Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 86




Lai Ảnh: "Giờ thì sao? Trông như thế nào?"

Lục Ẩm Băng khóe miệng ngậm cười: "Thì thành nắm đấm tay thôi."

Lai Ảnh thật là muốn đá cô ấy.

Lục – sắt thép thẳng nữ - Uổng Băng liếc mắt nhìn cô: "Tớ nói nè, nếu cậu có gì thì cứ nói thẳng đi, không cần phải như vậy..."

Cộc cộc cộc------

"Lục lão sư, chị Lai Ảnh."

Lục Ẩm Băng chủ động đứng dậy đi mở cửa, vừa đi vừa quay đầu lại bổ sung nửa câu sau, "Quanh co lòng vòng."

Lai Ảnh: "....."

Cô còn chưa nói đủ thẳng thừng sao?! Chả nhẽ cô phải đem Hạ Dĩ Đồng cởi sạch quần áo rồi đưa lên giường cho cô ấy, không đúng, đưa lên giường, có khả năng cô ấy sẽ mặc quần áo cho Hạ Dĩ Đồng, rồi hỏi một câu: "Em như nào lại không mặc quần áo?" Cô hẳn là nên đem Hạ Dĩ Đồng và Lục Ẩm Băng lột sạch rồi nhốt trong phòng chỉ có một chiếc giường, không cho quần áo, thuận tiện cho Lục Ẩm Băng một chút tình dược, sau đó tay đặt lên người Hạ Dĩ Đồng, phóng hỏa xung quanh cho tới khi cô ấy tự cháy mới thôi.

Lai Ảnh nghiến răng nghiến lợi mà suy nghĩ.

Cửa phòng chậm rãi mở ra, Hạ Dĩ Đồng ôm một cái gối mềm mại trước ngực đứng ở cửa, cô mặc một chiếc áo thun dài sắp tới đầu gối, ánh mắt Lục Ẩm Băng nhìn xuống, không biết có phải do ánh đèn ngoài hành lang hay không, cô luôn cảm thấy chân Hạ Dĩ Đồng trắng hơn một chút so với trước đây, trắng như muốn phát sáng vậy.

"Lục lão sư." Hạ Dĩ Đồng ngọt ngào chào hỏi.

Lục Ẩm Băng nhường vị trí, để cô tiến vào phòng, đem cửa mở ra.

Lai Ảnh nhìn thấy từ khi Hạ Dĩ Đồng bước vào cửa là tầm mắt của Lục Ẩm Băng không hề dời khỏi đùi cô ấy, từ trên giường nhảy xuống, hai tay bụm mặt khoa trương mà kêu một tiếng: "Ai da, báo cáo, có người lưu manh, chuyên môn nhìn chằm chằm đùi của tiểu cô nương người ta."

Lục Ẩm Băng không phản đối: "Tớ chính là xem cô ấy có mặc quần đùi phía dưới hay không thôi, mọi người đều là nữ, lưu manh cái gì?"

Hạ Dĩ Đồng thoáng nhìn qua rèm cửa đã được kéo, sau đó trực tiếp vén áo thun lên cho Lục Ẩm Băng xem quần đùi trắng phía dưới, "Có mặc". Lục Ẩm Băng gật gật đầu, nói: "Không tồi."

Hạ Dĩ Đồng liền tươi cười rạng rỡ.

Có mùi gay mà, Lai Ảnh mắt không thèm nhìn hai người nữa.

Hạ Dĩ Đồng tới, cũng có nghĩa là phòng tắm ở phòng bên kia đang trống, Lục Ẩm Băng đi tắm, để lại Hạ Dĩ Đồng bồi Lai Ảnh nói chuyện.

Lục Ẩm Băng vừa đi, khóe miệng Lai Ảnh lập tức gợi lên một vòng cung, nhìn Hạ Dĩ Đồng mà cười bí hiểm, Hạ Dĩ Đồng nhìn cô liền nổi cả da gà, vừa lui về phía sau vừa cười nói: "Chị, chị, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng nhìn em như vậy."

Lai Ảnh không nói lời nào, phát ra tiếng cười "há há há", ánh mắt nhìn thấu hết thảy.

Hạ Dĩ Đồng ngã lên giường, giơ hai tay hai chân lên đầu hàng: "Có việc gì thì ngài cứ nói, tiểu nhân biết gì nhất định sẽ nói hết không giấu nửa lời."

Lai Ảnh không cười nữa, xoa cằm, nhìn chằm chằm Hạ Dĩ Đồng, híp mắt đi tới đi lui, đầu của Hạ Dĩ Đồng cũng nhìn theo tới lui tới lui, bất đắc dĩ nói: "Chị, em muốn ngất rồi nè, ngài có thể mau nói được không?"

