Nghiêm Khả Khả về đến nhà thì đã là mười một giờ rưỡi tối.
Đèn trong nhà sáng trưng, mùi thức ăn ngào ngạt.
Cô không khỏi có chút nghi hoặc, rõ ràng cô không hề nói với người khác rằng cô sẽ quay xong phim sớm, sao người làm trong nhà lại biết được?
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Nghiêm Khả Khả chạy nhanh như chớp vào bếp, dì Châu đang nấu cơm, đều là những món mà cô thích khiến cô không nhịn được đưa tay nhón một miếng rau xào.
Cô chưa kịp lên tiếng, dì Châu đã giật mình khi nhìn thấy cô: "Bà… bà chủ, không phải tối mai cô mới về sao?”
"Tôi gắng hết sức để quay xong phim trong hôm nay rồi vội về đây."
Nghiêm Khả Khả đắc ý: "Sinh nhật thì phải ở nhà mới vui đúng không?"
Thấy dì Châu hơi chần chờ khi gật đầu, Nghiêm Khả Khả hỏi: “Chú Lý đâu ạ? Không ở nhà sao dì?"
"Ông ấy đưa ông chủ đi đón người ta rồi, lát nữa sẽ về."
Đưa Cố Thần đi đón người?
Ai cũng biết cô và Cố Thần kết hôn đã được hai năm, trong hai năm này Cố Thần rất ít khi có mặt ở nhà nói chi đến việc đưa khách về nhà.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Khả Khả càng thấy khó hiểu.
Đúng vào lúc này, ngoài cổng có động tĩnh, sau đó cô nghe có tiếng nói chuyện cất lên.
Đầu tiên là một giọng nữ nhẹ nhàng, ngọt ngào: "Đã trễ thế này còn phải ở nhờ nhà anh, thật ngại quá.”
"Em cứ xem đây như nhà của mình đi.” Đây là giọng của Cố Thần, giọng nam trầm gợi cảm.
"Chị không có ở nhà sao ạ?" Cô gái lại hỏi.
Tiếng trò chuyện càng lúc càng gần, Nghiêm Khả Khả nghe thấy cô gái nhắc đến mình liền tiện thể bước ra và tận dụng triệt để cơ hội: "Có nhà, chị có nhà mà, Nghiêm Thảo về lúc nào thế?"
"Sao cô lại ở đây?" Sắc mặt Cố Thần chợt lạnh, trong đáy mắt cũng lóe lên một ánh nhìn lạnh băng.
Anh có gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt hẹp dài, xếch lên lại khiến tổng thể khuôn mặt trở nên quyến rũ và quý phái, mang một vẻ đẹp khiến người ta phải e dè.
"Đây là nhà của em, em không ở đây thì ở đâu được?"
Nghiêm Khả Khả mỉm cười hỏi lại: "Nhưng còn Nghiêm Thảo, trễ thế này rồi sao còn đến nhà chúng ta?"
"Chị… Chị…” Nghiêm Thảo đột nhiên rùng mình, e dè nép ra phía sau Cố Thần.
"Thực xin lỗi, em không biết là chị vẫn không ưa em, em… em đi đây."
Giọng cô ta càng về cuối lại càng nghẹn ngào nhưng bàn tay đang túm áo của Cố Thần thì càng túm càng chặt, không có vẻ gì là muốn rời đi cả.
Nghiêm Khả Khả nhịn không được nở một nụ cười khinh miệt, vừa định nói chuyện thì Cố Thần đã nói trước: "Cho cô nửa tiếng để rời khỏi đây."
"Cũng không phải là không thể, nhưng trước cổng nhà chúng ta đang có vài phóng viên ngồi chực sẵn, em sợ anh vừa mới đưa người đẹp bé nhỏ đây vào nhà, em đã rời đi ngay thì sẽ mang lại những rắc rối không đáng có cho người quản lý của em.”
Nghiêm Khả Khả nghiêng đầu, nhìn cô nàng đang khép nép núp sau lưng anh ta, chỉ mặt hỏi thẳng: "Em nói xem, em gái yêu quý của chị."
