Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 158




Nếu đã come out thành công, tối mùng Hai Lục Ẩm Băng quyết định đi ra ngoài, trước khi đi cô còn chào hỏi ba mẹ, dù sao ba mẹ Lục cũng rất cởi mở, liền xua xua tay đuổi cô đi.

Sáng hôm sau, Lục Vân Chương và Liễu Hân Mẫn ăn sáng trong phòng khách, điện thoại di động vang lên, hiển thị tên người gọi: Con gái

Lục Vân Chương lập tức vui mừng, liếc mắt nhìn Liễu Hân Mẫn một cái, cảm khái: "Bà nhìn nè, con gái nhà mình thật ra vẫn để tâm hai người già bọn mình chứ bộ, sáng sớm đã gọi điện thoại tới an ủi. Là bà bắt máy hay để tui?"

Liễu Hân Mẫn nhìn thấu bộ dạng đắc ý của ông, nghiêng người nói: "Gọi cho ông thì ông bắt máy đi."

Lục Vân Chương uống một ngụm sữa bò, bắt máy: "Băng Băng à."

"Là... bác trai sao?" Hạ Dĩ Đồng hồi hộp khi nghe thấy giọng nam truyền đến.

Lục Vân Chương chậm rãi nhíu mày: "Con là Hạ Dĩ Đồng sao?"

Liễu Hân Mẫn đặt ly sữa bò xuống, nhìn qua.

"Bác..."

"Lục Ẩm Băng từng nhắc về con với bác, không nghĩ nhanh như vậy đã có cơ hội nói chuyện với nhau, quả là may mắn."

Hạ Dĩ Đồng mơ hồi mà nói câu "Dạ".

Cho đến khi Lục Vân Chương hỏi: "Con có chuyện gì sao? Sao con lại gọi bằng di động của Ẩm Băng?"

"À, chuyện này..." Hạ Dĩ Đồng vỗ đầu mình một cái, cuối cùng cũng nhớ ra lí do chính, cô khẩn trương tới nỗi chân va vào thành giường, nhịn đau, hít một hơi, "Chào bác, Lục Ẩm Băng, chị ấy bị sốt, bởi vì lát nữa con phải vội vàng đi tới sân bay, không thể nào chăm sóc chị ấy được, con không an tâm nên mạo muội gọi cho bác."

Lục Vân Chương: "Địa chỉ chỗ nào?"

Hạ Dĩ Đồng dựa vào trí nhớ nói địa chỉ, Lục Vân Chương nói: "Bây giờ bác sẽ tới đó, phiền con chờ một chút."

"Dạ."

"Con gái nhà mình bị sốt, bạn gái nó kêu chúng ta qua đó chăm sóc nó." Lục Vân Chương giải đáp nghi vấn cho Liễu Hân Mẫn, cầm ly sữa bò một hơi uống cạn, quay về phòng thay quần áo để đi ra ngoài.

Liễu Hân Mẫn vội vàng đem mấy miếng bánh quẩy nuốt xuống, chạy theo vào phòng: "Tui cũng đi nữa."

Đi gặp mặt con dâu, sao có thể thiếu cô được chứ?

Vốn dĩ ba mẹ Lục sẽ dự định chọn một ngày để gặp mặt, không bằng bây giờ đi gặp luôn, lúc hai người đi ra cửa, tài xế đã lái xe đến, hai người cùng nhau cúi người, ngồi vào ghế.

Liễu Hân Mẫn nhắn tin cho bác sĩ gia đình, từ nhật ký duyệt web tối qua lấy ra những tư liệu về Hạ Dĩ Đồng, vừa xem vừa nói: "Cũng không biết gặp người thật thì như nào."

"Gặp là biết thôi." Lục Vân Chương thực bình tĩnh nói.

Lát sau, ông quay sang nói: "Nè, bà cho tui coi với."

......

Hạ Dĩ Đồng cúp điện thoại, bắt đầu lục lọi tủ tìm thuốc hạ sốt, trong phòng không có, cô phải chạy xuống phòng khách ở dưới lầu, rốt cuộc cũng tìm thấy hộp thuốc dưới tủ TV, hạn sử dụng vẫn còn, vội vàng rót một ly nước ấm, chạy lên lầu.