"Có thể." Lai Ảnh bỗng nhiên lấy đà rồi nhảy lên nệm, nệm cao su phát ra âm thanh kẽo kẹt, cô ngồi xếp bằng đối diện Hạ Dĩ Đồng, nghiêm túc mà nói, "Trước tiên, chị cần phải cho em một bài kiểm tra."

"Bài kiểm tra cái gì."

Lai Ảnh duỗi thẳng lòng bàn tay, "Em xem, đây là cái gì?"

"Là tay a."

"Chị biết là tay, chị là hỏi em nó trông như thế nào?" biểu tình của Lai Ảnh rất trịnh trọng.

Hạ Dĩ Đồng nhìn chằm chằm lòng bàn tay cô một lúc lâu, vẻ mặt cũng trịnh trọng nói: "Ngón tay thon dài, rất đẹp."

Trong lòng Lai Ảnh cao hứng cùng phức tạp: "....."

Không hổ danh là hai vợ chồng, được rồi, tốt xấu gì ít ra Hạ Dĩ Đồng còn khen người ta được xíu.

"Em nhìn lại xem."

"Thực trắng nha."

"......"

Nhìn thấy vẻ mặt Lai Ảnh không còn chút luyến tiếc nào, Hạ Dĩ Đồng cắn môi dưới, nhỏ giọng thăm dò nói: "Quang Tuyến Specium?"

Lai Ảnh trợn tròn đôi mắt: "Cái gì cơ?"

Hạ Dĩ Đồng dưới ánh mắt tức giận của cô càng ngày càng yếu đi, cho đến khi giọng nhỏ như muỗi vo ve: "...Là tuyệt chiêu của Ultraman."

Trời, mẹ nó, còn hơn Lục Ẩm Băng nữa!

Lai Ảnh ngã ngửa trên giường, một tiếng thở dài sụp đổ, kéo gối che đầu mình lại, cô không muốn cùng hai người kia nói chuyện nữa, cô thậm chí còn hối hận khi tới thăm đoàn phim, khẳng định là giảm thọ mười năm rồi quá.

"Chị Lai Ảnh."

"Đừng để ý tới tôi, thật là tức chết tôi rồi." Âm thanh phẫn nộ của Lai Ảnh từ gối nói ra.

Hạ Dĩ Đồng không nói, nhanh nhẹn ấn ấn chân, vỗ vỗ cánh tay, xoa xoa eo của Lai Ảnh, một lúc sau, Lai Ảnh nhấc gối ra, đặt gối dưới cằm, tập trung hưởng thụ sự xoa bóp chu đáo của Hạ Dĩ Đồng.

"Em đã từng mát xa qua cho Lục Ẩm Băng sao?"

"Chưa từng."

Lai Ảnh là ở loại "bạn tốt của ta thích một người bạn tốt khác của ta, nhưng cuối cùng từ đầu tới cuối ta lại không biết?" liền tìm được cảm giác vui mừng, coi như là một loại đền bù đi, cô hưởng thụ sự đãi ngộ này mà Lục Ẩm Băng từ trước đến nay chưa từng có, tuy là sau này Lục Ẩm Băng khẳng định cũng sẽ có, nhưng là sau này thôi.

Ai ngờ Hạ Dĩ Đồng nói tiếp: "Em sợ tay nghề em không tốt, làm đau chị ấy, em mới học mát xa chưa được bao lâu."

Câu nói "Tay nghề không tồi" của Lai Ảnh nuốt trở vào, xíu chút nữa là bản thân bị nhồi máu cơ tim, ý nói cô là đang giúp cô ấy luyện tập?

Trời ơi! Thiệt là muốn bạo phát mà!

Là đang khi dễ cô tính tình rất tốt đúng không, Lai Ảnh chống hai tay xuống giường, làm bộ dứng dậy muốn cùng Hạ Dĩ Đồng lý luận, trên eo bỗng nhiên mềm nhũn, khó có thể miêu tả cảm giác thoải mái từ cột sống truyền tới, Hạ Dĩ Đồng: "Lực vậy được không?"

Lai Ảnh ngoan ngoãn một lần nữa nằm xuống, kệ, tạm thời vì họ Hạ kia xoa bóp eo một chút.

