Anh Là Antifan Của Em

Chương 41: Trung tâm điều trị mặt đơ




Nhờ vào "Scandal" lần này, Đường Thu Dạ hiếm khi chủ động cho Nghiêm Khả Khả nghỉ một thời gian, để cô thả lỏng tâm trạng một chút.

Từ ngày Nghiêm Khả Khả nói "giải nghệ", Đường Thu Dạ rất dễ thỏa hiệp, rất khoan dung với cô.

Nhưng thật ra Nghiêm Khả Khả hiểu rõ suy nghĩ của mình, có lẽ vì Cố Thần cô mới muốn trở thành "ngôi sao sáng nhất", nhưng bây giờ...

Cô muốn trèo lên vị trí mà mọi người đều chú ý, để có thể dẫn dắt người tin tưởng cô đi thử phát huy ánh sáng rực rỡ hơn.

Nghiêm Khả Khả nghĩ rất kỹ, nhưng sau khi nghĩ kỹ vẫn quyết định chờ sau khi kỳ nghỉ kết thúc sẽ tỏ thái độ với Đường Thu Dạ.

Dù sao có thể lợi dụng sơ hở của đại ma đầu Đường Thu Dạ đúng là cơ hội hiếm có.

Nhưng mà ngày nghỉ của cô cũng không thoải mái như tưởng tượng.

Thân là "fan cứng" của Nghiêm Khả Khả, Nghiêm Khả Khả vừa bị bôi đen, bà cụ đã lập tức gọi điện “hỏi thăm” Nghiêm Khả Khả.

Đồng thời bày tỏ lần này vì sinh nhật nên bản thân không thể đến nhà Nghiêm Khả Khả, muốn Nghiêm Khả Khả và Cố Thần đi nhà tổ nhà họ Cố ở hai ngày.

Nghiêm Khả Khả không thể chối từ sự nhiệt tình của bà cụ, đành đồng ý. Hơn nữa, sinh nhật bà cụ, dù sao cô cũng phải đi chúc thọ.

Nghiêm Khả Khả cầm điện thoại nhìn chằm chằm phương thức liên lạc của Cố Thần, do dự lúc lâu, cuối cùng vẫn không thông báo cho Cố Thần biết.

Nhật ký trò chuyện giữa bọn họ vẫn dừng lại ở nhật ký chuyển khoản. Là ngày đó, sau khi cô rời khỏi bệnh viện, Cố Thần tự giác chuyển cho cô 300 triệu tiền cãi nhau.

Cô hiểu, đây là Cố Thần đang nhận phạt, nhưng không nhận sai.

Nghiêm Khả Khả không biết tại sao trước nay mình luôn nhún nhường Cố Thần, nhưng lần lại không muốn cúi đầu không rõ ràng như thế này.

Ở thành phố B, nhà họ Cố được xếp vào gia đình giàu có, hầu hết người nhà họ Cố đều sống ở nhà tổ.

Chỉ có Cố Thần và Nghiêm Khả Khả rất ít về tòa nhà lớn lạnh lùng xinh đẹp này.

Thứ nhất là Cố Thần không quan tâm đến gia nghiệp của nhà họ Cố, còn Nghiêm Khả Khả cũng không muốn xen vào chuyện nhà của nhà họ Cố, về mặt này, hai người đúng là không hẹn mà rất ăn ý.

Nghiêm Khả Khả vừa đến nhà tổ, đã có một ông cụ gác cổng tiến lên đón, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêng một góc chín mươi độ, rất cung kính nói: "Mợ chủ, cần tôi gọi xe đưa cô đi vào không?"

Nhận đại lễ như thế của trưởng bối, Nghiêm Khả Khả luôn cảm giác mình sẽ giảm thọ.

Cô liếc nhìn thoáng viện tử "sâu" ngun ngút, vừa mới gật đầu, còn chưa lên tiếng, đã có một phụ nữ thay cô trả lời.

"Không cần, tôi sẽ dẫn chị dâu đi vào."

Nghiêm Khả Khả quay đầu, vừa vặn một chiếc xe màu xám bạc đậu lại bên cạnh cô,

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt baby sạch sẽ, nhưng gương mặt baby này không có cảm xúc, hết sức lạnh lùng.

Nghiêm Khả Khả vội mỉm cười, chào hỏi: "Diên, đã lâu không gặp."

Người đó chỉ gật đầu không nói gì.

Cố Diên là con gái duy nhất của chú Hai của Cố Thần, là một cô gái nhỏ rất lợi hại.

Năm ngoái vừa mới tốt nghiệp từ trường học, hiện đã ngồi vị trí tổng thanh tra tổng công ty Cố thị, nghe nói đã một mình đàm phán thành công mấy dự án lớn.

Nhưng một cô gái nhỏ rất đáng yêu, cả ngày kéo căng khuôn mặt, ăn nói giữ ý, khiến người ta thổn thức.

Chuẩn xác mà nói, trong nhà này từ người có địa vị cao như chú Hai Cố, Cố Thần, đến người có địa vị thấp như ông cụ canh cửa, gương mặt rất ít khi có cảm xúc.

Biết là nhà của người có tiền, không biết còn tưởng là trung tâm trị liệu mặt đơ.

Nghiêm Khả Khả được Cố Diên dẫn đi, nhanh chóng tìm được phòng bà cụ Cố.

Thời gian trước bà cụ Cố ốm một trận, ngày nào cũng có người ở trước giường trông coi.