Đắp một khăn ướt lên trán Lục Ẩm Băng, chờ cho đến khi nhiệt độ của khăn ấm lên do nhiệt độ cơ thể của Lục Ẩm Băng, cô lần nữa lại ngâm khăn vào nước lạnh, khi đang thay khăn lần thứ hai thì Lục ba Lục mẹ tới.

Hai người họ không có chìa khoá, chỉ đành gọi điện thoại cho cô, Hạ Dĩ Đồng thay khăn cho Lục Ẩm Băng, sau đó tự mình ra ngoài nghênh đón.

Liễu Hân Mẫn vặn vặn đầu ngón của Lục Vân Chương, từ xa thấy một cô gái từ trên xuống dưới đều màu đen, đội mũ, mang kính râm, đeo khẩu trang đang đi về phía bọn họ, cô gái đó nhìn thấy họ thì rất khẩn trương, ngay cả nói "bác trai" "bác gái" mà cũng run run.

Cô gái đó đi trước dẫn đường, hai người họ theo sau, Liễu Hân Mẫn kề tai nói nhỏ với Lục Vân Chương: "Ông xem giống hệt một con dơi bự không?"

Khoé miệng Lục Vân Chương cong lên, vỗ vỗ mu bàn tay cô, cười không ra tiếng.

Sau khi ba người vào phòng, Hạ Dĩ Đồng mới cởi bỏ lớp nguỵ trang của mình, lộ ra gương mặt trắng nõn, vành tai đỏ bừng, nhẹ nhàng nói: "Bên ngoài bất tiện, con thất lễ rồi."

"Không thất lễ, không thất lễ, minh tinh mà." Lục Vân Chương cười nói, "Lục Ẩm Băng đâu?"

"Dạ ở trên lầu, để con dẫn đường." Hạ Dĩ Đồng làm tư thế mời, lùi về phía sau, lúc lên cầu thang chân bị vấp một cái, cũng may phản ứng nhanh, tay nắm lấy lan can, quay đầu lại cười, bình tĩnh nói, "Ngay ở trên đó."

Liễu Hân Mẫn nắm lấy cánh tay của mình, trấn định lại, cố gắng không để cho mình ở trước mặt con dâu tương lai mà cười to thất thố.

Lục Vân Chương nhìn cô, hai người đều nở nụ cười.

Hạ Dĩ Đồng đứng trước cửa phòng, trong lòng thầm cầu nguyện một trăm lần mùi trong phòng sau khi được thông gió sẽ bay đi hết, hít sau, đẩy cửa vào, Lục Ẩm Băng trên trán đang đắp khăn ướt, vẫn còn đang ngủ mê man trên giường.

Bác sĩ gia đình bước vào, nhanh chóng đeo ống nghe vào, kiểm tra.

Liễu Hân Mẫn chọc vào eo Lục Vân Chương, ý bảo ông liếc mắt nhìn Hạ Dĩ Đồng một cái, người kia đang nín thở, vẻ mặt đầy lo lắng, mắt thì chứa đầy cảm xúc đau khổ, mấy lần muốn đi lên hỗ trợ, nhưng lại sợ quấy rầy bác sĩ nên đành phải nhịn xuống.

Lục Vân Chương gật gật đầu.

Bác sĩ gia đình thu hồi dụng cụ của mình, sáu mắt nhìn chằm chằm ông, chờ đợi ông mở miệng nói. Ông nói: "Do cảm lạnh dẫn tới bị sốt, ngủ một giấc, đổ mồ hôi là được, không có gì đáng ngại."

Cảm lạnh???

Cả ba người đều không biết tại sao.

Hạ Dĩ Đồng nhớ rõ tối hôm qua trải qua chuyện đó liên tục liền ngủ thiếp đi, ngay cả mộng cũng không có mơ thấy, chẳng lẽ sau khi cô ngủ, Lục Ẩm Băng làm chuyện gì rồi dẫn tới bị cảm lạnh??

