Năm mới đến, Hạ Bách không về nhà vì công việc kín lịch cho đến khi có chút pháo hoa báo hiệu khoảnh khắc giao thừa. Có lẽ gia đình cũng không rảnh rỗi gì, người đầu tiên gọi điện đến cho cô là Triệu Trác Thẩm. Bên phía anh cũng náo nhiệt y như nơi cô đang đứng nên chỉ quay đầu một cái đã chạm mắt nhau.
Hạ Bách vẫn cho rằng, giao thừa mọi người đều mang một niềm vui để đón những điều mới trong năm. Còn nghiêng về phía người đàn ông, anh giống như hội nhập với mặt trái của xã hội mà lấp hết niềm vui dưới chiếc mũ le. Giống như anh trai cô vậy, bọn họ vục mặt vào những điềm xấu mà xã hội nói để đứng đây hổ thẹn với bao người. Nếu là những năm trước đây, cô đều đứng trên ban công phòng mình nhìn lên bầu trời rực sáng. Bởi thời điểm đó, bất cứ nơi náo nhiệt nào cũng đều cách biệt với Hạ Bách.
Triệu Trác Thẩm đứng trong làm người, anh kéo chiếc mũ le xuống thấp hơn rồi đi về phía người thiếu nữ. Trong bộ thường phục với đủ phụ kiện để giấu mình, chẳng hiểu sao anh lại bắt nhìn đúng người nhanh đến vậy. Gần đây trong cô lạc quan hơn, có đôi lúc sự trống rỗng vẫn ở trong ánh mắt đó nhưng phần nào đã cứng rắn hơn.
Bàn tay người đàn ông như muốn bao bọc lấy hơi lạnh đối phương, anh kéo cô gái ấy đi vào một góc khuất. Rất lâu mới mở lời. " Cô khoẻ chứ?"
Hạ Bách khẽ cười khi việc khăn choàng cổ đang giữ ấm cho gương mặt bị kéo xuống. Cô không rõ mình đang lấn sâu vào ngành diễn viên hay sao lại nghĩ đến tình huống e thẹn bây giờ. Má cô vốn không hồng hào do bệnh tình nhưng hiện tại cứ nóng rực lên, đến cả bàn tay cũng toát cả mồ hôi. Cô nghiến răng bình tĩnh. " Tôi khoẻ nhưng anh về bất chợt vậy."
Triệu Trác Thẩm thu gọn khoảng cách hơn, anh không có quá nhiều thời gian cho lễ hội vớ vẩn này. Lúc này, khứu giác anh như tìm được mùi hương trên cơ thể cô gái trước mặt, thoáng cái bị cuốn theo. Anh trấn tĩnh lại, giọng nói trầm thấp nhưng mạnh mẽ khó cưỡng. " Đến kì cũng được cho về ăn tết chứ. Trần Lục Bắc nói đến đón cô."
Hạ Bách có chút hụt hẫng rụt tay mình lại nhưng người đàn ông nhanh tay bắt lấy. Anh ghé sát tai cô nhỏ giọng. " Thời kì này, đừng giao tiếp với kẻ lạ quá nhiều. Từ giấy trong tay cô có vài lời nhắn."
Khoảng cách với giọng nói ngoài cân nhắc gần như khiến vành tai người thiếu nữ nóng rực lên, cô tiếp xúc với nam nhân trên màn ảnh không ít nhưng có lẽ để ngượng thì không có. Khi ấy bước chân cô thụt lùi về sau gần bức tường sần sùi thì anh dùng tay còn lại đỡ lấy tấm lưng đang định chạy trốn. " Được rồi.. Đi thôi."
Triệu Trác Thẩm biết ý bỏ tay Hạ Bách ra. "Đi trước đi, tôi theo sau." Mắt anh đánh sang con ngõ nhỏ sau khu đô thị.
Hạ Bách nhìn lại khoảng trời nhộn nhịp mới đây khiến lòng có chút nuối tiếc mà nhấc chân rời đi.