Lai Ảnh được mát xa cực kỳ thoải mái, nghiêng mặt gối đầu, mắt đều không mở ra được, rì rầm: "Lão lục á, ông nội cô ấy là trưởng quân khu, ba cô ấy nhập ngũ mười mấy năm, lên tới chức sư trưởng, về sau khi kết hôn rồi sinh con, không chịu được cảnh phải cùng vợ con tách biệt hai nơi, vì thế rời ngũ, hiện tại làm thương nghiệp, có gia nghiệp lớn. Mẹ cô ấy cũng có sự nghiệp riêng, là phó cục trưởng của một đơn vị văn hóa nổi tiếng ở thủ đô, rất có quyền lực, phụ trách kiểm duyệt phim ảnh, Tần Hàn Lâm thấy bà ấy cũng phải cúi đầu ra vẻ đáng thương."

Hạ Dĩ Đồng sửng sốt, từ trong tâm trí lấy ra quyển sổ nhỏ, nhanh chóng ghi nhớ.

"Bất quá lão Lục không có công khai nói qua thân thế của mình, người trong nhà càng giấu chặt. Cho nên ở trong giới này ngoại trừ tôi ra, không có người thứ hai biết." Lai Ảnh nói, "Lão Lục là con của quân nhân, yêu cầu rất nghiêm khắc với bản thân, nhân cách đoan chính, tướng mạo thì không phải nói, là người ngũ giảng tứ mỹ. Nhưng ở nhà là đứa con gái duy nhất, cha mẹ rất sủng ái, được nuông chiều hư hỏng. Khuyết điểm lớn thì không có, nhỏ thì có một đống. Thức dậy là dễ tức giận, nôn nóng, tính tình đại tiểu thư, đôi khi còn không bận tâm đến người khác, tôi là tin tưởng em đã cảm nhận được vài cái."

(ngũ giảng là 5 điều chú ý về lịch sự, sạch sẽ, trật tự, đạo đức, còn tứ mỹ là 4 vẻ đẹp về tâm hồn, ngôn ngữ, hành vi và môi trường.)

Ngữ khí nói chuyện của Lai Ảnh khiến Hạ Dĩ Đồng cảm thấy có chỗ kì lạ gì đó, cô thử thăm dò hỏi: "Chị, sao chị lại nói với em những điều này?"

Lai Ảnh né tránh không trả lời, tự mình nói tiếp: "Lão Lục còn có một ưu điểm, chính là rất nghĩa khí, nếu thật sự coi người nào đó là bạn bè, sẽ không tiếc thân mạng mà giúp đỡ, hơn nữa, cô ấy còn chưa từng yêu ai....."

Từ từ, Hạ Dĩ Đồng cảm giác càng ngày càng mãnh liệt.

"Chưa từng yêu đương, cho nên không hiểu lắm về tư vị tình yêu là gì. Em hiện giờ đã đánh vào bên trong quân địch, bị cô ấy cho vào hàng ngũ bạn bè, tại sao không sử dụng thân phận này", Lai Ảnh quay đầu, cười tủm tỉm nhìn Hạ Dĩ Đồng, "Có thể nhân cơ hội này, khiến cho quan hệ của hai người tiến thêm một bước."

"Cái, cái gì tiến thêm một bước?" Hạ Dĩ Đồng mím môi, gần như có thể khẳng định được là Lai Ảnh đã biết được, nhưng cô vẫn muốn giãy giụa một chút.

"Em không phải thích cô ấy sao?" Lai Ảnh tự nhiên mà công bố đáp án.

"......."

Lai Ảnh thấy bộ dạng che đầu của cô, vui vẻ nói: "Như thế nào? Chả lẽ không phải?"

Hạ Dĩ Đồng nghe thấy trong lòng như có pháo hoa muốn nổ tung, bay lên trời, sau đó nhanh chóng dập tắt cảm giác này, phản ứng đầu tiên là phủ nhận lại, phản ứng của cô rất nhanh, phủ nhận rất tự nhiên, trong mắt mang theo ý cười, hệt như đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên: "Đúng vậy, em thích Lục lão sư, cũng thích chị Lai Tỷ nữa nha."

Lai Ảnh xoay người, dùng tay xoa một bên má, nhướng mày nhận xét: "Ừm, kỹ thuật diễn xuất có tiến bộ."

"Lục lão sư công tác rất nghiêm túc, đối với em lại rất tốt, em thích cô ấy, này có gì là không đúng chứ."

Lai Ảnh đã định liệu từ trước, cười cười.

Người trẻ tuổi, mời biểu diễn.

"Lục lão sư là đức nghệ song hinh, cô ấy có rất nhiều điểm để em học tập..."

Hai phút sau, Hạ Dĩ Đồng cúi đầu tuyệt vọng mà thừa nhận: "Chị nói đúng, em là thích cô ấy, em thích cô ấy rất nhiều năm rồi. Em cũng thích chị, nhưng không giống nhau."