Mà Lục ba Lục mẹ chỉ có thể dựa vào hiện trường mà suy tính, Liễu Hân Mẫn ngồi xuống mép giường, vén cổ áo Lục Ẩm Băng, nhìn thoáng qua. Bả vai và ngực đều có vết đỏ, không thể nghi ngờ, chắc chắn tối hôm qua hai người đã làm chút sự tình, nhưng mà vì sao con gái nhà mình lại bị cảm lạnh? Chẳng lẽ là người mà cô nghênh đón hôm nay không phải là con dâu, mà là con rể? Ánh mắt Liễu Hân Mẫn vi diệu nhìn về phía Hạ Dĩ Đồng, thấy đối phương đang trầm tư suy nghĩ, trong ánh mắt gần như là biểu hiện áy náy.

Đêm đầu tiên, không, đêm đầu tiên chưa gì đã khiến cho Lục Ẩm Băng bị cảm lạnh, không để ý đến nó, quá là bất cẩn, con gái nhà mình đầu óc đã dở dở ương ương, lại còn gặp người không để tâm thế này, sau này làm sao có thể sống chung được?

Nói đi cũng phải nói lại, nếu này không phải đêm đầu tiên, thì chuyện này càng nghiêm trọng hơn sao? Trước nay thân thể Lục Ẩm Băng khoẻ như con trâu húc mã vậy, nhỏ đến lớn không hề bệnh tật gì, chỉ là từ khi quay phim dần sinh ra một tật xấu, nhưng vẫn rất chăm chỉ luyện tập, không hề bị sốt hay gì cả.

Bác sĩ vừa nói xong, thần sắc ba người đều khác nhau, đặc biệt là Liễu Hân Mẫn, còn khiến cho ông tưởng như chẩn đoán của mình có gì sai sót.

Chuông điện thoại vang lên, làm gián đoạn suy nghĩ của mọi người.

Tầm mắt bốn người giao nhau trong không khí, Hạ Dĩ Đồng lấy di động từ trong túi áo khoác ra, áy náy gật đầu: "Xin lỗi". Sau đó đi ra ngoài nghe điện thoại.

"Em ở XXX chờ chị 10 phút."

Cô cất điện thoại di động, đi tới trước mặt ba mẹ Lục Ẩm Băng, cúi đầu xuống: "Bác trai, bác gái, con còn có việc phải đi, Lục Ẩm Băng giao cho hai người chăm sóc."

Sắc mặt Liễu Hân Mẫn không tốt lắm đáp một tiếng: "Ừm".

Lục Vân Chương thì mỉm cười: "Đi đi."

Hạ Dĩ Đồng muốn quay đầu, hôn Lục Ẩm Băng một cái, nhưng lại ngại có ba mẹ cô ấy ở đây, đành từ bỏ, cô xuống lầu, mượn tạm xe của Lục Ẩm Băng, đi đón Phương Hồi ra sân bay.

Ngồi ở trong xe, nghĩ trái nghĩ phải, nhắn tin cho Lục Ẩm Băng ——【Bác sĩ nói chị bị cảm lạnh dẫn đến bị sốt, chị tối qua đã làm gì vậy? 】

【Thật xin lỗi, em tự tiện gọi cho ba mẹ chị tới đây, để chị một mình thì em không an tâm. 】

【Thái độ của mẹ chị đối với em dường như không tốt lắm, hình như em lỡ chọc giận bác ấy, aiz, mặc dù em cũng không biết tại sao, dù sao lúc đầu gặp mặt vẫn rất tốt. 】

【Tỉnh dậy thì nhắn tin cho em. 】

【Tiện thì chị giúp em hỏi mẹ chị đi, có khó chịu chuyện gì, lần sau em sẽ cải thiện.】

【Em tới sân bay rồi.】

【Qua kiểm tra an ninh.】

【Phải lên máy bay rồi, em tắt máy, khoảng hai tiếng rưỡi sẽ hạ cánh.】

Lục Ẩm Băng dựa vào đầu giường, xem lại lịch sử tin nhắn, trả lời —— 【Chị tỉnh rồi, sốt cũng giảm.】

Cửa phòng truyền đến tiếng động, Lục Ẩm Băng nhanh chóng nhét điện thoại di động xuống gối, Liễu Hân Mẫn một tay bưng cháo thổi hơi nóng phía trên, đi vào, "Tỉnh rồi hả?"

