Anh Luôn Ở Bên Em

Chương 12




Phó Bắc Thần về trước khỏi sinh nhật Thẩm Du, anh không về nhà mà về căn phòng ở chung cư. Phòng anh không lớn, đồ đạc cũng đơn giản mộc mạc. Anh không chạy theo cuộc sống vật chất, xưa nay đều cho rằng đủ là được rồi. Ngày thường, phần lớn thời gian anh đều ở trong căn phòng sắp bị sách phủ kín của ba mình, còn căn phòng chung cư bên này thì giao một người làm đến dọn một tuần một lần. Vì vậy thỉnh thoảng anh đến ở thì nhà vẫn sạch sẽ.

Mở cửa vào, Phó Bắc Thần không bật đèn, anh đi một đường tới sô pha ngồi xuống. Trong bóng tối anh thở dài một tiếng mỏi mệt. Vừa rồi Thẩm Du hỏi có lẽ cố ý cũng có lẽ vô ý nhưng đã chạm đến nơi khóa kín đã lâu trong tim anh. Lúc này, trước mắt anh không ngừng hiện lên một chiếc váy trắng, những đợt sóng dồn dập, núi đá lạnh băng, cùng vẻ mặt quyết tâm, tuyệt vọng trước khi nhảy vào làn nước.

Anh từng nghĩ, Triệu Giác liệu có phải có liên quan tới giấc mơ đó? Vì những lời cuối cùng cô nói với anh bên bờ biển chính là "Gió thu" trong chiếc bình trong mơ: "Vào lòng em mới thấu nỗi khổ tương tư, tương tư nhiều, thương nhớ nhiều, nếu biết trước sẽ vướng lòng như vậy, chi bằng ban đầu không quen biết." Cô trầm mình xuống biển, cơn sóng kinh hoàng cùng ngọn lửa hừng hực chấn động lòng người y hệt nhau.

Mà ngày nay, anh đã chắc chắn được rằng giấc mơ không liên quan gì tới Triệu Giác...

Về cô gái ấy, anh luôn có một loại cảm giác áy náy 'ta không giết người, nhưng người lại vì ta mà chết'. Nhưng tình cảm ở một tầng sâu hơn nữa trong tim, anh càng ngày càng rõ, rằng nó không liên quan tới cô ta. Anh luôn luôn không nói rõ ra được đó là loại cảm giác thế nào, cho tới một ngày, một đoạn 'Điện Trường Sinh:Như khóc' hát về Đường Minh Hoàng khóc thương Dương Quý Phi vang lên từ bộ loa của ba anh: 'Nếu khi đó ta ngăn cản thì chưa chắc hắn đã làm phản, mà phản thì đã sao? Dưới suối vàng lại có đôi có cặp. Nay một mình ta ở đây an ổn, tự hỏi quãng đời còn lại còn có ý nghĩa gì nữa? Chỉ đành rơi ngàn giọt lệ, buồn ngàn nỗi, trong thế gian, nỗi hận này làm sao mới được khỏa lấp?'

Khoảnh khắc đó anh đứng trong phòng khách, không hề nhúc nhích, lục phủ ngũ tạng như bị lời ca ảnh hưởng, trái tim thắt lại.

Cảm giác này, giống hệt cảm giác anh cảm thấy với người trong mơ.

Là hối hận, là không nỡ xa, là nỗi nhớ...

Anh càng ngày càng tin đây chính là ký ức kiếp trước của mình. Anh không thể không tin.

Phó Bắc Thần xoa xoa huyệt Thái Dương đang đau nhức không ngừng, chuẩn bị đi tắm một chút. Sau đó lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ nhờ hiệu quả của thuốc thì di động vang, anh cầm di động đang đặt bên túi, là ba gọi.

"Ba?"

"Ừ... Không phải là đi sinh nhật Thẩm Du à? Sao lại yên lặng thế?" Giọng giáo sư Phó đầy khí thế.

Phó Bắc Thần cố gắng vực lại tinh thần: "Con hơi mệt nên về sớm. Tối nay con ở phòng bên chung cư, ba có chuyện ạ?"

Giáo sư Phó đáp: "Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là lần trước cái cô nhóc biên tập của Truyền Thừa:Trình Viên Viên ấy, con còn nhớ không?"

