Anh Là Bài Ca Trong Trái Tim Em

Chương 13




Ba mẹ của Dương Phường từ sau khi nghỉ hưu liền dọn khỏi khu vực nội địa thành phố S, chuyển đến khu ngoại thành ở thành phố H lân cận mua một căn biệt thự nhỏ một mình một hộ có kèm theo khu vườn, bình thường sẽ trồng hoa nuôi chim, ngày tháng rôi qua rất thanh nhàn.



Dương Phường đại khái cứ khoảng một tuần sẽ lái xe về thăm cha mẹ một lần, ở ngoại thành không khí vừa tốt phong cảnh lại đẹp, mỗi lần đi đều giống như đi dã ngoại.

Lục Hạo Thiên suốt quãng đường đi rất quen lối thông thạo, căn bản không cần hỏi Dương Phường phải đi như thế nào, có lẽ trước đó bỏ đủ công sức, sớm đã điều ra rõ ràng rành mạch địa chỉ nhà ba mẹ y, Dương Phường đối với hành động lưu manh này của anh cũng bất lực không nói được gì, trong sự nhận thức của y, trên địa cầu này đã không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản Lục Hạo Thiên nữa.

“Phường Phường, anh hơi khẩn trương, đã lâu không gặp chú Dương và dì Niên rồi.”

Dương Phường cười giễu một tiếng không cho rằng như vậy đáp: “Đường đường là tổng giám đốc Lục mà còn biết khẩn trương sao? Ạnh cũng không phải là lần đầu tiên quen biết ba mẹ tôi.”

Lục Hạo Thiên nói: “ Trước đây anh coi ba mẹ em như ba mẹ mình, tự nhiên một chút cũng không khẩn trương, hiện tại tâm trạng khi gặp ba mẹ em đã không còn giống như trước, con rể gặp mặt bố vợ mẹ vợ mà! Lòng bàn tay anh đã khẩn trương đến đổ mồ hôi rồi.”

Dương Phường hung ác trừng Lục Hạo Thiên một cái: “Đợi lát nữa tôi nhất định phải lấy cái đáy nồi nóng hổi mẹ tôi vừa nấu xong đập vào mặt anh!”

Lục Hạo Thiên cười lớn, không khí trong xe nhất thời vô cùng thoải mái hoạt náo.

Xe chạy trên đường cao tốc hơn một tiếng đồng hồ thì tới nơi, Dương Phường sớm đã muốn xuống xe thở dốc. Ở cùng Lục Hạo Thiên rất dễ dàng khiến y đem những cảnh tượng trước mắt này gắn kết với những ngày tháng quá khứ của họ, Dương Phường càng cảm thấy lực tự khống chế của mình không đủ, cứ luôn phải nhân lúc không thấy được mặt Lục Hạo Thiên thì sẽ không ngừng tự ám thị cho chính mình mới có thể đề kháng được với ma lực nam tính tỏa ra từ thân thể của tên khốn này.

Nếu như trước khi chạy trốn được lại chìm sâu vào, thật sự là thua trắng tất cả.

Dương Phường xuống xe, không để ý tới Lục Hạo Thiên vẫn còn lái xe, trực tiếp chạy tới trước cửa sắt của biệt thự ấn chuông.

“Dô, tôi còn nghĩ là ai, con trai nhà ta về rồi này!”

Mẹ Dương Phường nhìn qua màn hình giám thị thấy mặt Dương Phường, liền cao hứng không thể tả.

Cửa sắt từ từ mở ra, xe của Lục Hạo Thiên và chiếc xe chở đầy hàng hóa mới toanh cũng theo vào.

Lục Hạo Thiên xuống xe xong lập tức hoa chân múa tay bảo tài xế điều khiển xe hàng trước hết dỡ một số đồ trong đó xuống, sau đó lại bảo tài xế lái xe vào đậu trong bãi cỏ đậu xe chuyên dụng.

“Có phải là anh ngay cả độ lớn nhỏ của bãi cỏ nhà tôi cũng điều tra tốt rồi không? Nếu không xe chở hàng này tại sao không lớn không nhỏ không dài không ngắn lại vừa khéo chiếm cứ đầy diện tích bãi cỏ?” Dương Phường bụng đầy hoài nghi hỏi.

“Đây cũng không phải là chuyện khó làm gì, chỉ cần tới công ty đất đai khai thác địa bàn này hỏi một chút chuyện liên quan thì liền biết thôi.”

“Anh thật sự là làm tới mức đó sao?”

Đối với việc Lục Hạo Thiên dồn hết tâm trí như vậy, Dương Phường cũng chỉ biết trố mắt nghẹn lời.

“Đối với chuyện của em, có biết thêm nhiều hơn anh cũng không ngại.”

