Anh Hùng Xạ Điêu

Anh Hùng Xạ Điêu - Chương 14: Tỉ Võ Chiêu Thân (2)




Quách Tĩnh ngồi trên giường luyện công theo cách thức Mã Ngọc truyền cho.

Tiền Thanh Kiện vung vung song phủ chém gió trước mặt y. quát tháo ầm ĩ. lại chê

y tọa công không đúng cách. Quách Tĩnh cũng không đếm xỉa gì tới. thấy đã sắp

đến trưa bèn đứng dậy nói với Tiền Thanh Kiện Đi thôi. Rồi trả tiền phòng tiền

cơm. hai người sóng vai bước ra. Đi về phía tây mười dặm. quả thấy có một khu

rừng tùng. cành lá che khuất mặt trời. trong rừng tối tăm nhìn không quá được vài

mươi bước. Tiền Thanh Kiện bỏ mặc Quách Tĩnh đó. rảo bước vào rừng.

Quách Tĩnh cởi ngọn nhuyễn tiên trong lưng ra. đề khí ngưng thần từng bước

từng bước tiến lên. chỉ sợ địch nhân ám toán. theo đường mòn nhỏ đi vào hơn một

dặm vẫn không thấy dấu vết địch nhân. trong rừng vẫn yên ắng. thỉnh thoảng nghe

vài tiếng Chim kêu. càng đi càng sợ hãi. chợt nghĩ Bây giờ đã không có địch nhân

giám thị bên cạnh. cây rừng lại rậm rạp thế này. tại sao mình không núp lại ? Mình

chỉ là núp lại. không thể coi là chạy trốn. !. Đang muốn vọt vào bụi cây bên trái.

chợt nghe trên đầu có người cao giọng tức giận chửi mắng Đồ con hoang. thằng

khốn nạn. quân khốn kiếp.

Quách Tĩnh nhảy ra ba bước. ngọn nhuyễn tiên rung lên đánh ra giữ thế. ngẩng

đầu nhìn lên bất giác vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. chỉ thấy Hoàng Hà tứ quỷ bị

treo lơ lửng trên bốn thân cây lớn. người nào tay chân cũng bị trói chặt. đong đưa

qua lại trên không. hết sức giãy giụa nhưng không có chỗ nào dùng lực. Bốn người

thấy Quách Tĩnh càng ngoác mồm ra chửi lớn.

Quách Tĩnh cười nói Các ngươi đi dạo trên đó à ? Chắc là vui lắm hả ? Hẹn

gặp lại. hẹn gặp lại. xin lỗi không bồi tiếp được!. Đi được vài bước lại quay đầu hỏi

Ai treo các ngươi lên cây thế ?. Tiền Thanh Kiện chửi Con mẹ nó chứ. đủ thứ

quỷ kế. không phải hảo hán ?. Thẩm Thanh Cương kêu Hảo tiểu tử ngươi có giỏi

thì thả bọn ta xuống. đơn đả độc đấu quyết phân thắng phụ. nếu cả bốn người bọn ta

cùng xông vào thì không phải là anh hùng. Quách Tĩnh tuy không thông minh

nhưng cũng không ngu xuẩn tới mức ấy. lập tức hô hô cười lớn. nói Thì cứ cho các

ngươi là anh hùng hảo hán cũng được. cũng không cần phải đánh nhau nữa !.

Y sợ Tam đầu giao Hầu Thông Hải tới ngay lập tức không dám chần chừ. chạy

ra khỏi rừng trở vào thành. mua một con ngựa tốt rồi lập tức lên đường đi về phía

nam. dọc đường suy tính Người ân nhân ngấm ngầm giúp mình không biết là ai ?

Hoàng Hà tứ quỷ võ công hoàn toàn không phải tầm thường mà lại treo được họ lên

cây. Gã Tam đầu giao Hầu Thông Hải này như hung thần ác sát. sao lúc ấy lại

không thấy bóng dáng đâu cả ? Các vị sư phụ nói đã hẹn với người ta thì dù nguy

hiểm to bằng trời cũng không thể không tới. Lần hẹn này mình đã tới còn y thì

không. vậy y không trách mình được.

***

Trên đường không có gì đáng nói. một hôm y tới Trung đô Bắc Kinh. Đây là

kinh thành nước Đại Kim. là nơi danh tháng phồn hoa đứng đầu thiên hạ lúc bấy

giờ. cho dù cựu kinh Biện Lương hay tân đô Lâm An nhà Tống cũng không bằng.

Quách Tĩnh lớn lên ở vùng sa mạc hoang vu. đời nào thấy quạ khí tượng như vậy ?

Chỉ thấy lầu hồng gác vẽ. cửa đỏ rèm thêu. xe lăn ngựa phóng huyên náo phi

thường. Quầy cao tiệm lớn. đều bày hàng hóa quý báu. trà đình tửu điếm. chỉ thấy

khách khứa giàu sang. đúng là màu sắc đầy ngõ. đàn sáo vang trời. ánh vàng chói

mắt. gấm lụa bay hương. khiến một thiếu niên trước nay chưa trải đời như y thấy

hoa cả mắt. Những vật nhìn thấy. trong mười có đến chín không biết là món gì.

Y không dám vào các tửu quán sơn son thếp vàng rực rỡ mà chỉ chọn một quán

cơm nhỏ ăn cơm rồi thả bộ trên phố ngắm nhìn. Đi được nữa ngày. chợt nghe trước

mặt có tiếng người huyên náo. tiếng khen ngợi không ngớt vang lên. từ xa nhìn tới

thấy có một đám đông xúm xít. không biết là xem cái gì.

Y nảy lòng hiếu kỳ. chen vào đám đông nhìn ngó. chỉ thấy ở giữa có một bãi

đất trống lớn. dưới đất cắm một ngọn cờ nền trắng viền đỏ thêu bốn chữ lớn Tỷ võ

chiêu thân màu vàng. dưới cờ có hai người đang cước qua quyền lại đánh nhau.

một người là thiếu nữ áo đỏ. một người là hán tử to lớn. Quách Tĩnh thấy thiếu nữ

giơ tay nhấc chân đều có phép tắc. rõ ràng võ công không kém. còn đại hán kia võ

nghệ cũng bình thường. Đấu thêm vài chiêu. thiếu nữ áo đỏ cố ý để lộ sơ hở. thượng

bàn trống trải. đại hán kia cả mừng. song quyền ra chiêu Song giao xuất động vù vù

đánh thẳng vào ngực đối phương. Thiếu nữ kia thân hình hơi nghiêng qua đã lập tức

tránh khỏi. tay trái quét ngang. bình một tiếng đánh trúng lưng đại hán. Đại hán kia

thu chân không kịp. ngã chúi đầu về phía trước. mặt mũi dính đầy bụi cát. lồm cồm

bò dậy. thẹn thùng xấu hổ lủi vào đám đông. Mọi người đứng xem nhao nhao khen

ngợi ầm ĩ.

Thiếu nữ kia vuốt vuốt lại mái tóc. lui về đứng dưới ngọn cờ. Quách Tĩnh thấy

nàng khoảng mười bảy mười tám tuổi. đứng như cây ngọc. tuy trên mặt có vẻ phong

trần nhưng mắt sáng răng trắng. dung mạo xinh đẹp. Lá cờ gấm bay phần phật trong

gió. khiến mặt cô gái lúc rõ lúc khuất. Bên trái ngọn cờ cắm một ngọn thương sắt.

bên phải có hai ngọn đoản kích.

Chỉ thấy thiếu nữ kia và một hán tử trung niên hạ giọng nói mấy câu. Hán tử

kia gật gật đầu. chắp tay vái người xem chung quanh bốn cái rồi lớn tiếng nói Tại

hạ họ Mục tên Dịch. người Sơn Đông. đi ngang quý địa. một là không cầu danh. hai

là không vì lợi chỉ vì tiểu nữ đã đến tuổi cập kê vẫn chưa có người mai mối. Nó từng

có một lời thề là không mong chồng giàu sang. chỉ cần là hảo hán võ nghệ siêu

quần. vì vậy lớn mật tỷ võ chiêu thân. Phàm những người từ ba mươi tuổi trở xuống.

hiện chưa có vợ. có thể thắng được tiểu nữ một quyền nửa cước thì tại hạ sẽ lập tức

gả tiểu nữ cho y. Hai cha con tại hạ đi từ Nam lên Bắc. trải qua bảy lộ. chỉ vì các

bậc hào kiệt thành danh đều đã có vợ. mà các bậc thiếu niên anh hùng lại không

chịu hạ cố. nên thủy chung vẫn chưa tìm được lương duyên. Nói tới đó dừng lại

một lúc. ôm quyền nói Bắc Kinh là nơi ngọa hổ tàng long. ắt có nhiều cao nhân

hiệp sĩ. tại hạ hành sự hoang đường. xin các vị rộng lòng bỏ qua .

Quách Tĩnh thấy Mục Dịch lưng to vai rộng. thân thể rất cao lớn nhưng vai hơi

gù. tóc mai điểm bạc. mặt đầy nếp nhăn. thần sắc rất sầu khổ. mặc một bộ quần áo

vải thô vá chằng chịt. còn cô gái lại ăn mặc rất đẹp đẽ.

Mục Dịch nói xong. chờ thêm một lúc. chỉ nghe đám người xôn xao bàn tán

cười nói. lại bình phẩm cô gái từ đầu tới chân nhưng không ai dám bước ra động

thủ. ngẩng đầu nhìn trời chỉ thấy mây xám hạ xuống. gió bấc nổi lên. bèn nói một

mình Xem ra chỉ lát nữa là có tuyết lớn. ? , hôm ấy sắc trời cũng thế này.... Rồi

quay người rút ngọn cờ lên. đang định cuốn lá cờ có bốn chữ Tỷ võ chiêu thân lại.

chợt hai phía đông tây trong đám đông đồng thời có tiếng kêu lớn Khoan đã rồi

có hai người nhất tề nhảy ra.

Mọi người đứng xem chung quanh nhìn thấy bất giác cười phá lên. Nguyên

người phía đông là một ông già to béo. râu quai nón đầy mặt. quá nửa đã hoa râm.

tuổi tác ít nhất cũng phải trên năm mươi. Người phía tây thật càng buồn cười chính

là một hòa thượng đầu trọc. Người béo mập nói với mọi người Cười cái gì ? Y tỷ

võ chiêu thân. ta còn chưa có vợ. chẳng lẽ không được tỷ võ à ?. Hòa thượng kia

mặt mày rạng rỡ nói Lão công công. cho dù ngươi thắng thì một khuê nữ dung

mạo như hoa thế kia mà bắt nàng vừa lấy chồng đã phải làm quả phụ sao?. Người

béo mập tức giận nói bậy ngươi tới đây làm gì ?. Hòa thượng nói Được một người

vợ xinh đẹp như thế thì hòa thượng ta sẽ lập tức hoàn tục. Mọi người chung quanh

lại cười ầm.

Cô gái kia trên mặt lộ vẻ tức giận. mày liễu dựng ngược. cởi chiếc áo khoác

vừa khoác vào. định bước lên động thủ. Mục Dịch kéo tay con gái một cái. bảo

nàng tạm ẩn nhẫn đừng nóng nảy. rồi tiện tay lại cắm ngọn cờ xuống đất.

