Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 203 + 204




Chương 203:

Lục Ẩm Băng nói được thì làm được, hai ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ dài hạn dạo chơi các trung tâm mua sắm trong nước, mấy tay chó săn bám theo có chụp được ảnh cũng như không, cuối cùng lại phải đăng vài tấm ảnh tượng trưng lên mạng, tiêu đề tỷ muội tình thâm, sớm thành hoàng mai.

Hoàng Mao không cam tâm, dùng account clone đăng scandal đồng tính luyến ái, bị fan hai nhà chửi lên bờ xuống ruộng, lôi cả mười tám đời tổ tông lên chửi. Khi mà các phương tiện truyền thông khác bỏ cuộc từ cái lần bị Lục Ẩm Băng chơi khăm một vố, hắn vẫn bình thản, chuyện nhỏ mà không kiên nhẫn thì chuyện lớn ắt loạn, hắn là người có tham vọng, không dễ dàng từ bỏ.

Có một lần trực diện chạm mặt Hạ Dĩ Đồng, đối phương lại vờ như không nhìn thấy hắn, trực tiếp lướt qua. Hoàng Mao cũng biết buồn, làm cẩu tử đến tận giờ phút này mà lại gặp cảnh như vậy, thật đau lòng cẩu tử.
Ngày 5 tháng 8, trước khi hai người đi du lịch nước ngoài, Lục Ẩm Băng, người vàng tỏa sáng, tập "Silver Ten" của tạp chí 《VOGUE》đã mời Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng chụp hình bìa đôi, đến cùng là tạp chí mời Hạ Dĩ Đồng hay là Lục Ẩm Băng mời Hạ Dĩ Đồng, này khỏi nói. Chụp tạp chí không thể viện lí do ngày nghỉ để dời ngày khác, nhất là "Ngũ đại tạp chí" yêu cầu cao. Đêm trước ngày phát hành, Hạ Dĩ Đồng phấn khích đêm không được, Lục Ẩm Băng cũng không khác là mấy, thế là ngày hôm sau cơ thể hai người mềm nhũn như cọng bún thiu.

Buổi ghi hình suôn sẻ hơn mong đợi, thợ chụp ảnh có quen biết với Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng cảm giác rất tốt với ống kính, hoàn thành buổi ghi hình trước dự tính, thợ chụp ảnh nhìn những thước ảnh, dùng tiếng phổ thông tấm tắc khen ngợi.
Đầu tháng 9, Weibo VOGUE tung ảnh tạp chí của hai người, gần đây hai người không có hoạt động nên rất nhanh lên top tìm kiếm. Phong cách chủ đạo là mua thu, hai người một cao một thấp, một người mạnh mẽ, một người dịu dàng, cùng khoác lên mình chiếc áo dạ, ánh mắt đưa tình, giống như bản tình ca mùa thu.

Hạ fan được dịp cào phím, nhà ta chính thức mở khóa "Ngũ đại tạp chí", nhà các ngươi có không? Bìa đôi á hả? Thì làm sao? Nhà các ngươi đến cả bìa đôi cũng không có mặt, chưa kể VOGUE, đến mấy cái tạp chí khác cũng gặp không ít gập ghềnh. Hạ fan nhìn thấy Lục Ẩm Băng, đúng là tân đại lão bản, nhìn đâu cũng thấy thuận mắt, thậm chí còn đối xử lịch sự lễ nghĩa với cả Lục fan.

Lục fan hoàn toàn chấp nhận việc có người ôm đùi nữ thần nhà họ, chấp nhận sự thật ôm đùi từ nay về sau chắc vẫn mất một khoảng thời gian nữa, hai ngày trước vừa cắn xé nhau như chó với mèo mà giờ lại thành chị em tốt? Thật ngại quá, này chưa chấp nhận được, thỉnh thoảng vẫn gây gổ một chút, Hạ fan cho là bị mù nên mới nhìn không thấy, tất cả đều là người một nhà, nên dĩ hòa vi quý nha.
Do chênh lệch múi giờ, nước Pháp vẫn là màn đêm dày đặc, Lục Ẩm Băng ngắm nhìn người yêu vẫn vùi mình trong chăn ngủ say, lưu hình ảnh tạp chí vào trong điện thoại, giờ đây mình và Hạ Dĩ Đồng CP cảm giác tốt hơn so với Sầm Khê CP, nhân khí có lẽ đè bẹp đối phương.