Nghe tới tên cô, đầu óc Phó Bắc Thần liền tỉnh táo hơn nửa: "Cô ấy sao?"

"Con lo gì chứ?" Giáo sư Phó cười ha hả, "Ba vừa gọi điện nhưng nó tắt máy rồi. Bản thảo cho kỳ đầu ba đã viết xong, hay là ngày mai con tới đưa cho nó giúp ba đi. Con có xe, đi cũng tiện." Giáo sư Phó viết bài luôn bằng giấy bút.

Phó Bắc Thần nghĩ vừa hay anh cũng có chút chuyện phải tới công ty cô, bèn nói: "Vâng, sáng mai con qua lấy."

Ai ngờ đêm nay thuốc an thần chỉ có thể giúp anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng không cản lại được giấc mơ. Anh thấy mình luôn cúi đầu, quỳ tại một nơi vô cùng rộng lớn, u ám, lạnh lẽo, mà trên đỉnh đầu anh luôn có một ánh mắt.

Anh từ từ ngẩng đầu lên, lại nhìn không rõ khuôn mặt người đó, chỉ cảm thấy rằng người nọ luôn cười.

"Thánh thượng có chỉ, hàn lâm học sỹ thừa chỉ, cháu ruột của Phó Tuấn Ngạn:Phó Nguyên Tranh, trung, hiếu, lễ nghĩa. Ba đời tận trung báo quốc, nếp nhà truyền lại đời sau, phúc truyền con cháu. Phó Nguyên Tranh tài hoa bất phàm, võ lược xuất chúng, vô vàn thành tựu…”Chỉ dụ này là chỉ dụ tứ hôn vô cùng vinh dự đối với tất cả đàn ông, nhưng anh lại chỉ thấy tay chân lạnh buốt.

Trong vườn hoa, có tùng có bách, đan xen còn có thụy hương mới nở.

"Lục lang, chàng được thăng chức?" Một giọng nữ đáng yêu.

Nghe thấy tiếng nói này, trái tim anh lúc đầu vui mừng, sau lại lo lắng.

"Ừ." Anh trả lời buồn bã.

"Sao chàng không vui vẻ gì vậy?" Giọng nữ an ủi anh: "Em biết chàng luôn lấy ông nội là gương, nhưng ông nội làm tới chức Hàn lâm học sỹ thừa chỉ thì đã qua đời. Chàng vẫn còn trẻ mà."

"Ừ." Anh quay người đi, không có dũng cảm nhìn vào đôi mắt cô.

"Phụ thân nói, đợi đến khi chúng ta thành thân thì em có thể tự tay nung vài bộ gốm, làm của hồi môn cho bản thân. Em đã nghĩ kỹ rồi, em muốn làm một cái..."

Nghe đến đây, nước mắt anh đã rơi xuống như mưa.

***

Viên Viên thức dậy mới biết điện thoại mình hết pin. Đến công ty sạc pin rồi mở máy thì nhận được hai cuộc gọi nhỡ từ tối qua của giáo sư Phó. Cô thầm than xong đời rồi, đang tính gọi lại cho ông thì Trương Việt Nhân đi vào. Hôm nay ông mặc bộ áo ngắn quần dài bằng vải lanh, vẻ ngoài sa sút không chút thay đổi, chỉ có điều sự từng trải hiện giữa đôi mày càng đậm. Viên Viên nhìn ông, khi ông đến gần thì cô đứng dậy chuẩn bị chào hỏi, ông lại chỉ gật đầu khẽ với cô rồi đi thẳng vào phòng làm việc của mình.

Viên Viên tự nhủ, chủ biên sao vậy, sao trông cô đơn thế?

Điện thoại bàn chỗ cô bỗng chợt vang lên.

Là điện thoại của lễ tân, nói là có một vị tiên sinh họ Phó tìm cô.

Phó? Viên Viên suy nghĩ một chút, ai da, hôm qua không nhận điện thoại của giáo sư, lẽ nào nay người đưa bản thảo đến tận đây? "Phiền chị nói với Phó tiên sinh là em sẽ xuống liền!" Cô gác điện thoại, chạy như bay ra thang máy.

Lúc nhìn thấy là Phó Bắc Thần thì cô ngạc nhiên há hốc miệng: "Là anh à?"

"Trông em có vẻ rất thất vọng." Anh nhìn cô, cười nhẹ.