"Mẹ, sao mẹ không gõ cửa?"

"Mẹ đâu biết con tỉnh rồi đâu." Liễu Hân Mẫn nói, "Ăn cháo đi, tiêu bớt hàn khí trong người."

"Cảm ơn mẹ." Lục Ẩm Băng tiếp nhận cháo, là cháo hải sản, từng hạt gạo đầy đặn, cùng với màu đỏ tươi của thịt tôm, còn có thịt sò, còn có chút hành lá trên mặt cháo, màu sắc rõ ràng, nhìn một cái khiến cho dân chúng bụng đói cồn cào, mùi thơm xông thẳng vào mũi, Lục Ẩm Băng nhìn, cảm thấy bụng mình càng kêu lợi hại hơn, "Là ba làm sao?"

Liễu Hân Mẫn có tài nấu ăn kém nhất nhà, trợn mắt, cam chịu.

"Thay con cảm ơn ba." Lục Ẩm Băng từng nói qua câu này, dùng thìa tùy tiện khuấy hai cái, thổi cũng không thổi được, liền múc từng ngụm đưa vào miệng.

Liễu Hân Mẫn: "Con ăn chậm chút, không sợ nóng à."

Lục Ẩm Băng hàm hồ nói: "Nhất định là mẹ thổi cho con rồi, không có nóng. "

"Đứa nhỏ này." Liễu Hân Mẫn dung túng cười nói.

Chén cháo hải sản được ăn hết 8 phần, Lục Ẩm Băng không dự định ăn tiếp, nếu ăn nữa sẽ khiến cô không thoải mái. Mẹ cô ngồi ở mép giường, bộ dạng như có chuyện muốn nói với cô, vừa lúc Lục Ẩm Băng cũng có chuyện muốn nói.

Liễu Hân Mẫn: "Con nói trước đi."

Lục Ẩm Băng: "Mẹ gặp bạn gái con rồi đúng không?"

Liễu Hân Mẫn nhíu mày: "Gặp rồi."

"Mẹ không thích em ấy." Lục Ẩm Băng am hiểu quan sát biểu tình của người khác, nói thẳng.

"Mẹ cũng muốn nói với con chuyện này." Liễu Hân Mẫn lười nói bóng nói gió, nói đông nói tây, gọn gàng dứt khoát nói rõ, "Tối hôm qua hai đứa làm chuyện kia rồi?"

"Khụ khụ...." Lục Ẩm Băng thiếu chút nữa bị sặc bởi nước miếng của mình, thuận theo hô hấp, cười nói, "Thì ra là bởi vì chuyện này, đã là thời đại gì rồi, đừng nói là mẹ để ý chuyện này nha?"

"Mẹ không phải để ý chuyện này, hai bây muốn làm gì làm," Liễu Hân Mẫn nói, "Vấn đề là sao con lại bị sốt?"

Lục Ẩm Băng mặt không đổi sắc: "Buổi tối con đá chăn, liền bị cảm lạnh, tư thế của con lúc ngủ đó giờ không tốt, chẳng phải mẹ cũng biết đó sao?"

Liễu Hân Mẫn chắc chắn nói: "Nói dối, con không ngủ ngon nên mới đá chăn, con chỉ có cướp chăn của người khác thôi, thành thật nói."

Lục Ẩm Băng vẻ mặt tuyệt vọng: "Này mẹ cũng biết hả?"

"Mẹ là mẹ con, sao mẹ không biết chứ?" Liễu Hân Mẫn hất cằm nói, "Mau nói."

"Con có thể không nói được không?"

"Có thể, nhưng ấn tượng của mẹ đối với bạn gái con ngày càng kém đi, tự con định đoạt." Liễu Hân Mẫn hiểu rõ tính cách của cô, vừa đe doạ vừa dụ dỗ thì vô dụng, mềm cứng cũng không được, nhưng nếu biết được Lục Ẩm Băng quan tâm cái gì, chính là có thể nắm được Lục Ẩm Băng bảy phần.

Quả nhiên, ngay cả một câu Lục Ẩm Băng cũng không giấu, rụt cổ nói ra sự thật.