Hạ Dĩ Đồng trở mình dưới chăn, có ánh sáng nên ngủ cũng không hẳn ngon, vô thức chạm vào người Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng vội vàng đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng dỗ hai câu, ôm vai đối phương chìm vào giấc mộng.

Vào ngày nghỉ cuối cùng, hai người từ Pháp trở về Bắc Kinh, chia ra ở sân bay, gặp lại ở hầm đỗ xe.

Giữa trưa, Lục Ẩm Băng đưa Hạ Dĩ Đồng về nhà mình trước, cất nhanh hành lý và phân loại quà cho bạn bè. Những món quà này đều là do Hạ Dĩ Đồng mang từ khắp các nơi trên thế giới về, Lục Ẩm Băng nhìn cô chọn hết món này tới món khác, còn kể rõ người này thích cái này, người kia thích kia. Lục Ẩm Băng được dịp ăn một hũ giấm to đùng.
Hạ Dĩ Đồng nói trên đời này ai đối xử tốt với cô, cô đều biết, và cũng sẽ tận lực đối xử tốt với họ.

Lục Ẩm Băng nghe xong đặt chai nước hoa phiên bản giới hạn trên tay xuống, nhíu mày nói: "Vậy chị không giống em, chị chỉ nhớ chị muốn đối tốt với ai, thích ai liền hết lòng đối tốt với người đó."

Hạ Dĩ Đồng đang lựa những món quà cho bạn bè ở xa, cười nói: "Vậy là chúng ta khác nhau."

Cô là có ơn tất báo, trước khi cho đi cô cần nhận một tín hiệu được trao. Lục Ẩm Băng làm mọi việc theo ý thích, tôi thích, liền làm mọi cách để cô hài lòng, không thích, ngươi có ngàn tốt vạn tốt cũng đành chịu.

Lục Ẩm Băng nhân lúc không ai chú ý, giam cô vào giữa kệ hàng, tiến gần tới đôi môi của cô, tư thế mập mờ.

"Khác chỗ nào? Chị thích em, chị đối xử tốt với em, em cũng thích chị, em cũng đối xử tốt với chị." Cô muốn hỏi rõ ràng, "Khác gì chứ?"
"Giống nhau giống nhau." Hạ Dĩ Đồng cười, tránh né hơi thở nồng ấm của cô.

"Không giống." Lục Ẩm Băng nói tiếp.

Hạ Dĩ Đồng nghi hoặc: "Khác chỗ nào?"

Lục Ẩm Băng nói: "Trước kia em không quen biết chị, chị cũng không đối xử tốt với em, tại sao em vẫn thích chị, lại còn đối với chị hết lòng như vậy?"

Hạ Dĩ Đồng lắc đầu cười nhẹ: "Sao lại khác?"

"Chị là vì tinh tú trong lòng em." Hạ Dĩ Đồng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, "Tinh tú là ở trên trời, chẳng cần làm gì cá, chỉ cần có thể soi sáng, dẫn đường chỉ lối là tốt lắm rồi."

Lục Ẩm Băng nghiêng đầu: "Vậy sao chị không phải là mặt trăng? Không phải là mặt trời? Ngôi sao có sáng cũng đâu sáng bằng hai cái này, chị là sáng nhất."

"Bởi vì em không thể chồng* mặt trời và mặt trăng đó." Hạ Dĩ Đồng tựa trán lên trên vai đối phương, tùy ý cười nhẹ.
[Chồng trong chồng chất, chồng xếp lên nhau, là đè lên.]

". . ."

Tín vật đính ước – bình ước nguyện được đặt ở tủ đầu giường, theo mắt có thể thấy được, mỗi ngày trước khi đi ngủ Lục Ẩm Băng đều nhìn vài giây, giống như đang cầu nguyện vậy. Hạ Dĩ Đồng không nói với Lục Ẩm Băng rằng bên trong các ngôi sao còn có càn khôn, mỗi lần thấy cô chăm chú nhìn nó, Hạ Dĩ Đồng bật cười bên cạnh, chuyện này nên để chính chị ấy phát hiện ra, chứ tự mình nói ra thì nó không còn ý nghĩa nữa.