"Em tưởng là giáo sư đưa bản thảo tới, nếu vậy thì tội của em càng lớn. Nhưng mà anh tới thì tội cũng nặng không kém." Nhìn thấy nụ cười của anh cô bỗng nhớ tới tin nhắn tối qua, tuy chỉ là trò chơi nhưng vẫn làm tim cô đập hơi nhanh.

"Vậy mời anh lên phòng uống trà bồi tội nhé?"

Viên Viên nhanh chóng nghiêm túc lại: "Uống trà thì tất nhiên là được, nhưng em sợ chủ biên nhìn thấy anh, sau đó biết được anh đến đưa bản thảo khéo tức giận mà xông vào em thì khổ." Đã lờ tác giả, lại còn phiền đến người nhà của tác giả đưa tới, thậm chí vị người nhà này danh tiếng còn nổi như cồn.

Phó Bắc Thần chân thành nói: "Yên tâm đi, anh không khai ra em đâu. Vả lại anh có chuyện cần gặp chủ biên các em."

"Thật à?" Tất nhiên cô hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng vẻ mặt vẫn cố tình tỏ ra hơi nghi ngờ: "Anh quen sếp em:Trương Việt Nhân?"

"Không quen."

Viên Viên nghẹn lời, cuối cùng vẫn lễ phép mời anh: "Đi thôi, chuyên gia Phó. Em phải nói trước nhé, chỗ em không có trà ngon đâu."

Phó Bắc Thần đi theo sau cô, anh chợt có cảm giác những lo lắng đè ép anh mấy ngày nay bỗng chốc như tan biến hết.

Đến trước bàn làm việc, Viên Viên nhanh chóng nhận lấy bản thảo Phó Bắc Thần đưa qua, sau đó lấy trà. Cô không muốn dùng cốc giấy xài một lần để pha trà cho anh, mà vừa hay lần trước mua cốc được tặng thêm một cái, cô chưa dùng nên bèn lấy ra rửa và hãm trà vào.

Phó Bắc Thần cầm cốc, nhìn vào trong, thấy nguyên liệu quả thật là không ra làm sao, lá to, cành thô, giống như tiện tay vơ lấy một nắm từ đống cỏ vậy. Tuy nhiên anh vẫn nể mặt cô mà nhấp một ngụm.

Thấy anh hơi chau mày, Viên Viên liền vui vẻ: "Đã bảo với anh rồi, chỗ em không có trà ngon đâu. Cơ mà anh đừng có khinh nó nhé, Tịnh Thiện đại sư đã nói đây là trà thiền người tự chế."

"Tịnh Thiện đại sư?" Phó Bắc Thần nghi hoặc, "Là đại sư của ngôi tự nào vậy? Không ngờ em lại có duyên Phật, lâu này đã coi thường em rồi."

Viên Viên cười đầy bí ẩn: "Tịnh Thiện đại sư là một vị cao tăng, không dễ mà gặp đâu. Người nói trà thiền này là trà người dùng đãi khách quý. Em cũng chỉ nhận được một chút ít. Nghe giáo sư Phó nói anh rất biết bình phẩm trà, anh thử bình qua một ngụm lúc nãy đi?"

Phó Bắc Thần không còn lời nào để nói. Anh cười nhẹ nhìn người con gái trước mặt, giọng nói ấm áp: "Đạo hạnh không đủ nên hiện không nếm ra được mùi vị gì. À đúng rồi, em hết cảm chưa?"

"Em đã gần khỏi."

Anh bưng cốc trà rồi đứng dậy: "Thế thì tốt. Thôi, anh qua tìm chủ biên em nói chuyện." Anh định giơ tay vỗ nhẹ đầu cô theo bản năng, nhưng anh kịp thời dừng lại, cánh tay đã vươn ra liền thõng xuống, vỗ khẽ lên vai cô sau đó anh quay người đi.

Viên Viên hỏi: "Ơ? Trà..."

Phó Bắc Thần nói: "Trà ngon thế này để anh nếm thêm chút nữa."

Cô bật cười, được, anh cứ từ từ mà nếm thử.

Phó Bắc Thần đi tới trước cửa phòng làm việc của Trương Việt Nhân, lịch sự gõ ba tiếng.

"Phó tiên sinh thân với Trình Viên Viên lắm à?" Sau khi đôi bên giới thiệu, Trương Việt Nhân nhìn cốc trà trong tay đối phương và hỏi.