Bên kia hòa thượng và người béo mập tranh nhau muốn tỷ võ trước với cô gái.

mỗi bên một câu. đã cãi ầm lên tới mức không sao can được. bọn vô lại đứng cạnh

cười nói Thì hai ông anh cứ đánh nhau một trận trước xem ai thắng đã nào. Hòa

thượng nói Được lão công công. chúng ta đùa đùa một lúc. Nói xong vù một tiếng

vung quyền đánh ra. Người béo mập nghiêng đầu tránh qua. đánh lại một quyền.

Quách Tĩnh thấy hòa thượng sử dụng là Thiếu Lâm La Hán quyền. người béo

mập sử dụng Ngũ hành quyền. đều là công phu ngoại môn. Hòa thượng nhô lên hụp

xuống. thân thủ mau lẹ. Người béo mập thì quyền cước trầm hùng. đừng khinh y

lớn tuổi. chứ chiêu nào cũng oai mãnh . Đấu tới lúc hăng. hòa thượng nghiêng

người sấn vào. bình bình bình liên tiếp đánh trúng hông người béo mập ba quyền.

người béo mập hự liên tiếp ba tiếng. nhịn đau không tránh. tay phải vung cao như

một quả chùy lớn giáng thẳng xuống. đánh trúng đầu trọc của hòa thượng. Hòa

thượng đỡ không được. ngã ngồi xuống đất. thoáng ngẩn người rồi đột nhiên rút

giới đao trong tăng bào ra. chém vào bắp chân người béo mập.

Mọi người đứng xem chung quanh bật tiếng la lớn. Người béo mập nhảy qua

một bên. vươn tay rút ở lưng ra một ngọn thiết tiên. nguyên cả hai đều đã ngầm giắt

binh khí trong người. Trong chớp mắt đao tới roi qua. roi tới đao qua. đánh nhau

đến lúc hăng máu. Mọi người đứng xem miệng khen hay nhưng chân không ngừng

lùi về phía sau. chỉ sợ binh khí không có mắt. lỡ làm mình bị thương.

Mục Dịch bước tới cạnh hai người. cao giọng nói Xin hai vị dừng tay. Đây là

nơi kinh sư. không thể vung đao động thương Hai người kia đánh tới lúc hăng

máu. đời nào đếm xỉa tới y ? Mục Dịch chợt nghiêng người sấn hào phóng chân đá

ngọn giới đao trên tay hòa thượng tung ra rồi tiện tay chụp luôn đầu ngọn thiết tiện



đẩy một cái kéo một cái. người béo mập giữ không được đành phải buông tay Mục

Dịch ném mạnh ngọn thiết tiên xuống đất Hòa thượng và người béo mập không

dám nói gì nhiều. đều nhặt võ khí của mình rồi lủi vào đám đông bỏ đi.

Mọi người đứng xem chung quanh cười ầm lên. chợt nghe tiếng nhạc ngựa

leng keng. mấy mươi tên đầy tớ khỏe mạnh hộ tống một thiếu niên công tứ phi ngựa

tới. Vị công tử ấy thấy ngọn cờ Tỷ võ chiêu thân. đưa mắt nhìn qua cô gái cười khẽ

một tiếng. xuống ngựa bước vào đám đông. nhìn cô gái nói Tỷ võ chiêu thân có lẽ

là vị cô nương này phải không ?. Cô gái đỏ mặt quay đầu đi không đáp.

Mục Dịch bước lên ôm quyền nói Tại hạ họ Mục. công tử gia có gì dạy bảo

?. Công tử kia nói Quy củ tỷ võ chiêu thân là thế nào ? Mục Dịch nói qua một

lượt. Công tử kia nói Vậy thì ta cũng thử xem. Quách Tĩnh thấy công tử này diện

mạo tuấn tú khoảng mười tám mười chín tuổi. mặc áo cẩm bào. phục sức vô cùng

hoa lệ. nghĩ thầm Vị công tử này với cô nương kia quả thật là một đôi. may mà

mới rồi hòa thượng và lão già béo mập kia võ công kém cỏi. nếu không thì... nếu

không thì....

Mục Dịch ôm quyền cười lấy lòng. nói Công tử gia nói đùa rồi. Công tử kia

nói Sao ngươi biết ?. Mục Dịch nói Cha con tiểu nhân là người giang hồ thảo

mãng. làm sao dám sánh với công tử ? Mà nói lại thì đây không phải là trò đánh

cuộc tầm thường. mà có quan hệ tới việc chung thân đại sự của tiểu nữ. xin công tử

gia tha lỗi cho. Công tử kia nhìn cô gái áo đỏ một cái. nói Các ngươi tỷ võ thiêu

thân đã bao lâu rồi ?. Mục Dịch đáp Trải qua bảy lộ . đã hơn nửa năm rồi. Công

tử kia ngạc nhiên nói Chẳng lẽ vẫn không có ai đánh thắng được cô ta sao ?

Chuyện này thì ta không tin. Mục Dịch cười khẽ một tiếng. nói Nghĩ lại chắc

những người võ nghệ cao cường nếu không phải đã có vợ thì lại không thèm động

thủ với tiểu nữ.

Công tử kia kêu lên Lại đây. lại đây. lại đây ! Ta thử xem sao. rồi từ từ bước

vào bãi đất.

Mục Dịch thấy y nhân phẩm tú nhã. phong thái thanh sảng. nghĩ thầm Nếu

người này là thiếu niên con nhà bình thưởng thì cũng xứng đôi với con gái mình.

Nhưng y là công tử nhà giàu. đây lại là kinh sư Đại Kim. cha anh của y nếu không

phải là quan lớn trong triều thì cũng là kẻ có tiền có thế. Con gái mình nếu thắng y

thì khó tránh được hậu hoạn. còn nếu thua y thì chẳng lẽ mình lại có thể kết thông

gia với hạng người này sao ?. bèn nói Cha con tiểu nhân là kẻ quê mùa nơi sơn

dã. không dám giao đấu với công từ gia. Chúng ta tử biệt ở đây thôi.

Công tử kia cười nói Đây chỉ là trau dồi võ nghệ. điểm tới là dừng. ngươi cứ

yên tâm. ta quyết không làm cô nương của ngươi đau là được rồi. rồi quay nhìn cô

gái cười nói Cô nương. chỉ chạm nhẹ vào ta một quyền cũng kể như ngươi thắng.

có được không ?. Cô gái nói Tỷ võ ra chiêu. thắng bại tự có công bằng. Trong

đám đông lập tức có người kêu lên Động thủ mau đi. Đánh sớm thì kết thân sớm.

có con bế sớm !. mọi người đều cười ầm ĩ. Cô gái cau mày xấu hổ không nói gì.

cởi áo khoác ra. nhìn công tử khẽ chúc một câu vạn phúc. Công tử đáp lễ. cười nói

Cô nương. xin mời. Mục Dịch tự nhủ Vị công tử gia này được nuông chiều quen

thói. chẳng lẽ lại biết võ công thật sao ? Phải đánh đuổi y đi thật mau. rồi chúng ta

sẽ ra thành. khỏi sinh chuyện rắc rối bèn nói Vậy xin công tử cởi bỏ áo dài ra.

Công tứ kia cười khẽ nói Không cần đâu.

Mọi người đứng xem chung quanh đã thấy võ nghệ của cô gái kia. nghĩ thầm

ngươi khoác lác như thế lát nữa sẽ phải nếm mùi đau khổ. cũng có người nói Cha

con họ Mục là người đi lại trên giang hồ. làm sao dám đắc tội với vương tôn công từ

? Nhất định phải nhường nhịn y. không để y mất thể diện. Lại có người thì thào

Ngươi tưởng họ tỷ võ chiêu thân thật à ? Họ là nhờ có con gái xinh đẹp. lại biết võ

nghệ. hai cha con lấy đó để lừa lấy tiền bạc thôi. vị công tử gia này sắp tới nhất định

sẽ tốn tiền rồi.

Cô gái kia nói Công tử. xin mời. Công tử kia phất nhẹ tay áo. thân hình xoay

qua bên trái . ống tay áo bên phải đột nhiên từ phía sau phất vào mặt cô gái. Cô gái

thấy y xuất thủ bất phàm. thoáng hoảng sợ. cúi người luồn lên phía trước. đã lướt

qua dưới tay áo y. Nào ngờ công tứ kia chiêu số rất mau lẹ. nàng vừa tránh thoát

qua dưới tay áo. ống tay áo bên trái y đã phất ra một luồng kình phong đánh vào

giữa mặt. đòn này khiến nàng trước mặt trên đầu đều có tay áo. hai tay áo giáp kích

rất khó tránh khỏi. Cô gái điểm chân phải một cái. thân hình như tên rời cung vọt

lại phía sau biến chiêu cứu nguy. thân thủ rất mau lẹ Công tử kêu lên một tiếng

Giỏi !. bước thẳng vào ra chiêu. không chờ hai chân nàng chạm đất đã tiếp tục

vung tay áo phất tới. Cô gái đang trên không nghiêng người một cái. cước trái

phóng ra đá thẳng vào sống mũi đối phương. đó là lối lấy công làm thủ. công từ kia

chỉ còn các tránh qua bên phải. hai người đồng thời rơi xuống đất. Công tứ kia đánh

ra ba chiêu mau lẹ phi thường. mà cô gái kia ra ba chiêu tránh né cũng mười phần

linh hoạt. người nào cũng ngấm ngầm khâm phục đối phương. đưa mắt nhìn nhau

một cái. Cô gái chợt đỏ mặt. vung tay ra chiêu. Hai người đấu tới lúc mau lẹ. chỉ

thấy công tử đi khắp bãi đất. cẩm bào trên người rực rỡ óng ánh. cô gái tiến lui né

tránh. áo quần màu đỏ phơ phất như một đám mây hồng.

Quách Tĩnh đứng cạnh càng nhìn càng ngạc nhiên. nghĩ thầm hai người này

tuổi tác cũng xấp xỉ như mình mà đều cùng luyện được một thân võ nghệ như thế

quả thật rất khó. lại nghĩ hai người bọn họ tuổi tác tướng mạo đều xứng đôi với

nhau. nếu có thể kết làm vợ chồng thì câu chuyện tỷ võ chiêu thân này sẽ trở nên rất

thú vị.

Y há hốc miệng. đang cao hứng khen ngợi. chợt thấy tay áo dài của công tử bị

cô gái chụp trúng. soạt một tiếng giật đứt một nửa. Cô gái nhảy lui ra một bên. ném

mảnh tay áo lên không.

Mục Dịch kêu lên Công tử gia. chúng tôi đắc tội rồi. rồi quay nhìn cô gái nói

Đi về thôi !.

Công tử kia sa sầm mặt. quát Còn chưa phân thắng bại mà !. Hai tay nắm lấy

vạt áo phanh ra một cái cúc áo bằng ngọc trên áo bắn tung tóe. Một tên đầy tớ bước

vào cởi giúp trường bào cho y. một tên khác bước lên nhặt cúc áo. Chỉ thấy công tử

kia bên trong mặc một tấm áo đoạn màu hồ lục. ngang lưng giắt một chiếc khăn lau



mồ hôi màu thông lục. quả đúng là mặt đẹp như ngọc. môi đỏ như son.