Nghe Lục Hạo Thiên nói vậy, phản ứng đầu tiên của Dương Phường chính là rớt một mớ da gà.

“Phường Phường… hả, con còn dẫn bạn về sao?”

Mẹ Dương Phường thấy y tới đã lâu còn chưa vào nhà, liền ra ngoài xem thử.

“Dì Niên, là con.”

Vừa rồi, chỗ Lục Hạo Thiên đứng là ngược hướng ánh sáng, Niên Cẩm Liên không nhìn rõ được mặt mũi của người này, nhưng khi Lục Hạo Thiên lên tiếng, bà đã nhận ra ngay.

“A? Con là Tiểu Thiên?!”

“Dạ đúng, dì Niên trí nhớ của dì thật tốt!”

Niên Cẩm Liên vừa thấy Lục Hạo Thiên, xem ra còn cao hứng hơn thấy con trai nhà mình.

“Ai nha, Tiểu Thiên của tôi cũng trở về rồi! Ông ơi mau ra xem nào, Phường Phường dẫn ai về này!”

Lục Hạo Thiên cũng kích động ôm Niên Cẩm Liên vào lòng, đợi khi ba Dương Phường xuất hiện, Niên Cẩm Liên đã sắp khóc thành người lệ.

“Đứa nhỏ đáng chết này, đi lâu như vậy cũng không thấy viết về một lá thư nào, ta còn cho rằng con có cha ruột rồi thì quên luôn ta và chú Dương của con!”

Nhìn thấy bộ dáng đó của Niên Cẩm Liên, Lục Hạo Thiên đã lâu không được cảm nhận sự ấm áp của gia đình cũng hiếm khi hai mắt hàm lệ, mặc kệ ở trên thương trường anh là kẻ nắm giữ trụ trời ba đầu sáu tay, vào lúc này cũng không có tác dụng gì.

“Con làm sao có thể quên dì, chỉ là chuyện phải nói ra rất dài, con nhất định sẽ giải thích rõ ràng cho dì và chú Dương, còn phải bồi tội đàng hoàng với hai người mới được, hại hai người lo lắng nhiều năm như vậy!”

Dương Phường ở bên cạnh nhìn Lục Hạo Thiên và ba mẹ mình hỏi han lẫn nhau, nhất thời có chút hốt hoảng, trực giác cảm thấy thời gian đã bắt dầu loạn tùng phèo lên___ Cảm giác này giống như đã trở về thời cao trung khi đó một nhà bốn người ở bên nhau vui vẻ ấm áp, khóe mắt y cũng bất giác ẩm ướt.

“Được rồi, muốn nói thì vào trong mà nói, đừng đứng ở ngoài cửa nữa.”

Lục Hạo Thiên đi vào trong phòng uống một ngụm trà, rồi đem mấy chuyện khó khăn trong nhà họ Lục năm đó và nguyên nhân vì bảo hộ nhà họ Dương khỏi bị vợ chính thức của Lục Sâm Uy tấn công trả thù mà cố ý cách xa nhà họ Dương, một năm một mười nói hết ra.

Nghe được bí mật của nhà giàu, ba Dương Phường liên tục gật đầu than thở, Niên Cẩm Liên lòng dạ mềm yếu nghe thấy cũng chảy nước mắt suốt.

Dương Phường thấy ba mẹ mình gần như đã đem tất cả lực chú ý đặt lên người Lục Hạo Thiên, lập tức kháng nghị: “Này này này, có lộn cái gì không, ai mới là con ruột của hai người a?!”

“Đứa nhỏ chết tiệt!” Niên Cẩm Liên vỗ ót Dương Phường một cái, “Tiểu Thiên đã bao lâu mới tới được một lần a? Con còn ghen tỵ cái gì!”

Niên Cẩm Liên vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn đồng hồ, “Xem đi tôi chỉ lo nói chuyện, đã sắp tới giờ cơm rồi mà cơm còn chưa cho vào nồi…” Nói rồi đi vào nhà bếp chuẩn bị làm cơm.

“Chú Dương dì Niên hai người cứ ngồi nghỉ đi, con và Phường Phường làm cơm là được rồi.”

Lục Hạo Thiên sắn tay áo lên, trực tiếp đẩy Niên Cẩm Liên ra khỏi nhà bếp. Niên Cẩm Liên đấu không lại hai người trẻ tuổi, chỉ đành cởi tạp dề của mình tạm thời lui ra.

Dương Phường ở trong nhà bếp có chút không để tâm, nghĩ không ra đã qua nhiều năm như thế, cảm tình của ba mẹ y đối với Lục Hạo Thiên vẫn sâu đậm như cũ, hoàn toàn không có một chút xa lạ.