Nếu như chị ấy cả đời cũng chẳng phát hiện ra, vậy thì chờ đến lúc già, cô sẽ lấy ra từng thứ một, sau ánh nắng giờ ngọ, cùng chị ấy hồi tưởng lại hồi ức tuổi thanh xuân.

Cô sẽ yêu Lục Ẩm Băng lâu dài, cho đến hơi thở cuối cùng, cô chưa từng nghi ngờ chuyện này, cô có một niềm tin mãnh liệt rằng Lục Ẩm Băng cũng như vậy.
Ngay cả quãng thời gian nảy sinh nhiều vấn đề như vậy... Suy nghĩ này của cô chưa từng bị lung lay.

Sau một chuyến du lịch, khi trở về, chuyện đầu tiên phải làm là mở cửa sổ cho gió lùa, thứ hai là sắp xếp đồ đạc, Hạ Dĩ Đồng nhìn đôi tay đang rảnh rỗi kia, cũng không đành lòng để cô làm những việc như này, nên đuổi cô sang một bên, không quên dặn: "Pha cho em một ly nước chanh mật ong, em khát."

Lục Ẩm Băng bế cô lên trên ghế sofa, môi dụi dụi vào cổ cô, bất mãn nói: "Vừa về đã bận rộn, em không ngồi yên không chịu được à, hay nghỉ ngơi một chút đi ha."

Vậy đành ngồi nghỉ một lát chứ sao. Hạ Dĩ Đồng đổi tư thế cho thoải mái, nhìn mặt trời lặn đằng tây bên ngoài cửa sổ, ánh chiều tà chẳng còn chói mắt, có thể nhìn thẳng. Nghỉ ngơi hết năm phút, Hạ Dĩ Đồng rời ngực Lục Ẩm Băng: "Không được, em vẫn nên sắp xếp đồ trước, chút nữa xương cốt rã rời, đến cử động cũng lười biếng."
Tay Lục Ẩm Băng với không kịp, đành nhận mệnh chăm chỉ giúp người yêu đi pha ly nước chanh mật ong. Nước không chịu uống đàng hoàng, lại muốn dùng miệng đút, khiến cho cổ Hạ Dĩ Đồng chảy đầy nước chanh, phải dùng khăn giấy lau.

Hai người vừa thu dọn đồ đạc vừa vờn qua vờn lại, cười nói rôm rả, khiến một buổi chiều bình thường trôi qua đầy thú vị, đồ bẩn thì ném vào máy giặt, áo khoác mới mua được treo vào trong tủ, quà tặng cho bạn bè được đặt ngay ngắn một chỗ, hôm qua dì đã dọn dẹp qua căn phòng, sáng sủa sạch sẽ, sáng bóng đến độ có thể soi gương, cảnh đẹp ý vui.

Người đè lên người, nằm bẹp dí trên sofa, mùa hè sớm qua đi, thời gian ban ngày trở nên ngắn dần, chưa tới bảy giờ mà trời đã chập choạng tối. Hạ Dĩ Đồng như cái chăn bông hình người, tay chân gác trên người Lục Ẩm Băng, bụng ọc ọc ọc ọc, tay mệt mỏi không buồn cử động, mặc cho bụng đang kêu gào.
Lục Ẩm Băng cầm điện thoại, gửi một tin Wechat, ngón tay ấn chữ rất nhanh.

Hạ Dĩ Đồng nhìn ngón tay xinh đẹp của cô mà ngẩn người.

Lục Vân Chương: Lúc nào mới chịu dẫn người về, mẹ con nôn nóng lắm rồi, như con ruồi không đầu bay loạn xạ trong phòng khách, nhức hết mắt ta.

Lục Ẩm Băng: Một tiếng nữa con sẽ xuất phát.

Lục Vân Chương: Cua cũng hấp trong nồi rồi, nhanh cái chân lên.

Lục Ẩm Băng: Con hiểu rồi. Này chẳng phải là con muốn cho em ấy một kinh hỉ sao? Cũng mới thu dọn xong hành lý, chẳng lẽ lại không để em ấy nghỉ ngơi chút?

Lục Vân Chương: Vậy chúng ta cũng nên chuẩn bị một kinh hỉ nhỉ?

Lục Ẩm Băng: Ấy đừng, ba không cần làm vậy đâu.

