Anh Muốn Ở Bên Em Cả Đời

Chương 3: “quý nghiêu, chúng ta kết hôn đi.”




Anh muốn ở bên em cả đời – Thâm Hải Dữ Nguyệt Quang

Editor: YuuVẻ ửng hồng trên mặt rốt cuộc cũng trầm xuống, Lâm Hiểu Ngữ ngẩng đầu từ trong vòng tay cậu, lẩm bẩm: “Đến giờ rồi, em phải về ký túc xá đây.”

Quý Nghiêu áp lên trán cô, giọng điệu có chút oán trách: “Em bây giờ đêm nào cũng thật giống cô bé lọ lem, đến giờ nhất định phải rời đi, anh ở đây cũng không níu giữ em được…”

Vừa nói, cậu vừa cúi xuống nhìn chân cô, chua ngoa nói: “Cũng đâu có đi giày thủy tinh đâu, tại sao anh phải hưởng thụ đãi ngộ của hoàng tử chứ?”

Lâm Hiểu Ngữ không tranh luận với cậu, bằng không sợ mình thật sự không thể quay về được.

“Em làm sao có thể là cô bé lọ lem được chứ. Không phải anh đã nói rồi sao? Em chính là người con gái mà anh yêu nhất, Lâm Hiểu Ngữ đó!”

Quý Nghiêu không thể nhịn cười được khi nghe giọng nói tinh nghịch của cô.

“Đi nhanh đi, em cũng biết bà dì quản lý ký túc của bọn em hung dữ như thế nào mà…”

Không thể chịu nổi cái sự đáng thương của cô, Quý Nghiêu cũng không trêu chọc cô nữa. Cậu chào hỏi mấy người trong quán rồi dẫn Lâm Hiểu Ngữ đi.

Đến cổng trường, Lâm Hiểu Ngữ mới nhớ ra bó hoa còn để quên ở trên bàn, liền kéo Quý Nghiêu đi lấy lại.

Quý Nghiêu giữ chặt tay Lâm Hiểu Ngữ, thờ ơ nói: “Bỏ đi.”

“Lãng phí như vậy thật đáng xấu hổ! Đi đi!” Lâm Hiểu Ngữ nổi tiếng là người tiết kiệm, đương nhiên không thể bỏ lại như vậy được.

Quý Nghiêu ôm lấy cô đi về phía khuôn viên trường học, đi được vài bước rồi mới tiếp tục nói chuyện với cô.

“Đó là của người phụ nữ khác đưa cho anh, em không thể có chút ghen tuông được sao?”

Lâm Hiểu Ngữ bất lực nhún vai, cô không còn cách nào khác ngoài việc nài nỉ cậu rồi kéo tay cậu đi về phía trước.

“Em không lo anh sẽ vì một bó hoa mà chạy mất đâu, hơn nữa, không phải anh đã chuyển giao cho em…”

Quý Nghiêu vươn tay ra gõ lên trán cô, vẻ mặt vô cùng thiếu kiên nhẫn, nói: “Lần sau anh mua cho em thì mới tính.”

Lâm Hiểu Ngữ bĩu môi cười trộm. Cô cũng giống một cô gái bình thường thôi, tuy rằng cảm thấy việc mua hoa vừa không thiết thực lại vừa lãng phí, nhưng cô cũng rất mong được nhận hoa, càng nhiều càng tốt.

Khi bước đến cửa ký túc xá rồi, Lâm Hiểu Ngữ vẫn không khỏi lẩm bẩm: “Vậy bó hoa đó nhất định phải có trăm bông, em ở trường học bán một bông một đồng cũng được!”

Quý Nhiêu bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười nói: “Còn lâu nữa mới đến Thất Tịch, em tích trữ từ bây giờ thì đến lúc đó cũng héo thôi, đừng nghĩ về chuyện đó làm gì.”

Lâm Hiểu Ngữ xoa xoa hai cái má bị cậu bóp nhéo. Bà dì quản lý ký túc xá đang đứng trước cửa, trong tay cầm một quả bóng chăm sóc người già, ném qua ném lại phát ra những tiếng “Bộp bộp”.

Mỗi tối trước khi đóng cửa tắt đèn, dì quản lý ký túc xá này rất thích đi lại trước cửa ký túc xá.

Quý Nghiêu kéo bàn tay nhỏ bé của cô lại, giữ khoảng cách giữa hai người, nhẹ nhàng nói: “Hiểu Ngữ, chờ năm sau em tốt nghiệp rồi chúng ta kết hôn, được không?”

