Ánh Hạ Trầm Luân

Chương 19: Hỏi quanh mới biết cô cũng bất lực với bản thân mình




Chiều hôm đó, giáo viên có làm việc với bên quản lí của Hạ Bách nên cũng không có gì to tát.

Hạ Bách cũng chẳng rảnh rỗi để nghĩ đến nhiều chuyện, kí hợp đồng quảng cáo sữa rửa mặt xong là cô chuyển đi chụp ảnh. Trời đã lạnh mà trang phục mỏng manh nên cô cũng cố gắng hoàn thành nhanh nhất. Do sống lưng ban sáng bị va chạm mạnh nên cô không làm được quá nhiều tư thế, càng cố thì cơ thể càng có nét cứng khiến thợ ảnh không hài lòng.

" Được rồi. Hôm nay tới đây thôi." Chủ đoàn có vẻ đã mệt nên mở giọng khó chịu, tay cầm tập báo đập xuống bàn mấy cái.

Hạ Bách không muốn bị đánh giá thiếu chuyên nghiệp hơn so với trước đây nên chỉ biết cúi người xuống hối lỗi. " Xin lỗi. Lần sau tôi sẽ làm tốt hơn."

Ông chủ Lí thở dài, không muốn trách nhiều về người mới vào nghề. " Cô về xem lại cái lưng đi. Cứ làm nghề mà tránh né Phúc Thương chỉ thấp bé mãi thôi."

Hạ Bách biết mình phải làm gì nên cũng nhận lời chỉ bảo." Cảm ơn đã nhắc nhở."

Vừa xong cái thì chị quản lí chạy ra đưa cho cô chiếc áo khoác. " Xuống âm độ rồi. Vào thay đồ đi có người đến đón em rồi."

Cô ngẩn ra không hiểu. " Em không đi xe của công ty nữa mà."

Chị Trâm Bác cười tủm tỉm. " Gớm có anh nào tậu xe sang bên ngoài đợi kia kìa." Nói xong chỉ vỗ vai cô thêm cái, giọng điệu nghiêm chỉnh hơn. " Em làm gì mà Phúc Thương dám bỏ cuộc thế?"

Hạ Bách khẽ cười, ghé tai người chị nói. " Nhờ người đàn ông đó."

Trâm Bác bĩu môi nghen tị. " Em về tập giao tiếp đi nhé. Cứng cáp quá."

Hạ Bách gật đầu xong cũng chào quản lí đi thay đồ, những lúc làm việc có chút căng thẳng nhưng chẳng hiểu sao trong người cô có sức sống hơn. Mặc được thêm cái áo len cổ lọ vào người cô ấm hẳn, xong xuôi cái là chẳng biết trời đất mà đi ra tìm xe người đàn ông.

" Đằng này." Triệu Trác Thẩm bước ra từ tiệm thuốc lá nổi tiếng gần đó, trên tay đã châm sẵn một điếu. Trông từ xa trên gương mặt anh xuất hiện vết bầm tím, lại gần hơn mới thấy gương mặt sưng lên như nào.

Thấy Hạ Bách định mở miệng hỏi anh nhanh chóng chẹp miệng rồi nhấn chìa khía xe trong túi áo. " Lên xe đi."

Khẩu miệng người thiếu nữ vẫn muốn hỏi thăm tình hình nhưng nhìn ánh mắt lạnh nhạt đó cô nhanh chóng quay đi. Anh cũng bước ngay phía sau, đi nhanh hơn vài bước mở cửa ghế phụ giúp cô.

" Được rồi. Tôi không sao." Triệu Trác Thẩm nhìn ánh mắt mang theo sự lo lắng đến tính mạng của cô gái. Anh bật cười xoa mái tóc vừa được tỉa ngắn đi. " Lên xe đi."

Hạ Bách nghe vậy cũng chẳng nói gì ngồi lên xe, cả chạng đường dài cô chỉ biết liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Không những ở mặt mà đôi tay thon dài đầy sức hút cũng đầy vết thương.

Triệu Trác Thẩm vô tình quay sang bắt gặp ánh mắt Hạ Bách, anh công nhận cô có đôi mắt trời phú nhưng lại biểu đạt cảm xúc thật thà quá thể. Giọng anh khắt khe. " Muốn gì thì phải mở miệng. Cô cứ im lặng nhìn thế ai biết cô quan tâm không?"

Đôi mày Hạ Bách nhíu lại trước tính cách tự cao của người đàn ông. " Anh rõ ràng không muốn tôi hỏi."

Triệu Trác Thẩm quay vô lăng một vòng, ánh mắt vẫn chú trọng đường phố hơn trước hết. Xong một lúc anh mới quay sang nhìn vẻ mặt bức bối của cô gái. Thực ra, nét mặt thì ra dáng người lớn nhưng anh thấy cô chẳng khác gì đứa trẻ. Anh mới cười có ý chọc tức thêm. " Vậy xem ra cô quan tâm tôi."

