Anh Là Mùa Đông Ấm Áp

Chương 21




Anh ép cô vào tường, bấm loạn các tầng thang máy để kéo dài thời gian.

“ A-anh định làm gì?”

“ Anh không làm gì em đâu, em yên tâm. Ở đây có camera”

“ Nếu không thì sao?”

“ Thì em đã chết với anh nãy giờ rồi...

Tô Tĩnh Tuyền nhìn Thương Triết Viễn với ánh mắt pha chút cảnh giác, nhưng cũng không giấu được sự khó chịu. Cô cố gắng giằng tay ra, nhưng anh vẫn giữ chặt, không có ý định nhượng bộ.

“Bỏ ra”cô nhấn mạnh, ánh mắt trừng lên đầy thách thức.

Thương Triết Viễn khẽ nhếch môi, cười nhẹ.

“Em làm gì căng thẳng thế? Anh chỉ muốn nói chuyện thôi mà.

“Bấm loạn thang máy rồi ép người ta vào tường mà gọi là muốn nói chuyện? Anh đúng là biết cách làm người khác nổi giận.” Tô Tĩnh Tuyền nghiến răng,

ánh mắt lườm anh sắc như dao.

Thương Triết Viễn nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, dường như không có ý định buông cô ra.

“Em nổi giận với anh cũng không sao. Miễn là em chịu để ý đến anh, anh chấp nhận hết.”

“Thương Triết Viễn!” Cô gần như hét lên, nhưng âm thanh lại nhỏ đi trong không gian kín của thang máy.

“Gì nào?” Anh cúi gần hơn, giọng nói trầm ấm pha chút trêu chọc.

“Em sợ à? Hay là... đang ngượng?”

“Ngượng cái đầu anh!” Cô đỏ mặt, lập tức quay đi, tránh ánh mắt sâu như hút

hồn của anh.

Thương Triết Viễn bật cười, nụ cười thoáng chút đắc ý.

“Được rồi, được rồi. Anh không trêu em nữa. Nhưng mà, lần sau đừng bảo anh buông tay dễ dàng như vậy. Có những thứ, một khi đã nắm lấy rồi, anh sẽ không buông”

Cô ngẩng phắt đầu lên, định nói gì đó, nhưng lời nói lại nghẹn lại trong cổ họng. Ánh mắt của anh khi ấy khiến cô bối rối. Nó không chỉ chứa sự trêu chọc, mà còn có một sự chân thành khiến cô không biết phải đối mặt thế nào.



Thang máy cuối cùng cũng dừng lại. Khi cô không biết phải làm thế nào thì cửa thang máy đột nhiên mở ra.

mẹ ơi, sao hai anh chị kia lại như thế ạ?” Một giọng nói non nớt thốt ra từ miệng một đứa trẻ.

Cô quay sang nhìn, mặt bắt đầu đỏ lên. Đứa bé đó cùng với mẹ nó đang nhìn thấy cảnh cô bị Thương Triết Viễn ép vào tường.

Ánh mắt của người phụ nữ đứng cùng đứa bé ngay cửa thang máy thoáng vẻ tò mò, nhưng rồi nhanh chóng chuyển sang ngại ngùng khi nhận ra mình vừa chứng kiến cảnh “không nên thấy”. Cô vội vàng kéo tay con trai mình.

“Đừng hỏi lung tung, con à. Đi nào.” Người mẹ lúng túng nói, cố gắng kéo đứa bé đi khỏi, nhưng thằng bé vẫn tò mò quay đầu nhìn.

“Mẹ ơi, chị kia đang bị bắt nạt sao? Anh kia xấu quá, ép người ta như vậy!” Đứa trẻ nói to, ánh mắt tràn đầy sự bất bình.

Tô Tĩnh Tuyền đứng đơ ra, mặt đỏ bừng như sắp bốc cháy. Cô nhanh chóng

đẩy Thương Triết Viễn ra, giọng hạ thấp nhưng không giấu được sự tức giận

“Thương Triết Viễn, anh xem anh đã làm gì rồi đây!”

Thương Triết Viễn lúc này cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn giữ vẻ mặt tỉnh bơ. Anh quay sang đứa trẻ, mỉm cười dịu dàng

“Anh không bắt nạt chị ấy đâu. Chị ấy thích anh làm thế đấy”

“Thương Triết Viễn!”

