“Hình Khải, xuống nhà ăn cơm đi.” Hình Dục gõ gõ cửa phòng gọi, sau đó bỏ đi.
Hình Khải ừ một tiếng, đóng máy tính lại, vội vã chạy xuống nhà.
Công việc ở bộ bận rộn và gấp gáp, từ sau khi Hình Khải nhậm chức anh gầnnhư chưa về nhà đúng giờ hôm nào, chuyện cả tuần anh không về nhà cũngthường xảy ra như cơm bữa. Đương nhiên, những thứ anh phải học rấtnhiều, anh biết, chỉ cần còn một hơi thở, thì biển học không có bờ.
Đúng cuối tuần, hiếm lắm Hình Khải mới có thời gian ở nhà nghỉ ngơi một hôm, Hình Dục bận rộn từ sáng tới trưa, làm một bàn đầy thức ăn đãi anh.
Hình Dục xới một bát cơm đầy đưa tới trước mặt Hình Khải, Hình Khải đang xem ti vi, di động lại đổ chuông không ngớt, chắc chắn lại muốn hỏi anh córảnh không, có thể đi xem mặt không đây mà.
Cô thấy anh mặt mày nhăn nhó chán ghét, nói: “Không thể tắt máy sao?”
“Ừ, không được, gần đây phải ra chính sách mới, nên lúc nào cũng phải mởmáy để nghe sai khiến.” Hình Khải bất lực trả lời, lẩm bẩm như tự nóivới mình: “Chỉ cần anh vẫn độc thân thì họ quyết không tha cho anh.”
Hình Dục ho khẽ một tiếng, vừa đi vừa nói: “Em đi lấy canh gà cho anh.”
Hình Khải liếc mắt nhìn cô một cái, không ngừng thở dài.
Sự việc phát triển không được thuận lợi như ý của anh, dù hai người đã ngủ cùng một giường, nhưng cô vẫn không chịu nghiêm túc suy nghĩ đến hônnhân.
Có điều về chuyện giới thiệu đối tượng Hình Khải cũng không thể làm bừa.
Từ sau khi các cấp lãnh đạo biết Hình Khải vẫn còn độc thân, được lắm, lần này thì náo nhiệt rồi, nhà ai có con gái, cháu gái, cô lớn cô nhỏ, emhọ chị họ gì gì cũng đem ra giới thiệu cho anh, mặc dù Hình Khải năm lần bảy lượt khéo léo cảm ơn và từ chối, nhưng các vị lãnh đạo quá nhiệttình, dường như nếu Hình Khải không dẫn vợ mình ra mắt họ thì hành vicủa anh bị coi là “gian lận”.
Ồ đúng rồi, còn một chuyện nữa khôngbiết có được tính là chuyện tốt có duyên hay không nữa, Phó Gia Hào giờđang làm phiên dịch ở cùng một bộ với anh, hai người thường xuyên chạmmặt nhau, thỉnh thoảng còn nói chuyện trong những bữa tiệc nhỏ, Phó GiaHào bây giờ đã kết hôn và rất hạnh phúc trong hôn nhân, đã có con rồi,Hình Khải đã gặp con gái Phó Gia Hào, vừa đáng yêu vừa xinh xắn, giốnghệt một con búp bê, Hình Khải rất ngưỡng mộ, đố kị và ao ước được nhưPhó Gia Hào.
Hình Khải nghĩ mãi nghĩ mãi, đột nhiên hỏi: “Tiểu Dục, liệu em có nên đi khám phụ khoa một lần không?”
“Kiểm tra cái gì?”
Hình Khải vò vò tóc: “Tại sao mãi vẫn chưa có thai nhỉ?”
Hình Dục sững lại: “Tại sao đang yên đang lành lại nhắc tới chuyện này? Emcũng không rõ nữa, có lẽ là chưa rơi vào đúng ngày mà thôi.”
HìnhKhải không hiểu chuyện này có gì mà còn phải đúng ngày với không đúngngày, nhưng cả một năm rồi anh đều mồ hôi như tắm trong sự nghiệp “trồng người”, ngoài những ngày cô “đến kỳ” ra, gần như cả năm không ngừngkhông nghỉ, không lẽ phận anh lại hẩm thế sao?
“Này có phải em cố ý tránh anh vào đúng ngày không đấy?”
“Anh nghĩ có thai dễ lắm à?”
Hình Khải tặc tặc lưỡi: “Em là bác sĩ anh đâu nói được em, nhưng mà, cho dùanh không có bản lĩnh bách phát bách trúng, thì ít nhất tung lưới mãicũng phải bắt được con cá tép chứ…”
Hình Dục nhướn mày, thần sắc rõ ràng là đang băn khoăn: “Ồ…”
“Chỉ biết ồ ồ ồ, em cũng sắp tới độ tuổi vàng để sinh nở rồi đấy, anh thậtkhông hiểu, sắp đầu ba đến nơi rồi, mà làm tới làm lui cũng không khiếncho “chúng nó” gặp nhau chứ? Tên tiểu tử Phó Gia Hào đó ngày nào cũngmang việc này ra trêu tức anh, hai năm nữa, con gái cậu ta có thể làmviệc nhà được rồi.”
Hình Khải than vắn thở dài, anh thật sự sốt ruột, anh chắc chắn rằng đứa con có khả năng cải thiện tình hình hiện tại của anh, “tám năm kháng chiến” trường kỳ cũng kết thúc rồi, anh đã khángchiến mười ba năm còn chưa mãn hạn, nếu còn tiếp tục thế này, với tìnhtrạng luôn bị quá tải và áp lực vì công việc như hiện giờ, e là thể lựccủa anh không thể trụ được nữa.
Hình Dục lại suy nghĩ không nói, cụp mắt xuống, chăm chú nhai cơm.
Hình Khải nhướn mày trừng mắt với cô, ồ, đã thấy sự giằng co đấu tranh trong đôi mắt cô rồi, ha ha.
“Anh Dương Minh cũng đã kết hôn đâu, anh ấy còn lớn tuổi hơn anh mà người ta còn chưa lo kìa.”
“Cậu ta là lãng tử mà, tự do tự tại ngao du khắp nơi non xanh nước biếc, anh thấy rõ ràng cậu ta muốn đi “hái hoa tươi” ở các vùng khác thì đúnghơn.”
Vừa nói xong, Đặng Dương Minh đã hăm hở bước vào: “Hình Khải cậu được lắm, cậu đang lén nói xấu mình đúng không?”
Hình Khải cười cười, gọi Đặng Dương Minh vào cùng ăn cơm. Đặng Dương Minhcũng không khách sáo, vốn anh đến để “ăn chực” mà, có điều đầu tiên phải chắc chắn Hình Khải ở nhà anh mới xuất hiện.
Hình Khải không quantâm, đợi Hình Dục đi vào bếp, anh khoác vai Đặng Dương Minh, thì thầm:“Cậu hãy mau nghĩ cách giúp mình, làm sao có thể khiến một cô gái khôngmuốn sinh con phải mang thai?”
“Ý cậu muốn nói ai, lẽ nào là Hình Dục? Ồ!” Đặng Dương Minh cố ý nói lớn tiếng, lập tức bị Hình Khải bịt miệng lại.
“Hét gì thế, để Hình Dục nghe thấy không ổn đâu. Mình chẳng phải đang muốn sinh con trước rồi mới cầu hôn sao?”