Lục Ẩm Băng một chút cũng không tin được hai chữ kinh hỉ từ miệng ba mẹ mình, cô không muốn lần đầu ra mắt gia đình mà đã phải dẫn bạn gái bỏ trốn năm châu bốn bể.
Lục Vân Chương: Biết rồi, ta tự có chừng mực.

Lục Ẩm Băng: Nhớ ngăn mẹ con, bà ấy không có chừng mực.

Một lúc sau Lục Vân Chương trả lời vỏn vẹn "OK".

Lục Ẩm Băng cố gắng đè nén nỗi bất an yếu ớt trong lòng, lấy hết can đảm tin tưởng ba mẹ mình một lần nữa.

Bụng Hạ Dĩ Đồng biểu tình ọc ọc ọc lần thứ ba, răng cô nghiến nhẹ vào xương quai xanh Lục Ẩm Băng, sau khi nghiến xong không quên cắn thêm một cái, yếu ớt nói: "Em đói, chúng ta gọi đồ ăn đi, em không muốn ra ngoài."

Lục Ẩm Băng giật mình, không muốn ra ngoài thì sao bây giờ?

"Đồ ăn bên ngoài không đảm bảo vệ sinh, chị biết một nhà hàng hải sản ngon cực, nguyên liệu được vận chuyển hàng không từ khắp nơi trên thế giới, nếu không ngon thì em có thể tìm chị."

"Em tìm chị làm cái gì?"

"Em cứ ăn chị đi."

Kể từ cái lần thành công kia, tình thú của Lục Ẩm Băng lớn hơn trước rất nhiều, động một chút ăn mặc cũng khiến cô không kiểm soát được dụi dụi vào ngực đối phương, miệng lưỡi càng không biết tiết tháo.
"Không ăn chị, muốn ăn hải sản cơ." Hạ Dĩ Đồng thật sự đói bụng, phải no cái bụng rồi mới có sức thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ, hiện tại ngay cả tầng thấp nhất của Maslow cô cũng không đạt được, nên hiển nhiên không có tâm tư nghĩ tới chuyện kia, vô lực hỏi: "Bao lâu thì tới?"

[Tháp Maslow gồm 5 tầng thể hiện nhu cầu của con người, lần lượt từ tầng thấp nhất đến cao nhất: Nhu cầu sinh lý (Hô hấp, thức ăn, nước uống, nghỉ ngơi, trú ngụ, bài tiết, tìиɦ ɖu͙ƈ), an toàn, mối quan hệ tình cảm, được kính trọng, thể hiện bản thân.]

Lục Ẩm Băng quyết định nói láo: "Mười phút."

Hạ Dĩ Đồng hai mắt sáng lên, gần vậy, vội vàng đứng lên, vội vàng đi cúng đồ ăn cho miếu lục phủ ngũ tạng, "Nhanh nào nhanh nào, em đói sắp chớt gòi."

Lục Ẩm Băng xuống tầng lấy xe, Hạ Dĩ Đồng vũ trang hoàn chỉnh ngồi bên ghế phụ.
Mười phút sau, xe vẫn chạy không ngừng, Hạ Dĩ Đồng hỏi: "Còn bao xa?"

"Lát nữa là tới."

Lại mười phút.

Hạ Dĩ Đồng ôm lấy bụng mình.

Lục Ẩm Băng lộ vẻ ngây người: "Hình như chị đi nhầm đường, giờ chị vòng trở lại, căng lắm thì mười phút nữa thôi."

Hạ Dĩ Đồng: ". . ."

Lục Ẩm Băng: "Trong xe có socola, em ăn trước lót bụng đi."

Mười phút lại mười phút.

Hạ Dĩ Đồng ăn tạm một thanh socola, cảm giác khấm khá hơn một chút.

Lục Ẩm Băng híp mắt nhìn về phía trước: "Được rồi, đi đúng đường rồi, mười phút nữa là đến."

Hạ Dĩ Đồng: "Hờ hờ."

Bốn lần mười phút qua đi.

Hạ Dĩ Đồng thế mà lại tin lời nói xạo của Lục Ẩm Băng, bao lâu ở với nhau xem ra đều là vô nghĩa: "Chị rốt cuộc muốn đưa em đi đâu?"

Lục Ẩm Băng nắm lấy tay cô rồi hôn lên một cái: "Đến đó rồi em sẽ biết."
Một tiếng, không hơn không kém.

Ô tô đỗ trong gara.