Y chưởng trái vung ra phía trước chém gió một nhát. lần này thì bộc lộ công

phu thật sự. một luồng kình phong mãnh liệt quét tà áo của cô gái bay lên. Lần này

thì Quách Tĩnh. Mục Dịch và cô gái nọ đều hoảng sợ. nghĩ thầm Thật không ngờ

một người tướng mạo tuấn tú thế này mà công phu lại ghê gớm như vậy !.

Lúc ấy công tứ kia đã không nhường nhịn nữa. chưởng phong vù vù. đánh tới

lúc hăng. cô gái không làm sao sấn vào cách y ba thước.

Quách Tĩnh nghĩ thầm Vị công tử này công phu cao cường. cô nương kia

không phải là địch thủ. việc hôn nhân này ắt xong. mừng thầm cho đôi bên. Lại

nghĩ sáu vị sư phụ thường nói cao thủ võ học ở Trung nguyên rất nhiều. quả thật

không sai. Vị công tử gia này chưởng pháp kỳ diệu biến hóa linh xảo. nếu động thủ

với mình thì có quá nửa là mình không chống nổi y.

Mục Dịch cũng đã sớm nhìn ra thế thắng bại của đôi bên. kêu lên Niệm nhi.

không cần tỷ thí nữa. công tử gia hơn con nhiều lắm. Nghĩ thầm Thiếu niên này

võ công cao cường. dường như không chỉ là bọn đệ tử khố gấm chỉ biết cờ bạc trai

gái. để hỏi rõ gia thế của y xem. chỉ cần không phải là con quan lại nước Kim thì

con gái mình cũng có chỗ nương nhờ suốt đời. bèn luôn miệng kêu lớn. bảo hai

người dừng tay.

Hai người đang đấu tới lúc quyết liệt. nhất thời làm sao dừng tay được ? Công

tử kia nghĩ thầm Bây giờ mà ta muốn đả thương ngươi thì dễ như trở bàn tay. chỉ là

có chỗ không nên. Đột nhiên chưởng biến thành trào móc lên đã nắm được cổ tay

trái cô gái. cô gái sau cơn hoảng sợ lập tức giật mạnh ra. Công tử kia thuận thế đẩy

nhẹ một cái. cô gái chân đứng không vững. đã sắp ngã lăn ra đất. công tử kia tay

trái choàng qua đã ôm nàng vào lòng. Mọi người đứng xem chung quanh lại hò reo

khen ngợi. chỉ nghe tiếng ầm ầm vang thành một tràng.

Cô gái xấu hổ mặt mũi đỏ bừng. hạ giọng năn nỉ Buông ta ra mau đi ! Công

tử kia cười nói Ngươi gọi ta một tiếng thân ca ca. ta sẽ buông ngươi ra. Cô gái

giận y khinh bạc. dùng sức giẫy một cái. nhưng bị y ôm chặt. làm sao giẫy ra được?

Mục Dịch bước lên nói Công tử thắng rồi. xin buông tiểu nữ ra đi !. Công tử

kia hô hô cười lớn. vẫn không chịu buông.

Cô gái nóng ruột. phi chân đá vào huyệt Thái dương của y. buộc y không thể

không buông tay ra. Công tử kia buông tay phải ra. giơ tay gạt một cái. cổ tay móc

lại đã nắm được chân phải của nàng. công phu cầm nã của y quả thật đã sử dụng

như ý. bắt tay là nắm được tay. bắt chân là nắm được chân. Cô gái càng nóng ruột.

cố sức giật chân lại. chiếc hài thêu hoa hồng trên bàn chân tuột ra. nhưng rốt lại

cũng đã giằng ra được khỏi vòng tay của y. ngồi phếch dưới đất. xấu hổ cúi đầu sờ

sờ chiếc tất trắng. Công tử kia cười hì hì. đưa chiếc hài lên mũi làm ra vẻ ngửi ngửi.

Bọn vô lại bên ngoài lẽ nào lại không thừa cơ pha trò. đồng thanh kêu lên Thơm

quá !.

Mục Dịch cười nói Tôn tính đại danh của ngươi là gì ? Công từ cười nói

Không cần nói đâu !. rồi quay lại khoác cẩm bào lên. nhìn cô gái áo đỏ một cái

nhét chiếc hài thêu vào bọc. Đúng lúc ấy một trận gió mạnh thổi lên. trên không lác

đác có mấy bông tuyết rơi xuống. đám người nhàn rỗi chung quanh có nhiều kẻ kêu

lên Tuyết rơi rồi. tuyết rơi rồi ! .

Mục Dịch nói Chúng tôi ngụ ở khách sạn Cao Thăng. trên phố lớn phía tây

thành. mời về đó nói chuyện. Công tử kia nói Nói chuyện gì ? Tuyết rơi rồi. Ta

phải về nhà đây. Mục Dịch ngạc nhiên biến sắc nói Ngươi đã thắng được tiểu nữ.

ta đã nói trước. tự nhiên sẽ gả con gái cho ngươi. Đây là việc chung thân đại sự. há

lại có thể qua loa cho xong ?. Công tử kia hô hô cười rộ. nói Bọn ta chỉ là đùa

chơi bằng quyền cước. kể ra cũng hay. Còn chiêu thân à. ha ha. xin cám ơn!.

Mục Dịch tức xanh mặt. nhất thời không nói nên lời. chỉ vào y nói Ngươi...

ngươi....

Một tên tùy tùng của công tử cười nhạt nói Công tử gia của bọn ta là hạng

người nào. lại đi thông gia với hạng người giang hồ hèn hạ các ngươi à ? Ngươi nằm

mơ giữa ban ngày rồi đấy !. Mục Dịch giận quá vung tay tát một cái. lực đạo rất

mạnh. tên tùy tùng ấy lập tức ngất đi luôn. Công tứ kia cũng không cãi cọ với y sai

người đỡ tên tùy tùng ấy rồi lên ngựa. Mục Dịch tức giận nói Ngươi định đùa giỡn

với bọn ta một chút phải không ?. Công tử kia cũng không đáp chân trái đã đạp lên

bàn đạp.

Mục Dịch tay trái lật một cái. nắm cánh tay trái của y quát Được. con gái ta

cũng không thể gả cho kẻ tiểu nhân khinh bạc như ngươi. trả chiếc hài đây !. Công

tử kia cười nói Đó là cô ta tình nguyện tặng ta. có liên can gì tới ngươi ? Chiêu

thân thì không cần. nhưng chiếc hài này thì không thể không cần. Tay trái vung

một vòng tròn nhỏ. vừa hơi vận kình đã hất tay Mục Dịch ra. Mục Dịch tức giận

toàn thân phát run. quát Ta liều mạng với ngươi !. rồi nhảy vọt lên tung người về

phía trước. hai tay ra chiêu Chung cổ tề minh đánh vào huyệt Thái dương hai bên

trán địch nhân. Công tứ kia ngửa người tránh khỏi. chân trái đặt trên bàn đạp ngựa

nhấc lên. phi thân vọt vào bãi đất trống cười nói Nếu ta đánh bại lão già nhà ngươi.

thì ngươi không được ép ta làm con rể nữa nhé !.

Người xem chung quanh phần đông đều tức giận gã công tử này khinh bạc vô


hạnh. cậy thế khinh người. ngoài vài tên vô lại hô hô cười lớn. số còn lại đều nén

giận không nói gì.

Mục Dịch không nói. vặn lưng một cái ra chiêu Hải yến lược ba. thân hình vọt

lên lao nhanh về phía công tử. Công tứ kia biết y giận lắm. lúc ấy không dám coi

thường. nép người qua một bên. chưởng trái ra chiêu Độc xà tầm huyệt thủ đâm vào

bụng dưới y. Mục Dịch né qua bên phải. chưởng phải mau lẹ đánh vào huyệt Kiên

tĩnh của đối phương. Công tử kia vai trái hơi trầm xuống tránh qua phát chỉ. không

chờ chưởng trái rút về. chưởng phải đã từ dưới chưởng trái đánh mau ra một chiêu

Thâu vân hoán nhật. cánh tay trái bên trên che mất tầm nhìn của đối phương.

chưởng này xuất kỳ bất ý. vô cùng hiểm độc. Mục Dịch tay trái trầm xuống một cái.

khuỷu tay đã đánh xuống chưởng của y. tay phải quét ngang ra một quyền. đợi y cúi

đầu tránh. đột nhiên hai tay chắp lại một chiêu Vi Đà hiến chữ đánh vào cằm y.

Công tử kia lúc ấy bất kể biến chiêu thế nào đều không khỏi bị trúng của y

một chưởng. chợt nảy ý độc ác hai tay đưa mau lên nhanh như chớp. mười ngón tay

chia ra chụp lên hai mu bàn tay của Mục Dịch. kế nhảy ra phía sau. đầu mười ngón

tay đã nhuộm màu đỏ.

Những người đứng xem chung quanh đều bật tiếng la hoảng. chỉ thấy Mục

Dịch mu bàn tay máu chảy ròng ròng. Cô gái vừa giận vừa sợ. vội bước lên đỡ cha.

xé vạt áo cha băng bó cho y. Mục Dịch đẩy con gái một cái. nói Tránh ra. hôm nay

không liều mạng với y không xong.

Cô gái kia mặt hoa ảm đạm. nhìn chằm chằm vào công tử kia. đột nhiên rút

trong bọc ra một ngọn chuỳ thủ đâm vào ngực mình. Mục Dịch cả kinh. bất kể

mình sẽ bị thương. đưa tay chặn lại. cô gái thu thế không kịp. nhát kiếm ấy đâm

trúng bàn tay của cha.

Quách Tĩnh đứng xem nhìn thấy chuyện bất bình như thế đời nào nhịn được

nữa ? Thấy công tử kia chùi máu trên mười ngón tay vào áo. lại định lên ngựa. lúc

ấy hai tay rung lên. nhè nhẹ đẩy những người phía trước ra bước vào bãi đất. kêu lên

Này. ngươi làm thế là không đúng rồi! .

Công tử kia thoáng ngẩn người rồi cười nói Vậy làm sao mới đúng ?. Đám

thủ hạ tùy tùng thấy Quách Tĩnh ăn mặc quê mùa. nói giọng phương Nam. lại nghe

công tử nhại giọng y để pha trò. đều buông tiếng cười rộ .

Quách Tĩnh ngơ ngác. cũng không biết họ cười gì nghiêm mặt nói Ngươi phải

cưới vị cô nương này mới đúng .

Công tử kia nghiêng nghiêng đầu. cười sằng sặc nói Tại sao ta phải cưới chứ

? Quách Tĩnh nói Nếu ngươi không muốn cưới nàng sao lại bước vào tỷ võ ? Trên

lá cờ của nàng ghi rất rõ bốn chữ Tỷ võ chiêu thân mà. Công tử kia sa sầm mặt. nói

Thằng tiểu tử nhà ngươi dây vào chuyện không phải của mình. là muốn gì ?.