"Chúng tôi... coi như là họ hàng đi." Anh cười lễ phép.

"Hả?"

"Quan hệ khá xa, có nói ra cũng rắc rối nên tôi cũng không giới thiệu." Anh vừa nói vừa lấy một thứ được bọc bằng giấy từ trong túi. Mở ra, là một đôi chim uyên ương sứ vô cùng tinh xảo. Màu sắc trên người chúng không ngừng thay đổi, trông rất sống động.

"Hóa ra Cao Linh nhờ tiên sinh sửa lại chúng giúp tôi." Trương Việt Nhân cẩn thận đón lấy đôi uyên ương, nhìn đi nhìn lại thật kỹ càng, tiếp đó khen không ngừng: kỹ thuật sửa đồ gốm thành sống động như thật thế này, quả là trăm nghe không bằng một thấy.

"Chú vừa ý là tốt rồi." Hai ngày trước Phó Bắc Thần đến thị trấn Cảnh Đức, chẳng biết ông chủ Cao làm sao mà biết được lịch trình của anh rồi tìm tới uống vài chén. Tuy nhiên vẫn như trước, một người uống rượu một người uống trà.

Phó Bắc Thần nhấp một ngụm trà, lông mày bất giác chau lại, lại là một ngụm trà không ngon, tuy nhiên từ đầu đến giờ anh luôn ôm khư khư chiếc cốc trà trong lòng.

"Cao Linh còn nhờ tôi chuyển một câu."

"Mời nói."

"Chú ấy nói, nếu đã khó có thể viên mãn thì dù có sửa đôi uyên ương này hoàn hảo hơn nữa thì cũng chỉ như tự lừa dối chính mình thôi."

Trương Việt Nhân trầm mặc một hồi lâu. Phó Bắc Thần cũng không hề lên tiếng.

"Ông ấy... nói cho cậu biết chuyện của tôi?"

"Phải, mà cũng không phải." Anh đắn đo một chút rồi nói: "Hai người là bạn học cũ, chú cũng biết tửu lượng của chú ấy không cao."

Trương Việt Nhân nghe vậy liền cười khổ sở: "Tôi hiểu rồi." Tiếp đó liền thở dài: "Có lúc quả thật tôi rất hâm mộ Cao Linh, không kết hôn, không ràng buộc, cũng không có nhiều chuyện phiền lòng. Nhưng lại có lúc cảm thấy rằng đời này không đau đớn một lần thì cũng là một điều tiếc nuối."

Về vấn đề này, Phó Bắc Thần không tỏ rõ ý kiến, anh chỉ nói: "Mỗi người một ý."

"Cũng đúng."

Phía Viên Viên, từ sau khi Phó Bắc Thần đi vào phòng làm việc của Trương Việt Nhân thì rất đông đồng nghiệp xung quanh vây lấy cô hỏi xem đấy là thần thánh phương nào. Phong độ ngời ngời, vừa nhìn đã thấy xuất chúng.

Viên Viên chỉ nói là Phó Bắc Thần.

Mọi người trầm trồ: "Tên hay thật!"

Cô thầm nhủ, xem ra không phải một mình cô ít hiểu biết. Ngoài những người thực sự yêu thích gốm sứ thì những người ngoài ngành đều khá lạ với cái tên Phó Bắc Thần. Quả là khác ngành thì như cách núi.

"Nghĩ gì mà cười đểu vậy?" Có đồng nghiệp hỏi Viên Viên.

"Em nghĩ một chuyện hay ho!" Viên Viên bật cười, lại nói tiếp: "Này các đại hiệp, đại hiệp vây quanh em làm gì? Sếp đến thấy thì lại bảo em làm loạn trật tự công ty!"

Có người cười nói: "Làm công ty loạn không phải em, mà là cái anh chàng đẹp trai trong kia kìa!"

Một đồng nghiệp nữ khác hỏi: "Viên Viên, em với anh ta là quan hệ gì thế?"

Cô mặc kệ bọn họ hỏi dồn, chỉ cười cười làm vài động tác Thái cực quyền. Đến khi cô không chống lại nổi nữa thì cửa phòng làm việc của Trương Việt Nhân mở ra.

