Anh Là Mùa Đông Ấm Áp

Chương 1: không yêu nữa




Người ta thường hay truyền tai nhau rằng có một lời nguyền dành cho các cặp đôi. Nếu yêu nhau bảy năm mà không cưới thì sẽ chia tay, đường ai nấy đi.

Tô Tĩnh Tuyền năm nay đã 28 tuổi, cô có một mối tình bảy năm với người bạn trai hiện tại là Triệu Thành Dinh. Họ yêu nhau từ khi còn là sinh viên, tình cảm cô dành cho anh rất sâu đậm.

Bảy năm không phải là một quãng thời gian ngắn. Từ những ngày cùng nhau vượt qua khó khăn, nắm tay nhau đi qua từng giấc mơ thời trẻ, Tô Tĩnh Tuyền luôn tin rằng tình yêu của mình là thứ không gì có thể phá vỡ. Thế nhưng, lời nguyền ấy vẫn luôn khiến cô lo lắng, như một đám mây mờ che phủ trên con đường hạnh phúc mà cô đã vẽ ra cho tương lai.

Đôi lúc, cô tự hỏi liệu Triệu Thành Dinh có cùng suy nghĩ như cô hay không. Cô muốn về chung một nhà, muốn có một gia đình, muốn cả hai sẽ mãi mãi không rời xa. Nhưng Triệu Thành Dinh, với vẻ ngoài luôn điềm tĩnh, ít khi bày tỏ suy nghĩ sâu sắc của mình. Anh luôn nói:

“Từ từ rồi tính, em à. Anh vẫn muốn ổn định hơn nữa.”

Càng gần đến cột mốc bảy năm, Tô Tĩnh Tuyền càng không thể ngăn mình nghĩ về lời nguyền kia. Cô không muốn tình yêu này đứt đoạn, càng không muốn mình trở thành một trong những câu chuyện được người ta bàn tán. Và rồi, như để phá vỡ mọi nỗi bất an trong lòng, cô đã chủ động lên tiếng.

Một buổi tối cuối tuần, khi cả hai đang ngồi bên cửa sổ quán cà phê quen thuộc, cô ngập ngừng:

“Thành Dinh, em nghĩ đã đến lúc chúng ta nên cưới rồi.”

Triệu Thành Dinh thoáng bất ngờ. Anh nhìn cô, ánh mắt chứa đầy mâu thuẫn nhưng nhanh chóng giấu đi. Anh mỉm cười, nắm lấy tay cô.

“Em sợ lời nguyền đó sao?”

Tô Tĩnh Tuyền khẽ gật đầu, lòng cô tràn đầy hy vọng. Nhưng cô không thể ngờ rằng, phía sau nụ cười của anh, là một điều mà cô không hề hay biết.

“ Vậy thì cưới thôi…”

Màn đêm đổ xuống, thành phố Lạc Nam chìm trong ánh đèn lung linh, như một bức tranh hoàn hảo. Tại một biệt thự xa hoa giữa lòng thành phố, tiếng nhạc du dương hòa quyện cùng tiếng cười nói vang lên không ngớt. Trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, Tô Tĩnh Tuyền, hôm nay, là cô dâu xinh đẹp nhất.

Cô đứng trên sân khấu, bàn tay khẽ nắm lấy bó hoa cưới, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc khó giấu. Bảy năm yêu nhau, bảy năm cùng đi qua bao sóng gió, cô đã luôn tin rằng Triệu Thành Dinh là người đàn ông duy nhất mình cần trong đời.

Thế nhưng, trong những phút giây tưởng chừng như viên mãn nhất, ánh mắt của Triệu Thành Dinh lại thoáng nét lạ lẫm. Một nụ cười nửa vời, một cái siết tay hời hợt, như thể anh ta chỉ đang đóng một vai trong vở kịch của chính mình.

Lúc này, giữa những lời chúc phúc và ánh mắt ngưỡng mộ của quan khách, Tô Tĩnh Tuyền không hề hay biết, cuộc hôn nhân mà cô mong chờ bấy lâu chỉ là khởi đầu của một chuỗi bi kịch.

“ Thành Dinh, Hạ Thương cần cậu…cô ấy…tai nạn rồi”

Một người bạn chạy đến bàn rượu nơi hai người đang đứng ghé nhỏ vào tai Triệu Thành Dinh.

