Ảnh Hậu Này Có Chút Phiền

Chương 3: Ký tên




Nửa tháng sau, Hạ Thanh Dạ gặp được người đại diện của mình- chị Tương, Vệ Tươn Hồng, người đại diện kim bài của công ty giải trí Sao Chim Cánh Cụt(tên hơi kỳ nhỉ???), từng bồi dưỡng ra một Ảnh hậu và một Ảnh đế đẳng cấp cho công ty, trước mắt trong tay cô ấy còn có một tiểu sinh lưu lượng là Tạ Triết, bề ngoài điển trai, khí chất ôn nhu cho nên rất dễ dàng thu hút fans bạn gái, cơ hồ cứ vài ngày lại có thêm một đề tài mới.

"Chị Tương, đây là em gái tôi Thanh Dạ."

"Thanh Dạ, đến chào chị Tương đi."

Cô biết Vệ Tương Hồng, năm đó thời điểm cô mở phòng làm việc, liền nghe được chuyện Vệ Tương Hồng vì nghệ sĩ mình dẫn dắt mà náo loạn một trận với lãnh đạo, nguyên nhân là vì vị lãnh đạo kia muốn cô nghệ sĩ kia đi tiếp rượu. Vệ Tương Hồng tức giận mà trực tiếp chống đối vị lãnh đạo kia. Năm đó, Vệ Tương Hồng vẫn còn là một người mới chân ướt chân ráo bước vào nghề làm người đại diện, đắc tội với người khác mà thiếu chút nữa mất đi cả sự nghiệp, chuyện này gây ra ồn áo huyên náo rất lớn trong giới, tính khí nóng nảy của Vệ Tương Hồng cũng nhờ đó mà truyền đi khắp nơi.

Chẳng qua, cũng có rất nhiều người mắng Vệ Tương Hồng ngốc, lại cũng có một số người cảm giác Vệ Tương Hồng đối xử với mọi người thành thật, có thể có được một người đại diện như vậy là may mắn đối với nghệ sĩ, nhưng ở trong giới giải trí sự ngay thẳng và thành thật này có đôi khi là thứ quý giá nhất nhưng cũng là thứ không đáng tiền nhất.

Vệ Tương Hồng thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, cười nói: "Hạ tổng yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Dạ, nhưng Hạ tổng cũng đừng quên giao ước trước đó giữa chúng ta."

"Không quên."

Hạ Thanh Dạ nghi ngờ nhìn hai người một lượt, xác định hai người này đang gạt cô chuyện gì đó, hơn nữa chuyện này còn liên quan chặt chẽ đến cô.

Hạ Ngạn Bác lại nói thêm với đối phương đôi câu, sau đó liền nhường lại không gian cho cô và Vệ Tương Hồng.

Chờ Hạ Ngạn Bác rời đi, nụ cười trên khuôn mặt Vệ Tương Hồng đã biết mất không thấy tăm hơi, thay vào đo là ánh mắt thận trọng dò xét, Hạ Thanh Dạ tùy ý để cô ấy giống như thẩm định giá đánh giá bản thân, bị ánh mắt sắc bén của đối phương nhìn chằm chằm, làm cô có cảm giác như bản thân không còn mảnh vải trên người.

Ngón tay Vệ Tương Hồng xoa xoa cằm, lui về sau vài bước, "Dang người, khuôn mặt, khí chất đều không tệ, chẳng qua, cô vì sao lại muốn làm nghệ sĩ?"

Vấn đề này, Hạ Thanh Dạ cũng từng hỏi người khác.

Cô suy nghĩ một lát, "Chị Tương, em muốn chứng minh bản thân, cho dù không có sự che chở của anh trai, em cũng có thể đứng ở nơi chói mắt nhất, khiến anh ấy ở dưới cổ vũ cho em, vì em mà kiêu ngạo."

Vệ Tương Hồng có chút đăm chiêu gật đầu, "Cô thế mà rất thành thật, không ứng phó qua loa lấy lệ."

Hạ Thanh Dạ nhút nhát nở nụ cười, "Chuyện này không có gì mà phải giấu chị Tương cả."