Triệu Trác Thẩm thấy vậy không nói gì nhưng vẫn để tâm đi phía sau, anh đi không quá gần nên cũng tiện châm điếu thuốc. Ở trong ngõ vắng cũng chỉ là những hộ dân nhỏ, nhà nào cũng chuẩn bị cho dịp lễ tết. Cũng mới đầu tháng mười hai, thời tiết ngày càng lạnh nên ít người ra ngoài. Vốn là chốn thành thị nên dù là nhỏ so với ngoài kia nhưng đều là những kẻ khá giá ăn chơi về đêm.
Ánh mắt Hạ Bách khao khát không khí trong từng căn nhà, nhiều năm rồi cô không ra ngoài trong những ngày này. Nhất lắm thì có ra ngoài uống chút rượu với đám bạn.
" Cô không đi chơi với bạn bè sao? Giao thừa đi một mình còn gì là không khí náo nhiệt nữa." Triệu Trác Thẩm không phải vô tình, anh nhìn thấy sự trống trải quanh người con gái đó. Cô khi ấy giống như muốn được giãi bày nhưng lại không có đối phương để dựa dẫm. Anh cá chắc cô là kẻ từng ăn chơi trác táng, chỉ có điều ánh mắt hẻo lánh với sự thuần khiết luôn làm đàn ông muốn nếm trải. Với con người như anh đã không tránh được thì mấy gã già sẽ như nào?
Hạ Bách không thấy lạ với câu hỏi này. Cô cúi xuống nhìn đôi giày cao gót mới mua về, cô vẫn cho rằng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến bản thân. Hiện tại cô cũng đang đáp ứng nhu cầu bản thân mình bằng đồng tiền, cho đến thời điểm này nó vẫn có giá mua nụ cười cho cô. " Cũng thường thôi. Đi để xem không khí ra sao chứ ở nhà cũng chẳng có gì."
Triệu Trác Thẩm búng điếu thiếu rồi lấy chìa khoá xe nhấn lấy cái để cho cô xác nhận xe. " Đi chơi mà bịt kín đến tận mũi như vậy. Không thấy khó thở sao?"
Cô thản nhiên trả lời. " Tôi không phải vì nổi tiếng cũng vì chút nhan sắc nên làm vậy."
Nghe vậy mà tay người đàn ông đang định mở cửa hộ khựng lại. " Vậy trước đây sao tôi chưa từng nghe tên cô? Ra ngoài đều bịt kín như vậy sao?"
Hạ Bách khẽ cười. " Cái đấy phải trách bên cạnh anh có những loại phụ nữ nào mà không ngó nhìn." Nụ cười cô chút nham hiểm khiến đối phương phải cúi đầu im lặng mở cửa.
Đợi cô ngồi hẳn vào ghế anh mới nói thêm câu trước khi đóng cửa. " Hạ Bách, cô cao ngạo như vậy rồi ai với tới?"
" Nếu tôi đã để tâm thì bất kì ai cũng với được thôi. Không phải tôi cao ngạo, chỉ là các anh trước mặt mỗi người phụ nữ đều có nhiều mặt." Hạ Bách vướn người bỏ túi sách ra ghế sau rồi quay lại nhìn vẻ mặt thán phục của người đàn ông. Cô nghĩ cái đánh giá về anh trước đây đều đáng bị bác bỏ, một kẻ ăn chơi như anh ta không dễ gì để có được ánh nhìn như lúc khó khăn. Giờ địa vị anh cũng với được, tiền, xe, công việc đều đủ để chi trả cho những kẻ thân thiết và bản thân anh.
Triệu Trác Thẩm đột nhiên phải công nhận một trong những điều anh ghét nghe thấy nhất. Ánh mắt cô gái nhỏ đó từ tôn trọng gần như chuyển qua sự đề phòng. Những giới hạn cô muốn đạt được lúc trước giờ lại muốn càng xa, càng tốt. Giọng anh trầm xuống hẳn. " Với cô tôi là loại đàn ông gì?"