Đây không phải lần đầu tiên Quý Nghiêu đề cập đến vấn đề này, nhưng Lâm Hiểu Ngữ sau khi nghe quá nhiều chỉ nghĩ đó là lời dỗ ngọt.

Mối quan hệ của hai người họ mấy năm nay ngày càng bền chặt hơn, ba mẹ cô cũng đối xử với Quý Nghiêu như là con trai của họ, chuyện kết hôn cũng xem như là thuyền đã được đóng ván.

Tuy nhiên, Quý Nghiêu vẫn luôn muốn nghe câu trả lời từ chính miệng Lâm Hiểu Ngữ.

Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ngữ thường ngày rất vô tư và có vẻ ồn ào kia khi gặp chuyện này lại rụt rè không dám mở miệng.

Cô đặt hai tay lên vai cậu, nghiêng đầu nói: “Xem biểu hiện của anh thế nào đã.”

Nói xong, cô ngẩng đầu lên, chủ động hôn cậu một cái rồi xoay người chạy lên tầng.

Để lại Quý Nghiêu ngẩn người đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng cô chạy lên tầng, thật lâu sau mới bật cười.

Cậu đứng dưới ký túc xá của cô một lúc, cho đến khi nhìn thấy Lâm Hiểu Ngữ thò đầu ở trên ban công, Quý Nghiêu mới vẫy vẫy tay rồi xoay người rời đi.

Lâm Hiểu Ngữ nằm trên giường, các bạn cùng phòng cô đang nhiệt tình bàn tán các tin đồn giữa các khoa trong trường, thỉnh thoảng cô sẽ chen vào một câu.

Sau khi tắt đèn, mọi người đều đồng lòng im lặng, chủ đề bàn tán cũng kết thúc tại đó.

Điện thoại của Lâm Hiểu Ngữ đặt cạnh gối rung lên, cô đưa tay ra sờ điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Quý Nghiêu gửi tới, khóe miệng cô bất giác cong lên.

[Ngủ ngon, Lâm Hiểu Ngữ của anh.]

[Ngủ ngon, Quý Nghiêu ngốc nghếch.]

Đặt điện thoại xuống, thở ra một hơi dài, Lâm Hiểu Ngữ mới yên tâm chìm vào giấc ngủ. Một đêm mộng đẹp.

Những ngày sau đó, Lâm Hiểu Ngữ nhanh chóng bắt đầu với công việc thực tập, mặc trên mình bộ đồng phục y tá mà cô đã mơ ước từ khi còn nhỏ.

Cô bắt đầu sự nghiệp thực tập của mình với đầy sự kỳ vọng trong lòng.

Sau ngày thực tập đầu tiên, Lâm Hiểu Ngữ cuối cùng cũng hiểu ‘kỳ thực tập’ rốt cuộc phải làm những gì.

Nói ngắn gọn chính là, những điều mà các y tá chính thức không sẵn lòng làm thì đều do y tá thực tập đảm nhận.

Lâm Hiểu Ngữ phải tiêm cho hơn hai mươi bệnh nhân một ngày, hầu như tất cả các mũi tiêm đều một phát là tiêm được luôn. Đây đáng ra phải là điều nên tự hào, nhưng cô mệt mỏi đến mức mất hết cả hứng thú, giờ chỉ muốn đi ngủ thôi.

Sau khi nhận được ‘cuộc gọi hàng ngày’ của Quý Nghiêu, cô cũng chỉ đơn giản nói vài câu, sau khi cúp điện thoại liền ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, cô vừa ăn bánh bao vừa chạy chậm vào trong bệnh viện. Lâm Hiểu Ngữ phải công nhận một sự thật chính là cuộc sống này mới chỉ bắt đầu thôi, cả một năm thực tập còn đang chờ cô ở phía trước.

Quý Nghiêu rất nhiều lần mang đồ ăn ngon tới bệnh viện tìm Lâm Hiểu Ngữ, nhưng vẫn luôn không nhìn thấy bóng dáng cô đâu.

Số lần hai người gặp mặt càng ngày càng ít.

“Tối nay lại không thể ăn cơm cùng nhau sao?”

Quý Nghiêu ở đầu dây bên kia có chút bực bội.

Lâm Hiểu Ngữ ngồi trên băng ghế trong phòng thay quần áo, rũ đầu, mệt mỏi nói: “Hôm nay y tá trưởng giao cho em trực ca đêm… Anh biết đó, em cũng không có tư cách nói không…”

“Đã bao nhiêu giờ em chưa được ngủ rồi hả?” Quý Nghiêu có chút tức giận, giọng điệu cũng vô thức trở nên cứng rắn hơn.