Lai Ảnh làm vẻ mặt "tôi nói rồi", đắc ý, hỏi: "Muốn thích cô ấy loại kia?"

Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, gương mặt hơi hơi hồng.

Lai Ảnh nheo mắt, phản ứng này là không đúng nha, "Vậy em muốn cái gì?"

Hạ Dĩ Đồng rũ mi mắt xướng, nhìn khăn trải giường, thấp giọng nói: "Muốn chị ấy sủng em."

Lai Ảnh: "......"

Thế giới thật bất đồng, cô là thẳng nữ không hiểu thế giới của hai người bạn tốt này.

Hạ Dĩ Đồng ngượng ngùng trong chốc lát, khẩn trương mà ngẩng đầu hỏi: "Chị Lai Ảnh, chuyện này chị ngàn vạn lần không cần nói cho Lục lão sư."

"Vì sao?" Lai Ảnh rất tò mò.

"Em sợ sẽ làm cho cô ấy sợ, hơn nữa...."

"Hơn nữa cái gì?"

"Em cảm thấy Lục lão sư và em có một chút tình cảm, em không muốn vội vàng, sẽ phản tác dụng." Hạ Dĩ Đồng nói, "Nhiều năm như vậy, sẽ có một ngày cô ấy thích em, em chờ được, em cũng nguyện ý chờ."

Lúc Hạ Dĩ Đồng nói lời này, trong mắt tỏa ra ánh sáng nhu hòa, giống như chờ đợi không phải là chuyện khó khăn gì, mà là một hạnh phúc rất lớn.

Trong lòng Lai Ảnh có nghi hoặc, liền hỏi tiếp.

Hạ Dĩ Đồng nhìn cô, ánh mắt ôn nhu kiên định: "Có cơ hội chờ đợi, em đã thực thỏa mãn rồi."

Lai Ảnh nhìn thấu qua mắt của cô, nhớ tới thanh mai trúc mã của mình, hiện tại là chồng cô, cô đã từng vì bận rộn công việc, ít khi gặp nhau, phải xa cách, nhiều lần áy náy hỏi vấn đề này với Triệu Tuấn, người đàn ông cao gầy kia cũng bộ dạng ôn nhu, bao dung như vậy, nhìn chằm chú vào mắt cô: "Có thể có cơ hội để chờ em, anh đã rất hài lòng rồi. Em vẫn luôn ở bên cạnh anh mà, không phải hay sao?"

Cô là nhớ tới chồng mình, rất nhớ rất nhớ.

Cửa phòng lần nữa bị gõ vang lên, hai người trong phòng đồng thời lấy lại tinh thần, trong lòng Lục Ẩm Băng thần bí suy nghĩ gì đó mà tiến vào, đóng cửa lại, sau đó mới vươn tay ra.

"Chơi đấu địa chủ không?" Lục Ẩm Băng vẻ mặt đầy hưng phấn.

Lai Ảnh: "......"

Hạ Dĩ Đồng: "......"

Hai người liếc nhau, nhìn thấy trong mắt đối phương cũng hiện lên một tia bất đắc dĩ, cùng đồng cảm với nhau. Bồi Lục Ẩm Băng chơi bài, Lai Ảnh nói: "Chơi bài không thì không thú vị, chơi đặt cược đi, thật hay thách, địa chủ thua thì thường dân được ra lệnh hay là hỏi, địa chủ thắng thì được ra lệnh hay hỏi hai người thường dân." Nghĩ nghĩ, cô bổ sung, "Thật hay thách thì vẫn do người thắng quyết định."

Hai người còn lại không ai ý kiến.

Ba người chơi đoán số, lần thứ nhất Lai Ảnh đoạt được địa chủ, Hạ Dĩ Đồng chỉ là một tay chơi gà mờ, bị Lai Ảnh đánh đến hoa rơi nước chảy thì không nói, Lục Ẩm Băng cũng bị liên lụy theo.

Hạ Dĩ Đồng liên tục hướng Lục Ẩm Băng xin lỗi, Lục Ẩm Băng ngược lại không trách cô, còn an ủi cô hai câu, một hồi sẽ báo thù lại

Lục Ẩm Băng vung tay lên, rất khí phách: "Thua thì thua, muốn phạt gì mau nói! Chuẩn bị tốt rồi, không sợ!"

Lai Ảnh không nghĩ tới "quỷ kế" của mình lại nhanh như vậy sẽ thành công, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên tại chỗ, cười haha, chỉ vào hai người kêu lên: "Ta chọn thách, hai người hôn lưỡi trước mặt tớ, thời gian không được ít hơn một phút!"

Lục Ẩm Băng: "......"

Hạ Dĩ Đồng: "......"