Hạ Bách tắt màn hình điện thoại, cô nhíu đôi mày lại để lộ rõ đôi mắt sắc sảo. " Anh gài tôi đấy hả?"

Vẻ mặt đầy hoài nghi của cô bé đó khiến người đàn ông không nhịn cười nổi, anh quay sang gật đầu mấy cái. " Nếu cô cứ như này thì ai dám bắt nạt chứ?"

" Này.. này." Hạ Bách không kiểm soát được hành động cứ thế bực tức giận mà giậm gót giày xuống xe. " Anh bị đánh đến mất nhận thức hả?"

" Ai nói tôi mất nhận thức?" Triệu Trác Thẩm có chút khựng lại khỏi, ánh mắt theo dõi cách cô dừng hành động. " Tôi chỉ muốn cô nói chuyện nhiều hơn thôi."

Mọi hành động của Hạ Bách ở lưng chừng nhanh chóng về đúng chỗ, cô như hụt mất sức sống lặng nhìn xuống đôi chân. Khi đó, trong lòng chính là không biết mọi chuyện diễn ra có những ai để khiến mình mang màu sắc khác đến vậy. Triệu Trác Thẩm giống như Từ Nhị giúp cô bước ra khỏi cái bọc nhưng anh luôn cho cô biết nếu có và không có sự tiếp nhận từ bản thân đều vô nghĩa. " Cô thấy thế giới bên ngoài khắc nghiệt không?" Người đàn ông rút một điếu thuốc trong bao ra ngậm lên miệng rồi cầm bật lửa mồi thuốc. Anh của trước đây từng ghét những kẻ đứng bên trong mức khả năng của mình mà than vãn. Có thể Hạ Bách ngoại lệ nên để lại cho anh chút thương cảm, anh từng muốn bỏ mặt con người yếu đó nhưng cho đến ngày hôm nay chính là không thể. Anh không biết cuộc sống giàu có thiếu tình thương của cô khác anh như nào..

Nhưng mặc định một điều Triệu Trác Thẩm cho rằng: Cô chỉ là một đứa trẻ được học qua lí thuyết trưởng thành. Sợ sệt.. Càng chẳng có bản lĩnh đối chất với sự thật.

" Cô thích công việc của mình chứ?" Triệu Trác Thẩm nhả khói thuốc, tay để ra ngoài cửa xe búng điếu thuốc. " Thích sao không dám nói? Bản lĩnh của cô đâu?"

" Lúc cô cần thể hiện thì không. Lúc cần cô thì rụt mình lại." Giọng điệu chất vấn của người đàn ông nghe càng về sau càng khiến Hạ Bách câm nín. Cô không chắc bản thân mình tệ đến mức đó, nhưng việc cảm và điều khiển bản chất của mình theo hoàn cảnh.

" Với tôi như này là có chút sức sống rồi." Hạ Bách hít một hơi sâu.

" Trên đời này trước tôi sợ rất là một mình. Sau này mới thấy, tôi phải tự chân đứng dậy chạy tìm hạnh phúc."

Hạ Bách quay sang khẽ nhìn Triệu Trác Thẩm đang lái xe. " Tôi hỏi anh có đang đau không?"

Người đàn ông nhanh chóng thả nhẹ một câu như thường tình." Quen rồi."

Lúc này, ánh mắt cô mới hạ xuống nhìn phố xá vắng lạnh. " Trên đời này làm gì có kẻ không biết đau. Cho hay rằng cũng chỉ để lừa mình."

Sinh ra đã là ngọc bảo của nhà họ Trần, một tấc thịt trên người cô đều đáng trân trọng hơn tất cả. Cô từng chẳng phải làm gì nhưng ở trốn học đường, không lường trước bản thân phải sống ra sao để tránh nguy. Ở nơi đó chính là thấy nhưng tâm cùng miệng đều phải học cách chôn cất. Khi yên bình nhất là coi những thứ họ cầu cứu là vô thanh, chi bằng là một kẻ đứng ra bảo vệ chính nghĩa lại chọn im lặng.

Năm đó, Hạ Bách chính là không muốn bạn học bị dồn đến đường cùng mà nói hộ một tiếng. Cuối cùng không giúp được cô ấy bao nhiêu lại đưa mình vào vòng vây.

