Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều

Chương 7: 7: Cảm Ơn Chồng Yêu




Vũ Minh Nguyệt từ bên ngoài lấy hai tay bịt mắt Âu Dương Ninh Tâm lại, từng bước cẩn thận đưa cô bé vào phòng ngủ.



"Chuẩn bị nhé Ninh Tâm! Một, hai, ba, bất ngờ chưa?" Ngay khi đến gần bàn học, cô nhanh chóng lấy tay xuống rồi vui vẻ kêu lên.



"Woah, thật sự là bản giới hạn này!" Âu Dương Ninh Tâm hai mắt mở to trầm trồ khi nhìn thấy món quà mình thích, cô bé không ngờ là Vũ Minh Nguyệt có thể trong thời gian ngắn như vậy mà mang nó về cho mình.



"Chị Minh Nguyệt, em cảm ơn chị nhiều lắm!" Âu Dương Ninh Tâm cảm kích ôm chầm lấy Vũ Minh Nguyệt reo lên, cánh môi nhỏ không ngừng cong lên vì thích thú và hạnh phúc.



Vũ Minh Nguyệt ấm áp nhìn, rồi lại nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dài của cô bé, cô nói.



"Em thích là được rồi, lần sau nếu muốn cái gì nữa thì hãy nói với chị!" Nếu đối với Âu Dương Tư Duệ cô luôn tỏ ra là một cô nhóc không chịu lớn, thì với Ninh Tâm cô luôn ra dáng một người chị bé nhỏ đầy sự yêu thương em gái.



Âu Dương Ninh Tâm hào hứng gật đầu như gà mổ thóc, cô bé không thể chờ thêm nổi mà chạy đến sờ vào chiếc hộp quà sang trọng và tinh tế kia.



Ánh mắt càng lúc càng sáng rỡ, lộ rõ sự tò mò và yêu thích, một bé gái với sở thích mô hình mô tô như cô bé cũng thật là đáng yêu.



"Thật sự rất rất đẹp luôn đấy ạ!" Cô bé không thể chịu nổi mà cảm thán.



Cẩn thận lấy mô hình ra khỏi hộp, cô nhóc chăm chú ngắm nghía, trong lòng lúc này lại nhen nhóm một ước mơ.



"Chị Minh Nguyệt, sau này em lớn rồi có thể lái những chiếc xe giống thế này không?" Âu Dương Ninh Tâm tò mò hỏi cô, vẻ mặt đầy mong chờ.



"A, cái đó chị không chắc nữa, chờ sau này lớn lên chúng ta tìm hiểu sau nhé! Giờ Ninh Tâm hãy trưng nó ở chỗ nào mà em thích, sau đó em đi tắm rồi ăn cơm thôi nào!" Vũ Minh Nguyệt ngập ngừng đáp, bộ môn đua xe mô tô này thật sự khá là nguy hiểm, như vậy thì hai người Âu Dương Tư Thần và Lạc Ninh Hinh liệu có chấp nhận cho cô bé thử thách không chứ?

Âu Dương Ninh Tâm luyến tiếc nhìn chiếc xe đáp, cô bé nhìn một vòng tìm chỗ trưng bày, dịu dàng đặt nó lên đầu tủ có cửa kính trong suốt.





Chiếc xe mô tô có màu đen nhám vô cùng bắt mắt khi ở trong tủ, dù chỉ là mô hình nhưng lại rất chân thật, mỗi chi tiết đều được chuyên gia tỉ mỉ mà thiết kế ra.



Cảm thấy yên tâm khi chiếc xe đã đặt yên vị bên trong tủ, Âu Dương Ninh Tâm gật gù hài lòng, sau đó liền mới lon ton chạy vào nhà tắm.



...!

Bữa tối đã chuẩn bị xong, hôm nay Lạc Ninh Hinh đã nhờ người làm thêm nhiều món ngon nữa, tất cả đều là thức ăn yêu thích của mấy đứa nhỏ.





Không chỉ như vậy, cô còn thể theo yêu cầu của Vũ Minh Nguyệt mà tự tay xuống bếp làm món bánh Croissant mà cô bé thích.



Từ khi Âu Dương Ninh Tâm lên bốn tuổi thì Lạc Ninh Hinh cũng thường xuyên vào bếp nấu ăn hơn, cô muốn tự mình chăm sóc cho con gái.



Bánh ngọt bên ngoài bọn trẻ cũng không thích ăn cho lắm, nên cô đã tự đăng ký một khoá học làm bánh, để có thể tự tay làm những chiếc bánh phù hợp với khẩu vị bọn trẻ.



Vì công thức làm bánh Croissant có phần khá cầu kỳ, cho nên để xong một mẻ bánh cũng mất kha khá thời gian.



Sau khi tạo hình những chiếc bánh sừng bò bắt mắt, Lạc Ninh Hinh sắp gọn gàng vào khay, rồi đặt vào lò để ủ thêm khoảng năm phút.




"Phu nhân, bữa tối đã xong rồi!" Người giúp việc lúc này bước xuống bếp lên tiếng.



"Tôi biết rồi! À, bánh ủ thêm năm phút là có thể nướng được rồi, cô giúp tôi nướng như mọi khi nhé!" Lạc Ninh Hinh trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, cô đưa tay cởi tạp dề xuống mỉm cười nói với người giúp việc.



"Vâng ạ!"

"..."

Trên bàn đã đầy ắp thức ăn, đủ các món ngon và dinh dưỡng, nhìn thôi đã làm cho bọn trẻ phải thèm.



Lạc Ninh Hinh là người cuối cùng ngồi vào bàn, cô chẳng màn đến chén của mình mà chỉ chăm chăm lấy thức ăn cho mấy đứa nhỏ.