Hạ Thương, mối tình đầu của anh. Người con gái mà anh yêu thương đang nguy kịch. Ngay bây giờ, cán cân tình yêu trong lòng Triệu Thành Dinh dần lung lay.

Tô Tĩnh Tuyền giữ chặt tay anh, cô khẽ lắc đầu ra hiệu anh đừng đi.

Đôi mắt cô vẫn chăm chú nhìn vào Triệu Thành Dinh, chờ đợi một lời phủ nhận, một biểu hiện lo lắng nào đó dành cho cô – người vừa trở thành vợ anh. Nhưng không, ánh mắt của anh lập tức trở nên bối rối, bàn tay vốn đang nắm lấy tay cô khẽ buông lỏng.

“Hạ Thương…” Triệu Thành Dinh lẩm bẩm, giọng anh tràn đầy hoảng hốt.

Tô Tĩnh Tuyền cảm giác như không gian xung quanh mình bỗng trở nên tĩnh lặng.

“Thành Dinh…” Cô gọi anh, giọng nghẹn lại.

“Anh định đi sao?”



Ánh mắt anh nhìn cô, đầy mâu thuẫn. Rồi, như một nhát dao xé toạc sự tin tưởng mà cô đã xây dựng suốt bảy năm qua, anh khẽ gật đầu.

“Anh không thể để cô ấy một mình trong bệnh viện… Cô ấy vừa gặp tai nạn.”

“ Việc đó thì liên quan gì đến anh?”

“ Em không hiểu, cô ấy chỉ có mình anh. Tuyền Tuyền, anh đi một lát rồi sẽ quay trở lại”

Triệu Thành Dinh chạy được vài bước thì bị cô kéo lại. Quan khách còn chưa hiểu chuyện gì, họ chăm chú nhìn hai người đang lôi kéo.

“ Anh không được đi, anh đừng bỏ em ở đây”

“ Sao em không chịu hiểu? Em đừng có bướng nữa”

Triệu Thành Dinh hất tay Tô Tĩnh Tuyền ra, cô chỉ biết đứng đó nhìn anh rời đi. Níu kéo làm gì một người không muốn ở lại? Trước mặt quan viên hai họ, cô tháo voan cài tóc xuống. Vứt luôn bó hoa cưới sang một bên.

“ Huỷ hôn!”

Tô Tĩnh Tuyền bỏ đi trong sự bất ngờ và những tiếng xì xào.

Tô Tĩnh Tuyền, con gái thứ của Tô gia, gia đình cô là một gia đình khả giả. Ba là giảng viên đại học, mẹ là tiến sĩ nghiên cứu khoa học. Sinh ra trong một gia đình có nền tàng tri thức vô cùng tốt kèm theo đó là kinh tế cũng khá giả nên từ nhỏ cô chưa từng phải chịu thiệt thòi. Vậy mà hôm nay, cô là bị bạn trai quen bảy năm bỏ mặt trong chính hôn lễ.

Thật nhục nhã!

Ông bà Tô sau khi hiểu ra sự tình thì mặt mày ai nấy đều tái xanh. Triệu Thành Dinh đúng là người không xứng để con gái họ gửi gắm cả cuộc đời.

Bà Triệu sau khi biết những chuyện đáng xấu hổ mà con trai mình làm thì ngay lập tức đến Tô gia xin lỗi.

“Tôi thực lòng xin lỗi vì những gì con trai tôi đã làm. Thành Dinh hành động như vậy là sai, nhưng mong anh chị và Tuyền hiểu rằng nó không cố ý làm tổn thương ai…”

Bà Tô nhìn bà Triệu, ánh mắt lạnh nhạt.

“Con trai bà không cố ý? Bảy năm yêu đương, rồi nó bỏ mặc con gái tôi trong ngày cưới để chạy theo người khác – bà nghĩ chúng tôi có thể chấp nhận lời xin lỗi này sao?”

Bà Triệu im lặng, không thể phản bác.

“Tôi chỉ hy vọng… Tuyền có thể cho Thành Dinh một cơ hội để giải thích.”