Cô thốt lên, ánh mắt trừng trừng nhìn anh.

“Anh nói bậy cái gì vậy?”

Đứa bé nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ hỏi tiếp

“Thật không? Chị kia trông không giống thích chút nào.”

Người mẹ vội vàng kéo đứa trẻ đi xa hơn, vừa đi vừa thì thầm xin lỗi. Nhưng trước khi khuất khỏi hành lang, thằng bé vẫn quay lại nhìn họ, giơ tay lên vẫy

“Chị ơi, lần sau đừng để anh kia bắt nạt nhé!”

Cửa thang máy đóng lại, để lại sự im lặng ngượng ngùng trong không gian chật hẹp. Tô Tĩnh Tuyền quay sang nhìn Thương Triết Viễn, đôi mắt ánh lên sự tức giận. May mà ít người chứ mà nhiều người nhìn thấy chắc cô xỉu tại chỗ. Nhưng mà cô vẫn rất xấu hổ, Tô Tĩnh Tuyền lấy hai tay che mặt lại.

Thương Triết Viễn thấy thế thì liền kéo cô vào lòng

“ Sao? Xấu hổ à?”

Cô đành vào ngực anh liên tục



“ Đồ lưu manh, đồ xấu xa, đồ.....aisss”

“ Anh là tên lưu manh của em...”

Thương Triết Viễn ôm chặt Tô Tĩnh Tuyền hơn, cúi đầu thì thầm bên tai cô, giọng nói trầm ấm đầy trêu chọc

Tô Tĩnh Tuyền vừa đỏ mặt vừa tức giận, bàn tay nhỏ bé đấm nhẹ vào ngực anh liên tục, như muốn che giấu sự ngượng ngùng

“Anh... anh đúng là đồ xấu xa! Ai cần một tên lưu manh như anh chứ?”

Thương Triết Viễn cười khẽ, cúi xuống nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng lẫn thích thú. Anh giữ lấy đôi tay đang “tấn công” mình, nắm chặt trong lòng bàn tay to lớn của anh.

“Vậy em định giao anh cho ai đây? Anh sợ người khác không chịu nổi đâu, chỉ có em mới chịu được anh thôi.”

“Đồ tự mãn!” Tô Tĩnh Tuyền lườm anh, nhưng không cách nào giấu được nụ cười đang dần nở trên môi.

“Không phải tự mãn” Thương Triết Viễn nhẹ nhàng nâng cằm cô, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh.

“Là tự tin.”

Tô Tĩnh Tuyền bối rối, cảm giác như hơi thở của mình đang rối loạn. Là luật sư nhưng cô không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết rúc vào lòng anh để giấu đi khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Thương Triết Viễn bật cười, vuốt nhẹ mái tóc cô.

“ Ấm quá nên muốn ôm anh mãi à?”

“ Không!” Cô đẩy anh ra rồi đi ra ngoài

Thương Triết Viễn thấy cô vội vàng bước đi thì bật cười lắc đầu, ánh mắt không giấu được vẻ cưng chiều. Anh bước nhanh theo, giọng gọi với:

“Đừng có đi nhanh như vậy, Tuyền! Thầy Tô đã dặn anh lát nữa đưa em về, em quên rồi sao?”

Tô Tĩnh Tuyền dừng lại ở cửa, xoay người nhìn anh, vẻ mặt có chút bướng bình: “Tôi có chân, không cần phiền anh đưa về đâu. Anh cứ lo việc của mình đi."

Thương Triết Viễn nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười tinh quái. “Ồ, vậy nếu em đi bộ về và gặp chuyện gì thì sao? Anh không muốn thầy Tô xử lý đâu.”

Tô Tĩnh Tuyền cắn môi, ánh mắt lóe lên sự bất mãn nhưng không thể phản bác được. Cô biết, một khi Thương Triết Viễn đã nhận trách nhiệm, anh sẽ không dễ dàng từ bỏ.

“ Phải vô phúc lắm mới gặp anh”

Thương Triết Viễn nghe vậy thì bật cười lớn, đôi mắt anh ánh lên vẻ thích thú pha chút trêu chọc. Anh không nói gì chỉ lắc đầu rồi đi theo phía sau cô