Ảnh Hậu Thích Ăn Hàng

Chương 27: Ngọt ngào




Xe lửa khởi hành, Phó Thanh dùng khăn ướt lau sạch tay, bắt đầu bóc vỏ trứng cho Cố Sênh Sênh.

Trứng gà trà này họ mua trước cửa nhà ga. Không biết người bán đã bỏ thêm gia vị gì trong nước trà luộc mà khiến hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp bốn phía. Cố Sênh Sênh vừa đi vừa hít hít mũi, Phó Thanh thấy bộ dạng ham ăn của cô, buồn cười nắm tay cô đến quầy hàng mua hai quả mang đi.

Phó Thanh lấy trứng gõ một vòng trên viền hộp nhựa, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng gỡ một vòng lại một vòng gọn gàng vô cùng, cô nhìn một cách sùng bái. Anh đưa trứng gà đã bóc vỏ sạch sẽ cho cô, cô chống cằm, gương mặt hơi thất vọng, cứ tưởng anh sẽ hỏi về Quý Trầm chứ, nhưng dáng vẻ của anh lại không giống như để ý.

Cố Sênh Sênh nhận trứng gà, âm thầm ghen tuông cuồn cuộn trong lòng, chẳng lẽ anh thấy cô dây dưa với đàn ông khác mà không có chút phản ứng nào sao? Cô nghĩ gì trên mặt liền biểu hiện ra tất cả, anh lau tay sạch sẽ, nhìn thấu suy nghĩ của cô, không khỏi bật cười thành tiếng.

Cố Sênh Sênh còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì nghe thấy tiếng cười của Phó Thanh, bây giờ cô mới phát hiện anh đã hoàn toàn thoát ly khỏi hình tượng bất cẩu ngôn tiếu, cấm dục thanh lãnh cao lãnh nam thần rồi. Trên vai đột nhiên bị tác động, Cố Sênh Sênh được Phó Thanh ôm vào lòng, tay cô hơi buông lỏng thiếu chút nữa làm rớt trứng trà.

“Rốt cuộc những gì đã lấp đầy tâm trí em mỗi ngày? Điều gì khiến em đắn đo suy nghĩ đây?” Thanh âm Phó Thanh mang theo ý cười vang lên trên đỉnh đầu cô.

Cố Sênh Sênh mỉm cười, thốt ra,“Anh đó.”

Trong xe coi như yên tĩnh, lời nói hai người cơ hồ một chữ cũng không rơi ra ngoài tai người khác, nói ra rồi cô mới ý thức được bản thân vừa nói cái gì, gương mặt trưởng thành không khỏi phiếm hồng.

Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của một đứa nhóc,“Mẹ ơi, mặt chị này đỏ quét này, lêu lêu mắc cỡ.”

Thằng bé khoảng bảy, tám tuổi, phỏng chừng đang thay răng, khi nói chuyện lú ra mấy cái răng nhỏ. Mọi người vốn đang nín nhịn, nghe thằng bé nói, toàn bộ toa cười vang, Cố Sênh Sênh quay đầu lại, phát hiện thằng nhóc nọ đang nằm sấp trên lưng ghế dựa Phó Thanh chơi game, xem ra nghe lén nãy giờ rồi.

Mẹ thằng bé nhanh chóng đứng lên xin lỗi, ôm thằng bé về chỗ ngồi ngay ngắn, Phó Thanh đưa tay xoa xoa mặt thằng bé, cho bé hộp sữa chua Cố Sênh Sênh mới mua lúc nãy.

Cố Sênh Sênh vừa thẹn thùng lại bối rối, nhanh chóng giấu mặt vào trong, Phó Thanh vỗ vỗ đầu dỗ dành cô. Cố Sênh Sênh phát hiện, Phó Thanh thực thích vỗ đầu cô ghê, sao cô có cảm giác giống anh đang cưng nựng cún con quá vậy.

Phó Thanh đột nhiên thình lình hỏi một câu,“Sênh Sênh, em có thích con nít không?”

Cố Sênh Sênh gặm trứng trà, một mặt mờ mịt,“Hở? Sao tự dưng hỏi vậy?”