Cho dù là giấu cũng không giấu nổi, người đại diện và nghệ sĩ là quan hệ lợi ích hai bên, trên một phương diện nào đó, có thể coi là cùng chung một con thuyền.

Vệ Tương Hồng bỗng nhiên ngồi thẳng, nghiêm túc nói, "Những chuyện trước kia cô từng làm qua, tôi hoặc ít hoặc nhiều có thể hiểu được, không bằng cô nói với tôi, còn bao nhiêu chuyện tôi không biết?"

Đồng tử Hạ Thanh Dạ co quắp, chột dạ cúi đầu.

Vệ Tương Hồng hai ty vòng trước ngực, cũng không thúc giục.

Hạ Thanh Dạ gian nan ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, đối phương không giận không hờn, sắc mặt bình thãn, nhìn không ra rốt cuộc là đã biết những chuyện gì, cô siết chặt nắm tay, hơn nữa ngày mới mới cắn răng hạ quyết tâm, "Chị Tương muốn biết cái gì, em đều tình nguyện nói hết."

Vệ Tương Hồng chờ chính là câu này, dáng người, khuôn mặt, khí chất, đích xác có thể tăng thêm điểm, nhưng nếu dẫn dắt một nghệ sĩ nhìn thì nhu thuận nhưng thực tế lại phản nghịch không nghe lời, vậy liền đau đầu rồi, nhẹ thì cô cần phải tiêu tốn nhân lực vật lực đi thu thập tàn cục, nặng thì trực tiếp hủy hoại tiền đồ của nghệ sĩ.

Vệ Tương Hồng ở trong cái vòng này cũng sắp được mười năm, tổng cộng dẫn dắt ba nghệ sĩ, hai người đã thành danh, người còn lại coi như nghe lời, dựa theo tiêu chuẩn lựa chọn nghệ sĩ những năm gần đây của cô ấy, Hạ Thanh Dạ là một người mới cái gì cũng không biết, cô không muốn dẫn dắt.

Nhưng nếu đã đồng ý dẫn dắt, thì phải thượng cương thượng tuyến.

(Thượng cương thượng tuyến: đưa lên cương lĩnh, đưa lên đường lối)



"Nói cụ thể chuyện giữa cô và Sở Nhu, nói rõ ràng, từ đầu đến cuối, một chữ cũng không bỏ sót."

"Em, em..." Hạ Thanh Dạ ngoài miệng ấp a ấp úng, vẻ mặt đầy lo lắng, trong lòng lại nhịn không được cảm thán vì người đại diện mới này thủ đoạn mạnh mẽ, đủ quyết đoán, cô thích.

"Chuyện trước đây của cô tôi không quan tâm, nhưng liên quan đến Sở Nhu, cô hẳn là hiểu rõ, Sở Nhu là người mới gần đây rất được công ty nâng đỡ, diễn qua vài bộ phim thần tượng, lưu lượng cũng không tệ lắm. Người đại diện của cô ta lần trước còn đề nghị để cô ta và Tạ Triết xào couple, tôi không hy vọng nghệ sĩ dưới tay tôi và cô ta có bất kỳ scandal nào với nhau, cô hiểu không?"

Nếu là Hạ Thanh Dạ trước kia chắc chắn là không hiểu, làm một fan não tàn, cô tuyệt đối không hy vọng thần tượng của mình thậm chí là người mình thích cùng người đàn ông khác có bất kỳ dính líu gì với nhau, dù là tuyên truyền thôi cũng không thể được.

Nhưng Hạ Thanh Dạ của hiện tại hiểu rất rõ ràng, Sở Nhu muốn xào couple cùng Tạ Triết, chị Tương không vui.

Hạ Thanh Dạ vui vẻ, sau đó lại cảm thấy mình biểu hiện thái quá, nhỏ giọng đem chuyện bản thân đã tiêu tiền như thế nào, tốn bao nhiêu tài lực, còn thông qua mạng lưới quan hệ, mới có thể hẹn gặp được Sở Nhu, sau đó là thân cận, rồi lại đem chuyện mình phát hiện Sở Nhu chỉ đang lợi dụng mà thôi, cuối cùng, cô nói thêm một câu, "Em... chị Tương, sau này em còn có thể nhìn thấy Sở Nhu không?"