Hạ Dĩ Đồng đi theo cô xuống, nhìn thấy đủ mọi thể loại xe sang trọng, Lục Ẩm Băng nắm tay cô đi ra khỏi gara: "Nhà chị."

Hạ Dĩ Đồng cũng không có căng thẳng, nhìn qua vai vô nói: "Nhà chị không có ai à? Sao còn chưa bật đèn?"

Lục Ẩm Băng nhìn theo tầm mắt của cô, phải không? Ngôi nhà bình thường đèn đuốc sáng chưng mà nay lại tối đen như mực, một cơn gió thổi qua, những bóng cây đen kịt đung đưa trước mặt, tăng thêm phần kinh dị.

Lục Ẩm Băng: ". . ."

Bất cẩn, ba mẹ cô lại cosplay quỷ rồi.

Chương 204:

"Em đừng sợ, không sao đâu." Vừa dứt lời, cô lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vân Chương, quả nhiên có một giọng nữ vang lên: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Lục Ẩm Băng xoa xoa cằm, hằn học nghĩ: Tốt nhất ba mẹ đừng làm mọi chuyện rắc rối ầm ĩ lên, nếu không sẽ bỏ nhà ra đi, phiêu bạt bốn bể năm châu.
"Ba mẹ chị bày đủ kịch bản làm trò, lát nữa em không cần nói chuyện, chị sẽ lo hết."

Cô đi trước dẫn đường, Hạ Dĩ Đồng lẽo đẽo phía sau, đầu cô toàn mấy lời nói trăng nói cuội. Lần trước gặp Lục ba Lục mẹ, nhìn thoáng qua có vẻ họ rất ăn ý nhau, kịch có phải là ý kia của cô không? Lục Ẩm Băng còn gọi ba cô là cây kịch nhân dân, như vậy liệu có vô lễ quá không?

Cánh cửa lớn hơi hé, không thấy cái gì.

Lục Ẩm Băng dùng tay đẩy cửa về phía trước, tiếng kẽo kẹt vang lên, Lục Ẩm Băng cảm thấy lạnh sống lưng, tại sao trước đây cô không phát hiện ra âm thanh mở cửa lại kinh dị đến vậy?

Vào lúc cánh cửa đang mở ra, một ngón đèn bỗng chợt sáng lên giữa phòng khách, vụt tới như một mũi tên, Lục Ẩm Băng phản xạ có điều kiện ôm lấy Hạ Dĩ Đồng, hai chân tự giác lùi về phía sau vài bước, tia sáng còn chưa tới cửa chính, đã quay vòng tròn tại chỗ, bắn ra tia lửa xung quanh nó.
Người nào đó ở trong bóng tối vỗ nhẹ lên sofa, hiển nhiên là rất thất vọng.

Hạ Dĩ Đồng giật giật góc áo Lục Ẩm Băng: "Trông giống con quay sấm sét." Con quay sấm sét là tên gọi của một loại pháo hoa, thả trên mặt đất, tự nó sẽ quay tạo ra tia lửa bắn vòng tròn xung quanh.

Lục Ẩm Băng: ". . ."

Đèn tắt, hết tia lửa, đoán chừng là dừng lại rồi, Lục Ẩm Băng bật đèn flash của điện thoại tiến về phía trước, viền đã chuyển màu đen, hình dạng giống một con quay.

Lục Ẩm Băng dồn nén cảm xúc sắp bùng nổ, sắp nổi giận lại nghe thấy Hạ Dĩ Đồng thì thầm bên tai cô: "Ba mẹ chị vui tính nhỉ, còn làm cả trò này nữa."

Được rồi, coi như làm xằng làm bậy cũng dỗ bạn gái mình vui vẻ.

Lục Ẩm Băng nghĩ vậy, thu lại lửa giận trong lòng.

Cô dùng đèn flash tìm công tắc đèn điện trên tường, ấn xuống, sáng lên. Căn nhà đen thui được thay thế bằng ánh sáng, Lục Ẩm Băng nhìn Hạ Dĩ Đồng đi bên cạnh thở dài nhẹ nhõm, nộ khí lần nữa giảm xuống.
Trong phòng khách không có người, à không, là lướt qua thì có vẻ không có ai.