Quách Tĩnh nói Vị cô nương này dung mạo đã xinh đẹp. võ nghệ lại cao cường.

sao ngươi không muốn? Ngươi không thấy nàng tức giận tới mức vung đao muốn tự

tử sao ?. Công tử kia nói Nói chuyện với thằng tiểu tử ngốc nhà ngươi chỉ phí lời.

rồi quay người định bỏ đi. Quách Tĩnh vươn tay cản. nói ồ. sao lại muốn bỏ đi ?.

Công tử kia nói Cái gì ?. Quách Tĩnh nói Ta đã chẳng khuyên ngươi cưới vị cô

nương này rồi sao ?. Công tử kia cười gằn một tiếng. rảo chân bước đi.

Mục Dịch thấy Quách Tĩnh khảng khái trượng nghĩa. biết y là một thiếu niên

nóng nảy thẳng thắn. nhưng nghe y trò chuyện với công tử thì rõ ràng tâm địa thuần

phác. hoàn toàn không hiểu việc đời. lúc ấy bèn bước tới bên cạnh nói với y Tiểu

huynh đệ. đừng đếm xỉa gì tới y. chỉ cần ta còn một hơi thở thì mối thù này không

thể không trả. rồi cao giọng quát Này. người để lại tên họ xem sao !.

Công tử kia cười nói Ta đã nói không thể gọi ngươi là cha vợ. ngươi còn hỏi

tên ta làm gì ? Quách Tĩnh cả giận vọt người nhảy qua quát Vậy thì ngươi trả lại

hài cho vị cô nương kia. Công tử nổi giận nói Có liên can gì tới ngươi ? Ngươi

ưng ý vị cô nương này rồi phải không ?. Quách Tĩnh lắc đầu nói Không phải ! Rốt

lại ngươi có chịu trả không? Công tử đột nhiên vung tay trái ra tát mạnh vào mặt

Quách Tĩnh một cái. Quách Tĩnh cả giận. thi triển phép Giảo nã trong Cầm nã thủ.

tay trái ngửa lên trên xoay ra bên phải. tay phải úp xuống dưới xoay ra bên trái. hai

tay giao nhau chụp xuống. Vừa chụp được một cái cũng đồng thời giữ cứng huyệt

Mạch môn trên hai cổ tay công tử.

Công tử kia vừa sợ vừa giận. giật một cái không giằng ra được. quát lên

Ngươi muốn chết à ? phi chân phải đá thẳng vào âm nang Quách Tĩnh. Quách

Tĩnh hai tay gạt mạnh. ném y trở vào bãi đất.

Công tứ kia công phu khinh công rất cao cường. đã thấy y bị ném đầu vai chúc

xuống đất. nào ngờ sắp chạm đất thì chân phải đạp mạnh xuống đất một cái đã đứng

bật dậy. Y vội cởi chiếc cẩm bào ra quát Thằng tiểu tử thối tha nhà ngươi chán

sống rồi phải không ? Có giỏi thì lại đây so tài với công tử gia.

Quách Tĩnh lắc đầu nói Tại sao ta phải đánh nhau với ngươi ? Ngươi đã

không chịu cưới cô ta thì cứ trả lại chiếc hài thôi.

Mọi người đứng xem chung quanh nghĩ rằng Quách Tĩnh bước ra can thiệp

chuyện bất bình. đều muốn nhìn thấy công phu của y. không ngờ y chợt lâm trận rút

lui. mấy tên vô lại nhao nhao kêu lên Chỉ nói mà không đánh thì đâu phải là hảo

hán ?.

Công tử kia mới rồi bị Quách Tĩnh nắm cứng hai tay ném ra một cái. biết y võ

công không kém. nội lực thâm hậu. trong lòng cũng có ba phần úy kỵ. thấy y không

muốn động thủ rất hợp ý mình. nhưng bị y đòi trả lại chiếc hài thêu. trước chỗ hàng

bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm như thế này thì làm sao chịu được ? Lúc ấy liền

vắt chiếc áo cẩm bào lên vai. cười gằn quay đi. Quách Tĩnh đưa tay trái ra nắm

chiếc cẩm bào của y kêu lên Tại sao lại bỏ đi?.

Công tử kia chợt thi triển mưu kế. cánh tay đẩy ra một cái. chiếc cẩm bào bay

lên chụp vào đầu Quách Tĩnh. kế đó song chưởng cùng vung ra đánh mạnh vào

sườn y.

Quách Tĩnh đột nhiên thấy trước mặt tối đen. đồng thời ngực bị một luồng

kình phong đánh tới. vội hóp bụng lại nhưng đã không kịp. chát chát hai tiếng. ngực

đã bị trúng hai chưởng. Máy là y từng theo Đan Dương tử Mã Ngọc tu tập nội công

chính tông của huyền môn hai năm. hai chưởng ấy tuy đánh vào ngực y đau thấu

xương nhưng cũng không làm y bị thương được đang lúc nguy cấp ấy hai chân vung

lên theo Uyên ương liên hoàn cước liên tiếp đá ra. trong chớp mắt đá ra chín cước.

Đó là tuyệt học bình sinh của Mã vương thần Hàn Bảo Câu. dưới chân từng đá ngã

vô số hảo hán Nam Bắc. Quách Tĩnh tuy chưa học được tới chỗ tinh túy trong cước

pháp của Tam sư phụ. trên đầu lại bị chiếc áo cẩm bào chụp xuống không nhìn thấy

gì. chỉ là phi cước đá bừa ra. nhưng công tử kia cũng bị y đá tới mức tay chân luống

cuống. liên tiếp tránh được bảy cước đầu nhưng hai cước cuối cùng lại không thể

tránh được. huỵch huỵch hai tiếng. đùi phải đùi trái đều bị đá trúng.

Hai người đồng thời nhảy vế phía sau. Qụách Tĩnh vội giật tấm áo cẩm bào

chụp trên đầu xuống. bất giác vừa sợ vừa giận. nghĩ thầm đầu tiên đã nói rõ là tỷ võ

chiêu thân. công tử này tỷ võ đã thắng lại không kể gì tín nghĩa. không muốn lấy cô

nương kia mà mình nói đạo lý với y. y lại đánh mình trước. mà còn hạ độc thủ. nếu

mình không luyện qua nội công. bị trúng hai chường này há chẳng phải là gãy



xương nát gân. nội tạng bị thương sao ? Y tính tình chất phác. từ nhỏ ăn ở với

những người thô mãng thành thật nên hoàn toàn không biết gì về lòng người gian ác

Tuy mấy năm nay bọn Chu Thông. Toàn Kim Phát đã nói cho y nghe không ít về

những chuyện tàn ác gian trá trên giang hồ nhưng y chỉ coi như chuyện cổ tích.

nghe qua là xong. đã không phải là kinh nghiệm của bản thân thì khó mà in sâu vào

óc. Lúc ấy sau lúc căm giận. lại hoang mang không hiểu. đúng là không tin trên thế

gian lại có những chuyện như vậy.

Công tử kia bị trúng hai cước chợt đùng đùng nổi giận. thân hình chớp lên. đột

nhiên đã sấn vào cạnh Quách Tĩnh. chưởng trái ra chiêu Tà quải đơn tiên. vù một

tiếng đập xuống đỉnh đầu y. Quách Tĩnh giơ tay gạt. hai tay chạm nhau. chỉ thấy

trước ngực đau buốt. trong lòng cả kinh. bị công tử kia liên tiếp tấn công mấy chiêu.

móc chân một cái. ngã ngửa ra đất Đám tùy tùng của công tử đều cười rộ lên. Công

tử kia phủi phủi bụi đất trên đùi. cười nhạt nói Bằng vào công phu mèo què ấy mà

muốn can thiệp chuyện bất bình à ? Về nhà bảo sư nương của ngươi dạy thêm hai

mươi năm nữa đi !.

Quách Tĩnh không nói tiếng nào. hít sâu một hơi. vận khí mấy vòng trong

ngực. lập tức thấy bớt đau. nói Ta không có sư nương ?. Công tử kia hô hô cười

lớn. nói Vậy thì bảo sư phụ ngươi mau cưới một người đi ?. Quách Tĩnh đang

định nói Ta có sáu vị sư phụ. trong đó một người là phụ nữ nhưng thấy công tử

kia đang định đi ra khỏi bãi đất. không kịp nói câu ấy vội sấn lên gọi Xem quyền

đây !. tay quyền từ hông đánh lên nhắm vào gáy y. Công tử kia cúi đầu tránh qua.

Quách Tĩnh quyền tay trái móc lại đánh vào mặt y. Công tử kia đưa tay gạt ra. hai

người hai tay chạm nhau. ai cũng vận nội kình hất ra ngoài. Quách Tĩnh công lực

mạnh hơn. công tử kia võ công cao hơn. nhất thời giằng co bất phân thắng bại.

Quách Tĩnh hít mạnh một hơi. đang định tăng thêm kình lực lên cánh tay. chợt

thấy cánh tay đối phương đột nhiên rút lại. kình lực trên tay đè vào khoảng không.

thân hình không tự chủ được nhào lên phía trước. vội lấy thế đứng vững lại thì

chưởng của địch nhân đã đánh tới hậu tâm. Quách Tĩnh vội vung chưởng lại đón đỡ.

nhưng y đang bị động. đối phương lại chủ động. công tử kia quát Cút đi ?. chưởng

lực xô ra. Quách Tĩnh vừa giao quyền lại ngã xuống. lần này là ngã sấp. Y khuỷu

tay trái vừa chạm đất. thân hình đã bật lên. xoay nửa vòng trên không. chân trái

quét ngang ra đá vào giữa ngực công tử kia.

Những người đứng xem chung quanh thấy y biến chiêu mau lẹ như thế. gần

như chuyển bại thành thắng. những người hơi biết võ nghệ đều cất tiếng khen ngợi.

Công tử kia nép người qua bên trái. song chưởng hư hư thực thực. một chưởng

để quấy rối. một chưởng để tấn công. Lúc ấy Quách Tĩnh bèn thi triển Phân cân

thác cốt thủ. hai tay bay múa. chụp gân bẻ khớp. chiêu nào cũng không rời các

huyệt đạo khớp xương của đối phương. Công tử kia thấy đòn tới của y lợi hại.

chưởng pháp đột nhiên biến hóa. cũng thi triển Phân cân thác cốt thủ. Nhưng công

phu này của Quách Tĩnh là do Diệu thủ thư sinh Chu Thông tự sáng tạo. khác hẳn

với của các danh sư ở Trung nguyên. Hai người quyền lộ rất giống nhau nhưng thủ


pháp chiêu thức thì khác hẳn. đánh được vài chiêu. một người chĩa hai ngón tay

phóng vào huyệt Dưỡng lão sau cổ tay đối phương. người kia lật tay móc lại kéo ra.

chụp vào khớp ngón tay địch nhân. Đôi bên đều úy kỵ nhau. đều không dám ra đòn

thật sự. vừa phát đã thu. cứ thế qua ba bốn mươi chiêu lại càng bất phân thắng bại.