Hạ Bách không giấu đánh giá trước đây, cô thẳng thắn. " Có thể nói, anh là kẻ nhiều cô gái muốn được yêu vì sự chân thành hay sự quan tâm. Nhưng khi để tâm đến một cô gái để chơi qua, đối với tôi người như vậy là tệ nhất."
Nụ cười người đàn ông khi đó thực sự giống những điểm dễ nhận biết về kẻ tàn nhẫn hay trăng hoa. Anh không phủ nhận điều đó, ngẫm lại càng thấy một cô gái nói vậy thì bản chất lâu nay thì có chút ô nhục. " Tạm xem là vậy. Thắt dây an toàn vào." [... ]
Trần Lục Bắc vẫn nổi tiếng với tài sát gái, máu lạnh nhưng với em gái lúc nào cũng chỉnh chu. Vốn dĩ sinh nhật trước do bên giới có chút việc không tốt nên bị lỡ mất của con bé. Lần này về nước có hơi muộn, biết nó đi học lại nhưng mối quan hệ xung quanh cũng không khả thi lắm nên cũng bày một bữa tiệc nhỏ. Nói là nhỏ nhưng mấy đứa đàn anh, đàn chị quen mặt của Hạ Bách vốn thích chơi lớn.
Hồi đầu là tiệc Trần Lục Bắc mời Từ Nhị với vài người nhưng cuối cùng thành chỗ cho họ mở rộng, náo nhiệt hơn. Mấy người này chơi với Hạ Bách đã lâu, tuy cô ít nói nhưng lúc nào cũng chỉ ra ngoài ăn uống, tác oai tác quái cùng với bọn người này. Trước đây, mọi loại phương tiện họ đều dạy Hạ Bách lái thuần thục thành ra nhiều khi cô cũng có chút mạo hiểm.
Trần Lục Bắc ngồi với đàn em mình cầm điếu thuốc, thái độ cau có với Từ Nhị. Do nhà chị ta là đối tác lớn với bố anh nên không ưa cũng phải chịu. Đối mắt nhau một lúc anh mới nghiến răng nhìn quầy bar nhỏ được dựng lên gần hồ bơi. Hai hàm răng nghiến chặt lại. " Tôi đã nói con bé không uống được rượu."
Từ Nhị vốn không ưng người đàn ông trước mắt, chị bĩu môi. " Con bé uống tốt nhất số chúng tôi." Không để anh ta phản bác lại chị nhanh chóng cười. " Tôi biết con bé không khoẻ nhưng tết đến cũng phải để nó uống chút. Nếu không anh sẽ để nó lạc lõng đấy."
" Cô muốn tốt cho nó bằng cách này sao?" Trần Lục Bắc hạ giọng, anh nghiêm túc trong cả ánh mắt. Vốn dĩ anh không chắc những điều mình luôn làm có hẳn tốt với đứa em không. Đôi khi để nó như kẻ ngoài rồi chạy đến quan tâm vào thời gian rảnh, anh vẫn thấy nó cười, nó im lặng. Có thể bao năm nay vì muốn bảo bọc nó mà lại biến nó thành đứa cô lập.
Từ Nhị liếm nhẹ bờ môi đỏ trầm, chị lắc nhẹ chất lỏng trắng trong ly rượu. " Vậy anh nghĩ cho nó tiền, cho nó sự bảo bọc từ xa là tốt." Giọng chị nhấn mạnh hơn. " Không phải chúng tôi thương nó, quan tâm nó thì nó cũng chết vì cái cách các người gọi là bảo vệ rồi."
" Anh biết con bé ở trong trường học bị đàn áp thì dùng bạo lực, an ủi nó vài lời. Vậy anh có nghĩ thời gian đó nó ở nhà một mình như nào, bất kể nó ốm đau đều tự xuống nhà nấu cơm. Nhà anh thuê bao nhiêu người nhưng nó đều không ưng, chỉ vì như thế nó đứng ở nơi ai cũng phải phục tùng." Chị dừng lại, ánh mắt tiếc thương. " Khi gặp tôi sau đêm mẹ mất, nó không khóc. Nó chỉ hỏi: Thế rồi căn nhà to như vậy còn những ai?"