Mẹ cô đang nằm giữa bàn trà và ghế sofa, còn bố cô đang nằm trên ghế sofa, Lục Vân Chương vẫn không qua được, mỗi lần Liễu Hân Mẫn tìm kiếm sân khấu trong nhà, ông không phải nằm trên ghế sofa thì là ngồi trên ghế đẩu, hành trang thần tượng tác quái.

Lục Ẩm Băng đứng tại chỗ xoa cằm suy nghĩ một chút, đạo cụ sơ sài, chỉ có một mảnh vải đỏ đắp lên người Liễu Hân Mẫn, có lẽ ngụy trang máu, không chắc sẽ nói từ cái nào.

Cô rót một cốc nước ấm cho Hạ Dĩ Đồng.

Hạ Dĩ Đồng nhận lấy, cau mày nói: "Để bác trai bác gái nằm trên đất như vậy không hay cho lắm?"

Lục Ẩm Băng đáp: "Giờ đang là mùa hè, mặt đất cũng mát, vừa hay giúp giải nhiệt."

Hạ Dĩ Đồng ồ lên một tiếng, không nói gì nữa, nhấp một ngụm nước, chuyện gia đình Lục Ẩm Băng, cô không hiểu rõ nên không nên chỉ trích. Nhưng mà cô thấy lúc Lục Ẩm Băng vừa nói xong câu kia, khóe miệng Liễu Hân Mẫn nằm dưới đất hình như hơi co giật.
Lục Ẩm Băng lén lút nói nhỏ bên tai Hạ Dĩ Đồng: "Đừng lo."

Khóe miệng Liễu Hân Mẫn càng giật, đồng thời đưa tay đánh mạnh vào đùi Lục Vân Chương, không thèm để ý đến việc bây giờ bà đang là một cái "thi thể" và điều quan trọng nhất là phải bất động.

Lục Ẩm Băng kêu lên một tiếng đau lớn, quay đầu lại.

Lục Ẩm Băng dặn Hạ Dĩ Đồng đứng tại chỗ chờ cô, để cô qua kia diễn kịch chung. Lục Vân Chương vừa thấy Lục Ẩm Băng, ánh mắt "kẻ thoi thóp" bỗng phát sáng: "Nữ nga!"

[Nga 《鹅 》là con ngỗng, Nữ nga 《女鹅-Nǚ'é》phát âm gần giống Con gái 《女儿-­Nǚ'ér》]

Hạ Dĩ Đồng cúi đầu, vừa uống một ngụm nước lập tức phun ngược trở lại cốc, che miệng mũi sặc sụa.

Lục Ẩm Băng rưng rưng nước mắt: "Ba bi!" [Nói lái của baba.]
Lần nào về nhà cha cũng đóng vai này, ông diễn hoài không chán sao?

Lục ba ba trong lòng cay đắng, ông ngược lại muốn vào vai một thi thể nhưng Liễu Hân Mẫn không cho. Liễu Hân Mẫn tự nhận kỹ năng diễn xuất của mình không bằng Lục Vân Chương, này là "điểm nổi bật" nên kêu ông diễn, Lục Vân Chương cảm thấy có lẽ nghỉ hưu rồi ông có thể đi Hoành Điếm đóng vai diễn viên quần chúng, nói không chừng có thể dành dụm được chút vốn liếng.

Hạ Dĩ Đồng mặt đỏ bừng, ho đến độ muốn đập đầu vào tường.

Cô nghe cuộc đối thoại của hai người, có lẽ là Lục Ẩm Băng ra ngoài bôn ba thiên hạ, để cha mẹ ở nhà vất vả cực khổ, một ngày nọ, kẻ thù tìm tới tận cửa, gϊếŧ mẹ nàng, còn lại người cha cũng bị trọng thương, để nàng tìm đối phương báo thù.

Phụ thân cũng không muốn con của mình sống trong thù hận mãi, nên không chịu nói danh tính và ngoại hình kẻ thù, Lục Ẩm Băng nói nàng sẽ hỏi cho ra, nhưng nếu cha không chịu nói, nàng sẽ từng bước từng bước truy tới cửa, cho đến khi báo thù được mới thôi. Phụ thân thỏa hiệp, nói ra tên kẻ thù, ngay sau đó hắn nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng đứng cách đó không xa, yếu ớt vẫy tay gọi Hạ Dĩ Đồng.
Hạ Dĩ Đồng nhìn về phía Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng gật đầu. Hạ Dĩ Đồng đi qua, chưa kịp chuẩn bị đã bị cầm tay.