“…”

“Hiểu Ngữ, đừng làm nữa, anh có thể nuôi em.”

“…”

Hồi lâu cũng không nghe thấy cô trả lời lại, Quý Nghiêu không khỏi nhẹ giọng gọi: “Hiểu Ngữ?”

Không nghĩ tới, Lâm Hiểu Ngữ lúc này tay vẫn cầm điện thoại, đầu dựa vào tủ đựng đồ, ngủ say sưa không biết gì.

Một tuần sau, Lâm Hiểu Ngữ rốt cuộc cũng đổi ca xin nghỉ được hai ngày, cô ngủ từ buổi chiều đến tận tối mới tỉnh.

Lâm Hiểu Ngữ thay một chiếc váy hoa, trang điểm xinh đẹp, vừa ngâm nga một khúc hát vừa đi đến quán bar tìm Quý Nghiêu.

Cô còn cố tình không gọi báo cho cậu trước, quyết định gây bất ngờ cho cậu.

Sau khi tính toán, hai người cũng đã gần một tháng nay không gặp nhau rồi, điều này cũng không phải thường thấy. Lâm Hiểu Ngữ bước vào, mặt đỏ bừng lên.

Cô, nhớ Quý Nghiêu.

Lâm Hiểu Ngữ tràn đầy vui vẻ đi vào trong quán bar, nhìn thấy tờ giấy dán trên cửa kính màu nâu, nụ cười liền đông cứng lại.

[Cửa hàng của chúng tôi đang sữa chữa nên tạm dừng buôn bán, thông báo tới các quý khách.]

Lâm Hiểu Ngữ nghiêm túc đọc kỹ lại, tại sao cô chưa từng nghe Quý Nghiêu nhắc đến chuyện này?

Cô đứng ở cửa, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra gọi điện cho Quý Nghiêu.

[Xin chào, số máy bạn đang gọi hiện đã tắt, xin vui lòng gọi lại sau ——]

Lâm Hiểu Ngữ ngơ ngác cầm lấy điện thoại bên tai, không thể tin được mà nhìn cái tên hiển thị trên màn hình.

Lâm Hiểu Ngữ vô cùng hoảng loạn, đây là lần đầu tiên cô không thể liên lạc được với Quý Nghiêu.

Cô không bỏ cuộc mà gọi lại lần nữa, nhưng vẫn là giọng nữ lạnh lùng đó vang lên ở đầu dây bên kia.

Cô ấn nút kết thúc cuộc gọi, dựa vào cánh cửa kính màu nâu nhìn vào bên trong quán bar. Ngoài bóng tối ra thì không có bất cứ ánh sáng nào, cũng không có bóng dáng cậu ở đó.

Trong lòng Lâm Hiểu Ngữ rợn cả tóc gáy, cô nhấc chân lên đi vòng ra cửa sau của quán bar, bức tường thấp này vừa vặn nhìn vào phòng sau của quán bar.

Lâm Hiểu Ngữ dịch chuyển vài viên gạch dính đầy rêu xanh ra, giẫm lên đó rồi nhìn vào trong. Giường đệm không xếp chồng lên nhau, trên mặt đất còn có ly cà phê bị vỡ, nhìn có vẻ là đi rất vội vàng.

Lâm Hiểu Ngữ không khỏi siết chặt điện thoại, cô không dám nghĩ tới những suy nghĩ xấu vừa xuất hiện trong đầu. Cô chạy ra khỏi con ngõ nhỏ, lúc này mới nhớ ra mà gọi cho anh Lý, đối tác của Quý Nghiêu.

May mắn thay, điện thoại đã được kết nối.

[Alo?]

[Anh Lý, em là Hiểu Ngữ, anh có biết Quý Nghiêu đi đâu không?]

[Chuyện đó… Hiểu Ngữ à, sắp tới em đừng liên lạc với Tiểu Nghiêu. Gần đây đã xảy ra một số chuyện, anh không thể giải thích một hai câu rõ ràng với em được…]

Anh Lý chưa kịp nói xong đã vội vàng cúp điện thoại, bất luận Lâm Hiểu Ngữ có gọi lại thế nào cũng tắt máy.

Lâm Hiểu Ngữ đã gọi tới tất cả số điện thoại bạn bè của Quý Nghiêu, những người đó không phải trả lời qua loa lấy lệ thì cũng là dứt khoát không trả lời.

Lâm Hiểu Ngữ lo lắng, cô ngồi xổm xuống ven đường khóc, hai mắt đều đỏ hoe, giống như một đứa trẻ đi lạc không tìm được nhà.

