Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa

Chương 86: Ngoại truyện 2: Có chừng có mực cho tôi




"Trịnh Thiểu Hoa, con mẹ nó anh dừng lại cho bà đây." Hà Tâm Hạ hận không thể lắc lắc vai anh, ngăn cản hành động anh uống bia, nhưng bàn tay xuyên thẳng vào người anh. Cô giống như một luồng không khí, không có thật, chỉ là hư vô.

Trịnh Thiểu Hoa uống xong một lon, lại tiếp tục uống, đảo mắt đã uống hết ba lon.

Trước kia anh không phải là người sống như thế! Trịnh Thiểu Hoa sinh ra trong một gia đình làm bác sĩ, từ nhỏ được nuôi dạy thật tốt, đánh nhau ẩu đả, ăn chơi đánh bài anh không dính đến mọi thứ này, nhất là làm người khác bội phục là một người đàn ông ít dính đến thuốc lá, đây có lẽ liên quan đến nghề nghiệp của anh, nhưng không thể chối bỏ anh là một người đàn ông tốt.

"Trịnh Thiểu Hoa! Uống một chút đủ rồi! Bỏ lon bia của em ra, có tiền tự mình mua đi!" Thân ảnh trong suốt của Hà Tâm Hạ bay lơ lững trong phòng, theo lời cô nói hoàn toàn không người nào nghe thấy.

Bình Tử đầy ý vị sủa hai tiếng gâu gâu.

Anh cầm lon bia rót vào trong chén nước của Bình Tử: "Bình Tử, tao biết mày cũng muốn chủ nhân, nhưng cô ấy không về được, mày cũng uống đi, có thể loại trừ lo lắng trong lòng mày."

Bình Tử sủa gâu gâu về phía Hà Tâm Hạ, bốn cái chân nhỏ chạy xung quanh cô, bộ dáng hơi gấp gáp.

Trịnh Thiểu Hoa thấy vậy, nghĩ rằng Bình Tử đang nhớ chủ nhân do đó không phát hiện ra hành vi không bình thường.

Anh oán giận hai tiếng, nói: "Bình Tử, không vui thì uống, uống say rồi, cái gì nên nhớ cũng không cần nhớ".

Bình Tử sủa trong thời gian dài, có lẽ cũng cảm thấy khát nước, nghe theo lời Trịnh Thiểu Hoa nói, đi đến bát nước bên cạnh.

Hà Tâm Hạ bỗng chốc nóng nảy, các bạn có từng thấy qua con chó có thể uống bia không? Hà Tâm Hạ hung hăng rống vài câu, Bình Tử rụt cổ lại nằm sấp xuống.

"Anh mắt kính! Anh có chừng có mực cho tôi! Cẩn thận tôi gọi Bình Tử cắn chết anh, xuống làm bạn với tôi." Hà Tâm Hạ hung thần sát khí đến bên cạnh anh rống hai câu, trong truyền thuyết quỷ có sức mạnh thần kỳ chứ? Không phải trong truyền thuyết quỷ có thể hại người sao? Vì sao cô lại không làm được gì trong không khí?

Từ đầu đến cuối Trịnh Thiểu Hoa không nghe thấy bất kỳ lời nói nào, anh mở nắp lon bia ngày càng nhiều, trên bàn sàn nhà đều là lon bia.

Không có bao nhiêu thời gian, đã uống mười lon, hơn nữa bộ dạng của anh không có ý định dừng lại. Cuối cùng cô đi qua đi lại mệt mỏi, bay đến bên cạnh Trịnh Thiểu Hoa ngồi xuống.

"Uống đi, uống đi, quên cũng tốt, đỡ phải thấy bộ dạng muốn khóc mà không khóc được của anh."

Càng uống, thần trí của Trịnh Thiểu Hoa ngày càng mơ hồ, trong miệng luôn nhắc đi nhắc lại ba chữ "Hà Tâm Hạ."

