Anh Là Màu Lam Mà Em Yêu

Chương 6




Có lẽ là bởi buông lỏng bản thân trước mặt Lam Diệc Trần, Hà Tiểu Thanh ngày càng hòa hợp với anh, cũng càng ngày càng không đem mình là người ngoài nữa.

Cô tận dụng mọi cơ hội ám chỉ, vốn tưởng rằng ở bên anh chỉ còn là chuyện nước chảy thành sông. Kết quả hơn nửa năm trôi qua, nước vẫn không đến, con kênh lý tưởng cũng bị lệch sang cửa Nam Thiên

Hà Tiểu Thanh tổng kết lại, cảm giác có gì đó không đúng cho lắm. Mỗi lần nói đến loại chuyện này, Lam Diệc Trần cũng đều như đang đánh đố cô vậy.

Hôm nay là lễ tình nhân, công việc kinh doanh của BLUE cũng tốt hơn ngày thường. Bọn họ đều có đôi có cặp, vậy nên bên người Lam Diệc Trần cũng không có nhiều cô nàng nào vây quanh nữa.

Hà Tiểu Thanh hắng giọng: “Lam Diệc Trần, anh không đi cùng người yêu hả?”

Anh liếc mắt nhìn cô: “Cô thì sao?”  

Hà Tiểu Thanh bị anh hỏi khó, ngừng một lát mới mở miệng: “Vậy anh……..không có bạn gái sao?”

“Cô thấy thế nào?’

“Thế thì….anh có bạn tr……”

Còn chưa nói xong từ “trai”, Hà Tiểu Thanh đã bị ánh mắt giết người của anh cản lại.

“Được rồi” Da đầu cô tê dại: “Ý của tôi là, ừm thì, anh muốn có bạn gái không?”

Lam Diệc Trần bận rộn làm việc, cũng không ngẩng đầu: “Xem tình hình”

Hai mắt cô tỏa sáng: “Xem tình hình là thế nào á?”

Anh dừng động tác trên lại, nhìn Hà Tiểu Thanh hồi lâu đến nỗi trong lòng cô có chút sợ hãi, mới chậm rãi đáp: “Chờ tình hình xuất hiện thì tôi nói cho cô”

Thật là……

Hà Tiểu Thanh im lặng liếc mắt, ngồi một lúc lâu mới nói: “Tôi đi WC đây”

Cô vừa đi vừa buồn bực, lúc ngồi cầu vẫn còn đang tính toán trong lòng, không thì dứt khoát đột phá cái việc theo đuổi kia đi, tỏ tình một lần là xong.

“Này, cậu biết gì không? Cô gái đó có thẻ giảm giá duy nhất của BLUE đấy”

“Thế thì sao?”

Cuộc trò chuyện của 2 người phụ nữ diễn ra ở ngoài nhà vệ sinh, khiến Hà Tiểu Thanh phải vểnh tai.

“Cơ mà là do đầu bảng tự tay đưa lấy ó, không phải cái này có nghĩa là cô gái đó rất đặc biệt trong lòng anh ta sao? Hơn nữa tớ nghe nói” giọng của cô gái kia nhỏ hơn rất nhiều: “Đấy căn bản cũng không phải là thẻ giảm giá, mà là thẻ phòng nghỉ trên lầu của đầu bảng, thế nên nhân viên mới đều biết. Dùng ngón chân cũng biết bọn họ là quan hệ gì rồi? Tớ nói cậu nha, cũng đừng hoang phí thời gian…..”

“Có cái gì đặc biệt chứ, chỉ là trùng tên với người chết? Tớ thấy chả có gì tốt để khoe khoang cả, cũng chỉ là bạn giường mà thôi…..”

Hình như có cái bí mật lớn nào đó không bình thường! Hà Tiểu Thanh ở trong căn buồng kế bên, nghe thấy vậy thì khí huyết trong người đều lạnh đi, cuộc trò chuyện của 2 người đó cũng theo tiếng đóng cửa mà kết thúc.

Một lúc lâu, cô mới mở cửa ra ngoài, gương mặt thất thần lập tức phản chiếu trên tấm gương đối diện.

Không biết có phải là do xem nhiều phim truyền hình quá hay không, hai cô gái kia mới chỉ nói đôi lời mà cô dường như đã hiểu thấu hết thảy.

Trên thế giới này sẽ chẳng có ai đối xử tốt với một người mà chẳng hề có lí do. Trước đây cô cũng không biết vì sao Lam Diệc Trần – một người lúc nào cũng lạnh nhạt với người khác lại có thể nguyện ý làm bạn với mình, hiện tại cô đều đã hiểu.

Ngày đó, lần đầu tiên Hà Tiểu Thanh không trở lại quầy bar, mà đưa thẻ cho một nhân viên, một mình về nhà.