Sắc mặt Vệ Tương Hồng lạnh như băng, thiếu chút nữa liền phun ra một ngụm máu, đây là uy lực của fan não tàn, bị lừa gạt, vị lợi dụng, đau khổ qua đi, lại điếc không sợ súng, còn nghĩ đến gặp Sở Nhu, cô ấy sao lại đồng ý tiếp nhận cử khoai lang nóng bỏng tay này chứ?

Hạ Thanh Dạ tựa hồ cũng nhận thấy được sắc mặt của đối phương không tốt lắm, vội vàng che giấu, "Chị Tương, chị đừng hiểu lầm, ý của em là, sau này em đi theo chị, đến công ty chắc chắn sẽ gặp được Sở Nhu, lúc đó sẽ rất xấu hổ."

Vệ Tương Hồng đứng lên, đi đến bên cửa sổ kính trầm tư thật lâu, "Cô có điểm gì để bị cô ta nắm được thóp không?"

Hạ Thanh Dạ không chỉ một lần cảm ơn nguyên chủ yếu đuối tự ti, chuyện thích phụ nữ cũng giấu rất kín, bằng không trong chuyện của Sở Nhu, cô sẽ ngã rất đau, cô nghĩ tới nghĩ lui, cố ý nói, "Hẳn là không có, mỗi lần chúng em đi ra ngoài đều do em tự tìm đến, Sở Nhu có đôi khi sẽ than phiền với em về vài chuyện xảy ra trong lúc quay phim, cả chuyện lão bản muốn quy tắc ngầm với cô ấy, bình thường đều là cô ấy nói, em tương đối ít nói___"

"Tất cả chi tiêu đều là cô chi trả?"

"Vâng."

"Tìm lại toàn bộ hóa đơn và tin nhắn rồi giao ra đây cho tôi, còn có đem toàn bộ những địa điểm hai người từng đi liệt kê hết cho tôi." Vệ Tương Hồng sờ sờ cánh tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Cô cẩn thận thuật lại cho tôi toàn bộ những lời của cô ta."

Vẻ mặt Hạ Thanh Dạ khẩn trương nhìn cô ấy, "Chị Tương, chị muốn làm gì? Toàn bộ đều do em tự nguyện, không liên quan đến Sở Nhu."

Vệ Tương Hồng xoa xoa huyệt thái dương, thật là đau đầu, cô đúng là tự chuốc khổ vào người khi đi nhặt về một đóa liên hoa.

Cô xoay người, mỉm cười, "Lo lắng cái gì chứ, đây là trình tự của công ty thôi, toàn bộ những việc nghệ sĩ làm trong quá khứ đều phải báo cáo cho công ty, để công ty và người đại diện chuẩn bị tâm lý, đến lúc đó nếu có người lôi ra điểm đen trong quá khứ của cô thì công ty còn sắp xếp kịp thời, không đến mức trở tay không kịp, bị người ta dắt mũi."

Hạ Thanh Dạ như bừng tỉnh, bên ngoài thì gật đầu đồng ý, trong lòng lại cười đến nở hoa, người đại diện nhà mình thật thông minh, ở cùng một chỗ với người thông minh có thể đỡ được rất nhiều chuyện.

..............

Vệ Tương Hồng chuẩn bị gì, cô không biết, thời gian tới vì để thuận tiện, cô trực tiếp chuyển chỗ ở từ căn biệt thự sang căn hộ nhỏ do công ty sắp xếp. Căn hộ một phòng ngủ một phòng khách, sống một mình thì rất thoải mái, tầng trên tầng dưới đều là nghệ sĩ cùng công ty.

Cái gọi là ngẩng đầu không thấy, cúi đầu gặp.

Hạ Thanh Dạ xuống lầu vứt rác xong, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Sở Nhu bước xuống từ xe bảo mẫu, đối phương mời vừa đi được hai bước, liền bị người đại diện gọi lại, giống như đang thảo luận gì đó.

