Anh Là Antifan Của Em

Chương 30: Người dư thừa




Nghiêm Thảo.

Nghiêm Khả Khả nhịn không được rùng mình, lần đầu tiên bắt đầu thấy ghét Nghiêm Thảo “âm hồn không tan”.

Cô nghĩ đến rất nhiều sự lựa chọn của Cố Thần, nhưng lại chưa từng nghĩ đến Cố Thần sẽ dẫn Nghiêm Thảo gia nhập vào chuyến du lịch này.

Đúng là chuyện chưa bao giờ dám nghĩ trong đời, Nghiêm Khả Khả cười khổ.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Thông báo nhắc nhở đăng ký lại vang lên lần thứ hai, kéo Nghiêm Khả Khả về lại hiện thực, cô thu mắt về, không thèm chờ người đang đi sang bên này.

“Bà nội, chúng ta đi qua kiểm tra an ninh thôi.” Cô nắm tay bà cụ, tay cô đang run rẩy liên tục.

Cô rõ ràng có biểu hiện rất khác thường, may mà bà cụ không có vạch trần, cũng không nhắc lại yêu cầu khác, chỉ đồng ý cùng Nghiêm Khả Khả đi về phía trước.

Mà Cố Thần ở phía sau lại không khỏi nhíu mày.

Lúc nãy ánh mắt mà Nghiêm Khả Khả nhìn anh là đang tỏ rõ vẻ thất vọng sao? Hay là đang thông báo cô đang tức giận?

“ Thần, xin lỗi, có lẽ chị không hoan nghênh em, hay là em không đi nữa thì hơn.” Nghiêm Thảo nắm tay áo Cố Thần, vô cùng đáng thương nói.

“Không có, em đừng nghĩ nhiều.” Cố Thần khẽ an ủi nói: “Anh dẫn em đi mua vé máy bay.”

Vì đã công khai nội dung cuộc thử vai nên trên mạng đang mắng chửi Nghiêm Thảo rất nhiều.

Nghiêm Thảo vốn đã có tâm lý yếu ớt hơn người thường, cho nên tạm thời không thể chấp nhận nỗi, gọi điện thoại xin anh giúp đỡ.

Anh không thể bỏ mặc Nghiêm Thảo được, nhưng cũng không muốn cho Nghiêm Khả Khả leo cây, cuối cùng dứt khoát quyết định dẫn theo Nghiêm Thảo đi ra ngoài đỡ buồn.

Bởi vì nảy ra quyết định này đột xuất, cho nên khi bọn họ đi mua vé bổ sung thì chỉ còn vé ở vị trí khoang thương vụ.

“Mua cho em một vé khoang thương vụ là được, em ngồi một mình cũng ổn, anh đi ngồi cùng với chị và bà nội đi.” Nghiêm Thảo “ngoan ngoãn” nhường nhịn.

Cố Thần nhìn thoáng qua hai người đang làm kiểm tra an ninh cách đó không xa, nói với nhân viên bán vé: “Bán hai vé khoang thương vụ, cảm ơn.”

Rõ ràng đã thầm nói với bản thân đừng để ý mấy ngàn lần, nhưng khi Nghiêm Khả Khả nhìn thấy Cố Thần dẫn Nghiêm Thảo ngồi ở khoang thương vụ chen chúc ở phía sau, tim vẫn co thắt lại.

Cố Thần là con cưng của trời, đã bao giờ để bản thân phải chịu khổ như thế?

Cô xé nát tấm vé máy bay còn lại, đeo đồ che mắt lên, che đi đôi mắt ướt át của cô.

Sau đó Cố Thần lập tức triễn lãm sức mạnh của “năng lực đồng tiền” cho mọi người thấy, cho dù là khách sạn hay là vé vào cửa, cho dù không có hẹn trước và lên kế hoạch nhưng Cố Thần vẫn sắp xếp ổn thỏa cho Nghiêm Thảo từng chuyện một.

Điểm đến của bọn họ là một thành phố điện ảnh vô cùng nổi tiếng ở nước ngoài, nơi này rất khó mua vé vào, có rất nhiều bộ điện ảnh kinh điển đều được ra đời ở nơi này.

“Bà nội, trước khi cháu về nước cũng thường hay đóng phim ở đây, cháu làm hướng dẫn viên du lịch cho mọi người nha?”

Vừa đến nơi, Nghiêm Thảo lập tức ra vẻ thân quen ôm cánh tay bà cụ Cố, không cho Nghiêm Khả Khả có cơ hội nào để nói chuyện.

Ai ngờ bà cụ Cố lại lạnh lùng quyết đoán rút cánh tay về, làm lơ người đang cười nịnh nọt bên cạnh, nói với Nghiêm Khả Khả đứng cách đó không xa: “Khả Khả, không phải trước khi đến nơi này cháu đã tìm hiểu lên kế hoạch rất kỹ rồi sao? Sao không thấy cháu lấy ra?”

“Cháu nhớ trong đầu rồi.” Nghiêm Khả Khả chỉ vào đầu cô, nhìn thoáng qua Cố Thần, sau đó nói: “Phía trước có một cửa hàng khoa học kỹ thuật, trong đó có rất nhiều đạo cụ hiệu ứng, chúng ta sang đó tham quan đi.”

Nói xong, cô bước lên ôm cánh tay bà cụ Cố, kéo bà đi về phía trước.

“Thần, có phải bà nội hiểu lầm em không?’ Nghiêm Thảo tủi thân nhìn Cố Thần làm nũng.

