người sống cô độc trên nhân gian này.
Đôi mắt Thẩm Thanh Từ ươn ướt, cậu bắt đầu cảm thấy may mắn bản thân mình xuyên qua. Tiền kiếp cậu không có được kiếp này cậu có tất cả.
Chỉ thiếu một cô bạn gái.
Không biết là hưng phấn hay là cảm động, Thẩm Thanh Từ đột nhiên không mệt nhọc như thế nữa, bắt đầu ríu rít nói chuyện phiếm với anh trai mình.
Hàn huyên một hồi đã bị Thẩm Thanh Hàm cắt ngang: "Nhanh chóng lên giường ngoan ngoãn ngủ, ngày mai còn phải đi học."
Thẩm Thanh Từ chưa đã thèm mà nói câu "Dạ", sau khi cúp máy vui sướng đạp đạp chân.
Thật tốt nha, hê hê có anh trai quản thật tốt nha.
Một đêm này Thẩm thanh từ càng muốn ngủ càng không ngủ quả nhiên lại mất ngủ.
Ngày hôm sau đeo hai quầng thâm đến trường học, bị Lưu Ngọc Điền và Bạch Hủ vây quanh nhìn một hồi.
"Hai người chưa từng thấy người đẹp trai như nào à, cứ nhìn tôi làm gì?" Trong khoảng thời gian cậu vắng mặt Bạch Hủ và Lưu Ngọc Điền đã lấy việc móc mỉa Thẩm Thanh Từ là súc sinh nhanh chóng đạt thành tình hữu nghị cách mạng.
Sau khi Lưu Ngọc Điền chậc chậc vòng quanh Thẩm Thanh Từ nhìn mấy vòng, giọng điệu cổ quái nói: "Với vừa chạy từ vườn bách thú ra à."
Phản quân Bạch Hủ cũng học giọng điệu cổ quái của Lưu Ngọc Điền: "Nói, Thái Quân hỏi ngươi đó, từ đâu chui ra."
"..." Thẩm Thanh Từ không thể hiểu nổi giới trẻ ngày nay, rốt cuộc cậu ta đang tâng bốc Lưu Ngọc Điền hay là mắng Lưu Ngọc Điền vậy. Cậu bị tức đến bật cười: "Xéo sang một bên đi, làm bài tập xong chưa mà tám. Láo toét giữa đường của ông, biến cho ông!"
Hai người lập tức nghiêm chỉnh, Bạch Hủ nhìn như một tên thái giám: "Được rồi, chờ ngài đó, bài tập hôm trước vẫn còn đó. Lúc nào ngài làm xong cho tôi tham khảo nhé."
Nói xong đem bài tập hai ngày nay và một đống bài thi linh tinh, đề thi thử trắc nghiệm còn có 5 năm thi tuyển 3 năm thi thử sắp nát đặt hết lên bàn Thẩm Thanh Từ.
Vừa vào học đầu đã trọc, Thẩm Thanh Từ vừa viết vừa vò đầu, kỳ thật học tập đối với cậu không quá khó. Ngày thường thậm chí cũng không chăm chỉ học lắm, chẳng qua cậu muốn làm ra thành tích tốt hơn vì để Thẩm Thanh Hàm nhìn thấy cậu nỗ lực.
Xuyên qua đây có rất nhiều đề cậu không nhớ rõ, bắt tay vào làm cũng có nhiều khó khăn, cậu vùi đầu học hành, vào lớp thì nghiêm túc nghe giảng ghi chép, vừa tan học là liều mạng làm đề.
Làm đề! Chỉ có làm đề! Trong đầu cậu chỉ có làm đề! Ai cũng không được cản cậu!
Đáng tiếc luôn có người không có mắt đến quấy rầy cậu, một người đến cạnh bàn cậu, vừa vặn chặn ánh sáng của cậu.
Thẩm Thanh Từ nhíu mày, có chút bất mãn ngẩng đầu lên nhìn qua, vậy mà lại là Hà Nguyên.
Cậu ta không phải ở lớp bên cạnh à? Vậy mà dám sang lớp khác.
Sau khi lên lớp 12 trường học càng canh giữ nghiêm ngặt đối với học sinh đuổi bắt đùa giỡn, thâm chí còn ra chế độ tính điểm, chỉ cần học sinh bị phát hiện đùa giỡn ở hành lang sẽ bị trừ điểm.
