Nhân viên bán hàng cầm trên tay chiếc quần cỡ S, đưa Hình Khải ra thẳngquầy tính tiền. Hình Khải vừa lấy thẻ tín dụng ra vừa liếc mắt về phíaphòng thử đồ canh chừng. Khi nhân viên thu ngân chuẩn bị cho chiếc quầnvào túi, Hình Khải vội cầm lại và nhét vào cặp sách, sau đó làm mặt bình thản như không có chuyện gì đi về phía Phùng Xuyến Xuyến, thấy PhùngXuyến Xuyến đã thay lại quần áo của mình, liền cười hỏi: “Chọn xongrồi?”
“Vâng!” Phùng Xuyến Xuyến đặt một chồng quần áo vào taynhân viên bán hàng, chuẩn bị đi theo nhân viên bán hàng ra quầy thanhtoán, Hình Khải liền cầm tay kéo lại, nói: “Em ngồi trên ghế sô pha đợianh.”
Phùng Xuyến Xuyến cười ngọt ngào, mặc dù cô chẳng thiếu gìtiền, nhưng rõ ràng cô đang tận hưởng niềm vui được đi mua sắm cùng Hình Khải. Đàn bà mua đồ đàn ông trả tiền, thật rất đáng tự hào mà!
***
Gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng Hình Khải cũng đưa Phùng Xuyến Xuyến tay xách nách mang về tới tận nhà.
Anh cầm tờ hóa đơn trên tay mà phát rầu, hơn bốn nghìn tệ, vấn đề khôngphải là tiền, mà anh phải báo lại chi phí cho Hình Dục. Bố anh quy địnhvậy.
Khi Hình Khải bước tới trước cửa nhà, Hình Dục đã nhanh chân hơn một bước ra mở cửa, vẫn như bình thường không hỏi nguyên nhân vì saoanh về muộn, đón lấy cặp sách và áo khoác ngoài của anh, đặt một đôi dép lê xuống dưới chân Hình Khải.
“Em đi nấu mỳ, đợi vài phút thôi.” Hình Dục quay người định đi vào bếp.
Hình Khải lại một lần nữa phải buông lời cảm thán, người thì nhạy cảm như chim ưng, người lại trơ như đá.
Khi Hình Dục bê bát mỳ bốc khói nghi ngút và đĩa cà xào trộn mỳ đã được hâm nóng đặt lên bàn, cô thấy trên bàn xuất hiện một chiếc quần thể thaomàu xám.
Hình Khải kéo bát mỳ lại gần, vừa mở ti vi vừa nói: “Mua cho em đấy!”
Hình Dục lau lau tay vào tạp dề, cẩn thận mở túi ni lon ra, chưa nhìn hìnhdáng chiếc quần vội mà xem ngay giá, rõ ràng cô khó lòng chấp nhận đượccon số mà mình nhìn thấy: “Chỉ một chiếc quần thể thao… mà tới 398 tệ?”
“Thế à? Anh không để ý!” Hình Khải và từng miếng mỳ lớn, Hình Dục trộn mỳ là ngon nhất.
Hình Dục dán lại miệng túi, đẩy chiếc quần về phía Hình Khải, nói: “Em không cần đâu, anh trả lại đi.”
Hình Khải trừng mắt nhìn cô, rút từ trong túi áo ra một xấp hóa đơn, nói như ra lệnh: “Cầm lấy quần và đi ghi lại hóa đơn đi.”
“…” Hình Dục thu nhặt những tờ hóa đơn rơi lả tả trên bàn, tổng giá trịtiền lớn tới mức khiến cô phải tặc lưỡi: “Anh mới học lớp mười một.”
Hình Khải giơ tay lên đập bàn, Hình Dục lập tức đứng bật dậy, bước những bước “đau khổ” quay về phòng mình.
Anh khẽ thở phào, cũng may là Hình Dục nhát gan nên lần nào anh cũng thoát rất thuận lợi.
Hình Khải ăn uống no say xong, thản nhiên như không, ngả người trên ghế sô pha sai phái: “Đừng thu dọn vội, thử quần đi đã.”
Hình Dục đặt bát đũa xuống, một phút sau, mặc chiếc quần mới đi từ trong phòng ra.
Hình Khải nhìn chăm chăm vào đôi chân thon dài thẳng tắp của cô, xoa xoacằm, còn phải nói, chỉ trong nháy mắt đã quét sạch vẻ quê mùa kệch cỡmvốn có của cô.
“Đẹp lắm, mau cảm ơn anh đi!”
“Cảm ơn anh! Có điều hình như hơi béo.”
“Quần thể thao vốn rộng mà, em nói thế là sao? Vẫn còn muốn trả lại phải không?” Hình Khải nhướn cao mày.
Hình Dục lắc lắc đầu, quay vào phòng thay lại bộ đồ mặc ở nhà, rồi đi ra phòng khách thu dọn bát đũa.
“Sao lại cởi ra rồi?”
“Em sợ làm bẩn.”
“Ngày mai đi học có mặc không?”
Hình Dục đắn đo mất một giây: “… Mặc.”
Lúc này Hình Khải mới thỏa mãn mỉm cười, quay người đi thẳng lên tầng, nếusớm biết cô mặc đẹp như thế thì đã mua thêm mấy chiếc nữa.
***
Ngày hôm sau, Hình Dục mặc trên người chiếc quần thể thao đắt đỏ, khiến côđi đường cũng trở nên thận trọng hơn bình thường, bị Hình Khải cười chọc suốt dọc đường.
Khi cô vừa bước vào lớp, Phùng Xuyến Xuyến lập tứcchú ý ngay đến chiếc quần mà Hình Dục mặc, đột ngột có cảm giác như đầumình ù đặc.
Đến buổi trưa.
Phùng Xuyến Xuyến kéo tay Hình Khải ra ban công, cuối cùng cô bùng nổ.
“Rút cuộc là anh có ý gì?!”
Hình Khải không hiểu, đứng ngoài trời gió lạnh thấu xương, anh ngược lại còn muốn hỏi Phùng Xuyến Xuyến đang có ý gì đây?
“Hôm qua còn rất vui vẻ mà, hôm nay lại sao thế?”
Phùng Xuyến Xuyến nắm chặt tay lại, tức giận: “Hôm qua em đã nhắm chiếc quầnthể thao đó rồi, không thấy em thử à? Em cứ nghĩ anh muốn mua cho em, vì vậy em mới không nhắc, thì ra là em ảo tưởng!”
Hình Khải thật khônghiểu dựa vào đâu mà cô lại giận dỗi như vậy, chỉ cười nhẹ: “Chẳng phảichỉ là một chiếc quần thôi sao? Nếu em thích anh tặng em cả mười chiếc.”
“Rút cuộc là anh có hiểu hay không hả? Vấn đề không phải chiếc quần, mà là anh vốn chẳng thèm để ý tới cảm giác của em.”