Thanh xuân người thiếu nữ được chia làm hai mảng màu trên bức tranh, những năm học để lấy thành tích không có quá nhiều bạn, chỉ chơi cho có lệ. Khi bị ức đến mức phát khóc cũng chỉ lặng lẽ đứng dậy, cô không nói cho ai không vì họ không nghe mình. Như vậy, chẳng khác nào gián tiếp giết chết bao mạng người. Gia đình cô chưa từng muốn tay cô dính máu, dính đến pháp luật. Cho dù họ đáng chết như nào chỉ mong đời của cô mãi là đoá hoa không nhuốm bụi trần.

Thực ra, ánh mắt như không có năm đó Hạ Bách nhận được đều mang một nỗi lo sợ. Nếu họ giúp cô một tiếng, chính là đâm sau lưng bản thân mình một nhát. Cô đến trường cũng chỉ vì học để lấy bằng rồi lên đại học, sau đại học lớn rồi có thể quyết định tương lai xán lạn.

Chuyện tâm lí vẫn là vấn đề không đoán được Hạ Bách nhiều năm, cô từng sợ đến trường học vì tiếng la hét của chính bản thân. Sau này, cô chịu không nổi chỉ biết ăn chơi để tìm thêm chút bản lĩnh. Thực ra, cô chịu đựng không giỏi nhưng những người xung quanh cô đều kiên cường đến lạ. Cô không muốn phụ thuộc vào danh của bố mình, anh trai hay cả người mẹ đã khuất. Bọn họ đều không sợ trời, không sợ đất, sống trái lại đạo lí cô từng học trên lớp. Nhưng những kẻ đó có luật của riêng mình, họ có đau cũng chỉ được phép âm thầm cảm nhận nỗi đau thể xác đến tâm hồn.

Dần có một điều thành quen, không phải toàn thân xác đều thấy quen mà bản thân tự lừa xúc giác. Hạ Bách cho rằng có kêu gào cũng chẳng giúp được gì, không phải con người ai cũng sẽ lớn sao? Họ đều che giấu những thứ họ muốn rất giỏi, có khi hơi sơ hở nhưng đều che dấu những thứ bản thân cho là nực cười.

Chẳng ai đột nhiên mình trở nên đáng thương để nhận thương hại, thâm sâu bên trong những điều đáng ghét vẫn được nhận định đều có những trái tim không mở được lời.

Kẻ bên ngoài ánh sáng vẫn chẳng bao giờ xem xét chuyện đúng sai của kẻ mãi sống trong bóng tối. Suy cho cùng cả hai cái đối lập đều chỉ đang biện minh.

" Vậy tôi hỏi cô." Triệu Trác Thẩm nhìn điếu thuốc hừng hực cháy chậm trong cơn gió rét. " Một con người có bản lĩnh với một kẻ yếu ớt chỉ muốn người khác thương hại mình cô muốn gì hơn?"

" Sao cô không động tay với kẻ làm tổn thương mình?" Ánh mắt anh sâu thẳm là hơi lạnh, càng nhìn vào càng thấy cách xa muôn vạn.

Cô chỉ biết gượng cười. " Vậy anh nói người như tôi phải làm sao?" Cô ngừng lại rồi nói thêm. " Chẳng ai muốn đem mình ra làm trò đùa cả, tôi không phải lúc nào cũng là chính mình."

Triệu Trác Thẩm vướn người sang phía Hạ Bách, khẽ ôm lấy đầu cô. " Tôi giúp cô có bản lĩnh, cô giúp tôi hoàn thành nó được không?"

Người thiếu nữ chỉ cảm thấy bản thân rất dễ chịu, nhiều năm rồi cô mới cảm nhận được chút hơi ấm từ người lạ. Cô hỏi rõ hơn một chút. " Sao anh muốn giúp tôi?"

Câu nói của người đàn ông sau đó đầy ẩn ý. " Để sau này cô có thể tự lo được."

Sau cùng, hỏi đi hỏi lại Triệu Trác Thẩm mới thấy cô bất lực như nào.

[... ]

Tối hôm đó, Triệu Trác Thẩm ghé nhà Hạ Bách vì vết thương cần được sát trùng. Mấy chuyện này không phải khó làm nhưng cô đã mở lời anh cũng không từ chối.

Hạ Bách nhanh nhẹn hơn anh nghĩ, mấy việc này làm rất chu toàn. Tuy có chút mạnh tay không giống những cô gái khác biết dẻo miệng. Một khi cô tập chung làm việc gì đó, ánh mắt sẽ không rời khỏi nửa giây.

Vừa xong cái là Hạ Bách thu dọn mọi thứ gọn gàng. Lúc sau, quay ra từ trong phòng mới nhìn người đàn ông đang vắt chân với vẻ mặt chẳng giảm chút cao ngạo nhưng cũng dễ nhìn. " Ở lại ăn cơm chứ?"

Triệu Trác Thẩm nhướn mày. " Mời thì ăn."

