Anh Là Mùa Đông Ấm Áp

Chương 13




Vụ án lần này mà Tô Tĩnh Tuyền được giao đang được xã hội chú ý. Tràn lan trên khắp các mạng xã hội là tin tức “ Mẹ kế hành hạ con chồng đến không qua khỏi”.

Hôm qua, Thương Triết Viễn đã đưa cô đi gặp bà ngoại của đứa bé xấu số. Hôm nay họ đi gặp mẹ của đứa bé. Sau khi con gái mất oan uổn thì người mẹ ruột đau đớn đến sinh bệnh, tâm lý không được bình thường. Bây giờ khi bác sĩ đảm bảo thì họ mới có thể gặp được người mẹ.

Tô Tĩnh Tuyền đứng trước cửa phòng bệnh, hít một hơi thật sâu để chuẩn bị tinh thần. Ánh mắt cô lướt qua Thương Triết Viễn, người vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy. Anh khẽ gật đầu với cô, như muốn nhắn nhủ rằng cô không cần lo lắng.

Cô mở cửa bước vào, ngay lập tức cảm nhận được không khí nặng nề bên trong. Người phụ nữ gầy gò, xanh xao ngồi trên giường, ánh mắt trống rỗng. Đây là mẹ ruột của đứa bé, bà Lê Nga.

“Chào chị, tôi là Tô Tĩnh Tuyền, luật sư được giao phụ trách vụ án của con gái chị” cô lên tiếng, giọng nhẹ nhàng

Bà Lê ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt ngấn lệ.

“Các người đến đây thì có ích gì? Không đấu lại đâu…”

Theo như bà ngoại đứa bé nói thì người mẹ kế đó và ba đứa bé đã mời luật sư giỏi nhất ở nước ngoài về bào chữa. Vậy nên khó mà thắng kiện…

“Chúng tôi ở đây để tìm lại công bằng cho con gái chị” Thương Triết Viễn lên tiếng, tiến thêm một bước vào phòng. Giọng nói trầm ấm của anh dường như khiến bà Lê bớt căng thẳng.

Thương Triết Viễn kéo ghế cho Tô Tĩnh Tuyền ngồi xuống còn mình đứng bên cạnh cô.

“ Tôi không tin vào luật pháp, người có tội sờ sờ ra đó mà còn được mời luật sư giỏi. Suy cho cùng tiền mới quan trọng…”

“ Thưa cô. Nếu vì tiền thì tôi đã không học luật rồi. Luật pháp sinh ra là để bảo vệ lẽ phải, và lẽ phải của luật sư là bảo vệ thân chủ của mình. Đó là lý do mà tôi xuất hiện ở đây hôm nay, mong cô hợp tác”

Bà Lê nhìn Tô Tĩnh Tuyền, đôi mắt vốn trống rỗng giờ đây thoáng hiện lên một tia hy vọng, dù rất mong manh. Ánh mắt ấy như muốn dò xét xem những lời của cô gái trẻ này có thật sự đáng tin hay không.

“Cô còn trẻ quá…” bà Lê thì thầm, giọng nói khàn đặc vì mệt mỏi và đau khổ.

“Tôi không biết liệu mình có thể tin tưởng cô được hay không…”

Tô Tĩnh Tuyền ngồi thẳng lưng, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào bà Lê.

“Cô có thể nghi ngờ năng lực của tôi, nhưng tôi muốn cô tin vào mục đích của tôi. Tôi không làm việc này chỉ để thắng một vụ kiện. Tôi làm việc này vì con gái cô xứng đáng được bảo vệ, dù là muộn màng. Nếu cô không tin tôi, hãy nhìn vào người đồng nghiệp của tôi.” Cô quay đầu nhìn Thương Triết Viễn.

Thương Triết Viễn, người vẫn đứng yên lặng từ đầu đến giờ, lên tiếng, giọng trầm ổn nhưng đầy sức thuyết phục.

“Chúng tôi không chỉ làm việc vì kết quả, mà vì sự thật. Mỗi bằng chứng, mỗi lời nói sẽ được chúng tôi đưa ra ánh sáng. Cô hãy nói cho chúng tôi những gì cô biết, những gì cô nghi ngờ. Chỉ cần có chút manh mối, chúng tôi có thể làm được rất nhiều điều.”

Bà Lê cúi đầu, đôi vai gầy gò run rẩy. Một lúc sau, bà ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước nhưng đã có chút sáng rõ hơn.



“Được… nếu các người muốn tìm công bằng cho con tôi, tôi sẽ nói hết.”

Cuộc trò chuyện kéo dài gần hai tiếng. Bà Lê kể tường tận từ đầu đến cuối còn rõ ràng hơn những gì bà ngoại đứa bé kể vào ngày hôm qua.

Hai người họ chỉ có một đứa con gái là Minh Hải Vân. Nhà chồng của Lê Nga rất giàu còn có thể xem là một gia đình tài phiệt. Chồng của bà, ba của Hải Vân là Minh Triệu, là một người đàn ông lăng nhăng. Ông ta quen Lý Lệ Quân, rồi bị phát hiện. Dù là người sai nhưng Minh Triệu đã dùng hết các mối quan hệ để được nuôi con.