Tuy nhiên vì phòng ngừa hiện tượng yêu sớm và làm loạn đánh nhau giữa các lớp không cho phép vào lớp nhau.
Thẩm Thanh Từ cũng không thể trực tiếp lên tiếng đuổi người đành ủ rũ mở miệng nói: "Cậu có chuyện gì à?"
Hà Nguyê nghe thấy cậu chủ động nói chuyện vẻ mặt khựng lại hơi lo lắng mở miệng: "Tôi đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không rõ."
Cậu suy nghĩ cẩn thận cái gì.
Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Thanh Từ Hà Nguyên hít sâu một hơi nói: "Nhưng mà bây giờ không quan trọng, buổi tối tan học có thể chờ tôi một lát không, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Bây giờ Thẩm Thanh Từ chỉ muốn cậu ta nhanh chóng rời khỏi bàn học của mình vì thế lấy lệ hai câu được đuổi cậu ta đi.
Cậu hoàn toàn quên sạch sành sanh chuyện này, tận đến buổi tối về đến nhà câu mới cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Cậu hình như... Cho người ta leo cây.
Ngày hôm sau quả nhiên Hà Nguyên lại đến cạnh bàn cậu, vô cùng hoàn hảo che sạch ánh sáng của cậu, cắt đứt suy nghĩ phân tích nhóm bất đẳng thức của cậu.
"..." Thẩm Thanh Từ ném cho cậu ta một ánh mắt nghi hoặc, ý bảo cậu ta có rắm mau thả.
Lúc này khuôn mặt được rất nhiều thiếu nữ xinh tươi tôn thờ của Hà Nguyên ở trong mắt của Thẩm Thanh Từ còn không đẹp bằng hàm số trên bài thi.
Hà Nguyên nghẹn nghẹn, cuối cùng phun ra một câu: "Ngày hôm qua vì sao không đến?"
Nói đến việc này Thẩm Thanh Từ ngượng ngùng xin lỗi nói với cậu ta mình quên mất.
Hà Nguyên nghe thấy đáp án như thế âm thầm thở dài nhẹ nhõm một cái, đối với cậu ta mà nói cũng xem như một kết quả tốt.
"Mấy ngày nay tôi cũng không thể học tập hẳn hoi, nếu tôi có gì thắc mắc có thể hỏi cậu không?" Hà Nguyên thận trọng quơ quơ tập bài thi toán học trên tay.
Thôi được rồi, cậu chỉ cảm thấy có hứng thú với bài thi.
Thẩm Thanh Từ vốn dĩ chỉ định dạy cậu ta một đề toán lại phát hiện người này quả thực như thể chơi cậu.
Vào cái lần thứ 12 Hà Nguyên hỏi vì sao cuối cùng Thẩm Thanh Từ cũng mẹ nó không nhịn nổi nữa.
"Cậu không phải đệ nhất khoa học tự nhiên à? Đề đơn giản như vậy cũng không biết ầ?" Cậu chỉ chỉ câu hỏi toán học thứ hai.
Nói như vậy, năm câu trước đều không quá khó.
Nhưng mặc kệ là hỏi gì cậu ta đều không biết, chỉ biết hỏi vì sao, một câu khác thì có thể nói lại một lần nữa không tôi nghe không hiểu.
Thẩm Thanh Từ cảm thấy thảo luận đề cùng đệ nhất khoa học tự nhiên cậu phải mất nửa cái mạng.
"Trình độ này của cậu không nên học khoa học tự nhiên, người anh em, cậu học trộm mộ đi, thích dò hỏi tới cùng như thế." Thẩm Thanh Từ nằm liệt trên bàn không muốn nhìn cậu ta.
Hà Nguyên không khỏi lộ ra ý cười: "Vậy hỏi một câu cuối, đêm nay cậu có thể đợi tôi không?"
Bây giờ chỉ cần cậu ta đi cái gì Thẩm Thanh Từ cũng đều đồng ý.
"Tôi mà cho cậu leo cây tôi là tró." Thẩm Thanh Từ thề độc lúc này Hà Nguyên mới chịu rời đi.
Hiện tại chỉ cần hắn đi, Thẩm Thanh Từ cái gì đều có thể đáp ứng.