Từ nhỏ y đã biết, mẹ của mình vẫn luôn muốn cho y thêm một em trai hay em gái, bà cảm thấy con một rất cô đơn, nhưng khổ nỗi bị chính sách giới hạn, chỉ đành chịu như vậy. Sau đó Lục Hạo Thiên được Dương Phường đưa về nhà, tuy lúc đó xuất thân và phương diện tinh thần của Lục Hạo Thiên đều có tì vết, nhưng ba mẹ y cũng không hề chê ghét, còn nghĩ nếu như mẹ ruột của Lục Hạo Thiên đã mất rồi, thì cứ đến đơn vị liên quan làm thủ tục, nhận Lục Hạo Thiên về thu dưỡng.

Chỉ là sau đó toàn bộ chuyện này đều đi chệch đường, Lục Hạo Thiên bị cha ruột của mình là Lục Sâm Uy mang đi, ba mẹ y tuy không nỡ, nhưng cũng không có bất cứ biện pháp nào để ngăn cản, chỉ đành đê Lục Hạo Thiên đi theo Lục Sâm Uy.

Cho nên, Lục Hạo Thiên thật sự được ba mẹ của y coi như con ruột mà đối đãi, hơn nữa tính ra phần tình cảm này còn có phần sâu đậm hơn đối với con ruột chân chính của họ là Dương Phường, điểm này Dương Phường ngược lại một chút cũng không hoài nghi.

Nếu như Lục Hạo Thiên đối với mình không có thứ tình cảm không an phận đó thì tốt rồi, cho dù thời gian cách bao nhiêu năm, trong đó có rối rắm đứt quãng, nhưng một nhà bốn người hòa hợp tốt đẹp tụ lại, cũng có thể giống như trước kia.

Nhưng quan hệ giữa y và Lục Hạo Thiên từ một năm trước khi Lục Hạo Thiên bị mang đi đã không còn đơn thuần nữa, lúc đó bọn họ còn từng vì không biết làm sao đối mặt với ba mẹ thiện lương mà khó xử một trận, chẳng qua vấn đề khiến người ta rối rắm này vì sự xuất hiện của Lục Sâm Uy mà không cần phải suy nghĩ nữa.

Dương Phường ngậm đũa ngây ngốc: Có thể nào bàn với Lục Hạo Thiên, để giữa mình và anh chỉ còn giữ lại quan hệ bình thường giữa những thành viên trong gia đình không?

……

“Phường Phường, em đang ngây ngẩn gì vậy?”

“Này, tránh ra a!!”

Dương Phường xuất thần hơi quá mức lợi hại, hoàn toàn quên mất nước trong nồi đã sôi rồi, lại còn muốn thò tay vào trong nồi. Lục Hạo Thiên ở cạnh bên phát hiện ra dị thường bị dọa không nhẹ, nhanh chóng bắt lấy tay Dương Phường kéo y ra, chẳng qua lực độ của động tác này có hơi lớn, cái nồi đang nấu nước bị lật đổ, nước nóng văng lên một ống quần của Lục Hạo Thiên.

“A? Anh có sao không?”

Khi Dương Phường tỉnh táo lại, chỉ thấy Lục Hạo Thiên nhăn mày nhăn mặt nhìn chân chính mình, lớp da bên ngoài đã đỏ bừng một mảng.

“Ta đã nói không để mấy đứa làm cơm rồi, nhìn đi, thành thế này rồi vui chưa? Chỉ gây rối thêm cho ta!”

Niên Cẩm Liên là điển hình của việc miệng đao tâm đậu hũ, thấy Lục Hạo Thiên bị bỏng thành như vậy, vừa sứt thuốc vừa nhẹ nhàng thổi thổi cho anh, để giảm bớt đau đớn cho Lục Hạo Thiên.

May mà ba mẹ Dương Phường đều là bác sĩ, xử lý một vết bỏng không mấy nghiêm trọng như vầy thì vô cùng mau lẹ, nhưng kẻ gây chuyện là Dương Phường bị Niên Cẩm Liên mắng cho một trận, hơn nữa còn nghiêm lệnh cấm hai kẻ gây họa này tiến vào nhà bếp.

Phần chân của Lục Hạo Thiên được quần cản bớt cho nên cũng không sao, chính là phần bàn chân mang dép lê thì bị phỏng khá nghiêm trọng, Dương Phường nhìn cũng cảm thấy có chút hốt hoảng.

“Này, có đau không?” Dương Phường đẩy đẩy vai Lục Hạo Thiên.

“Không sao, đàn ông con trai phỏng chút cũng không chết được, là dì Niên quá lo lắng thôi, may mắn nhất là em không sao là được.”

Lục Hạo Thiên vỗ vỗ lên tay Dương Phường.

Dương Phường chột dạ vội vàng rút tay mình về, lo sợ ba mẹ mình nhìn ra được manh mối gì.