“Lúc đó, tôi không còn cách nào khác” bà Lê Nga nghẹn ngào kể, ánh mắt dõi vào khoảng không.

“Gia đình họ giàu có, quyền lực, còn tôi chỉ là một người phụ nữ không nghề nghiệp ổn định. Họ nói rằng nếu tôi không ký giấy, họ sẽ dùng mọi cách để tôi không bao giờ được gặp con gái nữa.”

Bà dừng lại, hít một hơi dài như muốn trấn tĩnh bản thân. Tô Tĩnh Tuyền chăm chú lắng nghe, không chen ngang dù một lần.

“Hải Vân ban đầu vẫn hay gọi điện cho tôi, kể rằng nó không thích ở với Lý Lệ Quân. Con bé nói mẹ kế thường xuyên la mắng, bắt làm việc nhà, nhưng tôi chỉ nghĩ đó là chuyện bình thường… Tôi không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy…” Bà Lê đưa tay lên che mặt, giọng nói dần nghẹn lại.

“Còn về Minh Triệu thì sao?” Thương Triết Viễn hỏi

“Ông ta…” Bà Lê ngẩng lên, ánh mắt lộ rõ vẻ uất hận.

“Minh Triệu chưa bao giờ thật sự quan tâm đến con gái. Đối với ông ta, đứa bé chỉ là một cái cớ để gây khó dễ cho tôi. Tất cả mọi quyết định trong nhà đều do Lý Lệ Quân làm chủ, kể cả cách đối xử với Hải Vân.”

Bà Lê dừng lại một lúc, rồi tiếp tục, giọng run rẩy.

“Hàng xóm từng kể với tôi rằng họ nghe tiếng Hải Vân khóc lớn trong nhà nhiều lần, nhưng không ai dám lên tiếng. Gia đình họ quá quyền lực, không ai dám đụng đến.”

Tô Tĩnh Tuyền chăm chú ghi lại từng chi tiết, mỗi từ ngữ của bà Lê đều có thể trở thành manh mối quan trọng. Nhưng trong lòng cô dâng lên một cảm giác phẫn nộ khó tả. Làm sao một đứa trẻ lại phải chịu đựng nhiều như vậy, mà không ai đứng ra bảo vệ?

“Chúng tôi đã có được ảnh chụp vết thương trên người Hải Vân và lời khai của hàng xóm. Tiếp theo vẫn phải tiếp tục đợi…”

Bà Lê nhìn cô

“Tôi không cần gì cả… chỉ cần các người có thể đòi lại công bằng cho con gái tôi. Nó chỉ mới tám tuổi… cả đời tôi cũng không thể tha thứ cho mình vì đã để nó rơi vào tay họ.”

Thương Triết Viễn khẽ gật đầu.

“Chúng tôi sẽ không để cô thất vọng. Đây không chỉ là một vụ án, mà là lời hứa của chúng tôi với cô và Hải Vân.”

...----------------...

Thương Triết Viễn và Tô Tĩnh Tuyền đi bộ từ bệnh viện ra để lấy xe. Anh nhìn cô chăm chú rồi mĩm cười



“ Sao nay em nghiêm túc vậy? Lần trước còn nói không muốn nhận mà”

“ Anh chưa xem lý lịch của Hải Vân à?”

“ Có gì?”

“ Minh Hải Vân, rối loạn phổ tự kỉ.”

Anh khựng lại, đưa ánh mắt thăm dò nhìn cô

“ Cháu trai tôi là người tự kỷ…tôi thấy đồng cảm thôi”

“ Cháu trai em? Chẳng phải em con một à?”

Anh thắc mắc, từ trước đến giờ chỉ nghe nói thầy Tô chỉ có một đứa con gái. Giờ cô lại có cháu trai? Là con của ai?

“ Là anh không biết. Tôi còn một người anh trai, anh ấy là bác sĩ…”

“ Vậy đứa trẻ đó đâu rồi? Không thấy thầy Tô nhắc đến nhiều”

“ Mất rồi. Cả gia đình anh trai tôi…mất vì tai nạn hàng không…”

“Hải Vân… tôi thấy bóng dáng cháu mình trong con bé. Cái cách mà xã hội nhìn những đứa trẻ đặc biệt ấy, luôn chỉ là sự thương hại, hoặc tệ hơn, là sự xa lánh. Nhưng chúng đâu có sai, Triết Viễn? Sai là những người lớn đáng ra phải bảo vệ chúng, nhưng lại chọn cách làm tổn thương chúng.”

“ Tốt”

“ Hả?” cô quay lại nhìn anh

“ Anh thấy em rất tốt…”

Chưa kịp để cô hiểu chuyện gì thì Thương Triết Viễn đã đi lên nắm lấy tay cô rồi kéo đi. Tô Tĩnh Tuyền cố gắng phản khán.

“ Này, bỏ ra. Đừng có mà côn đồ”

“ Anh mời em ăn trưa nhé, trưa nay muốn ăn gì?”

“ Bỏ ra, người ta nhìn kìaaaaaa”

...----------------...