Từ Nhị hít một hơi sâu ngăn đôi mắt đang bị những hồi ức của cô bé kia làm rung động. Chị kìm nét chút bức xúc nhắn nhủ. " Nếu chúng tôi không đưa con bé đến chốn ăn chơi, dạy nó thích nghi. Tôi cá chắc nó sẽ nhập viện tâm thần sớm thôi." Im lặng một chút chị nói thêm. " Suy nghĩ trong con bé chỉ có những câu nói khó nghe. Giống như xã hội hiện tại, có tiền, có sắc tất cả được để tâm hoặc ghen ghét. Nó đang lợi dụng điều đó để đánh đổi cái hạnh phúc trẻ con, anh nghĩ nó chịu được không?"
" Nếu cô ta không chịu được thì đã chết từ lâu rồi." Triệu Trác Thẩm bước vào đưa ánh mắt nhìn cách bày trí xung quanh rồi đi đến phía Trần Lục Bắc. Anh tặc lưỡi khó chịu. " Nói sau lưng người khác vui lắm hử? Cô ta sắp vào rồi đó."
Anh đánh mắt về phía Từ Nhị. " Chị dạy hư con người ta cũng đâu phải tốt. Hạ Bách vẫn chỉ là Hạ Bách thôi."
Trần Lục Bắc đá chiếc ghế gần chân mình về phía người đàn ông, anh không thích thái độ này của một kẻ dưới quyền chút nào. " Ngậm miệng và chỉnh trang lại cái thái độ của cậu đi."
Triệu Trác Thẩm bật cười, anh cúi người đặt chiếc ghế va vào chân mình vừa đổ xuống về vị trí ngay ngắn. " Tối nay để ăn chơi nên anh cũng bỏ tính cau có của mình đi. Ít nhất tôi còn nể tình gọi cho chút mật ngọt phục vụ."
Mặt Trần Lục Bắc đen lại, anh nghiến chặt răng nhìn bọn đàn em bật cười. " Hôm nay tôi nể các cậu nhưng thường ngày vẫn phải đúng quy củ."
Vừa nói xong câu Hạ Bách bước vào, cô có chút bất ngờ nhưng sau gần hai tháng mới nhìn thấy mặt Từ Nhị nên có chút ngập ngừng. Cô đứng nhìn người chị với diện mạo mới, mái tóc dài yêu thích của chị giờ được tỉa ngắn đến vai. Còn cả những người anh, người chị trong nhóm cũng có mặt nữa. Lúc đầu, vì bất ngờ nên cô đứng im khiến Từ Nhị phải đứng lên cốc vào đầu một cái.
" Nổi tiếng đến mất tăm liên lạc luôn con bé này." Chị bực bội trách mắng.
Hạ Bách lắc đầu. " Em vẫn gọi điện cho chị chỉ là không có thời gian thôi. Thứ lỗi, thứ lỗi."
" Này em có để ý đến thằng cha này không?" Trần Lục Bắc khó chịu lên tiếng khiến đứa em giật bắn cả người.
Triệu Trác Thẩm thấy người bạn bị bỏ rơi liền đá thêm một câu. " Vô hình."
" Mày.." Anh ta im bặt chả nói được gì.
[... ]
Bữa tiệc đến gần hai giờ sáng mới tan, Từ Nhị cũng vội tạm biệt mọi người vì chuyến bay sớm để qua nước ngoài chúc tết gia đình. Trần Lục Bắc thì bị chốc say nên cũng nghỉ chân tại khách sạn.
Thời điểm đấy chỉ có mình Hạ Bách ngà say hỏi chuyện Triệu Trác Thẩm, cô nhìn anh ta rất lâu mới chẹp miệng hỏi. " Thế là anh vẫn chưa say sao?"