"Nga nương tử!"

"! ! !" Cái gì nga, nga cái gì? Hạ Dĩ Đồng sắc mặt đỏ trắng lẫn lộn, gân huyệt thái dương cũng giật giật, thật lâu mới từ trận cười trở về, thần sắc nghiêm trọng, trong mắt toát ra vẻ bi thương: "Bá phụ."

Lục Vân Chương hai mắt sáng lên: Đứa nhỏ này diễn hay lắm!

Lục Vân Chương: "Nga nương tử!"

Hạ Dĩ Đồng rơi lệ: "Bá phụ, ta biết ngươi định nói cái gì, sau này ta sẽ hảo hảo chiếu cố Lục Ẩm Băng."

Lục Vân Chương: ". . ."

Sao lại cướp lời rồi?

Lục Ẩm Băng thừa dịp ông mộng bức, nhanh chóng kết thúc cảnh diễn: "Cha, ngươi yên tâm, con sẽ báo thù cho cha, cũng sẽ hảo hảo sinh sống với Hạ Dĩ Đồng, ba năm sau sẽ ôm vài ba tiểu hài từ bò khắp nhà."
Lục Ẩm Băng há mồm, chần chừ: "Hảo?"

Lục Ẩm Băng: "Nghỉ thôi."

Lục Vân Chương: "Ờ."

Liễu Hân Mẫn như xác chết vùng dậy từ dưới mặt đất, Lục Ẩm Băng cố gắng khắc chế phản xạ có điều kiện từ chân mình. Liễu Hân Mẫn chán ghét liếc Lục Vân Chương: "Ông diễn kém quá."

Nói xong nhìn kỹ Hạ Dĩ Đồng một cái: "Con đạt, nhưng xác thực việc cướp thoại này cũng không hay cho lắm."

Hạ Dĩ Đồng: "Lần sau con không dám nữa."

Liễu Hân Mẫn ừ một tiếng, có vẻ không tức giận, Hạ Dĩ Đồng tâm trạng thả lỏng một chút, lại nhìn Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng nhéo nhéo tay cô.

Lục Vân Chương vẫn nằm dài trên sofa, nghe vậy hỏi: "Tôi đứng lên được rồi chứ?"

"Đứng lên đi."

Lục Vân Chương vỗ vỗ đống tro tàn phía sau Liễu Hân Mẫn, Liễu Hân Mẫn thu hết mọi chuyện vào mắt, bất động thanh sắc lặng lẽ đưa tay ra phía sau, làm động tác với Lục Vân Chương, trên mặt nở nụ cười: "Ăn cơm trước đã, chuyện khác nói sau."
Một nhà ba người vào bếp dọn đồ ăn, Hạ Dĩ Đồng muốn giúp đỡ nhưng bị Liễu Hân Mẫn cản lại. Hạ Dĩ Đồng nhớ trước kia không biết vô tình đọc được thuyết pháp cha mẹ chồng ở đâu, nếu đối phương để cho bạn làm việc, rõ ràng nhà trai không coi trọng bạn, nói như vậy, có phải Lục gia rất coi trọng cô không? Nhưng không để khách tới nhà làm việc là phép tắc cơ bản, Lục gia là một gia tộc lớn, cấp bậc lễ nghĩa tốt cũng là chuyện bình thường. Lại nói, mọi người cùng nhau bận rộn mới tượng trưng cho người cùng một nhà...

Một động thái nhỏ của đối phương cũng khiến cho Hạ Dĩ Đồng suy nghĩ một mớ hỗn độn trong đầu. Lục Vân Chương bưng cua hấp ra, vẻ mặt tràn đầy vẻ u sầu của Hạ Dĩ Đồng lập tức tan biến khi nhìn thấy ông, cong lên một nụ cười đoan trang nhã nhặn.
Lục Vân Chương đi tới, đưa cua trước mặt cô, nhìn tay cô đang đặt trên đầu gối, tỏ ý ngoắc ngoắc. Hạ Dĩ Đồng hoảng hốt đứng lên, nhận lấy nồi cua rồi đặt xuống.

Lục Vân Chương quay lại phòng bếp, ghé bên tai Liễu Hân Mẫn đang chuẩn bị canh: "Đứa nhỏ rất căng thẳng, tay chân run rẩy."