“Tính tình bà nội là thế đó, đừng có so đo với bà.” Cố Thần cười khẽ vuốt tóc cô ta.

Không biết vì sao, anh đột nhiên nhớ đến mái tóc vừa dài vừa mềm của Nghiêm Khả Khả.

Nghĩ nghĩ, anh theo bản năng nhìn về phía Nghiêm Khả Khả đang ở đằng xa, nhưng khi quay đầu về thì vừa đúng lúc bắt gặp Nghiêm Khả Khả ở phía trước quay đầu lại nhìn anh.

Anh lập tức thu cánh tay còn đang đặt trên đầu Nghiêm Thảo về, không hiểu sao lại cảm thấy có hơi chột dạ.

Dù sao bà cụ cũng lớn tuổi rồi, không thể tiếp xúc với rất nhiều phương tiện giải trí, Nghiêm Khả Khả đương nhiên phải đi cùng với bà nội rồi.

Còn Nghiêm Thảo lại nắm tay Cố Thần dạo hết một lượt các trò chơi kích thích, Cố Thần vẫn luôn treo nụ cười dịu dàng trên mặt.

Có phải thật sự chỉ có mình Nghiêm Thảo mới mang đến niềm vui cho Cố Thần không? Nghiêm Khả Khả đột nhiên hơi nghi ngờ bản thân.

“Khả Khả, nếu con muốn chơi thì cứ chơi đi, không cần đi theo bà già này mãi đâu, chán lắm.”

Có lẽ bà cụ đã phát hiện ánh mắt khát vọng của Nghiêm Khả Khả, bà nói với Nghiêm Khả Khả.

Nhưng sao Nghiêm Khả Khả lại thích mấy trò chơi giải trí kia chứ? Cô chỉ không muốn để bản thân trở thành một người dư thừa trong mắt Cố Thần mà thôi.

Cô lắc đầu: “Không có, trong kế hoạch của con vốn không có mấy thứ này, đợi lát nữa mê cung gương mở cửa, chúng ta có thể vào đó đi dạo.”

Bà cụ lắc đầu, hình như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ thở dài hỏi thăm: “Khả Khả, có phải cháu cãi nhau với Thần không?’

“Đương nhiên là không rồi, cháu và anh ấy đã hứa là sẽ không cãi nhau.” Nghiêm Khả Khả bĩu môi, không biết nên nói cho bà cụ như thế nào nữa.

Đúng là bởi vì bọn họ không cãi nhau cho nên mới không biết nói gì.

“Khả Khả, thật ra nếu như cháu để ý Nghiêm Thảo đến thế, ngay từ đầu cháu có thể từ chối sự xuất hiện của cô ta, chỉ có chính cháu mới bảo vệ được cuộc hôn nhân của cháu mà thôi.” Bà cụ vỗ mu bàn tay Nghiêm Khả Khả, dạy dỗ.

Dù sao bà cũng sống gần cả đời, sao có thể nhìn không rõ suy nghĩ trong lòng bọn trẻ chứ.

Chỉ là dù sao trong này cũng có cháu trai bà tham dự vào, bà không tiện nhúng tay.

Cho dù bà có thích Nghiêm Khả Khả đến cỡ nào thì Cố Thần vẫn là cháu trai của bà.

Nghiêm Khả Khả nhún vai, cứng đầu cứng cổ nói: “Có gì mà để ý chứ, cho dù là về mặt sự nghiệp hay nhan sắc thì Nghiêm Thảo đều thua xa cháu, vì sao cháu phải tốn công đi để ý cô ta?”

Nhung cô còn chưa nói xong, đã nghe có người ở sau lưng yếu ớt gọi: “Chị...”

“Nghiêm Khả Khả, cô cứ thích nói xấu sau lưng người khác như vậy à?” Sau đó lại là giọng nói vừa tức giận vừa nghi ngờ của Cố Thần.

Nghiêm Khả Khả hoảng sợ, ôm ngực quay đầu lại, chỉ thấy Cố Thần đang nhìn cô bằng vẻ mặt lạnh nhạt.

Bà cụ Cố cũng không ngờ lại trùng hợp đến thế, cũng sốt ruột, vội vàng giải thích: “Thần, chuyện không giống như cháu nghĩ, bà và Khả Khả đang nói...”

“Bà nội, lúc nãy chính tai cháu nghe được những lời cô ấy nói, bà đừng bao che cho cô ấy nữa.” Cố Thần ngắt lời bà cụ, hung dữ trừng mắt nhìn Nghiêm Khả Khả, rõ ràng đang rất tức giận.

Khác hẳn với trạng thái ở cùng Nghiêm Thảo khi nãy.

Trong lúc nhất thời, Nghiêm Khả Khả tức quá hóa cười, nghiến răng nói: “Cố Thần, anh cũng hay thật.”

Thời gian dần trôi qua, trong lòng anh cô vẫn cứ xấu xa như thế.

Cố Thần cảm thấy khó chịu vì ánh nhìn của Nghiêm Khả Khả, anh dời mắt đi, nhịn không được tự hỏi bản thân xem lúc nãy anh nói vậy có phải có hơi quá đáng hay không.

“Nghiêm Thảo!?”

Đột nhiên có một tiếng kinh ngạc hô to vang lên.

Tất cả mọi người đều quay đầu lại, chỉ thấy một ngôi sao người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, dáng người cao gầy đi về phía bọn họ.