"Anh là Thanh Đường? Nghe nói anh là nghiên cứu sinh?"
"Nhưng như vậy cũng không thể xuất hiện trong lớp đó được. Nghe đâu đó là lớp học của sinh viên năm nhất mà." Lục Hạo Đình khẳng khái đưa ra nghi vấn.
Thanh Đường lúng túng gãi cái mũi nhưng vẫn nói: "Tôi đi dạy thay."
"À..."
Ba người vô thức kéo dài giọng, hiểu luôn.
Sau đó họ lại không khỏi đưa mắt khinh bỉ nhìn Tề Giản, ẩn ý chính là: Người ta đi dạy mà cậu cũng đi theo nữa.
Thanh Đường xoay mặt đi không nhìn, rất có hương vị không muốn nhận mình quen biết tên nhóc dính người vừa không có tiết tháo này.
Tề Giản mới không thèm để ý. Hắn chỉ nói: "Rốt cuộc các cậu đến tìm tôi làm gì?"
"Không có gì thì tôi đi đây."
Nói xong hắn liền dắt tay Thanh Đường muốn đi.
"Ấy, tìm cậu đương nhiên có việc rồi."
Lục Hạo Đình liền chặn lại, sau đó nói: "Mấy hôm nay cậu không về nên không biết. Mấy người bên hội sinh viên đến tìm chúng ta, nói muốn tổ chức một buổi đi chơi dã ngoại, mời chúng ta đi cùng."
"Thì liên quan gì đến tôi?"
Tề Giản không lưu tình nói.
"Cậu cứ đùa. Không liên quan cậu thì liên quan ai? Họ vốn đã muốn kéo cậu vào hội từ lâu nhưng cậu không đi. Hơn nữa..."
Giang Hâm định nói gì nữa liền bị Lục Hạo Đình chặn lại. Sau đó Lục Hạo Đình liền tiếp lời: "Tóm lại đi chơi cũng không có gì không tốt. Nghe nói địa điểm họ chọn là núi Hàm Giang có khung cảnh thần tiên được nhiều người hô tụng gần đây kia. Có thể làm một buổi cắm trại ngoài trời, nướng thịt uống bia. Còn có thể dẫn người nhà theo."
Hắn vừa nói vừa ẩn ý nhìn Thanh Đường bên cạnh Tề Giản.
Thanh Đường nhìn thấy nhưng không có biểu cảm gì. Ngược lại là Tề Giản như có điều suy nghĩ.
Ba người kia thấy vậy thì biết hắn đang cân nhắc. Cân nhắc chính là có cơ hội. Nên họ liền nói: "Cậu cứ suy nghĩ đi. Nhưng mà đi chơi chủ yếu là mình vui vẻ, xem như hưởng thụ, cũng không ai ép buộc phải tụ tập cùng người khác."
"Được. Thời gian thế nào các cậu cứ gửi qua cho tôi, tôi sẽ xem xét."
Nói xong hắn liền không kỳ kèo nữa mà tạm biệt họ rồi kéo tay Thanh Đường đi thẳng.
Ba người họ nhìn thấy bóng lưng của hai người dần đi xa, sau đó Giang Hâm mới trầm ngâm nói: "Hai người nghĩ Tề Giản có thật lòng không?"
"Tôi cảm thấy cũng có khả năng. Chung quy ra Tề Giản cũng không phải loại người sẽ gặp dịp mà chơi."
Lưu Khiếu nói.
Lục Hạo Đình nhún vai rồi dẫn đầu đi về trước: "Các cậu không cần đoán mò nữa, cứ mặc kệ cậu ta đi."
Là bạn bè thì nên tôn trọng tự do riêng tư của nhau, lâu lâu hóng hớt tí là được nhưng không cần thiết can thiệt quá sâu. Thật ra bản thân Lục Hạo Đình chưa từng cho rằng Tề Giản sẽ chơi đùa. Cái hắn quan tâm ngay từ đầu chính là những chướng ngại trong mối quan hệ này, sợ rằng họ sẽ không đi được quá xa thôi, thậm chí là suôn sẽ thôi.
Lúc trở về Tề Giản liền cầm điện thoại ra nhìn xem gì đó.
Thanh Đường tưởng hắn đang xem tin tức trên diễn đàn kia. Mãi cho đến khi anh nghe hắn hỏi: "Thanh Đường, anh thấy chỗ này thế nào?"
Hắn vừa nói vừa trượt chiếc ghế xoay đang ngồi đến chỗ anh, đưa điện thoại cho anh xem.
Lúc này anh mới rõ ràng nãy giờ hắn xem cái gì.
Bên trên điện thoại là một trang web du lịch mà địa điểm đang hiển thị là núi Hàm Giang mà hồi nãy ba người kia nhắc đến. Địa điểm du lịch này đúng là đẹp, ở trong tiết trời đầu xuân thì nó lại càng đẹp hơn. Hoa đào nở rộ, cảnh sắc mĩ lệ, đủ rộng, cũng đủ yên tĩnh. Khách sạn ở đây được xay theo kiểu nhà sàn bên sườn núi, mỗi căn cũng rất biệt lập với nhau giúp mọi người trải nghiệm cảm giác hòa mình với núi rừng tự do tự tại. Chỉ nhìn ảnh chụp thì ai cũng muốn đến thăm một lần.
"Cậu muốn đi à?"
Anh đem điện thoại trả lại cho hắn vừa bâng quơ hỏi.
"Không."
Tề Giản lắc đầu.
Vậy cậu xem nó làm gì?
Thanh Đường khẽ nhìn hắn đầy khó hiểu.
"Là chúng ta cùng đi. Anh không thích thì không đi."
Anh giật mình, rồi lại cảm thấy ở nơi nào đó tận cùng trái tim khẽ nóng lên, có tí ti cảm động nói không rõ.
Nhưng rồi anh vẫn nói: "Tôi không rảnh, cậu đi đi. Họ có vẻ muốn cậu đi cùng."
"Không có anh em sẽ không đi. Họ muốn thì liên quan gì em."
Tề Giản nói xong liền đạp chân vào cạnh bàn khiến cái ghế của hắn trượt hẳn một đường đến bên cạnh giường. Hắn cũng xoay người nằm oạch lên, dáng vẻ có chút chán chường khiến người bận tâm.
Thanh Đường im lặng nhìn hắn một chút liền rũ mi nói: "Hội sinh viên của trường tụ tập toàn là học bá, người có lai lịch lớn cũng nhiều, cậu đi xã giao cũng tốt cho tương lai."
Người trên giường không nói gì mà quay mặt vào trong tường. Một hồi anh mới nghe thấy âm thanh rù rì của hắn: "Anh chỉ muốn đuổi em đi thôi chứ gì."
Tim anh chợt run lên một cái thật khẽ, trong lòng tựa như có âm thanh phản bác lại lời oán trách kia của hắn nhưng môi lại chỉ nhấp nháy mà không phát ra tiếng.