Hôm nay đúng lúc đến phiên mẹ của Cố Thần, Diệp Mai Huyền.

"Con chào mẹ, cháu chào bà." Nghiêm Khả Khả thầm thấp thỏm, nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười.

Mỗi lần đối mặt với gia đình này, cô đều cảm thấy may mắn vì mình là diễn viên, ít nhất cười lên không quá gượng gạo.

"Cô còn biết trở về sao?" Diệp Mai Huyền trừng mắt lạnh lùng nhìn cô, chỉ trích.

"Bà cô bệnh nặng như thế, mà cô cũng không quay về thăm một chút, còn không ngừng ở bên ngoài gây sóng gió, hủy hoại danh dự nhà họ Cố."

Nếu cô có bản lĩnh gây sóng gió, còn cần ở đây giả vờ cười thương nghiệp thế này sao?

Nghiêm Khả Khả thầm phỉ nhổ, nhưng vẻ mặt vẫn không đổi, đẩy trách nhiệm lên người Cố Thần.

"Cố Thần không nói cho con biết chuyện bà bị ốm, nếu không con nhất định sẽ trở về chăm sóc bà." Nghiêm Khả Khả nở nụ cười nhu thuận, biểu thị sự vô tội của mình.

Diệp Mai Huyền định tiếp tục chỉ trích gì đó nhưng đã bị bà cụ Cố trên giường ngắt lời.

"Tôi cố ý không để người ta nói cho chúng nó tôi bị ốm, Khả Khả chúng ta công việc bận rộn như vậy, người già như cô định gây sự cái gì."

Bà cụ Cố tức giận phàn nàn, quay đầu lại khôi phục dáng vẻ cười tủm tỉm, vẫy tay với Nghiêm Khả Khả, nói: "Sao cháu lại tới cùng Cố Diên? Cố Thần đâu?"

"Cháu mới gặp Cố Diên ở cửa nhà, cháu... không ở cùng Cố Thần." Nghiêm Khả Khả hơi do dự, nhưng vẫn không nói ra chuyện mâu thuẫn giữa mình và Cố Thần.

Cô vừa nói xong, bà cụ Cố lập tức xụ mặt, oán giận nói: "Gọi điện thoại cho Cố Thần, bảo nếu nó còn không đến, bà nội nó cũng sắp vào quan tài rồi."

"Mẹ, sao mẹ lại nói mình như vậy, Thần bận việc công ty, xong việc nó nhất định sẽ tới." Diệp Mai Huyền dè dặt cười làm lành, thái độ giống hệt thái độ của Nghiêm Khả Khả ở trước mặt bà ta.

Sau đó bà ta lập tức quay đầu trừng mắt với Nghiêm Khả Khả, ra hiệu cô nói năng cẩn thận: "Còn thất thần cái gì? Còn không mau gọi điện thoại cho Thần đi."

Nghiêm Khả Khả do dự, nhưng rốt cuộc không muốn khiêu chiến quyền uy của mẹ chồng, gật đầu đồng ý.

Cô trù trừ ở vườn hoa sau nhà hồi lâu mới gọi điện cho Cố Thần.

Bình tĩnh một chút, tử tế nói xong với anh.

Nghiêm Khả Khả lại thầm khuyên bảo mình, thậm chí còn nghĩ xem mình nên dùng giọng điệu gì, từ ngữ gì để đối phó Cố Thần.

Ai ngờ điện thoại vừa kết nối, truyền đến lại là âm thanh của Nghiêm Thảo.

"Chị, bác sĩ vừa gọi thân nhân, hiện Thần không có ở đây, chị tìm anh ấy có chuyện gì không? Em có thể chuyển lời giúp chị."

Dù không nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Thảo, nhưng Nghiêm Khả Khả vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đắc ý khiêu khích của cô ta.

Nếu là bình thường thì Nghiêm Khả Khả cũng chẳng quan tâm, vậy mà hôm nay không biết tại sao, sau khi nghe thấy âm thanh của Nghiêm Thảo cô bắt đầu cảm thấy rất bực bội.

"Được, cô hãy nói cho Cố Thần, bà nội ngã bệnh rồi, bảo anh ấy mau về nhà."

Âm thanh "về nhà" nặng đến mức khiến người ta không nghĩ ngợi thêm cũng khó khăn.

Sắc mặt Nghiêm Thảo sầm xuống, nhanh chóng châm chọc: "Lúc này bà cụ Cố đang ở nhà tổ nhà họ Cố nhỉ, chị cảm thấy nhà tổ nhà họ Cố là nhà của chị sao?"

"Ít nhất, bây giờ tôi có thể thoải mái đi đến cửa nhà họ Cố, cô cảm thấy cô có thể không?" Nghiêm Khả Khả hỏi lại.

Không đợi Nghiêm Thảo trả lời, cô tiếp tục nói: "Nghiêm Thảo, dù lúc đầu tôi đã đồng ý với mẹ cô..."

"Ngậm miệng, cô xứng nhắc đến mẹ tôi sao?" Nghiêm Thảo quát lớn, nói xong lập tức cúp điện thoại.

Nghiêm Khả Khả hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Thật ra Nghiêm Thảo nói không sai, cô thật không thích hợp với nhà họ Cố.

Cô cất điện thoại đi, vừa định trở về, ai ngờ vừa quay đầu đã bị dọa đến lui về phía sau hai bước.