" Vậy ở lại đi. Coi như cảm tạ lòng tốt của anh." Cô vừa nói vừa búi nhanh mái tóc ngắn lên.

Anh cũng không ngồi yên, cởi bỏ lớp áo vest xuống đứng dậy sắn tay áo, cởi thêm hai nấc cúc. " Nấu gì tôi phụ cô."

Hạ Bách khẽ cười nhìn dáng vẻ nam nhân, không chê được gì đành đi vào bếp. " Anh giúp tôi rửa rau. Tôi ướp thịt."

Triệu Trác Thẩm theo dõi kĩ cách Hạ Bách làm việc, ánh mắt quả nhiên tập chung đến mức khi bắt tay vào nấu ăn rồi cũng không mở miệng đến một lời. Cuộc sống như vậy với anh vô cùng tẻ nhạt, khi anh đến gần cô cũng không cảm nhận được mà chăm chú nhìn miếng thịt chín đều chưa. Đôi khi anh cũng tự hỏi: Bản thân giúp một đứa trẻ như cô vì gì? Một đứa trẻ ở tuổi vị thành niên không biết quản mình..

" Cô muốn luộc hay xào rau?" Triệu Trác Thẩm đứng gần kề người thiếu nữ, đứng nhìn chảo thịt từ phía sau cô.

Hạ Bách giật mình, theo phản xạ mà dịch sang bên cạnh một chút. Lúc đó, sống lưng có va chạm vào cơ thể người đàn ông nên cơn đau lại trào về khiến cô vội dùng tay chống xuống bệ bếp. " Cứ để đó tôi nấu được."

Chân Triệu Trác Thẩm định tiến đến phía cô một bước nhưng nhanh chóng khựng lại. " Cô chóng mặt sao?"

Hạ Bách cố đứng thẳng dậy nhưng không may trượt chân ngã xuống, cũng may anh nhanh tay đỡ lấy. Thân xác cô khi đó như muốn tách ra làm hai, đôi mắt chỉ biết nhắm chặt vào vài giây để chịu đựng. " Được rồi. Được rồi. Để tôi ngồi xuống."

Anh nhanh chóng kéo ghế bàn ăn ngay đó đỡ cô ngồi xuống. " Hạ Bách.."

Cô chặn họng. " Tôi không sao."

Triệu Trác Thẩm nhìn tay Hạ Bách mân mê sau lưng, gương mặt lại đang cố chịu đựng nên nhanh chóng kéo cô úp mặt vào lồng ngực mình. Cô lúc đó chỉ biết hoảng loạn hét lên. " Anh làm cái gì thế?"

" Ngồi im." Người đàn ông hạ giọng xuống, một tay đã kéo áo len của cô lên đến gần vai, quanh sống lưng người con gái đó tím bầm vì máu tụ lại.

Ánh mắt anh biến sắc hẳn, hành động cũng không nghe theo lời nói của Hạ Bách. Anh vội bế cô từ bếp vào phòng khách, ép cô nằm sấp xuống rồi tìm đến hộp thuốc cô mới sát trùng cho mình. Cũng may có thuốc nặn giảm đau nhức nên xức một lượng nhỏ lên lưng cô.

Hạ Bách không thích cảm giác người đàn ông động vào da thịt mình, cô kéo áo xuống lật người lại. Nhìn anh đang đóng nắp thuốc, miệng cũng vội cứu thân. " Tôi tự làm được."

Triệu Trác Thẩm đặt lọ thuốc xuống hộp đồ y tế, anh cũng chỉ cười nhìn cô. " Vậy cô làm tôi xem nào."

Hạ Bách cứng họng chẳng nói được gì, thực sự người cô đúng là rất dẻo nhưng để nói dùng tay xoa bóp lưng hiện tại rất khó. Chỉ cần để tay dịch lên phía sau lưng một tí cũng tê cứng người, có vẻ vết thương khá nặng. Sáng giờ, cô cũng chỉ nhìn qua lúc thay đồ để chụp, khi đó mới bắt đầu chuyển tím mà uốn nắn chụp hình đã khó.

" Tôi chỉ phản ứng nhất thời. Xin lỗi." Triệu Trác Thẩm nhìn vẻ mặt của cô gái trước mắt, thuần khiết đến mức anh phải mở lời vì hành vi. Nhiều năm rồi anh mới tôn trọng một người như vậy, anh biết cô sẽ không khóc nhưng sẽ rất khó chịu nên khẽ cười. " Tôi nấu đồ ăn, cô tự thoa thuốc nhé."

Hạ Bách gật đầu, rõ ràng đều không quá áy náy như người đàn ông nghĩ.

Sau lần đó, Triệu Trác Thẩm rất để ý hành động của mình. Không quá gần gũi nhưng đều rất quan tâm cô.