Tuyết bay lả tả. trên đầu trên vai mọi người đều đã phủ một lớp tuyết mỏng.

Công tử kia đánh lâu không thắng. chợt để lộ một chỗ sơ hở. để trống trước

ngực. Quách Tĩnh thừa cơ sấn vào ngón tay điểm mau tới huyệt Cưu vĩ trên ngực

đối phương. chợt động tâm niệm Mình và y không hề có oán thù. không thể ra tay

quá nặng ?. ngón tay hơi nghiêng đi. phóng chệch qua bên cạnh. Nào ngờ tay phải

của công tử kia đột nhiên xuyên ra. đấy hai tay của Quách Tĩnh ra ngoài. quyền trái

bùng bùng hai phát đập vào giữa lưng y. Quách Tĩnh vội co người lùi lại phía sau.

phát chưởng cũng đánh tới lưng công tử kia. Công tử kia đã sớm nghĩ tới chiêu ấy.

tay phải móc lại xoay vòng giữ cứng cồ tay y. dùng chiêu Thuận thủ khiên dương

kéo mạnh ra ngoài. chân phải đạp vào ống chân phải Quách Tĩnh. mượn lực đẩy

lực. Quách Tĩnh lập tức không đứng vững. huỵch một tràng ngã vật xuống đất.

Mục Dịch hai tay nhờ con gái băng bó vết thương. đứng dưới ngọn cờ xem hai

người giao đấu. thất Quách Tĩnh ngã liên tiếp ba lần. rõ ràng không phải là đối thủ

của công tử kia. vội bước tới đỡ y lén. nói Lão đệ chúng ta đi thôi. không cần phải

đôi co với bọn khốn này.

Quách Tĩnh ngã một cái vừa rồi đầu váng mắt hoa. trán đập xuống đất đau

quá. lửa giận bùng lên. giằng ra khỏi tay Mục Dịch. sấn tới liên tiếp vung quyền

phát chưởng. hung dữ sấn vào đánh công tử kia.

Công tử kia quả thật không ngờ y thua không chịu bỏ chạy mà lại càng đấu

càng dũng mãnh. nhảy ra ba bước kêu lên Ngươi còn chưa chịu thua à ?. Quách

Tĩnh không đáp. cứ sấn vào đánh đá. công tử kia nói Ngươi mà còn lằng nhằng thì

đừng trách ta ra sát thủ !. Quách Tĩnh nói Được ? Ngươi không trả chiếc hài lại

thì chuyện giữa chúng ta vĩnh viễn không xong đâu. Công tử kia cười nói Cô

nương kia không phải là em gái ngươi. sao ngươi cứ liều chết bắt ta phải làm em rể

?. Câu ấy là lời mắng người ở vùng Bắc Kinh. bọn vô lại đứng ngoài nghe thế đều

cười ầm lên. Quách Tĩnh thì không hiểu gì cả. nói Ta không quen cô ta. cô ta vốn

không phải là em gái ta. Công tử kia vừa tức giận vừa buồn cười. mắng Thằng tiểu

tử ngu ngốc. xem quyền đây ?. hai người lại giao quyền. lui tới qua lại tiếp tục

đánh nhau.

Lần này Quách Tĩnh đã đề phòng. công tử kia liên tiếp bày quỷ kế. nhưng

Quách Tĩnh hoàn toàn không mắc lừa. Nói tới võ công thì công tử kia quả thật hơn

y một bậc. nhưng Quách Tĩnh liều mạng dùng toàn lực. ra sức đánh nhau. bất kể bị

trúng thêm quyền chưởng vẫn sấn vào không chịu lui. Y lúc nhỏ chưa học võ công

đánh nhau với đám trẻ con bọn Đô Sử cũng đã như thế. Lúc ấy võ nghệ tuy đã cao.

nhưng lối đánh nhau vẫn theo tính nết trời cho. không khác gì lúc nhỏ. lăn xả vào

đánh. vứt bốn chữ Đánh thua thì chạy mà Tứ sư phụ dạy lên tận mây xanh. Trong

lòng y nãy giờ chỉ còn sáu chừ Đánh không lại thì đánh nữa. chỉ là không tự biết

mà thôi.

Lúc ấy những người nhàn rỗi nghe la thét kéo tới đứng xem chung quanh càng

lúc càng đông. quảng trường đã đông nghịt chật cứng. Gió tuyết càng lớn. nhưng

mọi người thích xem nhiệt náo. không ai bỏ về.

Mục Dịch nhiều năm qua lại giang hồ. biết việc này nhất định sẽ làm kinh

động quan phủ. gây ra chuyện lớn. nhưng người ta trượng nghĩa ra tay can thiệp

chuyện bất bình. mình há lại có thể bỏ đi cho xong chuyện. đứng bên cạnh nhìn

trong lòng mười phần lo lắng. vô ý đưa mắt nhìn vào đám đông một cái chợt thấy

rất nhiều trong những người đứng xem là nhân vật võ lâm. hào khách giang hồ.

người ngưng thần quan sát. kẻ hạ giọng bàn bạc. Mới rồi vì y tập trung tinh thần

nhìn hai người trẻ tuổi đánh nhau nên cũng không biết họ tới lúc nào.

Mục Dịch từ từ di động bước chân. mon men tới gần chỗ đám tùy tùng của

công tứ kia tụ tập. nghiêng tai liếc mắt. chỉ thấy trong đó có ba người tướng mạo kỳ

lạ. Một người thân khoác cà sa màu đỏ. đầu đội tăng quan sáng ngời. là một nhà sư

Tây Tạng. y rất to lớn. cao hơn hẳn mọi người nửa cái đầu. Một người vóc dáng

trung bình. đầu đầy tóc bạc nhưng sắc mặt hồng hào không hề có một vết nhăn như

trẻ con. đúng là đồng nhan bạch phát. thần thái tươi tắn. mặc một chiếc trường bào

vải thô. ăn mặc không ra người xuất gia. không ra người tục gia. Người thứ ba thân

hình ngũ đoản. mắt đầy tia máu đỏ. nhưng ánh mắt sáng quắc như điện. ria mép

lởm chởm.

Mục Dịch nhìn thấy thầm kinh ngạc. chỉ nghe một tên tùy tùng nói Thượng

nhân. lão nhân gia người ra tay đánh đuổi gã tiểu tử kia cho rồi. chứ nhùng nhằng

thêm lúc nữa. nếu tiểu vương gia lỡ tay bị thương thì bọn tùy tùng người dưới chúng

tôi không sống được đâu. Mục Dịch cả sợ. nghĩ thầm Té ra gã thiếu niên vô lại

này là tiểu vương gia. đánh nhau thêm lúc nữa. có thể gây ra đại họa. Xem ra những

người này đều là hảo thủ trong vương phủ. chắc bọn tùy tùng sợ gây ra chuyện nên

về mời tới giúp đỡ. Chỉ thấy nhà sư Tây Tạng kia mỉm cười. cũng không trả lời.

ông già tóc bạc cười nói Linh Trí thượng nhân là đại cao thủ trong Mật tông ở Tây

Tạng. nếu động thủ với loại tiểu từ này thì còn gì là thân phận. Rồi quay đầu cười

nói với tên tùy tùng kia Nhiều lắm là ngươi bị vương gia đánh gãy chân chứ làm

sao mất mạng được ?. Hán từ thấp nhỏ nói Tiểu vương gia công phu cao hơn

thằng tiểu tử kia. sợ cái gì ?. Y thân thể thấp nhỏ nhưng tiếng nói vang rền như

chuông. Mọi người bên cạnh giật nảy mình. ai cũng quay lại nhìn y. bị y đưa ánh

mắt sáng quắc trừng mắt một cái lại đều vội vàng quay đấu đi. không dám nhìn nữa.

Ông già tóc bạc cười nói Tiểu vương gia học được một thân công phu như thế

mà không bộc lộ trước mặt mọi người há lại không uổng phí bấy nhiêu năm rèn

luyện sao ? Mà nếu có ai xông vào giúp đỡ. y nhất định cũng sẽ không thích. Hán

tử thấp nhỏ nói Lương công. ngươi nói chưởng pháp của tiểu vương gia là công

phu của môn phái nào?. lần này thì y hạ giọng thì thào. Ông già tóc bạc cười khà

khà nói Bành lão đệ. ngươi muốn khảo xét lão ca ngươi chứ gì ? Chưởng pháp của

tiểu vương gia bay lượn linh động. hư thực biến hóa. quả thật rất không dễ. Nếu lão

ca của ngươi không nhìn lầm thì ắt y đã học công phu với đạo sĩ phái Toàn Chân.

Mục Dịch trong lòng hoảng sợ Gã thiếu niên hạ lưu này là người phái Toàn Chân à

?.

Hán tử thấp nhỏ nói Nhãn lực của Lương công hay lắm. Trước nay ngươi ở

núi Trường Bạch tu tiên luyện thuốc. nghe nói rất ít khi tới Trung nguyên. mà với

gia số võ học của các môn phái ở Trung nguyên lại có thể vừa nhìn là biết ngay.

huynh đệ vô cùng khâm phục. Ông già tóc bạc mỉm cười nói Bành lão đệ nói đùa

rồi. Hán tử thấp nhỏ kia lại nói Có điều đạo sĩ phái Toàn Chân người nào cũng cổ

quái mà lại chịu tới dạy võ nghệ cho tiểu vương gia mới là chuyện lạ. ông già tóc

bạc cười nói Lục vương gia nhún mình với người dưới. mời ai mà không được ?

Như Bành lão đệ ngươi là hào kiệt tung hoành ở Sơn Đông Sơn Tây như thế này mà

không phải cũng tới vương phủ sao ?. Hán tứ thấp nhỏ kia gật gật đầu.

Ông già tóc bạc nhìn hai người đánh nhau. thấy Quách Tĩnh chưởng pháp lại

thay đổi. ra tay thong thả nhưng môn hộ lại giữ gìn nghiêm cẩn dị thường. tiểu

vương gia mấy lần đánh vào đều bị chưởng pháp trầm mãnh chắc chắn của y hất ra.

bèn hỏi hán tử thấp nhỏ Ngươi thấy gia số võ công của gã tiểu tử kia là môn phái

nào ?. Người kia ngần ngừ một lúc rồi nói Gã tiểu tử này võ công rất phức tạp.

đường như không phải là do một sư phụ truyền cho. Một người bên cạnh nói ngay

Bành trại chủ nói rất đúng. gã tiểu tử này là đồ đệ của Giang Nam thất quái.

Mục Dịch nhìn qua y. chỉ thấy người này khuôn mặt xanh gầy. trán có ba cái

bướu thịt nhô lên. nghĩ thầm Người này gọi y là Bành trại chủ. chẳng lẽ hán tử thấp

nhỏ này chính là gã đại đạo Thiên thủ nhân đồ Bành Liên Hổ giết người không chớp

mắt sao? Tên họ Giang Nam thất quái đã rất lâu không nghe nói tới. chẳng lẽ họ

còn sống à ?. Đang ngờ vực. chợt người mặt xanh kia tức giận gầm lên Thằng tiểu

tử thối tha. ngươi cũng ở đây à ?. rồi xoảng một tiếng. rút sau lưng ra một ngọn

Tam cổ cương xoa tung người lên nhảy vào bãi đất.