Phó Thanh ánh mắt bâng quơ, không nói lời nào, Cố Sênh Sênh thấy đôi tai anh phiếm hồng, đột nhiên hiểu ý ngầm trong đó, cũng quá trực tiếp rồi nha, một câu nói lởn quởn trong đầu Cố Sênh Sênh “Tình yêu đến nhanh tựa như một cơn lốc xoáy.” Thiếu chút nữa bị mắc nghẹn lòng đỏ trứng luôn.Vì tỏ vẻ trong người còn mang chút kiêu căng của thiếu nữ hai tám, Cố Sênh Sênh giả đò nói sang chuyện khác,“Phải rồi, sao anh lại tới đây, không cần đi làm sao?”

Thấy Cố Sênh Sênh cố ý đánh trống lảnh, Phó Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng không hiểu vừa rồi mình mắc chứng gì lại hỏi thế, làm như gấp gáp không đợi nổi nữa vậy.

Ở một phương diện khác, Phó Thanh đột nhiên ý thức được, từ lúc hiểu tâm ý của mình đối với Cố Sênh Sênh, thế giới của anh đã không thể khống chế được nữa rồi.

“Anh xin nghỉ phép, trước đó anh có gọi cho dì, dì nói anh biết em đến đây.”

Phó Thanh không nói tỉ mỉ, thế nhưng Cố Sênh Sênh có thể đoán được, là vì thái độ của cô khi nói chuyện điện thoại có chút khác thường nên khiến anh lo lắng, cho nên anh tất nhiên cũng đã biết Diêu Viễn Sâm là cha cô.

Cố Sênh Sênh buông tầm mắt, nói:“ Em che giấu không nói anh biết những chuyện trước kia. Anh sẽ để ý chứ?”

Trong xe lại lần nữa khôi phục im lặng, xe lửa chạy theo quỹ đạo phát ra âm thanh xình xịch đều đặn, Phó Thanh một lần nữa kéo Cố Sênh Sênh vào lòng, nhẹ giọng nói:“Anh chỉ hối hận không có cơ hội tham dự quá khứ của em thôi.”

----

Hai người xuống trạm, đến trường đón Tiểu Miên tan học. Trước đó, Phó Thanh đã đến tận trường hỏi thăm, đặc biệt xin gởi Tiểu Miên vào học, độ tuổi của Tiểu Miên ngang bằng với trình độ lớp ba, nhưng Tiểu Miên không hề có căn bản, vì muốn cô bé mau chóng đuổi kịp những đứa bạn cùng tuổi, mỗi ngày Phó Thanh đều phụ đạo thêm cho cô bé.

May mà Tiểu Miên chăm chỉ, năng lực nhận biết cũng rất mạnh, bởi vậy tiến bộ thần tốc đuổi kịp chúng bạn rồi.

Hai người đến vừa lúc tiếng trống tan trường vang lên, các em học sinh giống như ong vỡ tổ chạy vội ra khỏi lớp, khuôn viên trường học trước đó còn yên tĩnh nhất thời náo nhiệt hẳn lên. Tiểu Miên cùng hai cô bé khác bước trái bước phải ra ngoài cổng trường, nhìn thấy Phó Thanh và Cố Sênh Sênh từ xa đã nhảy dựng quơ quơ tay chào.

Tiểu Miên một trái một phải nắm tay Phó Thanh cùng Cố Sênh Sênh, ba người đứng chung một chỗ hài hòa vô cùng.

Xem ra đứa bé này rất thích sinh hoạt trường học, cũng hòa hợp với bạn bè, kể lể líu lo líu ríu không ngớt chuyện, cuối cùng, đột nhiên tỏ vẻ thần bí nói với Cố Sênh Sênh:“Đám bạn em đều rất hâm mộ em ngày nào cũng có người đến đón, mấy đứa đó còn khen chị với Phó Thanh đẹp đôi nữa.”

----

Cửa hàng thời trang trẻ em, ba người vừa vào cửa, nữ nhân viên nhiệt tình niềm nỡ đón tiếp, cô làm trong nghề này cũng có thâm niên, công lực nhìn người dày công tôi luyện, vừa thấy Phó Thanh và Cố Sênh Sênh liền biết đại khách hàng giá đáo, thái độ tự nhiên tốt 120%.

Nhìn cả tiệm toàn là đầm váy quần áo đẹp, Tiểu Miên nhảy nhót như chú chim sẻ nhỏ, chạy vòng vòng khắp nơi. Cố Sênh Sênh vẫn có một ước nguyện, hi vọng sau khi kết hôn có thể sinh một đứa con gái, con bé sẽ như một nàng công chúa được cô yêu thương nâng niu và chiều chuộng, cô sẽ mua cho con đủ loại quần áo váy đầm xinh đẹp trên đời.