"Em xin lỗi chị, chị đừng cãi nhau với anh Thần nữa, em đi, em đi là được mà."
Nghiêm Thảo làm như thể cố lấy hết dũng khí, tiến lên nắm bàn tay Nghiêm Khả Khả.
Mở miệng, ngậm miệng đều là rất xin lỗi nhưng chẳng thấy chút xíu vẻ hối lỗi nào trên mặt cô ta cả.
Đều là hồ ly ngàn năm, cô ta chơi trò liêu trai gì chứ?
Nghiêm Khả Khả giật mạnh tay mình ra, Nghiêm Thảo không kịp đề phòng, bất ngờ bị hất một cái lảo đảo, té xuống đất, đầu cũng vừa khéo đập vào cạnh tường.
Cố Thần vội vàng chạy tới xem Nghiêm Thảo, còn Nghiêm Thảo thì nước mắt lập tức rơi như mưa.
"Chị ơi, em xin chị, đừng tổn thương mẹ nữa! Đừng đánh em, em xin chị! Mẹ ơi! Mau đến cứu con."
Cô ta ngồi bệt trên đất, một tay giữ lấy góc áo Cố Thần, một tay ôm đầu, như đang nhớ lại chuyện đau khổ gì đó, miệng thì nói những lời lẽ lộn xộn khó hiểu.
Nghiêm Khả Khả bĩu môi, một màn kịch khổ nhục kế, một người bệnh thần kinh nhìn thấy kẻ thù giết mẹ, đầu tiên là ngây ngốc sau đó lại trực tiếp bộc phát.
Chỉ có thể nói rằng cảm xúc của Nghiêm Thảo tới quá chậm và diễn xuất chưa đạt chất lượng.
"Cô đang làm gì vậy! Chẳng lẽ cô không biết tinh thần của cô ấy không ổn định sao! Không làm cô ấy phát bệnh trở lại thì cô không vừa lòng à!"
Nhưng vẫn có một số người bề ngoài đẹp trai, điềm đạm còn bên trong thì lại mù quáng.
Cố Thần ngồi xổm xuống ôm Nghiêm Thảo vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ về, xoa dịu cảm xúc của cô ta.
Sau một lúc lâu mới dỗ dành được Nghiêm Thảo rồi anh đưa cô ta vào phòng.
Lúc đi ngang qua Nghiêm Khả Khả, anh dừng một chút, nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Bắt đầu từ ngày mai, cô tạm thời không cần về đây nữa."
Không cho Nghiêm Khả Khả cơ hội trả lời, anh đã bế Nghiêm Thảo theo kiểu bế công chúa rồi thản nhiên rời đi.
Nghiêm Khả Khả quay đầu lại, thật trùng hợp khi cô nhìn thấy tia đắc ý chợt lóe lên trong mắt Nghiêm Thảo rồi mất đi.
Cô đứng tại chỗ, sửng sốt một hồi lâu cũng không biết, rốt cuộc mình nên bày ra biểu cảm gì mới phải.
"Bà chủ, vẫn chưa qua mười hai giờ đêm, cô muốn ăn bánh kem không?”
Không biết qua bao lâu, dì Châu bước tới mời cô ăn cơm.
Lúc này cô bật cười thật to rồi lại cảm thấy thật là nhạt nhẽo, vô vị.
Lúc này, thắc mắc trong lòng Nghiêm Khả Khả cuối cùng cũng được tháo gỡ.
Hóa ra thức ăn trong phòng bếp đều là chuẩn bị cho cô em gái cùng cha khác mẹ của mình là Nghiêm Thảo.
Thật ra cô đã quên, sở thích của Nghiêm Thảo từ trước đến nay vẫn giống cô, dù là ăn uống hay mắt nhìn đàn ông.
Trên thực tế, ánh trăng sáng trong lòng Cố Thần chính là Nghiêm Thảo.
Hai năm trước, trong bữa tiệc sinh nhật của ba cô, Cố Thần bị người ta bỏ thuốc, trải qua một đêm ân ái cùng cô đã không may bị ba cô cùng những người có máu mặt khác bắt gặp.
