Anh Là Mùa Đông Ấm Áp

Chương 11




Tô Tĩnh Tuyền quay trở về văn phòng với khuông mặt uể oải. Cô thèm ăn trưa quá…Trình Huy nhìn thấy cô u sầu, sắc mặt khó coi thì phì cười.

“ Anh cười cái gì?”

Trình Huy vẫn chưa ngừng cười, anh nhướn mày, nhìn Tô Tĩnh Tuyền với vẻ thích thú.

“Cười cái gì à? Em phải may mắn lắm mới được sếp ưu ái như vậy đó”

“ Ưu ái? Chỗ nào vậy? Cái tên Thương Triết Viễn đó vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ. Còn bắt tôi xử lý hết đống tài liệu này trong vòng một ngày. Aiss, giờ nghỉ việc luôn còn kịp không nhỉ?”

“ Thực tập sinh khác thì được chứ em thì không đâu”

“ Tại sao?” Cô chau mày nhìn Trình Huy đang xử lý văn kiện

“ Tôi thấy giám đốc có vẻ thích em đó”

Tô Tĩnh Tuyền nghe xong thì tròn mắt, hoàn toàn bất ngờ. Cô nhìn Trình Huy như thể anh vừa nói điều gì đó không thể tin nổi.

“Anh nói gì cơ? Giám đốc thích tôi?”

Trình Huy không trả lời ngay mà chỉ mỉm cười, thản nhiên lật tiếp một trang tài liệu.

“Đừng vội phủ nhận, em không thấy là giám đốc có vẻ quan tâm đặc biệt đến em sao?”

Tô Tĩnh Tuyền lắc đầu, không thể nào hiểu được điều Trình Huy vừa nói.

“Không thể nào. Anh ta chỉ là sếp thôi, chẳng có gì gọi là quan tâm đặc biệt cả….” Nụ cười của cô tắt dần khi nhớ đến mấy câu nói khó hiểu của Thương Triết Viễn.

“ Ôi trời ạ…mình phải sống thế nào đây?”

“ À phải rồi. Lứa thực tập sinh trước thì không có lương, nhưng đến lượt em và những người khác thì đột nhiên có lương đó….em có nghĩ đây là chiếu cố đặt biệt không hả? Tĩnh Tuyền”

Tô Tĩnh Tuyền giật mình, mắt mở to khi nghe Trình Huy nhắc đến chuyện lương. Cô không để ý trước đó, nhưng giờ nghĩ lại, sự thay đổi này thật sự khá lạ.

“Lương…? Tôi chỉ nghĩ là công ty thay đổi chính sách thôi mà.”

Trình Huy nhướng mày, vẻ mặt vẫn đầy ý cười.

“Đó là điều em nghĩ, nhưng em không cảm thấy có gì khác biệt sao? Mới vào làm mà đã được đối xử như thế, có lẽ là có lý do riêng đấy.”



Các bước để có cuộc sống tự lập.

Bước 1: đi xin việc tại công ty luật

Bước 2: cưới luôn giám đốc công ty.

Trong đầu cô bây giờ chỉ có nhiêu đó

Cảm giác bối rối và căng thẳng lại bao trùm lấy cô. Những câu nói của Thương Triết Viễn giờ đây khiến cô không khỏi suy nghĩ thêm, không biết đâu là thật, đâu là giả. Cô đánh vào má mình

“ Là ác mộng, là ác mộng”Cô đi đến ngồi xuống sofa

“ Anh có cần tôi giúp gì không?” Cô tấy mấy tay chân chạm vào đống tài liệu

“ Em cũng có tài liệu riêng mà, cái này của tôi. Để giám đốc biết lại tưởng tôi chèn ép em”

“ Hờ”

Tô Tĩnh Tuyền hừ nhẹ, cảm thấy hơi ngượng. Cô không muốn tiếp tục nghe những lời trêu chọc của Trình Huy nữa. Đúng là cô đang bối rối, nhưng không thể cứ để người khác đùa cợt như vậy. Cô đứng dậy, quay lại nhìn Trình Huy một cách nghiêm túc.

“Được rồi, tôi sẽ tập trung vào công việc.” Tô Tĩnh Tuyền cầm xấp tài liệu lên, cố gắng xua tan mọi suy nghĩ lung tung trong đầu. Nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi có cảm giác kỳ lạ về Thương Triết Viễn. Những câu nói của anh, những hành động dù nhỏ nhưng lại khiến cô không thể làm ngơ.