Phó Thanh giúp Cố Sênh Sênh cầm túi, ý cười thật sâu đứng phía sau nhìn cô chọn quần áo cho Tiểu Miên. Đừng nhìn Phó Thanh y thuật cao siêu, lại biết nấu ăn lại yêu sạch sẽ mà lầm tưởng cái gì anh cũng giỏi, tỷ như về phương diện chăm sóc bé gái thật không đành lòng nói thẳng.

Anh đối với mấy kiểu ăn diện trang điểm của con gái hoàn toàn không biết gì cả, quần áo Tiểu Miên toàn bộ đều do Cố Sênh Sênh phối hợp, không thì cô cảm thấy Phó Thanh dám có khả năng cho Tiểu Miên đóng khố bước ra đường lắm.

Ban đầu Phó Thanh còn xung phong nhận việc giúp Tiểu Miên chải đầu buộc tóc, thất bại vô số lần rốt cuộc đầu hàng, hôm sau dứt khoát mang Tiểu Miên đến cửa hiệu cắt tóc xử lý thành kiểu đầu tomboy, không cần buộc hay thắt bím tạo kiểu gì hết, mỗi sáng dùng lược chải sơ hai cái là xong, vì chuyện này Cố Sênh Sênh đã cười Phó Thanh hết mấy ngày.

Cố Sênh Sênh chọn một cái quần ngắn màu vàng và áo sơmi in hoa, hỏi Phó Thanh thấy sao, Phó Thanh gật gật đầu nói đẹp, Cố Sênh Sênh lại cầm lấy một cái quần màu hồng nhạt hỏi anh, Phó Thanh rất nghiêm túc nhìn nửa ngày, gật đầu vẫn nói ừ đẹp.

Cố Sênh Sênh đỡ trán,“Phó Thanh, đây là kiểu dáng của bé trai mà.”

Nữ nhân viên che miệng cười nói:“Tiểu thư, ông xã cô thật thú vị.”

“A? Cô hiểu lầm rồi, anh ấy không phải chồng tôi đâu.” Cố Sênh Sênh nhanh chóng giải thích, thế nhưng trong lòng lại rất vui vẻ nha.

Phó Thanh đột nhiên cúi đầu rất nghiêm trọng nhìn chằm chằm Cố Sênh Sênh, trầm ngâm hai giây, nói:“Dù sao cũng là chuyện sớm muộn, em sẵn sàng muốn gọi thế thì anh cũng không có ý kiến gì đâu.”

Nói xong, chân dài nâng bước, rất kiêu ngạo bỏ đi.

Cố Sênh Sênh: Nam thần anh vì cái gì đột nhiên thay đổi phong cách vậy hả......

Mặc dù Tiểu Miên đã có mấy bộ đầm váy, nhưng Cố Sênh Sênh vẫn chọn thêm vài bộ quần áo nữa, ở trường học mặc váy không tiện hoạt động, mặc quần vẫn thoải mái hơn nhiều.

Cô đi tính tiền, Phó Thanh không ngăn cản, anh biết cô thấy ái náy khi để Tiểu Miên ở nhờ nhà anh, cho nên rất nhiều thời điểm đều giành trả tiền. Để cô có thể giảm bớt cảm giác ái ngại, đa số thời điểm anh cũng không cản cô, nhưng miễn là Tiểu Miên cần gì Phó Thanh đều thay Cố Sênh Sênh giải quyết.

Cố Sênh Sênh lấy tiền thối, điện thoại thình lình báo có hai tin nhắn đến, một cái là nhắc nhở số dư ngân hàng, một cái khác từ một dãy số lạ.

“Chào cô, tôi là mẹ Phó Thanh, tôi hy vọng chúng ta có thể gặp mặt một lần để nói chút chuyện liên quan đến Phó Thanh, tám giờ tối nay tôi ở quán cà phê Song Lưu chờ cô.”

Cố Sênh Sênh sửng sốt, mẹ Phó Thanh sao lại muốn gặp cô? Trực giác mách bảo nhất định không phải chuyện tốt gì, tuy rằng không tình nguyện, nhưng cô không thể không đi, chung quy đối phương là mẹ anh mà.

Phó Thanh thấy Cố Sênh Sênh đứng yên một chỗ, qua hỏi:“Sao vậy?”

Cố Sênh Sênh phục hồi tinh thần, giấu điện thoại vào trong túi xách, cười nói:“Không có gì, Niko nhắc em tám giờ đến công ty một chuyến, bảo là chị Trương có chuyện tìm em.”