Liễu Hân Mẫn gật đầu, nhìn thoáng ra bên ngoài: "Tiếp tục quan sát.

"Tuân mệnh phu nhân." Lục Vân Chương bưng đĩa rau trộn nhỏ ra ngoài.

Lục Ẩm Băng híp mắt: "Mẹ và cha con thì thầm to nhỏ cái gì vậy?"

Liễu Hân Mẫn không cần suy nghĩ: "Khen bạn gái con dáng người xinh đẹp, lại nhã nhặn hiểu chuyện.'

Lục Ẩm Băng hạ lông mày, không khỏi ngượng ngùng, ngón tay vén tóc ra sau tai, xoay mặt qua chỗ khác.

Liễu Hân Mẫn không hiểu, giật mình nói: "Con mà cũng biết ngại ư?! Trước kia mẹ khen con đẹp như hoa, cũng chẳng thấy con mắc cỡ chỗ nào. Đúng là con lớn không phải do mẹ."
Lục Ẩm Băng cười bình luận: "Mẹ, kịch hết rồi."

Liễu Hân Mẫn không cười, thay vào đó mơ lẩm bẩm hai tiếng.

Lục Ẩm Băng: "Mẹ nói gì vậy?"

Liễu Hân Mẫn cúi đầu: "Không có gì, mẹ chờ tin của ba con."

Lục Ẩm Băng cũng không nghi ngờ, cắt gọt trái cây bày ra đĩa, đợi Liễu Hân Mẫn đặt đồ ăn vào trong đĩa, hai tay hai đĩa đi ra ngoài. Vừa vặn chạm mặt Lục Vân Chương, Lục Vân Chương nháy mắt, lúc ngang qua có nói một câu: "Được đấy."

Lục Ẩm Băng cười tươi như hoa, ngọt ngào nói: "Cảm ơn ba."

Lục Ẩm Băng đặt đồ ăn xuống, nhân lúc hai người trong phòng bếp đang ghé tai nhau không biết bàn bạc chuyện gì, môi chụt lên mặt Hạ Dĩ Đồng một tiếng, lúc Hạ Dĩ Đồng còn đang giật mình sợ hãi thì cô cười lớn nhanh chóng chạy về phòng bếp.

Một nhà ba người chỉ có Liễu Hân Mẫn vẫn ở trong bếp chưa từng đi ra, cha con Lục Vân Chương và Lục Ẩm Băng bưng đồ đi ra đi vào, cuối cùng Lục Vân Chương đang chạy về phía phòng bếp một lần nữa thì nói: "Trong đó chỉ còn một đĩa thức ăn, con ra ngoài ngồi trước, để ta bưng ra."
Đôi vợ chồng trẻ ở bàn ăn đang ngồi nói về mình.

Lục Vân Chương thở dài, trở lại trước bồn rửa, đưa tay lau đi giọt nước mắt trên má Liễu Hân Mẫn, ôn nhu nói: "Nữ nhi thành gia là chuyện tốt, đừng khóc."

Liễu Hân Mẫn không kìm được tiếp tục rơi nước mắt.

"Tôi cũng biết, nhưng mà tôi không nhịn được. Băng Băng ngày trước bé xíu bằng chừng này," Liễu Hân Mẫn đưa tay bên đùi so một chút, "chạy khắp nơi, cũng thuộc dạng gầy nhất trường, thành tích cũng tốt. Mỗi lần họp phụ huynh cho con bé, giáo viên đều là dáng vẻ vừa yêu vừa hận. Ông còn nhớ không?"

Lục Vân Chương ôm vai bà, gật đầu: "Nhớ kỹ."

"Sao con bé lại lớn nhanh như vậy? Hai mươi năm cứ thế qua đi, trở thành quá khứ."

"Ừm."

"'Phải lập gia đình." Liễu Hân Mẫn nhìn bát canh trước mắt, thấp giọng nói, "Tương lai chỉ có tiểu gia chúng ta."
Mũi Lục Vân Chương đột nhiên chua xót, đều nói nam nhân không dễ rơi lệ, ông vội vàng ngừng lại câu chuyện của Liễu Hân Mẫn: "Con gái còn đang chờ bên ngoài kìa."

Hai vợ chồng hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn đối phương, thay nhau chỉnh lại quần áo.

Lục Vân Chương bưng canh trên tay, mím môi nói: "Đi thôi."