Thì ra là tối hôm qua, cô vừa trải qua cảm giác sung sướng hệt như cá gặp nước, người thì vẫn luôn nóng, đắp chăn ngủ không được, đều đem chăn đắp hết cho Hạ Dĩ Đồng, cứ như vậy ngủ cả đêm mới bị cảm lạnh.

Liễu Hân Mẫn nghe xong dở khóc dở cười, lại cảm thấy nữ nhi này thật sự là không để ý gì cả, ngón tay điểm lên trán cô một chút, khẽ trách móc: "Con đó nha."

Cô đem chén muỗng đi ra ngoài, trước khi mở cửa còn quay đầu lại nói: "Vừa rồi chỉ là lừa con thôi, mẹ đã bao lâu rồi không đắp chăn cho con, nào biết bây giờ con có tật đá chăn hay không, lừa một chút là xong, con một chút cũng không chịu để ý ba với mẹ gì cả."

Lục Ẩm Băng: "......"

Cô có thể làm gì bây giờ, cô cũng thật tuyệt vọng!

Lục Ẩm Băng đem nguyên nhân tối hôm qua bị cảm lạnh cũng gửi cho Hạ Dĩ Đồng, quả nhiên nhận được tin nhắn 【 ha ha ha ha ha ha 】muốn tràn ra khỏi màn hình, mãi đến khi Lục Ẩm Băng không cho cô cười nữa, Hạ Dĩ Đồng mới thôi. Dù sao cô cũng có một chuyện đen tối của Lục Ẩm Băng sánh ngang với chuyện "ra sớm" của cô, hai người quyết định không nhắc lại chuyện này nữa, buổi chiều Lục Ẩm Băng tức giận, ăn nhiều hẳn một chén cơm.

Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa đông cũng đi qua, mùa xuân tháng ba, đây là thời điểm cây cối đâm chồi nảy lộc, nở hoa khoe sắc, chương trình tạp kỹ mà Tô Hàn thay Hạ Dĩ Đồng nhận chính thức bắt đầu.

Chương trình tạp kỹ là công cụ đắc lực cho fans đối với minh tinh. Hiện tại, chỉ cần có chút tiếng tăm, ngoại trừ những người đã nổi tiếng, dù mới hay cũ, đều mong muốn được xuất hiện trên những chương trình giải trí, có thể nói là có lợi vô cùng.

Hạ Dĩ Đồng trước kia từng làm khách mời đặc biệt, lần này là lần đầu tiên được làm khách mời thường trú.

Chương trình này có tên là 《 Sao Thuỷ đụng Địa Cầu 》, do đại gia showbiz XX vệ tinh sản xuất, mời một loạt nữ diễn viên nổi tiếng trên màn ảnh, tổng cộng mười người, lớn tuổi nhất khoảng 30 tuổi, nhỏ nhất là 17 tuổi, suy cho cùng đây là một chương trình giải trí thực tế, kết hợp giữa phiêu lưu và thử thách. Theo tổ tiết mục, hậu kỳ dường như là có dự án về hạng mục sinh tồn, mục đích của họ là biến nữ thần thành người đàn ông lực lưỡng, tháo vát, bằng không thì sao Thuỷ sao có thể đâm Địa Cầu được chứ? Phải có nhiều ý tưởng mới, nếu không làm sao mà nổi bật được với nhiều gameshow như hiện nay? Chỉ cần mời những người này, tổ tiết mục đã tốn không biết bao nhiêu chi phí.

Cô không sợ thử thách gì, đều là công việc, đơn giản là chịu chút khổ là được. Nhưng mà trong những vị khách, chính là người vừa nhìn thấy cô liền nói lắp – Sầm Khê, khiến cô cảm thấy có chút đau đầu.

Lỡ như cô ấy lại gặp mình nói lắp nữa thì sao? Lỡ như toàn bộ nhân viên đều bị cô lây nhiễm nói lắp thì sao? Phải biết nói lắp rất dễ lây nhiễm cho người khác.

Hạ Dĩ Đồng ngẫm lại, một loạt diễn viên nữ được săn đón như nữ thần, ai nấy trong chương trình đều nói lắp, cứ "Em em, chị chị", hình tượng đẹp đẽ tới đâu cũng dần bị chìm xuống.

.....