Anh Là Mùa Đông Ấm Áp

Chương 15




Tô Tĩnh Tuyền bù đầu bù cổ với đống tài liệu vụ án ở công ty. Mới làm thực tập sinh được có một tuần mà cô muốn ốm người. Giờ là hơn một giờ sáng, chắc còn mình cô ờ công ty thôi. Tô Tĩnh Tuyền tóc tai rồi bời lảm việc. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng gõ cửa

“ Ai vậy?”

Không đợi cô kịp định hình thì cửa mở ra

“ Chăm chỉ thế này hay anh tăng lương cho em nhé” Thương Triết Viễn đi vào

“ Hả…? Giám đốc chưa về à?”

“ Về rồi mà ba em gọi nên anh quay lại”

Tô Tĩnh Tuyền ngẩng đầu lên, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng lên sự ngạc nhiên.

“Ba em gọi? Có chuyện gì sao, giám đốc?” Cô vội vàng đứng dậy, suýt nữa làm đổ đống tài liệu trên bàn.

“ Gọi anh là Triết Viễn”

“ Ừ”

Thương Triết Viễn nhíu mày, bước tới gần bàn làm việc của cô, tiện tay cầm lấy một tập tài liệu rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

“Không phải chuyện gì lớn. Chỉ là ông ấy muốn nhờ anh để mắt đến cô con gái nhỏ của mình, sợ em làm việc quá sức.” Anh vừa nói vừa lật qua mấy trang giấy, ánh mắt chăm chú nhưng miệng lại nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.

Tô Tĩnh Tuyền nghe vậy, chỉ biết cười trừ.

“Làm sao mà không làm việc được chứ? Em mới thực tập, phải cố gắng nhiều. Nếu không, anh có tăng lương cho em cũng chẳng ích gì.” Cô đáp, giọng điệu nửa thật nửa đùa, nhưng rõ ràng đôi mắt đã thấm mệt.

Thương Triết Viễn nhìn cô một lúc, ánh mắt dường như dịu lại.

“Vậy anh hỏi em, từ chiều đến giờ em ăn gì chưa?”

Tô Tĩnh Tuyền thoáng sững người, cúi đầu lẩm bẩm:

“Chắc là… bánh mì? À không, cà phê…”

“Biết ngay mà.” Anh thở dài, đặt tập tài liệu xuống rồi đứng dậy, kéo lấy túi xách của cô trên bàn.

“Đi thôi, anh đưa em đi ăn. Giờ này mà làm thêm thì tài liệu cũng không chạy đâu.”



“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả. Đây là lệnh của giám đốc.” Thương Triết Viễn ngắt lời, ánh mắt nghiêm nghị.

Trước thái độ kiên quyết của anh, Tô Tĩnh Tuyền đành miễn cưỡng gật đầu, thu dọn sơ qua bàn làm việc. Trong lòng cô chợt cảm thấy ấm áp một cách kỳ lạ. Người đàn ông này bình thường nghiêm khắc và khó đoán, vậy mà lúc này, lại giống như đang thật sự quan tâm đến cô.

Bên ngoài trời đã khuya, gió thổi lạnh buốt. Thương Triết Viễn không nói gì, chỉ lặng lẽ đi trước, mở cửa xe cho cô. Tô Tĩnh Tuyền bước lên xe, nhìn bóng dáng anh qua gương chiếu hậu, không khỏi cảm thấy có chút rung động.

Khoảnh khắc đó, cô chợt nhận ra có gì không đúng. Bảy năm yêu nhau nhưng Triệu Thành Dinh chưa từng yêu chiều cô như thế này, anh ta chưa từng vì cô than đói mà đưa cô đi ăn cũng chưa từng mở cửa xe cho cô.

“Anh không thấy mệt sao?” Cô hỏi, giọng hơi khô khốc khi tâm trí vẫn còn quay cuồng với những suy nghĩ trong đầu.

Thương Triết Viễn không trả lời ngay lập tức, chỉ hơi liếc mắt sang cô một chút, rồi tiếp tục lái xe. Anh hít một hơi dài, như thể đã hiểu được cảm giác của cô.

“Có thể mệt, nhưng có những việc đáng làm. Em cần học cách tự chăm sóc bản thân, đừng để công việc ăn mòn sức khỏe.” Anh nói một cách trầm tĩnh, giọng điệu không vội vã.

Tô Tĩnh Tuyền im lặng, nhưng một phần trong cô cảm thấy có chút ngượng ngùng. Bảy năm yêu đương với Triệu Thành Dinh, cô đã quen với việc tự mình đối mặt với mọi khó khăn, không mong cầu sự quan tâm từ ai. Nhưng giờ đây, đứng trước sự quan tâm chân thành của Thương Triết Viễn, cô không biết phải xử lý như thế nào.

“Cảm ơn anh”

Anh chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì. Cả hai tiếp tục im lặng

“ Ăn xong anh đưa em về luôn nhé”

“ Vâng”

Sau một lúc yên lặng, xe của Thương Triết Viễn chạy qua những con phố vắng, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt kính xe tạo thành những vệt sáng mờ ảo. Tô Tĩnh Tuyền nhìn qua cửa sổ, suy nghĩ của cô vẫn lạc vào những câu hỏi lạ lùng mà chính cô cũng không thể trả lời.

