Anh Là Mùa Đông Ấm Áp

Chương 3




Dương Hạnh Nguyên kéo Tô Tĩnh Tuyền đến một quán bar nỗi tiếng bật nhất tại Macao. Cánh cửa kính mở ra, đón hai cô gái bước vào giữa không gian náo nhiệt đầy mời gọi.

Quán bar này nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời, với tầm nhìn toàn cảnh thành phố Macao lấp lánh ánh đèn. Nội thất sang trọng, quầy bar dài bằng đá cẩm thạch lấp lánh ánh sáng từ những chiếc đèn chùm pha lê. Nhân viên phục vụ lịch thiệp trong đồng phục gọn gàng, tay không ngừng pha chế những ly cocktail đầy màu sắc.

“Chào mừng đến thiên đường” Hạnh Nguyên vừa nói vừa kéo Tĩnh Tuyền tiến sâu vào quán.

“Hôm nay cậu phải quẳng hết mấy cái mớ bòng bong kia đi. Đây là nơi để sống hết mình!”

“Thật luôn hả?” Tĩnh Tuyền nhíu mày, nhưng ánh mắt tò mò không giấu nổi khi cô đảo quanh căn phòng đầy người.

Hạnh Nguyên cười ranh mãnh, vẫy tay gọi một nhân viên phục vụ đến.

“Hai ly tequila sunrise trước đã, rồi tính tiếp.”

Tĩnh Tuyền ngồi xuống ghế tại quầy bar, lưng tựa nhẹ, ánh mắt nhìn ra cửa kính lớn bên ngoài. Ánh đèn thành phố như vẽ lên một bức tranh không bao giờ tắt. Cô khẽ thở dài, nhưng cảm giác buồn bã dường như đã dịu lại phần nào trước bầu không khí náo nhiệt này.

“Đừng nhìn xa xăm vậy chứ. Tối nay phải vui!” Hạnh Nguyên đẩy ly cocktail về phía cô.

“Cạn nào!”

Tĩnh Tuyền cầm ly lên, nhấp một ngụm, mùi vị ngọt ngào xen lẫn chút cay nhẹ khiến cô nhướn mày.

“Không tệ nhỉ.”

“Chưa hết đâu. Đêm nay mới chỉ bắt đầu.”

Hạnh Nguyên đứng dậy, kéo cô bạn thân vào khu vực nhảy, nơi ánh đèn nhấp nháy liên tục theo nhịp điệu của tiếng bass mạnh mẽ. Tĩnh Tuyền đúng là không thể hoà vào dòng người ở đây…trong tim cô vẫn còn rất đau.

Qua một lúc lâu, cô lạc mất Dương Hạnh Nguyên lúc nào không hay. Tô Tĩnh Tuyền mệt mỏi lên thân xác này ra ngoài cách xa đám đông náo nhiệt. Cô ngồi phịch xuống sofa, cần ly rượu lên uống sạch một hơi.

Tô Tĩnh Tuyền đặt ly rượu rỗng xuống bàn kính trước mặt, cảm giác cay xè nơi cổ họng cũng không át đi được nỗi đau âm ỉ trong lòng. Đầu óc cô quay cuồng, không chỉ vì men rượu mà còn vì những mảnh ký ức cứ lởn vởn trong đầu.

“Đáng ra mình không nên đến đây…” Cô lẩm bẩm, ngả người ra sau ghế, đôi mắt khép hờ như muốn trốn tránh thế giới.

Cô cứ như vậy mà mơ màng, không để ý lử phía xa xa đang có một người đàn ông nhìn mình chăm chú. Anh ta có dáng người cao ráo với bộ vest chỉnh tề màu đen, toát lên khí chất lạnh lùng nhưng không kém phần cuốn hút. Đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên sự tò mò pha chút thích thú, khóe môi nhếch nhẹ như vừa phát hiện điều gì thú vị.

Anh ta là Thương Triết Viễn, giám đốc công ty luật Astoria. Một luật sư, một doanh nhân thành đạt.

“ Triết Viễn, nhìn gì đó”

Một người bạn đi đến khoác vai Thương Triết Viễn, thấy anh không trả lời, anh bạn đó đưa mắt nhìn về phía xa.



“ Này, cậu đưa mắt nhìn con gái nhà người ta chằm chằm thế làm gì? Đừng có mà lưu manh đấy nhé”

“ Ha, cái mặt cậu chẳng nghĩ gì tốt cho người khác hết. Tôi chỉ là thấy cô gái đó quen quen thôi”

“ Quen?” Người bạn đó nhìn kĩ lại thì chợt sững người

“ Đó chẳng phải là con gái của giáo sư Tô sao?”

“ Hả?”

Thương Triết Viễn khẽ nhíu mày, ánh mắt càng tập trung vào Tô Tĩnh Tuyền đang ngồi cách đó không xa. Lời nhắc của người bạn khiến anh nhớ lại hình ảnh một cô bé nhỏ nhắn, đôi mắt sáng rực, hay chạy quanh biệt thự của giáo sư Tô Ngạn Nam, người thầy mà anh từng kính trọng.