Hạ Thanh Dạ sờ sờ túi quần sau lấy ra một tờ hóa đơn, chờ sau khi xe bảo mẫu rời đi, cô không nói hai lời bước đến, "Có thể ký giúp tôi được không?"

"Cô."

Sở Nhu vừa tiễn người đại diện đi, nghe được giọng nói ôn nhu yếu ớt tưởng rằng trùng hợp gặp được fan của mình, kết quả vừa quay đầu lại, phát hiện là người quen, ngoài ý muốn, rất nhanh liền phản ứng, "Thanh Dạ, sao cô lại ở đây?"



Hạ Thanh Dạ thẹn thùng nở nụ cười, đem tờ giấy kia đưa cho Sở Nhu, "Trước tiên, ký tên cho em đi, rồi em sẽ nói cho chị biết."

Sở Nhu không nghi ngờ, cô ta thường xuyên gặp được rất nhiều fan trung thành muốn xin chữ ký, giống như người trước mắt vừa ngốc lại vừa thích tiêu tiền vì cô ta, mỗi lần đều muốn cô ta ký tên, có đôi khi là trên áo, có đôi khi là trên quần, có khi là phía sau lưng, cánh tay,... cô ta nhanh chóng ký tên xong, còn hiểu ý hỏi thêm, "Cần viết thêm câu chúc gì không?"

Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Hạ Thanh Dạ, "Có thể viết cho em năm chữ 'tôi yêu Thanh Dạ' được không?"

Bút trong tay Sở Nhu động động, rất nhanh liền viết xuống năm chữ kia, cộng thêm cả một chữ ký.

Trong lòng Hạ Thanh Dạ dâng lên một cảm giác xót xa, hai mắt cô phát sáng, yêu thích cầm chữ ký không buông, lật tới lật lui nhìn, "Chị Nhu, em đang rất vui đó, em có thể đăng chữ ký này lên Weibo không?"

"Tùy cô."

"Dạ."

Hạ Thanh Dạ rất nhanh chóng lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh tự sưỡng giữa cô và Sở Nhu, cộng thêm cả chữ ký, còn chỉnh sửa kỹ càng rất hợp với phong cách của fan não tàn, cứ như vậy rất nhanh chóng đăng lên Weibo mà Vệ Tương Hồng vừa đăng ký cho cô.

Sở Nhu về đến nhà, thấy có người @cô mới biết, liền mở weibo của Hạ Thanh Dạ ra, phát hiện cũng chỉ có một bài viết đơn giản như vậy, nhớ đến trước kia Hạ Thanh Dạ làm ra đủ lại hành vi ngang ngược, nhưng cô ta cũng không để ý, tùy ý cô.

Trái lại Vệ Tương Hồng, người vẫn luôn bận rộn sau khi nghe được trợ lý nhắc nhở, liền lấy điện thoại nhìn thoáng qua Weibo của Hạ Thanh Dạ, thiếu chút nữa có thể ngửi thấy mùi fan não tàn thông qua màn hình, khiến cô tức giận đến muốn bật ngửa.

"Hạ Thanh Dạ, cô ở đâu?"

"Ở nhà."

"Ở đó chờ tôi, hai mươi phút nữa tôi có mặt."

Hạ Thanh Dạ nhàn rỗi đến nhàm chán, lướt lướt Weibo, phát hiện sau khi mình @Sở Nhu, fan Weibo cũng tăng lên,chẳng qua nghe giọng điệu đầy tức giận của Vệ Tương Hồng, liền cắt một đĩa trái cây, pha một ấm trà hoa cúc, bày biện trên bàn, chờ người đại diện tìm đến cửa hỏi tội.

- ---------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Niếp Trúc Ảnh: Thanh Thanh, nghe nói trước đây em hay tìm Sở tiểu thư để xin chữ ký.

Hạ Thanh Dạ: Dạ

Niếp Trúc Ảnh nhào tới: Thanh Thanh, chị cũng có thể ký tên cho em.

Hạ Thanh Dạ đạp văng quá khứ: Ký cho em.

Niếp Trúc Ảnh vui vẻ viết lên: Tiểu Thanh Thanh yêu Trúc Tử cả đời~

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

25/01/2024