Lúc này, Tô Tĩnh Tuyền từ trên lầu bước xuống. Cô ăn mặt có phần cầu kỳ, tay mang túi xách và phía sau là người giúp việc đang phụ cô xách hành lý.

“ Ủa? Bác Triệu? Bác đến đây làm gì vậy?”

“ Tiểu Tuyền, con đây rồi…Thành Dinh về nhà thì ngã bệnh rồi. Thằng bé nói muốn gặp con”

“ Thành Dinh? Thành Dinh nào vậy ta? Con không biết luôn đó”

Bà Triệu khựng lại, ánh mắt bối rối trước lời nói thản nhiên của Tô Tĩnh Tuyền.

“Tuyền, con đừng như vậy… Dù sao cũng là bảy năm tình cảm, con thực sự muốn cắt đứt không một chút bận lòng sao?”



Tô Tĩnh Tuyền nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo:

“Bác Triệu, nếu là chuyện tình cảm thì bác nên hỏi lại con trai mình. Anh ta bỏ mặc con trong ngày cưới để chạy đến bên người khác, vậy bác nghĩ con còn cần phải bận lòng không?”

“Nhưng Thành Dinh không cố ý! Hạ Thương bị tai nạn nghiêm trọng, con phải hiểu cho nó chứ!” Bà Triệu cố gắng biện minh, giọng bà pha lẫn chút tuyệt vọng.

Tô Tĩnh Tuyền khẽ nhíu mày, sau đó bật cười như thể vừa nghe được một câu chuyện hài hước:

“Hiểu? Bác muốn con hiểu gì đây? Hiểu rằng trong mắt anh ta, con không bằng người cũ? Hay hiểu rằng bảy năm yêu nhau chẳng có chút ý nghĩa nào khi đối diện với lựa chọn của anh ta?”

Ngừng lại một chút, cô nhìn thẳng vào bà Triệu, giọng nói trở nên sắc bén:

“Bác về nói với Triệu Thành Dinh, con chúc anh ta và Hạ Thương hạnh phúc. Con không còn là Tô Tĩnh Tuyền của bảy năm trước nữa. Con không phải người để anh ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”

Bà Triệu lắp bắp:

“Tuyền, con đừng nói vậy. Thành Dinh thật lòng với con, chỉ là… chỉ là lúc đó nó rối quá…”

“Rối? Vậy chắc giờ anh ta rảnh để gặp con. Nhưng tiếc quá, con lại bận rồi.”

“ Con định đi đâu sao A Tuyền?” Bà Tô bây giờ mới lên tiếng

“ Con đi du lịch chữa lành.”

Bà Tô mĩm cười thật tươi rồi nói

“ Đi đi, chuyện còn lại để mẹ lo”

Cô quay sang người giúp việc: “Chuẩn bị xong chưa?”

Người giúp việc gật đầu: “Dạ xong rồi, tiểu thư.”

Tô Tĩnh Tuyền nắm lấy túi xách, quay lại nhìn bà Triệu lần cuối:

“Bác Triệu, từ giờ đừng đến đây nữa. Con không còn gì để nói với bác hay con trai bác cả.”

Cô bước ra cửa, bỏ lại bà Triệu đứng lặng người giữa phòng khách.

“ Bây giờ chị muốn tự về hay phải đợi tôi gọi người cõng chị về?”

Bà Tô nhâm nhi tách trà gường rồi nói. Con gái bà nuôi mấy chục năm, không phải món hàng để người ta chọn lựa. Nếu Triệu Thành Dinh không trân trọng thì trả về, bà nuôi dư sức.

Lúc này Tô Tĩnh Tuyền vừa ngồi lên xe, nhìn xe nhà mình từ từ lăn bánh, bây giờ cô mới tháo chiếc kính râm xuống để lộ đôi mắt sưng húp vì khóc. Bảy năm dành trọn thanh xuân cho một người cuối cùng chẳng đổi lại được gì còn mất thời gian. Tình yêu của Tô Tĩnh Tuyền sâu đậm như vậy mà cũng chẳng thắng nỗi mối tình thanh xuân của Triệu Thành Dinh.

Đúng là chẳng thể nào tin được lời đàn ông…

Không yêu nữa, cô thà độc thân còn hơn yêu sai người. Từ giờ về sau, cô không tin vào tình yêu nữa…

...----------------...