" Ừ, chưa." Anh lạnh nhạt đáp rồi chú tâm vào dòng tin nhắn trên điện thoại, càng nhắn một thời gian lâu nét mặt càng trở nên lo lắng. Ánh mắt anh ta khó gần chỉ khiến thiếu nữ thêm siêu lòng trong men say, cô càng uống lại chẳng hiểu rõ lòng muốn gì. Anh ta khi này giống như đêm đó tại nhà cô, vẻ mặt đau khổ thêm chút tuyệt vọng đọng lại trong đôi mắt vốn hiện hữu lên những nét đẹp khó cưỡng lại.
Khi cơn gió lùa về hướng ngồi lạnh hơn, Triệu Trác Thẩm mới có chút cảm nhận nhìn người còn gái vẫn rót thêm rượu vào ly cùng với điếu thuốc trên tay. Anh dừng lại vài giây nhìn dáng vẻ phó mặc khung cảnh hẻo lánh xung quanh, cô giống như không cảm nhận được cơn lạnh trong khi sống mũi đỏ dần lên. Vốn dĩ không phải do rượu để lại vì nãy giờ cô đến cả đỏ mặt chỉ có một chút.
" Uống đủ rồi đó." Người đàn ông giữ ly rượu trên tay Hạ Bách lại, giọng anh vẫn giữ khoảng cách nhắc nhở. Trong khi đó ánh mắt cô lại cười cợt, tay cầm ly rượu như muốn dùng sức giật lấy nhưng chỉ sợ nó sẽ vỡ tan trong lúc đó.
" Anh cứ nói chuyện với cô ta đi.." Hạ Bách nhìn tin nhắn hiện lên, lấy cớ đó làm đường lui nhưng ánh mắt Triệu Trác Thẩm trở nên khó coi. Lòng bàn tay đột nhiên nóng giận bóp vỡ lớp thuỷ tinh mỏng khiến rượu với chất lỏng đỏ thẫm hoà vào nhau. Anh hạ giọng hỏi. " Về được chưa?"
Hạ Bách nhắm mắt, thở hắt ra lấy lại bình tĩnh rồi đặt điếu thuốc vào gạt tàn. " Được nhưng đi sơ cứu vết thương đã. Tôi đưa anh đi."
Triệu Trác Thẩm đứng dậy không quên cầm điện thoại xem tin nhắn gửi đến, khoảng thời gian lâu đến vậy nhưng người phụ nữ kia vẫn luôn tìm đến anh khi bị bệnh. Nói trong lòng không bị lung lay thì chẳng khác cho rằng tình cảm gần ấy năm của anh quá rẻ mạt. Có điều nếu được quay lại thời điểm trước đây anh vẫn muốn có cuộc sống như giờ. Không trách cô ấy chỉ trách đối tượng anh muốn tìm hiểu cho tương lai đã thay đổi, quá khứ ấy anh đã tận tâm đến vậy thì kẻ hối hận chỉ có cô ấy.
Hạ Bách cầm túi xách đi trước dẫn đường cho người đàn ông, vốn là khách sạn của gia đình nên cô khá rành đường. Những nơi khác có thể sẽ nghĩ cô là khách quý nhưng người quản lí ở đây biết rõ cô là con của Trần Mặc Cảnh. Đó cũng chính là lí do cô vào sau khi đến đây.
Lúc này đã muộn nên gặp Hạ Bách ông Lí lại có chút mơ màng, dẫn hai người đến chỗ y tá riêng là xin phép đi làm việc.
Triệu Trác Thẩm để điện thoại qua một bên, tin nhắn đến cứ lúc lại sáng cả màn hình. Ngoài Hoắc Tịch còn có một số máy lạ, có vẻ như nãy giờ là nhắn tin về bệnh tình của mẹ anh. Vì vô tình đứng gần người đàn ông nên cô mới nhìn thấy, anh cũng chẳng nói gì chỉ nhìn cô rồi thôi.
