03
Bởi vì.
Hoàng hậu nương nương có ơn với nhà ta.
Ân tình rất to lớn.
Lúc đó, phụ thân ta bị mắc kẹt trong đại chiến, còn mẫu thân đang mang thai tiểu đệ nên rất lo lắng.
Chính Hoàng hậu đã một tay chịu đựng mọi sự phản đối, truyền sai chiếu chỉ của triều đình, phái Cố tướng quân, đi cứu phụ thân ta.
Bảo vệ mạng sống của mẫu thân và đệ đệ ta.
Sau đó, người bị Bệ hạ nghi ngờ, xa lánh.
Mẫu thân nói tất cả là do chúng ta.
Đó là Thái tử Tiêu Cảnh An, người đã bị Bệ hạ đàn áp, ghét bỏ, thậm chí phế truất nhiều lần.
Tình thế triều đình rối ren, Tô quý phi có ca ca là quân ở biên cương làm hậu thuẫn.
Chỉ có Thái tử và phủ Tướng quân kết thân thì địa vị của Thái tử mới có thể ổn định được.
Cho nên kiếp trước huynh ấy đã sỉ nhục ta, chế giễu ta, từ hôn, đào hôn, nhưng ta không quan tâm.
Dù bọn ta đã thành thân được ba năm nhưng huynh ấy chưa bao giờ nghỉ lại trong Ương cung của ta, ta sẽ không tranh giành điều đó.
Cho đến khi, đại chiến với Lệ quốc, huynh ấy đã đứng nhìn phụ thân và huynh ta ch.ế.t trong trận chiến.
Giam cầm ta, không cho phép ta ở lại để chịu tang họ.
Khi chiến tranh nổi lên, chiến tranh kết thúc.
Ta biết, ân huệ này, cuối cùng bọn ta cũng đã trả hết.
04
"Muội đang làm gì thế?"
Một cơn gió mát thổi qua, một giọng nói lạnh lùng đều đều phá vỡ những tiếng thì thầm ríu rít.
Ta thu hồi suy nghĩ, bình tĩnh ngẩng đầu lên, bóng người mặc bộ quần áo màu tím hiện vào mắt ta.
Hôm nay Tiêu Cảnh An mặc một chiếc áo choàng thêu hoa lan.
Đó là phong cách mà trước đây huynh ấy chưa bao giờ mặc.
Bước chân của huynh ấy vội vã, góc viền dưới áo lộn xộn, khi nhìn thấy ánh mắt của ta nhìn vào quần áo của huynh ấy, khí thế lạnh lùng của huynh ấy tán đi một chút, huynh ấy nhếch môi.
Nhưng ta chỉ nhìn một lúc rồi quay đi.
Không liên quan gì đến ta, hoa Lan và huynh ấy.
Ta từng thích hoa lan nhất, ta thích sự thanh khiết của chúng.
Tiêu Cảnh An ghét nhất là hoa lan, huynh ấy nói hoa giống như chủ nhân, thật là thấp hèn.
Thế là chiếc áo hoa lan do chính tay ta thêu đã rơi vào lò than,và bốc cháy.
Vườn hoa ta đang chăm sóc đã bị huynh ấy giẫm nát,
“Tứ ca, Nguyên tỷ muốn từ hôn với huynh.”
Ngũ công chúa chạy tới đón huynh ấy, kéo ống tay áo, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Huynh ấy đứng dậy, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt phức tạp nhìn ta.
"Hôm nay muội vào cung là để từ hôn sao? Không phải muội mời ta cùng nhau đi đến hội thơ sao?"
Nét mặt nghi ngờ.
Những đường gân trên tay cầm cuốn sách nổi lên.
Hội thơ?
Ta nhìn bìa sách, sững sờ một lúc.
Rồi ta cười khúc khích, đúng rồi, ta suýt quên mất.
Hôm nay có một hội thi thơ.
Vào thời điểm này của kiếp trước, ta cũng đã tới cung.
Bị sỉ nhục.
Hội thơ mùa xuân là một hội thi lớn ở Vân quốc, Hoàng hậu nương nương nói rằng ta sắp là Thái tử phi nên đi cùng Thái tử.
Đây là một lệ cũ.
Lúc đó ta phấn khích đến mức mặc bộ váy xanh lam mà Tiêu Cảnh An rất thích, đợi rất lâu ở Đông cung mới có người nói với ta rằng Thái tử đã đến hội thơ rồi.
Đi cùng với trưởng nữ Lộ gia.
Khi ta chạy tới đó, huynh ấy đang uống trà, đối thơ với Lộ Anh Anh, khen thơ của nàng ta đáng giá vạn vàng.
Huynh ấy nhìn ta đến muộn, lông mày đầy mỉa mai: “Tạ Cảnh Nguyên, ngươi không thể đối thơ với nàng được.”
05
"Đúng."
Ta lặng lẽ đáp, mỉm cười yếu ớt, bắt gặp đôi mắt đen láy ấy đầy sóng nước.
“Thần nữ tài hèn học ít, nhan sắc tầm thường, không xứng với Thái tử điện hạ.”
" Mong huynh bình an, tiền đồ xán lạn."
“Mong huynh bình an,kiều nương như vân.”
“Thánh chỉ trả lại, từ nay đôi đường, suốt đời vui vẻ, Thái tử Điện hạ,nguyện kiếp này của ta và huynh không còn liên quan gì đến nhau.”
Những lời tự ti không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo từ từ phát ra từ miệng ta.
Hai tay cầm thánh dụ của hoàng đế, cúi đầu với vầng trán sâu.
Cũng như kiếp trước, trong đêm đông lạnh thấu xương ấy, ta đập trán vào bậc thềm đầy tuyết, cầu xin huynh ấy phái quân đến cứu phụ thân và huynh ta.
Huynh ấy ôm eo của mỹ nhân, trêu chọc nàng ta cho đến khi nàng ta cười ngọt ngào, rồi nói với ta: “Hậu cung không được phép can thiệp vào chính sự, Tạ Cảnh Nguyên, sao muội lại muốn bắt chước mẫu hậu, truyền thánh chỉ giả?”
"Muội xứng sao?"