Quách Tĩnh nghe sau lưng có tiếng động. quay đầu thấy trước mắt có ba cái

bướu thịt không ngừng rung rung. chính là Tam đầu giao Hầu Thông Hải sư thúc

của Hoàng Hà tứ quỷ đang tiến tới. giật nảy mình. y đầu óc không được mau lẹ.

nhất thời không biết nên làm sao là tốt. trong lúc phân tâm ấy đầu vai đã bị trúng

một quyền. vội vàng trả đòn. lại đánh nhau với công tử kia.

Mọi người đứng xem chung quanh thấy Hầu Thông Hải cầm binh khí nhảy vào

bãi đất. cho rằng y muốn tới giúp một bên. cảm thấy không công bằng. nhao nhao

hò hét ầm ĩ. Mục Dịch thấy y vừa nói chuyện với bọn Bành trại chủ. biết y là nhân

vật trong Triệu vương phủ. hai tay đưa ra sấn lên mấy bước. chỉ cần y động thủ với

Quách Tĩnh thì sẽ lập tức xông vào. tuy đối phương người đông thế mạnh nhưng

tình thế đã tới như thế cũng chỉ còn cách liều mạng. Nào ngờ Hầu Thông Hải hoàn

toàn không xông vào Quách Tĩnh mà lại xông qua đám người đối diện. Một thiếu

niên gầy gò mặt đầy nhọ đen. quần áo rách rưới thấy y xông tới. kêu lên ? i chà

!. rồi quay đầu bỏ chạy. Hầu Thông Hải sãi chân đuổi mau theo. sau lưng còn có

bốn hán tử đuổi tới.

Quách Tĩnh thoáng thấy Hầu Thông Hải đang đuổi người bạn mới quen của

mình là Hoàng Dung. phía sau còn có Hoàng Hà tứ quỷ tay cầm binh khí đằng đằng

sát khí đuổi theo. trong lòng lo lắng. trên đùi lập tức bị tiểu vương gia đá trúng một

cước. Y nhảy ra khỏi vòng chiến. kêu lên Khoan đã ! Ta ra ngoài một lúc sẽ quay

lại đánh tiếp. Tiểu vương gia bị y lằng nhằng đánh nhau nãy giờ. đã không còn

muốn đánh nứa. chỉ mong dừng tay cho sớm. nghe y nói thế quả là mong mà không

được. lập tức cười nhạt nói Ngươi nhận thua là được rồi.

Quách Tĩnh lo lắng cho sự an nguy của Hoàng Dung. đang muốn đuổi theo

giúp đỡ. chợt nghe tiếng huỵch huỵch vang lên. Hoàng Dung tay cầm roi da cười hì

hì ha ha chạy trở lại. sau lưng là Hầu Thông Hải tức giận chửi mắng luôn mồm.

vung vung ngọn cương xoa đâm túi bụi vào hậu tâm y. Nhưng Hoàng Dung thân

pháp vô cùng mau lẹ . mũi cương xoa rốt lại vẫn còn cách một khoảng nhỏ. không

sao đâm trúng. Mũi cương xoa chớp chớp dưới ánh nắng. trên xoa còn có ba cái

vòng gang. múa lên đập vào nhau kêu leng keng. Hoàng Dung giữa đám đông chui

đông lủi tây chớp mắt đã ra đầu bên kia.

Hầu Thông Hải đuổi gần tới nơi. mọi người ai cũng cười ầm lên. té ra hai bên

má y đều có năm vết ngón tay đen nhẻm. rõ ràng đã bị gã tiểu tử gầy ốm kia đánh.


Hầu Thông Hải xô đẩy chen lấn trong đám đông. ra tới nơi thì Hoàng Dung đã chạy

xa. Nào ngờ y mười phần ương bướng. đứng lại xa xa để chờ. vẫy tay lia lịa. Hầu

Thông Hải giận quá gầm lên be be Không bắt được thằng tiểu tứ thối tha nhà ngươi

lột xương róc da ra thì Tam đầu giao ta thề không làm người. rồi cầm cương xoa

đuổi mau theo.

Hoàng Dung chờ y tới gần còn cách mấy bước mới nhấc chân bỏ chạy. Mọi

người đang buồn cười. chợt thấy bên kia có ba người thở hồng hộc đuổi tới. chính là

Hoàng Hà tứ quỷ nhưng thiếu mất Táng môn phủ Tiền Thanh Kiện.

Quách Tĩnh thấy thân pháp của Hoàng Dung. vừa mừng vừa sợ nghĩ thầm Té

ra y thân mang tuyệt kỹ. hôm trước dẫn dụ Hầu Thông Hải. treo Hoàng Hà tứ quỷ

lên cây trong rừng Hắc Tùng ở Trương Gia Khẩu tự nhiên đều là do y ra tay.

Bên này cả bọn nhà sư Tây Tạng đều thầm ngạc nhiên. Linh Trí thượng nhân

nghĩ thầm Sâm tiên lão quái nhà ngươi mới rồi mở miệng khoe khoang nào là ở

dưới núi Trường Bạch đã lâu năm nhưng đối với gia số của các môn phái võ học ở

Trung nguyên thì nhìn là biết ngay. bèn nói Sâm tiên. thân pháp của thằng tiểu

khiếu hóa này rất khinh linh. là thuộc môn phái nào vậy ? Hầu lão đệ dường như đã

bị lép vế rồi !.

Lão già đồng nhan bạch phát kia tên Lương Tử Ông. là tôn sư một phái võ học

ở núi Trường Bạch. từ nhỏ đã uống nhân sâm và các loại dược vật quý báu trong núi

hoang nên vẻ mặt trẻ mãi không già. võ công kỳ lạ. người ta gọi là Sâm tiên lão

quái. Bốn chữ Sâm tiên lão quái này trước nay được chia đôi để gọi. trước mặt thì

người ta gọi y là Sâm tiên. còn không phải đệ tử của y thì sau lưng đều gọi y là lão

quái.Y nhìn không ra lai lịch của gã tiểu khiếu hóa. chỉ khẽ lắc đầu hồi lâu mới nói

Lúc ta ở quan ngoại thường nghe nói chỗ Quỷ môn Long vương toàn là cao thủ.

sao sư đệ y lại kém cỏi như thế. ngay cả một đứa trẻ cũng đánh không lại ?.

Hán tử thấp nhỏ chính là Bành Liên Hổ nghe thế cau mày không đáp. y trước

nay chơi thân với Quỷ môn Long vương Sa Thông Thiên. từng nhờ vả giúp đỡ nhau

làm ăn nhiều vụ lớn. Y vốn biết Tam đầu giao Hầu Thông Hải võ công không kém.

nhưng hôm nay lại bị mất mặt như thế. quả thật khiến người ta không sao hiểu

được.

Hoàng Dung và Hầu Thông Hải làm ầm ĩ lên như thế khiến Quách Tĩnh và tiểu

vương gia tạm thời dừng tay không đánh nữa. Tiểu vương gia ác đấu hơn nửa giờ.

tuy đánh ngã Quách Tĩnh sáu bảy lần. chiếm được thượng phong nhưng đối phương

vẫn tuy khó không lui. trên người mình cũng đã trúng đòn không ít mệt mỏi vô

cùng. toàn thân toát mồ hôi. lấy cái khăn tay trong lưng ra lau mồ hôi.

Mục Dịch đã cất lá cờ Tỷ võ chiêu thân. cầm tay Quách Tĩnh không ngừng

cảm tạ hòi han. đang định cùng y rời mau khỏi chốn thị phi này. chợt nghe huỵch

huỵch huỵch tiếng dép da vang lên. ngọn Tam cổ xoa kêu leng keng. Hoàng Dung

và Hầu Thông Hải một chạy một đuổi đã quay lại. Hoàng Dung tay giơ hai mảnh

vải. nhìn tới Hầu Thông Hải thì áo đã bị xé hai mảnh lộ ra bộ ngực đầy lông lá. Lại

qua một lúc Ngô Thanh Liệt và Mã Thanh Hùng một người cầm thương. một người

cầm roi thở hồng hộc chạy tới. trong đó thiếu mất Đoạn hồn đao Thẩm Thanh

cương. có lẽ bị Hoàng Dung ra tay đánh ngã đâu đó rồi. Lúc ấy Hoàng Dung và

Hầu Thông Hải lại đã chạy mất hút. không thấy bóng dáng.

Những người đứng xem chung quanh ai cũng thấy vừa kỳ lạ vừa buồn cười.

***

Đột nhiên phía tây vang lên tiếng quát tháo. mười mấy tên quân sĩ đầy tớ tay

cầm roi mây đánh bừa ra hai bên xua đuổi những người hiếu sự. Mọi người nhao

nhao tránh ra hai bên nhường đường. chỉ thấy chỗ góc phố có sáu tên tráng hán

khiêng một cỗ kiệu sơn son thếp vàng đi tới.

Đám tùy tùng của tiểu vương gia kêu lên Vương phi tới rồi !. Tiểu vương gia

cau mày mắng Lắm chuyện. ai đi bẩm mời vương phi tới thế ?. Đám tùy tùng

không dám trả lời. đợi lúc cỗ kiệu tới cạnh bãi đất cùng nhất tề bước lên đón hầu.

Cỗ kiệu dừng lại. chỉ thấy trong kiệu có một giọng phụ nữ vang ra Tại sao lại đánh

nhau với người ta ? Trời tuyết lớn thế này lại không mặc áo dài. về lại cảm cho mà

xem ! thanh âm rất dịu dàng.

Mục Dịch xa xa nghe thấy. như bị sét đánh. tai ù lên. lập tức ngơ ngẩn xuất

thần. tim đập thình thịch Tại sao giọng nói này giống hệt người kia của mình rồi

lập tức buồn bã Đây là vương phi của nước Đại Kim. mình nhớ vợ tới mức ngây

ngốc. đúng là nghĩ ngợi bậy bạ. nhưng rốt lại vẫn không kìm lòng được. từ từ bước

tới cạnh kiệu. Chỉ thấy một bàn tay trắng muốt nhỏ nhắn trong kiệu đưa ra. cầm

một chiếc khăn lau mồ hôi bụi đất trên mặt tiểu vương gia. lại hạ giọng nói mấy câu

gì không rõ. quá nửa.vừa trách cứ vừa lo lắng. Tiểu vương gia nói Mẹ. con đùa

chơi thôi mà. không việc gì đâu. Vương phi nói Mau mặc áo vào hai mẹ con ta

cùng về.

Mục Dịch lại hoảng sợ nghĩ thầm Tại sao trong thiên hạ lại có người có giọng

nói giống nhau như thế? Nhìn thấy hai bàn tay trắng muốt đã rút vào trong kiệu.

trước kiệu có một tấm rèm buông xuống. trên tấm rèm thêu mấy đóa hoa mẫu đơn


bằng chỉ vàng. Y tuy đưa mắt nhìn chằm chằm nhưng không thể nhìn xuyên qua



được tấm rèm lộng lẫy ấy.