“Cô ấy là con gái của giáo sư Tô à?” Thương Triết Viễn nhíu mày hỏi lại, giọng pha chút ngạc nhiên.

“Đúng rồi, tôi nhớ không lầm đâu. Hình tên là Tô Tĩnh Tuyền…mới bị vị hôn phu bỏ nên chạy đến Macao giải sầu đó mà”

“ Bị hôn phu bỏ là sao?”

Người bạn đó khoang tay đứng tựa vào quầy bar

“ Này, cậu đúng là vong ân bội nghĩa. Thầy dạy mình mấy năm ra trường một cái tới câu hỏi thăm cũng không nói được. Cô ấy, bị vị hôn phu bỏ trong chính tiệc cưới. Nghe nói là yêu nhu bảy năm, đùng một cái bị bỏ còn không cho cô ấy chút thể diện nào.”

Thương Triết Viễn không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Tô Tĩnh Tuyền đang ngồi thẫn thờ trên sofa, ánh mắt phảng phất nét u buồn nhưng lại có chút kiêu hãnh khó tả.

“Vị hôn phu kia là ai?” Anh hỏi, giọng bình thản nhưng ánh mắt sắc bén khiến người bạn thoáng chút bối rối.

“ Ai mà biết, cậu hỏi nhiều thế làm gì?”

“ Haiz, chẳng làm gì cả. Về thôi” Thương Triễt Viễn rời đi, khoé miệng anh khẽ nợ nụ cười thoả mãn.

Cô thiếu nữ ngày nào hay lén đi theo ba đến giảng đường chỉ để gặp anh giờ đúng là trưởng thành rồi. Trái đất đúng là tròn, cô sắp thành vợ người ta thì bị bỏ rơi, rồi giờ còn gặp anh ở đây nữa…Thương Triết Viễn ngước mặt lên nhìn trời đêm. Macao rất nhộn nhịp, ánh sáng từ những toà nhà chọc trời làm cho những vì sao bị lu mờ.

Nếu đã gặp nhau vào lúc này thì chắc chắn là duyên phận. Thương Triết Viễn không thể nào vụt mất nó được. Anh ngay lập tức nhấc máy lên gọi cho một người bạn

“ Alo”

“ Dạo này cậu khoẻ chứ?”

“ Khoẻ, sao nay có nhã hứng gọi cho tôi thế?”



“ À, muốn về thăm lại trường cũ”

Thăm lại trường cũ?” Giọng người bạn đầu dây bên kia vang lên, pha chút bất ngờ.

“Cậu tự nhiên hoài cổ từ bao giờ thế?”

Thương Triết Viễn khẽ nhếch môi, ánh mắt lướt qua khung cảnh thành phố nhộn nhịp bên ngoài.

“Gần đây có nhiều chuyện xảy ra làm tôi nhớ lại thời đó. Cũng lâu rồi không quay lại, muốn xem nơi ấy giờ thế nào.”

Người bạn bên kia cười khẽ, như thể không tin hẳn lời anh nói.

“Cậu mà lại hoài niệm chuyện xưa? Chắc không phải là vì muốn gặp ai đó chứ?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi”Thương Triết Viễn nói, giọng điềm nhiên nhưng ánh mắt ánh lên sự tính toán.

“Chỉ là muốn tìm lại cảm giác cũ thôi. Nhưng mà… nhân tiện, cậu có giữ liên lạc với giáo sư Tô Ngạn Nam không?”

“Thầy Tô à? Cũng có, nhưng ông ấy sắp nghĩ hưu rồi, có chuyện gì à?”

“Ừm, có chút chuyện muốn nhờ. Nếu cậu có số, gửi cho tôi đi.”

“Được thôi. Nhưng nhớ lần này nợ tôi một bữa nhé, Thương đại luật sư.”

Thương Triết Viễn cười nhạt.

“Yên tâm, tôi không quên đâu. Cảm ơn trước.”

Kết thúc cuộc gọi, anh nhìn màn hình điện thoại trong giây lát, anh dập điếu thuốc đang hút rồi mở cửa ngồi vào ghế lái, ánh mắt thoáng chút trầm tư trước khi khởi động xe.

Chiếc xe lao nhanh trên con đường nhộn nhịp của Macao, nhưng tâm trí Thương Triết Viễn dường như không đặt ở đây. Hình ảnh Tô Tĩnh Tuyền lại hiện lên trong đầu anh, cùng với ký ức về một cô bé hay nhõng nhẽo, chạy theo sau lưng ba năm nào.

Anh bật cười nhạt, lắc đầu.

“Đúng là trớ trêu. Gặp lại nhau trong tình cảnh thế này.”

Điện thoại trên bảng điều khiển bỗng rung lên, hiện lên tin nhắn từ người bạn vừa nói chuyện. Số điện thoại của giáo sư Tô được gửi đến kèm theo một dòng nhắn nhủ:

“Đừng quên nợ tôi bữa nhậu đấy.”

...----------------...