Trình Huy thấy cô đã có vẻ nghiêm túc trở lại thì không nói gì thêm, chỉ nhìn cô làm việc. Thỉnh thoảng, anh liếc qua một chút, nhưng vẫn không quên giữ thái độ đùa giỡn.

“ Ráng để được nhận làm nhân viên chính thức nhé, lúc đó em sẽ có văn phòng riêng. Khỏi cần ở đợ chỗ tôi”

“ Im đi, ồn quá”

Một lúc sau, cô cố gắng tập trung vào những tờ giấy trước mặt, không để cho sự lo lắng về mối quan hệ với Thương Triết Viễn chi phối nữa. Nhưng một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô khiến cô lại cảm thấy bất an. Lỡ như Trình Huy nói đúng thì sao? Lỡ như anh ta thực sự có ý gì đó với cô?

Chỉ là sếp thôi, đúng không?

Tô Tĩnh Tuyền lắc đầu, cố xua đi cái suy nghĩ đó. Không thể để chuyện tình cảm lấn át công việc được. Cô phải tập trung xử lý những tài liệu này, sau đó về nhà, nghỉ ngơi và quên hết đi.

Nhưng dù có cố gắng như thế nào, Tô Tĩnh Tuyền vẫn không thể ngừng tự hỏi, liệu mình có đang bị mắc kẹt trong một tình huống mà cô không thể kiểm soát?

Buổi chiều, vì chịu hết nỗi nên cô chạy xuống nhà ăn của công ty ăn trưa. Nhìn nhà ăn đông nghịt người mà cô chỉ biết thở dài. Mang theo khây thức ăn đến bàn ngồi một mình thẫn thờ. Mấy món này nhìn không được hấp dẫn lắm… cô gắp một miếng rau cải chua cho vào miệng.

“ Vừa ăn không?”



Tô Tĩnh Tuyền giật mình ngẩng lên, nhìn thấy Thương Triết Viễn đứng trước bàn ăn của mình, đôi mắt anh lạnh lùng nhưng lại chứa đựng một thứ gì đó khiến cô không thể đoán được. Cô hơi đỏ mặt, cố gắng giữ thái độ bình tĩnh.

“À… giám đốc, sao lại ở đây?” Cô cố gắng cười gượng, đặt đũa xuống và đẩy khay thức ăn về phía anh, dù trong lòng cô đang rất lúng túng.

Thương Triết Viễn không trả lời ngay mà chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đối diện cô, lặng lẽ nhìn cô một lúc. Cảm giác như sự im lặng kéo dài làm cho không khí xung quanh càng thêm nặng nề.

“Em đang ăn một mình à?” Cuối cùng anh lên tiếng

“Ừm… tôi chỉ muốn ăn một chút thôi.” Tô Tĩnh Tuyền lúng túng đáp, không biết phải giải thích như thế nào. Cô không nghĩ rằng giám đốc sẽ đến ăn ở nhà ăn vào giờ này, càng không nghĩ rằng anh lại ngồi cùng cô.

Thương Triết Viễn liếc qua khay thức ăn, nhìn một cách kỹ lưỡng.

“Nhìn có vẻ không ngon lắm.”

Tô Tĩnh Tuyền khẽ bật cười, cảm thấy mình như đang bị ép lấy khẩu cung…

“Đúng vậy, nhưng chúng tôi không có nhiều sự lựa chọn.”

Anh chỉ mỉm cười, rồi quay lại nhìn cô.

“ Muốn ăn trưa cùng anh không? Anh mời em”

“ Thôi, còn đống tài liệu chưa giải quyết xong. Tôi..tôi đi trước nhé.” Cô tìm cớ rồi chuồng đi, dù gì cũng không nên ở lại lâu. Để đồng nghiệp dị nghị thì không hay. Cô chạy chưa được vài bước thì bị anh gọi lại.

“ Này, lát có muốn đi về cùng anh không?” Tô Tĩnh Tuyền trợn mắt nhìn mọi người xung quanh, ai cũng đang chú ý đến cô. Vài người còn bắt đầu xì xào bàn tán

“ Không, ai thèm. Nhà tôi cũng có xe”

Cô vội vàng che mặt chạy đi đầu không ngoảnh lại. Anh phì cười rồi gọi trợ lý lại nói nhỏ.

“ Tới phòng của Trình Huy, mang xấp tài liệu của Tĩnh Tuyền đến phòng tôi”

“ Giám đốc muốn kiểm tra cô ấy à?”

“ Không, tôi làm dùm cô ấy. Cái đống đó nhiều lắm, mình cô ấy làm không hết nỗi đâu. Đi nhanh lên”

“ Vâng!”

...----------------...