Một tên tùy tùng của tiểu vương gia bước tới trước mặt Quách Tĩnh. nhặt chiếc

áo cẩm bào của tiểu vương gia lên. mắng Thằng tiểu súc sinh. cái áo này bị ngươi

làm bẩn cả rồi !. Một tên quân sĩ đi theo vương phi giơ roi mây lên. roạt một tiếng.

đập vào đầu Quách Tĩnh. Quách Tĩnh lách người tránh qua. thuận tay nắm cứng cổ

tay y. chân trái quét ra. tên quân sĩ ấy ngã bổ xuống đất. Quách Tĩnh giật được

chiếc roi. chát chát chát đánh luôn lên lưng y ba nhát. quát Ai cho ngươi đánh

người bừa bãi ?. Bách tính đứng quanh mới rồi có người bị đám quân sĩ dùng roi

mây đánh trúng. lúc ấy thấy Quách Tĩnh đem đạo lý của ngươi trả lại ngươi. ai cũng

thầm thích thú. Hơn mười tên quân sĩ còn lại cao giọng quát tháo. sấn lên cứu giúp

đồng bạn. đều bị Quách Tĩnh túm lấy từng cặp từng cặp một nhấc lên ném ra ngoài.

Tiểu vương gia cả giận quát lên Ngươi còn muốn lộng hành à ? rồi gia tay

đón lấy hai tên quân sĩ bị Quách Tĩnh ném tới đặt xuống đất. sấn lên phóng chân

trái ra đá vào bụng dưới Quách Tĩnh. Quách Tĩnh lách người ra chiêu. hai người lại

giao quyền. Vương phi luôn miệng quát dừng. nhưng tiểu vương gia đối với mẹ

dường như không hề kính sợ. lại có vẻ như được nuông chiều sinh ra ngang ngược.

quay lại kêu Mẹ. mẹ xem con đây này ! Thằng tiểu tử nhà quê này tới kinh đô lộng

hành. nếu không cho y nếm mùi đau khổ thì chỉ e ngay cả họ của cha y là gì. y cũng

không biết kia !.

Hai người qua lại mấy mươi chiêu. tiểu vương gia phấn chấn tinh thần. dốc

lòng phô trương bản lĩnh trước mặt mẹ mình. chỉ thấy y thân hình lãng đãng.

chưởng pháp khinh linh. Quách Tĩnh quả nhiên đón đỡ không được. lại bị y đánh

trúng một quyền. liên tiếp ngã xuống hai lần.

Lúc ấy Mục Dịch cũng không nghĩ tới việc gì khác. Chỉ ngưng thần nhìn chằm

chằm vào cỗ kiệu. chợt thấy góc rèm khẽ hé. lộ ra một đôi mắt đen. mấy sợi tóc dài.

ánh mắt đầy vẻ dịu dàng lo lắng nhìn tiểu vương gia đánh nhau với Quách Tĩnh.

Mục Dịch nhìn thấy đôi mắt ấy. thân hình đột nhiên đờ ra như bị đóng đinh xuống

đất. không sao động đậy.

Quách Tĩnh tuy liên tiếp trúng đòn nhưng càng đánh càng dũng mãnh. Tiểu

vương gia liên tiếp ra sát thủ. chỉ muốn đả thương cho y không còn sức đánh tiếp

nhưng Quách Tĩnh da dày thịt chắc. lại có luyện nội công. bị trúng mấy quyền vẫn

không hề gì. mà tiểu vương gia tuy chiêu thức khéo léo nhưng công lực vẫn bị tuổi

tác hạn chế. chưa tới mức ghê gớm nên nhất thời cũng không đả thương được y.

Tiểu vương gia mười ngón tay biến thành trảo không ngừng chụp ra. lại dùng trảo

pháp âm độc lúc nãy đã dùng để đả thương Mục Dịch chụp vào Quách Tĩnh. Nhưng

Quách Tĩnh sử dụng Phân cân thác cốt thủ. chặn đứng thế công của y.

Đấu được một lúc. Hoàng Dung và Hầu Thông Hải lại một người chạy một

người đuổi vòng trở lại. Lần này trên đầu Hầu Thông Hải lại có cắm thêm một túm

cỏ lớn. đó vốn là ký hiệu treo trên vật rao bán. cắm lên đầu y cũng có ý là rao bán

đầu. tự nhiên đã bị Hoàng Dung chọc ghẹo nhưng y vẫn hoàn toàn không biết. cứ

sãi chân đuổi mau. Hoàng Hà nhị quỷ sau lưng không biết đã đi đâu. có lẽ đã bị

Hoàng Dung đánh ngã ở đâu rồi.

Bọn Lương Tử ễng ai cũng kinh ngạc. không đoán được Hoàng Dung rốt lại

là nhân vật loại nào. thấy Hầu Thông Hải đuổi theo quả rất mau nhưng rốt lại vẫn

không kịp gã thiếu niên quần áo rách rưới này. Bành Liên Hổ chợt nói Chẳng lẽ gã

tiểu tử này là người trong Cái bang ?. Cái bang là bang hội lớn nhất trên giang hồ

lúc bấy giờ. trong bang trên dưới đều là ăn mày. Lương Tử ông da thịt trên. mặt giật

giật nhưng không nói gì.

Hai thiếu niên trong bãi đất thì quyền phong vù vù chưởng ảnh chớp chớp. đều

ra sức đánh mau. đột nhiên Quách Tĩnh trên cánh tay trái bị trúng một chưởng. qua

một lúc chân phải của tiểu vương gia bị trúng một cước hai người càng đánh càng

sấn vào gần nhau. nghe rõ cả tiếng thở. Những người đứng xem chung quanh ai

không biết võ công thì đều nhìn tới mức xuất thần. còn những người biết võ công

cũng cảm thấy hai người càng đấu càng nguy hiểm. chỉ cần hơi sơ ý thì không chết

cũng bị trọng thương. Bành Liên Hổ và Lương Tử Ông trong tay đều đã nắm chặt

ám khí chuẩn bị lúc tiểu vương gia nguy hiểm sẽ ra tay giúp đỡ. nhìn thấy hai người

đánh nhau đã lâu. Quách Tĩnh tuy hung hăng nhưng võ nghệ chẳng qua cũng đến

thế. lúc khẩn cấp nhất định có thể kịp thời chế phục được y.

Quách Tĩnh đánh đã tới lúc lên cơn. Y từ nhỏ sinh trưởng ở đại mạc. trải qua

gió cát băng tuyết. chinh chiến đánh giết. còn tiểu vương gia kia rốt lại quen được

cưng chiều. đánh nhau hung dữ thế này rõ ràng có chỗ không chi trì nổi. Y thấy

Quách Tĩnh chưởng trái chém tới liền nghiêng người tránh qua đánh trả một quyền.

Quách Tĩnh nhân lúc tay quyền của y chưa tới nơi. tay phải đã đẩy mau khuỷu tay

phải của y ra sấn vào. tay trái xuyên qua nách phải của y móc ngược lại. đồng thời

tay phải chụp vào cổ họng đối phương. Tiểu vương gia không ngờ y lại lớn mật ra

đòn như thế. chưởng trái vội lật lại nắm chặt cổ tay đối phương. năm ngón tay phải

cũng bấu chặt vào sau đầu Quách Tĩnh. Hai người ngực giáp ngực. đều vận kình

lên. một người ấn mạnh vào yết hầu đối phương. một người muốn bẻ gãy cổ tay

địch nhân. nhìn thấy tình thế rất nguy hiểm. trong khoảnh khắc sẽ phân thắng bại.

Mọi người đứng xem chung quanh bật tiếng la hoảng. nửa khuôn mặt vương

phi lộ ra sau tấm rèm kiệu cũng trắng bệch. Cha con Mục Dịch nãy giờ vốn ngồi

dưới đất cũng đứng bật dậy. trên mặt lộ vẻ kinh hoàng.

Chợt nghe chát một tiếng. trên mặt Quách Tĩnh đã trúng một quyền rất nặng.

té ra tiểu vương gia đột nhiên biến chiêu. buông tay phải ra xuất quyền đánh tới như

chớp. Quách Tĩnh bị đánh tới mức đầu váng mắt hoa. mắt trái nước mắt giàn giụa.

gầm lớn một tiếng. hai tay nắm chặt áo tiểu vương gia nhấc bổng y lên. dùng lực

ném mạnh xuống đất. Chiêu này không phải Phân cân thác cốt thủ. cũng không

phải là Cầm nã thủ. mà là tuyệt kỹ đánh vật của người Mông Cổ. là Quách Tĩnh học

được của sư phụ Thần tiễn thủ Triết Biệt.

Võ công của tiểu vương gia kia quả có chỗ hơn người. thân hình vừa chạm đất

đã lập tức vọt về phía trước. hai tay ôm chặt hai chân Quách Tĩnh. hai người đồng

thời ngã lăn ra. tiểu vương gia nằm trên. Y lập tức buông tay nhảy lên. quay lại giật

lấy một ngọn thương trong tay đám quân sĩ. phóng thương đâm vào bụng dưới

Quách Tĩnh. Quách Tĩnh vội lăn ra. tiểu vương gia soạt soạt soạt đâm luôn ba nhát

đuổi theo. thương pháp vô cùng thuần thục.

Quách Tĩnh cả kinh. nhất thời bị bóng thương chụp xuống không sao đứng lên

được. chỉ đành nằm ngửa dưới đất thi triển tuyệt kỹ Không thủ đoạt bạch nhận toan

đoạt ngọn thương. nhưng mấy lần ra tay đều chụp không được. Tiểu vương gia cán

thương rung lên. tua đỏ phất phới. đầu thương rít lên vù vù dệt thành một vòng tròn

đỏ. Vương phi kêu lên Hài tử. ngàn vạn lần không được giết người. Ngươi thắng là

được rồi !. nhưng tiểu vương gia chỉ muốn một thương đóng đinh Quách Tĩnh

xuống đất. hoàn toàn không nghe thấy lời mẹ .

Quách Tĩnh chỉ thấy trước mắt hoa lên. mũi thương chớp sáng chỉ còn cách

mũi không đầy vài tấc. lúc nguy cấp vung tay gạt mạnh mũi thương lộn ra phía sau

một cái đứng dậy. thuận tay giật ngọn cờ Tỷ võ chiêu thân của Mục Dịch vung

ngang cán cờ. một chiêu Bát vân kiến nhật quét thẳng ra. kế thẳng người giương

tay. lá cờ vù một tiếng bay ra chụp vào giữa mặt tiểu vương gia. Tiểu vương gia

nghiêng người nhích chân. cán thương vẽ lên một vòng tròn đỏ. mũi thương lóe lên

ánh hàn quang đâm tới Quách Tĩnh. Quách Tĩnh vung cán cờ gạt ra.

