Anh Là Mùa Đông Ấm Áp

Chương 17




Buổi trưa, bằng hết sức “ép buộc” của mình, cuối cùng Thương Triết Viễn cũng kéo được Tô Tĩnh Tuyền đi ăn trưa.

Cô ngồi đối diện anh trong một nhà hàng ấm cúng gần công ty, tay nghịch cái ly nước trước mặt, ánh mắt vẫn đầy vẻ miễn cưỡng.

“Thật sự tôi không hiểu, tại sao anh cứ phải kéo tôi đi ăn trưa cho bằng được?” Cô nhíu mày, giọng điệu rõ ràng không thoải mái.

Thương Triết Viễn mỉm cười, đặt thực đơn xuống bàn.

“Vì em chẳng chịu tự chăm sóc bản thân. Anh để em nhịn ăn, làm việc quá sức thì đâu phải là một sếp tốt.”

“Nhưng tôi đâu có nhịn…” Cô phản bác, nhưng nhớ lại mấy hôm trước mình làm việc quên giờ, bụng réo cồn cào mà vẫn không rời khỏi bàn làm việc, cô đành cắn môi, im lặng.

Thương Triết Viễn nhướng mày, nụ cười trên môi càng đậm.

“Thấy chưa, không cãi được nữa chứ gì?”

“ Rốt cuộc anh muốn gì chứ?”

“ Ý định của anh rõ thế mà em còn không thấy sao? Anh muốn cùng em hẹn hò”

“ Nhưng tôi không muốn”

“ Anh trừ lương nhé”

Cô bực bội hất thực đơn về phía anh.

“nhanh lên rồi về.”

“Được, được.” Anh đáp, vẻ mặt trông rất thoải mái, như thể thắng lợi vừa nắm chắc trong tay.

Một lát sau, thức ăn được dọn lên, Thương Triết Viễn gắp một miếng thịt vào chén cô, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không thiếu phần ra lệnh.

“Ăn đi, không cần phải nhìn anh chằm chằm như vậy đâu.”

“Tôi không nhìn”

Thương Triết Viễn bỏ đũa xuống

“ Cơ mà năm đó em thích anh lắm mà, giờ ở gần như thế anh cho em ngắm đã có được không?” Anh chống cằm đưa ánh mắt dịu dàng về phía cô

” A-ai nói tôi thích anh? Tôi là muốn đi học để có thêm kiến thức”



“ À…vậy tại sao ba em lại chạy đến chỗ anh nói chuyện riêng nhỉ?”

Tô Tĩnh Tuyền khựng lại, đôi đũa trên tay lơ lửng giữa không trung. Cô ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ khó tin:

“Anh nói gì cơ? Ba tôi đã… đến gặp anh?”

Thương Triết Viễn nhướng mày, nét mặt đầy vẻ thích thú khi thấy phản ứng của cô.

“Đúng vậy. Thầy nói con gái thầy rất thích anh…sau khi anh đi du học về thì sẽ xem xét giao em cho anh”

“ Hàm hồ. Không có chuyện đó” cô bỏ đũa xuống

Nhưng mà nghĩ lại thì hình như là có. Bị mẹ mắng xong, đêm đó cô trùm kín trong chăn khóc vì tủi thân. Ông Tô có vào phòng an ủi còn nói gì mà… “ Ba sẽ giúp con”

Trời ạ!!! Thì ra ông ấy biết hết nhưng mà giả bộ

Không thể nào…” Cô lẩm bẩm, ánh mắt hoang mang. “Ba tôi mà lại đi nói mấy chuyện như vậy với anh sao?”

Thương Triết Viễn nhún vai, vẻ mặt pha chút đắc ý.

“Tin hay không thì tùy em. Nhưng rõ ràng là ông ấy biết em thích anh, và còn khá nghiêm túc muốn tác hợp cho hai chúng ta.”

Tô Tĩnh Tuyền cảm thấy mặt mình nóng bừng, không biết là vì tức giận hay ngượng ngùng. Cô vội quay mặt đi, cầm ly nước lên uống một hơi để che giấu biểu cảm.

“Nhưng tôi đã không còn thích anh nữa.” Cô đặt ly xuống, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.

Thương Triết Viễn bật cười, dựa người ra sau ghế, đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch.

“Thật không? Vậy tại sao em lại đỏ mặt thế kia?”

“Anh…” Tô Tĩnh Tuyền lập tức đưa tay che má, cảm giác như vừa bị bắt thóp.

“Đỏ mặt là vì tức!” Cô phản bác, nhưng lại càng khiến nụ cười của Thương Triết Viễn thêm đậm.

“Thế thì tốt.” Anh gật gù, ánh mắt dịu dàng hơn một chút.

“Nếu em không thích anh nữa, vậy để anh theo đuổi lại từ đầu nhé?”

“Không cần!” Cô phản ứng ngay, giọng đầy sự từ chối, nhưng trong lòng lại có chút rối bời.



“ Tôi không yêu nữa đâu nên anh đừng có mà phí thời gian”

“Vậy chúng ta thử xem ai là người chịu thua trước nhé” anh mĩm cười

“ Tôi đã nói không mà”

“Không cần, nhưng anh vẫn muốn.” Anh mỉm cười, lấy đũa gắp thêm thức ăn vào chén cô.

“Ăn đi, không để phí đồ ăn. Sau này còn nhiều bữa trưa thế này nữa, nên em cứ chuẩn bị tinh thần đi.”

Tô Tĩnh Tuyền im lặng nhìn anh, không biết phải làm gì ngoài việc lặng lẽ cúi đầu, cắm cúi ăn cho qua chuyện.

Tô Tĩnh Tuyền lặng lẽ cúi đầu ăn, cố gắng phớt lờ sự hiện diện của người đàn ông trước mặt. Nhưng ánh mắt Thương Triết Viễn cứ dõi theo cô, khiến không khí như bị nén chặt, từng hơi thở đều khó khăn hơn.

Anh không nói thêm câu nào, chỉ lặng lẽ mỉm cười, thi thoảng lại gắp thức ăn vào chén cô. Cử chỉ của anh không có vẻ gì là cố ý trêu chọc, nhưng chính sự dịu dàng này lại khiến cô cảm thấy bất an.

“Đừng nhìn tôi nữa.” Cô ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào anh.

“Anh có nhìn đâu.” Thương Triết Viễn nhún vai, vẻ mặt đầy vô tội.

Cô bặm môi, tay siết chặt đôi đũa như muốn bẻ gãy chúng. Nhưng cô không biết phản bác thế nào, chỉ đành cúi đầu tiếp tục ăn.

Một lúc sau, khi bữa ăn gần kết thúc, anh đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

“ Để anh ta rời đi nhé…còn lại anh lo cho em”

Tô Tĩnh Tuyền khựng lại, đôi đũa trên tay chậm rãi đặt xuống chén. Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn cảnh giác.

“ Một mình tôi vẫn có thể sống tốt, tôi có tiền có công việc có bạn. Cho dù không yêu ai tôi cũng thấy ổn”

“ Anh không thấy thế…”

“ Chứ anh thấy thế nào?”

Thương Triết Viễn im lặng một lúc rồi phì cười, anh ngước mặt lên nhìn cô mĩm cười.

“ Em ăn xong chưa? Ta về công ty nhé.”

“ V-về…”

...----------------...