Lúc họ đến quán ăn, một nhà hàng nhỏ ấm cúng, Thương Triết Viễn khẽ ra hiệu cho cô vào trước. Anh bảo cô chọn chỗ ngồi, nhưng lại không quên dặn dò nhân viên phục vụ về món ăn mà cô thích. Anh mới dò la được mấy sở thích của cô từ miệng ba cô.

Tô Tĩnh Tuyền ngồi xuống bàn, nhìn theo bóng dáng anh. Sự chăm sóc tỉ mỉ này khiến cô không khỏi cảm thấy lạ lẫm và bối rối. Chẳng lẽ cô đã quen với việc không có ai để tâm đến mình quá lâu rồi sao?

Cô có cảm giác như mình đang sống trong một thế giới khác biệt, một nơi mà mọi thứ đều thật gần gũi, dễ chịu, nhưng cũng đầy thử thách. Những gì Thương Triết Viễn làm khiến cô nhận ra một điều mà cô đã bỏ quên trong suốt bảy năm qua: có những người thật sự quan tâm đến mình, mà không phải để đạt được điều gì.

Cảm giác ấm áp trong lòng cô lại trỗi dậy, như một tia sáng nhỏ nhoi trong đêm tối. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ có cảm giác này, và càng không ngờ rằng người mang lại cảm giác ấy lại là một người mới quen.

Khi món ăn được mang lên, Thương Triết Viễn đặt chiếc đĩa trước mặt cô, rồi ngồi xuống đối diện.

“Ăn đi, đừng để bụng đói.” Anh nói, ánh mắt vẫn nhìn cô với một sự chăm sóc nhẹ nhàng.

Tô Tĩnh Tuyền gật đầu, cảm thấy lòng mình dâng lên một cảm giác khó tả. Trong một khoảnh khắc, cô chỉ muốn ngừng lại mọi suy nghĩ, chỉ để tận hưởng bữa ăn đơn giản này và tận hưởng sự quan tâm mà cô không ngờ đến.



Khi bữa ăn kết thúc, Thương Triết Viễn đưa cô về. Trong suốt quãng đường về, cả hai đều không nói gì nhiều, nhưng không khí giữa họ như nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Anh dừng xe trước cửa nhà cô, khẽ mở cửa cho cô.

“Vào đi, đừng làm việc quá khuya nữa, nhớ lời anh nhé.” Thương Triết Viễn nói, giọng điệu vẫn trầm tĩnh, nhưng có sự quan tâm rõ ràng.

Tô Tĩnh Tuyền chỉ mỉm cười, gật đầu cảm ơn anh.

“Chúc em ngủ ngon.” Anh nói thêm trước khi quay đi.

Tô Tĩnh Tuyền đứng đó, nhìn theo bóng dáng anh cho đến khi anh khuất dần trong bóng tối. Cô không thể phủ nhận rằng, trong giây phút đó, một cảm xúc gì đó mới mẻ và ấm áp trào dâng trong lòng, khiến cô không khỏi tự hỏi liệu đây có phải là một bước ngoặt mới trong cuộc đời mình. Cô quay vào trong nhà thì chạm mặt ba

“ Con đi đâu giờ này mới về?” Ông Tô bắt chéo chân ngồi trên sofa, vẻ mặt xám xịt.

“ Dạ…? Con đi làm rồi đi ăn với sếp…ba gọi Thương Triết Viễn rồi mà…”

“ Ba đâu có gọi. Điện thoại ba hư rồi mà”

Cô đứng hình, vậy…là do anh tự biên tự diễn à?

Tô Tĩnh Tuyền tức muốn xì khói. Cô không ngờ Thương Triết Viễn lại có thể giả vờ như thế, không những vậy còn khéo léo khiến cô cảm thấy như đang nhận được sự quan tâm chân thành. Nhưng bây giờ, khi nghe ba cô nói như vậy, cô không thể không cảm thấy mình đã bị lợi dụng, mặc dù cô không thể phủ nhận cảm giác ấm áp mà anh mang lại.

“Anh ấy nói ba gọi anh ấy, nhưng ba lại bảo không?” Tô Tĩnh Tuyền hỏi, giọng có chút run run vì tức giận.

Ông Tô thở dài, vẻ mặt vẫn không thay đổi.

“Con nghĩ xem, ba có gọi không? Ba đã bảo con nhiều lần rồi, đừng quá tin vào mấy người ngoài kia.“

Cảm giác lửa giận trong lòng Tô Tĩnh Tuyền lại càng bùng lên. Cô đã bắt đầu có cảm tình với Thương Triết Viễn, nhưng giờ đây lại cảm thấy như tất cả những điều đó đều là một trò chơi, một vở kịch mà anh ta dựng lên.

“Con biết rồi, ba.” Cô trả lời.

Sau một lúc, Tô Tĩnh Tuyền quay lưng đi lên phòng mình, cố gắng để không phải đối mặt với cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Cô không muốn suy nghĩ thêm về Thương Triết Viễn, không muốn để anh làm rối tung mọi thứ mà cô đã cố gắng xây dựng. Cô phải tập trung vào công việc, vào tương lai của mình, chứ không phải những trò chơi này.

Nhưng dù vậy, một phần trong cô không thể ngừng suy nghĩ về những hành động của anh. Những quan tâm nhỏ nhặt, những cử chỉ chăm sóc ấy… liệu có thực sự là chỉ vì muốn lấy lòng ba cô hay đó là điều anh thật sự muốn làm?

“ Thương Triết Viễn, cái đồ cáo già!!!!”

...----------------...