Ra khỏi phòng nghỉ chân của khách, Hạ Bách quay sang nhìn Triệu Trác Thẩm. " Chìa khoá xe."
Anh nhướn mày nhìn thái độ không hối lỗi của cô nàng, tay trái lành lặn dùng lực dúi đầu cô xuống. Nhìn quá thì như trêu đùa nhưng Hạ Bách chưa từng bị ai thân cận làm vậy dù anh không làm quá mạnh. Chỉ là nó chẳng khác gì những lần trong trường học cô bị vây đánh, điều đó làm cơ thể bỗng run lên.
Người đàn ông khi đó cảm nhận rõ nỗi sợ của Hạ Bách, anh không biết nó bắt nguồn từ đâu nhưng cô nhanh chóng đứng xa anh. Trước giờ, anh chưa nghĩ hành động đùa nghịch đó có thể khiến bông hoa kiêu hãnh bỗng giấu mình đi.
Nhìn Hạ Bách lùi về phía sau Triệu Trác Thẩm bỏ đi sự cái tôi trong bản thân. Anh đứng lại lấy chìa khoá xe đưa cho cô. " Xin lỗi."
Giọng người đàn ông vẫn mang thanh âm trầm, vẻ mặt có phần bất ngờ trước thái độ của Hạ Bách. Nhưng khi cô quay lại nhận chìa khoá từ tay anh thì ánh mắt hoảng hốt vẫn đọng lại đâu đó. Anh rụt tay có chút không an tâm." Cô định lái xe?"
Hạ Bách thở hắt ra. " Tay anh bị thương mà."
Nghe vậy thì cũng cho là cô nàng có lòng nhưng Triệu Trác Thẩm không chắc sẽ an mạng trong trường hợp này. Ăn nói khéo để cô đồng ý thì khó với anh nên cứ đi trước rồi nói cho có vài câu. " Nhanh cái chân lên không thì tự gọi xe nhà cô mà về."
Dáng vẻ ngang ngược của người đàn ông thực khiến mọi người nhìn vào như chủ lớn. Đôi lúc Hạ Bách chả hiểu đâu mới là con người thật của anh ta, cô nhớ lúc mình đang ngà say vẻ mặt anh khác xa hiện tại. Một con người lo âu với một kẻ cao ngạo thực sự trái ngược nhau, tuy là bản chất tuỳ hoàn cảnh. Nhưng cô chưa từng hiểu rõ mưu mô trong con người đó, anh ta tài giỏi đến mức dám đứng bằng vai với kẻ đứng trên mình.
Ra đến xe, Triệu Trác Thẩm vẫn đứng ở cạnh cửa ghế phụ châm điếu thuốc, chờ đến khi cô đi ra thì mở cửa rồi quay lại ghế chính. Ban đầu, nhìn vẻ mặt đỏ ửng của cô cứ khiến anh tưởng có chút men mà đâu ngờ vẫn tỉnh táo.
" Tay anh lái được chứ?" Hạ Bách đứng lại hỏi trước khi lên xe, thấy anh gật đầu thì cô mới bước lên.
Quãng đường đi vắng dần, nơi tụ tập chủ yếu cũng chỉ là những quán ăn đêm. Ngồi trên xe cơn lạnh giảm đi một chút nên Hạ Bách cũng lâm vào giấc ngủ, cô cứ im ỉm là chẳng biết trời đất như nào. Ngược lại, Triệu Trác Thẩm không nguôi nổi nỗi lo về bệnh tật của bà mẹ. Anh không phải người sống tình cảm đến mức như này, thời gian biết mẹ ruột mình là ai cũng chỉ mới đây. Có điều tình mẫu tử mà người ta thường nói đến khiến anh bứt rứt trong lòng, anh không rõ cảm giác hiện tại là gì. Chỉ có điều nó nghẹn lại ở đâu đó, khiến anh nghĩ rất nhiều nhưng rồi chỉ có thể đưa tiền để cứu lấy bà ấy.