Hà Tâm hạ ngồi lơ lững giữa không trung, buồn bực nhìn Trịnh Thiểu Hoa, hung hăng thở dài một hơi, trước kia sao cô không phát hiện ra Trịnh Thiểu Hoa có tình cảm sâu nặng với cô như thế? Không hổ là anh em, cô đã chết rồi, còn tâm tâm niệm niệm nhớ đến cô.

"Này, uống ít một chút! Anh ngộ độc rượu không ai đưa anh đến bệnh viện đâu". Hà Tâm Hạ vừa dứt lời, bóng dáng trong suốt ngồi tựa lên ghế sô pha, một bộ dáng hưởng thụ.

Nói thật, trừ bỏ việc không thấy không sờ được, Hà Tâm Hạ không cảm thấy làm quỷ có gì không tốt.

Chẳng qua trống thấy bộ dạng Trịnh Thiểu Hoa và Bình Tử thương tâm như thế, trong lòng cô cũng cảm thấy khó chịu, rất muốn nói cho họ biết, cô đang ở bên cạnh họ, đối phương lại không nghe được lời nói của cô.

Cái gì gọi là gần trong gang tấc, xa tận chân trời? Hà Tâm Hạ được hình dung như thế.

Bình Tử dường như hiểu được không thấy được bóng dáng của chủ nhân, thân hình mềm mại nằm sấp bên cạnh Hà Tâm Hạ.

"Bình Tử, trong ngăn kéo cuối cùng bên dưới ti vi có thức ăn cho chó mà mày thích nhất, đói bụng thì tự mình lục lọi, mở ngăn kéo ra." Hà Tâm Hạ nói với Bình Tử, trong ngăn kéo nhỏ kia tất cả đều là đồ ăn vặt mà Bình Tử thích nhất, có đôi khi không cần cô nhắc nhở, Bình Tử lén lút chui vào trong ngăn kéo ăn vụng.

Cô thường xuyên mắng Bình Tử là con chó tham ăn, thật ra trong lòng cô lại dung túng hành vi của nó, nếu không cô đóng ngăn kéo lại, bằng cái chân nhỏ của Bình Tử có thể mở ra được sao?

Trịnh Thiểu Hoa đã say đến rối tinh rối mù, lon bia trong tay không cầm chắc, lạch cạch một tiếng rơi xuống đất, bia trong lon chảy ra, làm ướt một khoảng trên sàn nhà.

Có lẽ thành quỷ không lâu, Hà Tâm Hạ gặp loại chuyện này, theo phản xạ giơ chân lên, tránh dòng nước chảy về phía cô.

Cả phòng tràn ngập mùi bia, lông mày Trịnh Thiểu Hoa nhíu chặt lại, dường như bị cái gì quấy nhiễu.

Thỉnh thoảng có vài cơn gió nhẹ từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo cảm giác mát lạnh, xua tan sự phiền muộn trong căn phòng.

Hà Tâm Hạ lẳng lặng nhìn đôi mắt buồn ngủ của Trịnh Thiểu Hoa, trái tim bất giác bị lỡ một nhịp.

... ...... ...... ...

Sáng hôm sau, Trịnh Thiểu Hoa bị tiếng chuông điện thoại đánh thức lúc mười giờ.

Chỗ khác điện thoại là nhân viên bệnh viện: "Alo, viện trưởng, có một cuộc phẫu thuật, người nhà bệnh nhân chỉ rõ muốn anh mổ chính, anh xem có thể.... ...."

Người nào cũng biết mấy ngày gần đây tâm tình của Trịnh Thiểu Hoa không tốt, nếu Trịnh Thiểu Hoa nói một tiếng "không", nhân viên bệnh viện sẽ giao cuộc phẫu thuật này cho bác sĩ khác làm, dù sao chuyện phẫu thuật cũng không phải là chuyện đùa, một người không cẩn thận sẽ khiến cho bệnh nhân chết trên bàn mổ.