Trương Việt Nhân muốn tiễn Phó Bắc Thần xuống lầu, hai bên đưa đẩy một hồi, cuối cùng Phó Bắc Thần không từ chối nổi nữa, anh nhìn sang Viên Viên đang bị một đám đông vây quanh rồi nói: chủ biên Trương cứ bận việc đi, nếu cần tiễn thì để Trình Viên Viên tiễn là được rồi.

Trương Việt Nhân gật đầu nói: "Vậy cũng được."

Viên Viên được ông sai tiễn anh xuống lầu. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của các đồng nghiệp bám theo sau lưng bọn họ, cho tới khi họ ra khỏi phòng làm việc và biến mất ở góc rẽ.

Cô đang tính ấn phím thang máy thì Phó Bắc Thần liền nói: "Đi thang bộ đi."

Cô ngẩn ra: "Ồ."

Hai người đi xuống lầu, cô nói: "Phó Bắc Thần, vừa rồi có rất nhiều người tò mò về anh, mà lát nữa em đi lên thể nào họ cũng sẽ tiếp tục hỏi em những chuyện tiên quan tới anh."

"Ừm, em sẽ không bán đứng anh chứ?"

"Có được lời gì không? Sao lại không bán? Trừ khi..."

Phó Bắc Thần nhìn cô, lúc này Viên Viên mới không giả vờ nữa, cô bày ra dáng vẻ trung thành: "Em nhất định không khuất phục, không đầu hàng trước phú quý. Nhưng mà em đã để lộ tên anh ra cho bọn họ rồi. Mọi người nói tên anh rất hay."

Phó Bắc Thần bật cười, vừa nhìn cô vừa nói khẽ: "Cảm ơn."

Anh vẫn cười, nhưng không hề nói nữa.

Ra tới cổng, anh đứng lại, giơ tay lên, cuối cùng cũng chạm khẽ tên tóc bên gò má cô. Cử chỉ anh tự nhiên, chạm vào một chút rồi dừng lại ngay nên Viên Viên không hề cảm thấy bất ngờ. Sau đó cô nghe anh hỏi: "Anh có một người bạn đã chuẩn bị triển lãm về đồ sứ và tranh sứ nhiều năm rồi. Tối nay khai mạc, mời anh đến. Viên Viên, em có muốn cùng tới xem không?"

"Tranh sứ? Là gì vậy?" Cô tò mò.

"Nghe người khác nói chẳng bằng tự mình đi xem, càng dễ hiểu hơn." Anh dừng một lát rồi thêm một câu: "Bình thường thì những cuộc triển lãm như thế này sẽ có nhiều thức ăn ngon, ví như điểm tâm thủ công đẹp mắt."

Viên Viên tức thì có hứng đi.

Anh dịu dàng nói: "Vậy sau khi tan làm anh tới đón em?"

"Được!"

***

Lúc tan sở, Uông Dương qua tìm Trình Bạch: "Bác sỹ Trình, cái xe đạp thân yêu của tớ bị đứt xích rồi, hôm nay phải phiền cậu chở tớ cùng xe đạp của tớ một đoạn đường."

Trình Bạch ừ một tiếng, ra ý đã biết. Anh cởi áo blouse trắng ra treo lên, sau đó tháo cúc tay áo sơ mi, xắn lên một chút, trái trước phải sau, một cách chậm rãi. Uông Dương không khỏi lắc đầu, thể nào mà bao nhiêu cô bác sỹ y tá đều chấm anh ta.

Do phải đưa Uông Dương đi sửa xe nên Trình Bạch đi trên con đường Trung Sơn đã lâu không đi. Là đường chính của khu trung tâm nên lúc tan tầm nó tắc rất nghiêm trọng. Khi đi qua một tòa nhà lớn, Trình Bạch nhìn thấy cô, mà đúng hơn là, thấy bọn họ.

Qua kính cửa sổ xe anh thấy hai người đứng đối diện nhau nói chuyện. Hôm nay cô mặc một bộ váy liền màu lam thẫm, thả tóc. Gió thổi qua làm vài sợi tóc khẽ bay lên, chạm vào cánh tay người nọ. Cô vén tóc ra sau tai, hơi nghiêng đầu nói gì đó, người đàn ông cười gật đầu. Sau đó hai người lên xe.

Trình Bạch mặt lạnh tanh nhìn theo chiếc xe đó khởi động rồi dần dần hòa vào dòng xe cộ.