Hai người lúc ấy đã dùng binh khí. Quách Tĩnh dùng Hàng ma trượng pháp

của đại sư phụ Phi thiên biển bức Kha Trấn Ầc. tuy cán cờ to dài. sử dụng rất không

tiện tay nhưng trượng pháp này biến hóa ảo diệu. vốn là Kha Trấn Ầc khổ luyện để

đối phó với Thiết thi Mai Siêu Phong. trong chiêu thức giấu chiêu thức. trong biến

hóa giấu biến hóa. vô cùng ngụy dị. Tiểu vương gia không biết trượng pháp này.

vung thương ra chiêu. cán cờ đột nhiên hất lên. nếu không nhanh chân tránh kịp thì

bụng dưới đã bị đánh trúng. đành tạm thời giữ thế thủ.

Mục Dịch đầu tiên thấy thân hình bộ pháp của tiểu vương gia lúc vung thương

đã rất ngạc nhiên về sau càng nhìn càng thấy kỳ lạ. chỉ thấy y khóa. đâm. đánh. hất.

rê. đập. đỡ. chặn. chiêu nào cũng đều là thương pháp Dương gia. Lộ thương pháp

này là công phu độc môn của Dương gia. xưa nay chỉ truyền cho con trai không

truyền cho con gái. ở phương Nam rất ít gặp. ai ngờ lại xuất hiện tại kinh thành của

nước Đại Kim. Chỉ là thương pháp của y tuy biến hóa linh động nhưng không phải

là Dương gia chính tông nên có nhiều chỗ như đúng mà lại sai. giống như học lén

của Dương gia. Con gái y nhường mày lên. dường như cũng đang tâm sự ngổn

ngang. Chỉ thấy tua đỏ gần mũi thướng chớp chớp. lá cờ trên cán cờ phần phật. cuốn

từng đám từng đám bông tuyết bay tung lên.

Vương phi thấy con trai mệt mỏi mặt đầy mồ hôi. hai người đã động tới binh

khí lại càng dễ nguy hiểm tới tính mạng. trong lòng lo sợ. kêu lớn Dừng tay. đừng

đánh nữa !.

Bành Liên Hổ nghe vương phi nói. sãi chân bước vào bãi đất. tay trái rung lên

đập vào cán cờ. Quách Tĩnh đột nhiên thấy hổ khẩu đau buốt. cán cờ rời tay bay lên

không. Lá cờ bị gió thổi trên không căng ra kêu phần phật. trải bốn chữ Tỷ võ chiêu

thân ra trên nền trời đầy tuyết trắng.

Quách Tĩnh cả kinh. còn chưa nhìn thấy rõ thân hình diện mạo của đối

phương. chỉ thấy tiếng gió rít lên. chiêu thức của địch nhân dã đánh tới giữa mặt.

lúc nguy cấp nghiêng người né ra. nhưng cho dù thân pháp y mau lẹ tới đâu Bành

Liên Hổ cũng đã đánh trúng cánh tay y một chưởng. Quách Tĩnh đứng không vững

lập tức ngã ngửa. Bành Liên Hổ cười nhìn tiểu vương gia. nói Tiểu vương gia để ta

xử lý. cho thằng tiểu tử này từ nay về sau không lằng nhằng nữa ?. Tay phải rút về

phía sau. hít vào một hơi. bàn tay rung lên hai cái vươn ra đập xuống đỉnh đầu

Quách Tĩnh.

Quách Tĩnh biết là không may. chi định đưa hai tay lên vận khí hết sức đón đỡ.

Linh Trí thượng nhân và Sâm tiên lão quái nhìn nhau một cái. biết hai tay Quách

Tĩnh khó mà còn nguyên vẹn. chưởng lực của. Thiên thủ nhân đồ Bành Liên Hổ

đánh xuống thì nhất định y phải gãy tay.

Trong chớp mắt ấy trong đám đông chợt có một người kêu lên Khoan đã rồi

có một bóng xám vọt mau tới. một món binh khí kỳ lạ vung lên trên không. cổ tay

của Bành Liên Hổ đã bị cuốn chặt. Bành Liên Hổ tay phải vận kình giật lại. huỵch

một tiếng giật đứt món binh khí của người kia. chưởng trái hất luôn ra. Người kia

cúi đầu tránh qua. tay trái ôm ngang lưng Quách Tĩnh kéo lên nhảy lùi về phía sau.

Mọi người lúc ấy mới thấy rõ người ấy là một đạo nhân trung niên mặc đạo bào

màu xám. ngọn phất trần trong tay chỉ còn có cái cán. đám dây tơ trên phất trần đã

bị Bành Liên Hổ giật đứt. còn quấn trên cổ tay y.

Đạo nhân kia và Bành Liên Hổ nhìn nhau một chập. mới rồi tuy chỉ trao đổi

một chiêu nhưng đều nhận ra đối phương võ công cao cường. Đạo nhân nói Túc hạ

có phải là Bành trại chủ oai danh lừng lẫy không? Hôm nay được gặp. thật là may

mắn. Bành Liên Hổ nói Không dám. xin thỉnh giáo phái. pháp hiệu của đạo

trưởng. Lúc ấy hàng trăm hàng ngàn con mắt đều nhìn vào đạo nhân kia.

Đạo nhân kia cũng không đáp. co chân trái lên đạp xuống một cái rồi thu chân

lại. chỉ thấy dưới đất in một vết chân sâu gần một thước. lúc ấy tuyết lớn vừa rơi.

tuyết trên mặt đất chưa đầy nửa tấc mà y thong thả đạp một cái đã lún xuống một

vết sâu như thế. công phu dưới chân quả thật kinh thế hãi tục. Bành Liên Hổ trong

lòng rúng động. nói Đạo trưởng có lẽ là Ngọc Dương tử Vương chân nhân được

người ta gọi là Thiết cước tiên ?. Đạo nhân kia nói Bành trại chủ quá lời rồi. Bần

đạo chính là Vương Xử Nhất. còn hai chữ chân nhân ấy quyết không dám nhận.

Bành Liên Hổ và bọn Lương Tử Ông. Linh Trí thượng nhân đều biết Vương

Xử Nhất là nhân vật nổi tiếng trong phái Toàn Chân. tiếng tăm chỉ sau Trường Xuân

tử Khưu Xử Cơ. có điều tuy nghe danh từ sâu nhưng chưa hề gặp mặt. lúc ấy nhìn

kỹ chỉ thấy y mi dài mắt sáng. dưới cằm có ba chòm râu thưa. tất trắng giày xám

trông như một người tu hành coi trọng y phục bề ngoài. nếu không nhìn thấy công

phu mới rồi của y thì quả thật không tin y chính là Thiết cước tiên Ngọc Dương tử

từng dùng chiêu Phong bãi hà diệp co một chân vọt qua núi sâu vạn trượng. từ đó

oai danh chấn động hào kiệt vùng Hà Bắc Sơn Đông.

Vương Xử Nhất chỉ Quách Tĩnh nói Bần đạo vốn không quen biết vị tiểu ca

này. chỉ là thấy y kiến nghĩa dũng vi. hăng hái không tiếc thân. trong lòng khâm

phục nên lớn mật xin Bành trại chủ thưa mạng cho y. Bành Liên Hổ nghe y ăn nói

rất khách khí. nghĩ thầm đã có cao thủ của phái Toàn Chân ra mặt cũng nên tìm

chút nhân tình. lập tức ôm quyền nói Nói thế làm gì. nói thế làm gì ?.

Vương Xử Nhất chắp tay cảm tạ. quay người qua bên cạnh quét mắt một vòng.

trên mặt lập tức hiện vẻ nghiêm khắc lạnh lùng. cao giọng hỏi tiểu vương gia kia

Ngươi tên gì ? Sư phụ ngươi là ai ?

Tiểu vương gia nghe tới tên Vương Xử Nhất trong lòng đã sớm run sợ. đang

muốn lủi đi cho mau. không ngờ y đột nhiên cao giọng hỏi mình. đành đứng lại đáp

Ta tên Hoàn Nhan Khang. còn tên sư phụ ta thì không thể nói với ngươi được.

Vương Xử Nhất nói Sư phụ ngươi trên má trái có một nốt ruồi son. có đúng không

?. Hoàn Nhan Khang cười hì hì đang định chớt nhả. đột nhiên thấy hai ánh mắt

của.Vương Xử Nhất sáng quắc như điện chiếu thẳng tới. trong lòng hoảng sợ. lập

tức nuốt câu nói đùa vào bụng. gật gật đầu.

Vương Xử Nhất nói Ta đã đoán ngươi là đệ tử của Khưu sư huynh. Hừ. sư phụ

ngươi trước khi truyền thụ võ công cho ngươi đã nói những gì? Hoàn Nhan Khang

thầm biết sự tình không hay. bất giác hoảng sợ Chuyện hôm nay mà để sư phụ biết

thi không xong. xoay chuyển ý nghĩ. lập tức tươi cười nói Đạo trưởng đã quen

biết gia sư. ắt là bậc tiến bối. mời đạo trưởng giá lâm tệ xá để vãn bối được học

hỏi. Vương Xử Nhất hừ một tiếng. cũng chưa trả lời. Hoàn Nhan Khang lại quay

sang Quách Tĩnh vái một vái. cười khẽ nói Ta và Quách huynh không đánh nhau

không quen biết. Võ nghệ của Quách huynh tiểu đệ vô cùng khâm phục. mời Quách

huynh và đạo trưởng cùng tới tệ xá chúng ta kết làm bạn bè nên chăng?.

Quách Tĩnh chỉ cha con Mục Dịch nói Chuyện kết thân của ngươi tính thế

nào ? Hoàn Nhan Khang nhăn nhó nói Chuyện này thong thả sẽ bàn sau. Mục

Dịch kéo tay áo Quách Tĩnh một cái. nói Quách tiểu ca. chúng ta đi thôi. không

cần đếm xỉa tới y nữa .

Hoàn Nhan Khang hướng về Vương Xử Nhất vái một vái. nói Vãn bối xin

chờ ở tệ xá. người cứ hỏi Triệu vương phủ là đúng. Trời rét tuyết lạnh. đúng là lúc

ngồi quanh lò sưởi thưởng tuyết xin mời tới uống vài chén. rồi nhảy lên con tuấn

mã tùy tùng dắt lại. giật cương một cái phi luôn vào đám đông cũng bất kể ngựa có

đạp người ta bị thương không. Mọi người nhao nhao tránh né.

Vương Xử. Nhất thấy y ngang ngược như thế lại càng tức giận. nhìn Quách Tĩnh nói

Tiểu ca. ngươi đi theo ta. Quách Tĩnh nói Tôi phải chờ một người bạn thân. Vừa

nói câu ấy. chợt thấy Hoàng Dung trong đám đông nhảy ra cười nói Ta không việc

gì . lần này ta tới tìm ngươi đây. Vừa nói xong hai câu đã rơi xuống đất. Y thân

hình thấp nhỏ. rơi xuống đất lập tức không thấy bóng dáng đâu. đã thấy Tam

đầu giao Hầu Thông Hải từ xa vung xoa đuổi tới. Quách Tĩnh quay lại. lập tức

quỳ ngay xuống mặt tuyết khấu đầu tạ ơn Vương Xử Nhất cứu mạng. Vương Xử

Nhất đưa tay đỡ dậy. nắm chặt tay y chen ra khỏi đám đông. chán không bén đất

chạy mau ra ngoài thành.

----- Hết hồi thứ bẩy -----