Trước sức ép của dư luận, Cố Thần đã phải kết hôn với cô.
Còn Nghiêm Thảo, từ đó cũng tha hương, ra nước ngoài du học, đã hai năm rồi chưa về.
Hiện tại, không biết ngọn gió nào đã đưa cô ta về đây?
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Nghiêm Khả Khả bị một tràng tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô vừa bắt máy trong cơn ngái ngủ, vừa ảo não trong lòng, sao tối qua cô không chặn số điện thoại của người quản lý chứ!
"Nghiêm Khả Khả! Cô giỏi lắm! Nhân vật chính mà dám chuồn khỏi bữa tiệc sinh nhật do đoàn phim tổ chức cho! còn sợ mình chưa đủ nổi nên lại muốn tạo thêm scandal à!"
Tiếng gào thét không chút khách khí của người quản lý vang lên như đã đoán, Nghiêm Khả Khả bĩu môi, cất giọng vừa thảm thương vừa biết lỗi: "Thu Dạ, đã lâu rồi không được gặp chồng mình! Tôi nhớ anh ấy! muốn cùng anh ấy đón sinh nhật!”
Bên kia im lặng một chút, như thể chấp nhận lời bào chữa của cô rồi bực bội hỏi: "Thế đã gặp được chồng mình chưa?"
"Gặp rồi!" Nghiêm Khả Khả vui vẻ trả lời, nhưng trên mặt không hề hiện lên sự vui sướng nào cả.
"Gặp rồi thì nhanh cút về công ty cho tôi!"
"Vâng vâng vâng!" Nghiêm Khả Khả vội vàng gật đầu đồng ý, dáng vẻ nịnh nọt, chẳng còn chút thanh cao thoát tục mà một nữ minh tinh đang nổi nên có.
Cô cúp máy rồi lại nằm trên giường, lắng nghe tiếng sột sột soạt soạt ngoài cửa, lặng lẽ âm thầm đếm đến năm rồi mới mặc quần áo vào bước ra ngoài.
Trong phòng khách.
Nghiêm Thảo ngồi trên bàn ăn trong bếp.
"Chị có muốn ăn chút điểm tâm không? Do em đích thân làm đó, anh Thần rất thích ăn.”
Ăn nói rành rọt, ngang nhiên giành lấy vị trí nữ chủ nhân trong nhà, chẳng còn chút sợ sệt nào của tối qua.
Nghiêm Khả Khả cười khẩy, hôm qua cô mệt mỏi không thèm để ý mà thôi, lẽ nào cô nàng này lại thật sự cho rằng cô sợ sao?
Cô cầm miếng sandwich, gật đầu một cách thẳng thắn vô tư: "Em không cần phải nôn nóng như vậy, những chuyện dì Châu phải làm thì cứ để dì ấy làm, chúng ta nói gì đi nữa thì cũng cùng một cha sinh ra, em đừng lo chuyện chị đòi tiền ở trọ của em.”
"Em chỉ bảo chị ăn sáng thôi, chị việc gì phải móc méo em như vậy?" Nghiêm Thảo dùng hết sức giữ cánh tay đang cầm sandwich của Nghiêm Khả Khả lại.
Nghiêm Khả Khả bị đau nên đẩy mạnh Nghiêm Thảo ra, Nghiêm Thảo cũng thuận thế ngã mạnh xuống đất.
Nghiêm Khả Khả lắc lắc cổ tay đỏ bừng của cô, còn chưa kịp làm hung làm dữ, Nghiêm Thảo đã nhẹ nhàng:
"Rất xin lỗi, rất xin lỗi, không phải em cố ý đâu! Chị ơi, em thật sự xin lỗi mà, hôm qua em đột nhiên phát bệnh chứ không phải cố ý nhắc lại chuyện chị hại chết mẹ em trước mặt anh Thần đâu! Em xin lỗi!"
Nghiêm Khả Khả khẽ nhíu mày, từ sau có tiếng bước chân vang lên, cô vừa quay lại thì một cái bạt tai đánh mạnh vào mặt cô.