Dường như Trịnh Thiểu Hoa tỉnh táo được một chút, một tay cầm điện thoại, tay kia ôm lấy trán, từ trên ghế sô pha đứng lên "Không cần, cho tôi nửa tiếng, tôi lập tức đến bệnh viện".

Lúc Trịnh Thiểu Hoa đứng lên, không cẩn thận đúng phải lon bia năm tứ tung trên mặt đất, âm thanh cạch cạch vang lên, trong chớp mắt đánh thức Hà Tâm Hạ đang nằm trên ghế sô pha, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, Hà Tâm Hạ cố gắng mở mắt ra.

Trịnh Thiểu Hoa và cô giống như sống trong cùng một thế giới, người nào cũng không nhìn thấy người nào.

Trịnh Thiểu Hoa vừa đi vừa cởi áo, cởi bỏ quần áo dính bia xuống.

Hà Tâm Hạ nhìn vóc người hoàn mỹ, cười chậc lưỡi, thầm nghĩ, anh mắt kính không nhận lời làm người mẫu nam đặc biệt thật sự rất lãng phí.

Trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy ào ào, có lẽ Trịnh Thiểu Hoa đang đánh răng rửa mặt.

Hà Tâm Hạ đưa tay duỗi cái lưng mỏi nhừ, Bình Tử bên cạnh cũng run run chân, sủa gâu gâu.

Hễ là người nuôi chihuahua, loại chó náy thích nhất sủa to, cũng không có gì liền thích sủa bạn hai tiếng, dường như muốn hấp dẫn lực chú ý của người khác. Trong ánh mắt, giờ giờ phút phút đều tràn đầy ý "Chủ nhân, đến đây chơi với tôi đ."

"Đi đi đi, trở về ở chó của mày tiếp tục ngủ đi." Hà Tâm Hạ phất phất tay, bay đi.

Bay thẳng đến nhà vệ sinh.

Cô dùng cách thức sống của hồn ma, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được đến cùng nên làm cái gì, bây giờ gặp phải Trịnh Thiểu Hoa, đột nhiên một ý định xuất hiện trong đầu, muốn bất cứ lúc nào cũng đi theo anh, dùng cách thức như vậy để giải buồn.

Càng phát ra hiếu kỳ đối với vóc người của người đàn ông nào đó như thế nào, cô bay qua bay lại trước cửa, do dự có nên bay vào nhìn một cái hay không?

Hà Tâm Hạ thề với trời, cô trong sạch! Chỉ có điều sau này, bị tâm tư hèn mọn bỉ ổi chiếm thế thượng phong, nhưng mặt thuần khiết sớm muộn cũng sẽ quay lại!

Thân thể đi trước tìm toi, nửa người dưới trong suốt của Hà Tâm Hạ ở bên ngoài, nửa người trên thì tiến vào nhà vệ sinh.

Tiếng nước chảy ào ào.

Trịnh Thiểu Hoa đang đứng dưới vòi sen, dáng người đẹp vô cùng, cơ bụng sáu múi không nhiều không ít, đừng nhìn Trịnh Thiểu Hoa mặc quần áo vào thành bộ dạng công tử văn nhã, không nghĩ tới cởi quần áo ra, trực tiếp trở thành một người mạnh mẽ.

Lồng ngực khỏe mạnh này, suýt chút làm Hà Tâm Hạ chảy nước miếng.

Trước kia sao cô không phát hiện dáng người anh tốt như thế chứ? Vì nước phù sa không chảy ra đồng ngoài, Hà Tâm Hạ quyết định, nhìn nhiều một chút nơi "tư mật" của Trịnh Thiểu Hoa, miễn cho cô gái sắc nữ nào theo dõi.

Trịnh Thiểu Hoa hoàn toàn không biết bị người nào đó rình coi, chỉ lo tắm rửa, người đầy mùi bia, làm anh rất khó chịu.