"Ăn nhiều vào nhé, như vậy mới lớn nhanh được! Minh Nguyệt, tôm lăn bột chiên mà con thích này, tự nhiên nha!"

"Vâng ạ, dì Ninh Hinh cũng ăn đi ạ!"

"Mẹ ăn đi, chiều giờ mẹ làm việc mệt rồi mà!" Âu Dương Tư Duệ cũng lên tiếng.



"Không sao, nhìn mấy đứa ăn là mẹ no rồi!"

Nhìn Lạc Ninh Hinh chăm sóc cho bọn trẻ mà Âu Dương Tư Thần thở dài ngán ngẫm, cuối cùng vẫn là anh chăm ngược lại cho cô.



"Được rồi, em cũng ăn đi, để nguội sẽ không ngon đâu!"

Chẳng mấy mà chén của Lạc Ninh Hinh lại đầy vung lên, cô chỉ nhìn anh cười rồi cầm đũa lên cho thức ăn vào miệng.



Cảm giác có người lấy đồ ăn cho thật không tồi, ngon hơn là mình tự lấy rất nhiều.



"Cảm ơn chồng yêu!" Cô ngọt ngào nói với anh.





"Ăn cái này đi, món em thích!" Âu Dương Tư Thần lấy một miếng mực xào chua ngọt đút cho cô.



Không gian phút chốc trở nên kỳ quái, bọn họ dường như quên mất sự tồn tại của ba đứa trẻ.



Bọn trẻ đang ăn tối giờ lại bị nhét cẩu lương vào đầy miệng, ánh mắt đầy sự bất lực nhìn hai người lớn ân ân ái ái trên bàn ăn, vốn dĩ cả hai đâu còn là vợ chồng son đâu cơ chứ.



"Ninh Tâm, em ăn đi, đừng nhìn nữa!" Vũ Minh Nguyệt gượng cười nói, rồi lại cúi đầu xuống thấp để không phải nhìn thấy cặp đôi gà bông kia đang ban phát cẩu lương vô tội vạ.1

"..."

Vì ăn bữa tối quá no, cho nên Vũ Minh Nguyệt sau đó chỉ có thể ngậm ngùi ăn thêm một cái bánh Croissant mà cô yêu thích.



Sau một lúc xem phim cùng Âu Dương Ninh Tâm thì cả hai đều mệt mỏi đến ngủ say trên ghế sofa, không còn biết trời trăng gì cả.



"Tư Thần, giúp em đưa Minh Nguyệt lên phòng ngủ đi, ở đây ban đêm lạnh lắm!" Lạc Ninh Hinh bước đến ôm Ninh Tâm lên, cô lại quay sang nhìn chồng cầu giúp đỡ.



Âu Dương Tư Thần dĩ nhiên làm sao có thể từ chối, anh để văn kiện xuống bàn rồi theo sau cô bế Vũ Minh Nguyệt lên lầu.




"Hai đứa này thật là, ở đâu cũng có thể ngủ được mà!"

Lạc Ninh Hinh đưa hai đứa lên phòng rồi cẩn thận đắp chăn cho cả hai, đâu đó xong xuôi cô mới tắt đèn rồi đóng cửa ra ngoài, trả lại không gian yên tĩnh cho bọn nhỏ.



Trước khi quay về phòng ngủ của mình, cô cũng không quên đến kiểm tra Âu Dương Tư Duệ.



Quả nhiên cậu lại mang sách lên giường xem, đến nổi ngủ quên mà không biết.



Lạc Ninh Hinh đến bên giường ngủ, cô lấy quyển sách để lên đầu giường rồi nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt nhỏ của con trai.



"Thật là giống ba của con, lúc nào cũng làm cho mẹ lo lắng mà! Ngủ ngon nhé, con trai yêu dấu của mẹ!"


...!

Đêm khuya trời đột nhiên lại đổ mưa lớn, sấm chớp ầm ầm, từng tia sét mạnh mẽ đánh xuống làm sáng rực cả một góc trời.



Bên ngoài gió thổi mạnh, mưa thi nhau trút xuống tạo thành một màn nước trắng xoá.





"Rầm...Đùng..." Một tiếng sấm chát chúa vang lên như muốn rung chuyển trời đất.



Vũ Minh Nguyệt từ trong cơn mơ giật mình tỉnh dậy, cô sợ hãi nhìn ra bên ngoài cửa sổ lớn, cơ thể không nhịn được mà run lên.



"Sao hôm nay lại mưa cơ chứ? Đáng sợ quá đi mất!" Cô ôm đầu kêu lên.



Vì không dám ngủ một mình trong phòng lớn, Vũ Minh Nguyệt vội vàng xuống giường chạy ra bên ngoài.



Vốn cô muốn chạy đến phòng ngủ cùng Ninh Tâm, nhưng cô bé lúc này đã được Lạc Ninh Hinh ôm về phòng mình trước.



Bất đắc dĩ cô chỉ có thể chạy đến phòng của Âu Dương Tư Duệ.



Cậu vẫn ngủ say không hay biết gì, mặc cho bên ngoài sấm chớp đang rền vang.



Vũ Minh Nguyệt mái tóc dài xoã sau lưng, cô mặc một chiếc đầm ngủ màu hồng có hình chú thỏ đáng yêu đứng ngây ngốc trước giường.



Còn đang chuẩn bị gọi Âu Dương Tư Duệ dậy thì một đạo sấm chớp lại đánh xuống.



"Ầm...Ầm."

Vũ Minh Nguyệt giờ phút này không còn biết gì nữa, cô nhanh chóng nhảy lên giường và chui vào chăn để trốn.



_____???? To Be Continued ????_____.