Nhưng anh biết thời gian cấp bách, chỉ tắm vô cùng đơn giản, liền trần truồng đi vào phòng ngủ.

Trong tủ quần áo, có một nửa quần áo do đêm qua Trịnh Thiểu Hoa bỏ vào, những thứ này đều là áo sơ mi của anh........Một nửa kia là quần áo trước kia của Hà Tâm Hạ, vẫn còn để nguyên chỗ cũ.

Hà Tâm Hạ nhìn cái ly trong bồn rửa mặt, cái khăn kia và bàn chải đánh răng, trong lòng thầm nghĩ, Trịnh Thiểu Hoa đã định ở đây rồi, vì sao còn giữ lại đồ của cô làm gì? Không chê lãng phí không gian sao?

Huống chi một căn phòng trọ nhỏ này, diện tích chỉ hơn một trăm mét vuông, so với ngôi biệt thự to lớn của Trịnh Thiểu Hoa, có thể nói là đơn sơ.

Hà Tâm Hạ ngày càng không hiểu nổi tâm tư của anh, bay qua bay lại xung quanh Trịnh Thiểu Hoa.

Bình Tử vào trong ngăn kéo lăn một vòng, ăn một bụng no, chạy đến bên chân Hà Tâm Hạ.

Bình Tử rất dính người, mỗi lần sau khi ăn nó, thích vây quanh chân Hà Tâm Hạ. Khi Hà Tâm Hạ còn sống, chỉ cần Bình Tử nhìn thấy cô ngồi trên ghế sô pha, tự giác chạy vào lòng cô, đuổi cũng không đi.

Trịnh Thiểu Hoa còn tưởng rằng Bình Tử tìm anh, cúi đầu vút ve cái đầu nhỏ của nó: "Tao có việc bận, có lẽ giữa trưa không về được, thức ăn cho chó của mày đều để bên ngoài, mày đói thì tự ăn."

Bình Tử sủa hai tiếng gâu gâu với Hà Tâm Hạ. Đối với thái độ của người đàn ông nào đó, có thể lý giải vì mặt nóng mông lạnh, con chó này rất kiêu ngạo, trừ Hà Tâm Hạ ra, từ trước đến nay nó đều hờ hững với người khác.

Trịnh Thiểu Hoa cảm thấy có điểm kỳ lạ, nhẹ nhàng nhíu mày lại, nhìn về phía Bình Tử.

Hà Tâm Hạ sợ tới mức tim đập loạn, nếu cô có hình người chân thật, hiện tại lúc này cả người cô sẽ cứng ngắc.

Ánh mắt chuyển động đến hai mắt Trịnh Thiểu Hoa, hai người chỉ cách nhau vài centimet, khoảng cách gần như thế, thậm chí Hà Tâm Hạ sinh ra ảo giác anh có thể nhìn thấy cô.

Nhưng cô biết rõ, đó là không có khả năng.

Quả nhiên nửa phút sau, Trịnh Thiểu Hoa chủ động dời ánh mắt đi chỗ khác.

Anh tìm một chiếc áo khoác mặc vào, cất bước đi ra khỏi phòng ngủ. Anh không còn bộ dạng say như chết như đêm qua, không phục lại diện mạo tinh anh vốn có, trên trán có thêm vài phần lạnh lẽo, ít đi một phần ôn nhu, còn lại tất cả đều giống như trước kia.

Trong truyền thuyết ma quỷ sợ không thể thấy ánh sáng, Hà Tâm Hạ đứng bên cửa sổ, sợ hãi đưa tay ra.

Không có tan thành mây khói như trong tưởng tượng, cũng không cảm nhận được ấm áp thuộc về ánh mặt trời.

Hà Tâm Hạ hiểu rõ, cô không kỵ ánh mặt trời, nhưng cũng không thuộc về loại người có tri giác.

Nghĩ đến điều này, cô chuyển động bóng dáng, vội vàng đi đến bên cạnh Trịnh Thiểu Hoa, theo anh đi làm.