Cô không thể tìm thấy Quý Nghiêu nữa.

Chờ ở cửa quán bar hồi lâu cũng không thấy gương mặt quen thuộc xuất hiện, Lâm Hiểu Ngữ chỉ có thể nhét vào cửa một tờ giấy.

Về đến ký túc xá, cả người cô giống như mất hồn. Cách một lúc cô lại bấm số điện thoại của Quý Nghiêu, nghe đi nghe lại giọng nói nhắc nhở [Đối phương đã tắt máy].

Không biết có phải vì trước đó liên tục bị quay vòng không hay là do ‘cơn đau tim’ vì không tìm thấy Quý Nghiêu, Lâm Hiểu Ngữ đổ bệnh.

Cô khăng khăng đòi đi làm, y tá trưởng thấy sắc mặt cô trắng bệch, nói chuyện yếu ớt nên cho cô nghỉ ngơi ở nhà hai ngày.

Nghỉ ngơi ở ký túc xá hai ngày, uống thuốc đầy đủ, nhưng tâm bệnh của cô vẫn không thể chữa khỏi. Cô vẫn không ngừng gọi điện cho Quý Nghiêu, mỗi ngày vẫn không ngừng để lại một tờ giấy ở quán bar.

Gọi nhiều đến mức điện thoại đều hết tiền, cô lại chạy đến cửa hàng tạp hóa mua thẻ điện thoại 100 tệ cho cả mình và Quý Nghiêu.

Vừa mới chuyển tiền điện thoại đi thì điện thoại của Lâm Hiểu Ngữ đổ chuông, nhưng người gọi đến không phải Quý Nghiêu.

[Lâm Hiểu Ngữ, em đã nghỉ ngơi đủ chưa vậy? Ca trực đêm nay thiếu người nên nhớ đến đúng giờ nhé.]

[Ồ, vâng.]

Đầu dây bên kia nhanh chóng cúp điện thoại, khóe miệng Lâm Hiểu Ngữ giật giật, cô thở dài. Nửa câu đầu là an ủi, nửa câu sau lại là thông báo, cô ngoại trừ nói đồng ý ra thì còn có thể nói gì nữa đây?

Các bạn cùng phòng của cô không phải đi thực tập thì cũng là ngủ bù sau ca trực đêm, Lâm Hiểu Ngữ rửa mặt xong liền đi đến bệnh viện sớm.

Trong phòng thay đồ, Lâm Hiểu Ngữ đã thay đồng phục y tá. Cô liếc nhìn điện thoại bên cạnh, sắc mặt không khỏi tối sầm lại. Rốt cuộc Quý Nghiêu đang ở đâu chứ?

Dựa vào tủ đựng đồ, Lâm Hiểu Ngữ cầm điện thoại lên, vừa định gọi lại lần nữa thì cửa phòng thay đồ đột nhiên bị đẩy vào.

“Hiểu Ngữ, mau tới hỗ trợ!”

Lâm Hiểu Ngữ vội vàng cất điện thoại vào túi áo khoác, xoay người khóa tủ rồi bước nhanh ra ngoài.

“Sao vậy?” Lâm Hiểu Ngữ nhìn các đồng nghiệp của mình đều bận rộn ở trong sảnh phòng cấp cứu, nhịn không được mà mở miệng hỏi.

“Nghe nói là tụ tập ẩu đả, rất nhiều người phải nhập viện cùng một lúc…”

Trái tim Lâm Hiễu Ngữ hẫng một nhịp, trong lòng vô thức nghĩ đến Quý Nghiêu. Cô nhướng mày, tăng tốc bước chân.

Trong khi giúp người bị thương xử lý vết thương, Lâm Hiểu Ngữ luôn cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt người đó. Lần lượt tiếp nhận những người bị thương, nhưng đều không có bóng dáng Quý Nghiêu. Trái tim Lâm Hiểu Ngữ cũng bất giác buông lỏng xuống.

Cô cởi găng tay cao su ra, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán. Không biết đã bận bịu bao lâu rồi, hiện tại cô chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô rát. Cô xoay người đi về phía phòng thay đồ.

“Lâm Hiểu Ngữ ——”

Một giọng nói quen thuộc vang lên ở sau lưng, Lâm Hiểu Ngữ ngẩn người đứng tại chỗ. Cô muốn gặp cậu, nhưng lại không muốn nhìn thấy cậu trong bệnh viện.

Cô ngây ngốc xoay người lại nhìn cậu, ngoại trừ bộ râu quai nón xuất hiện trên cằm ra thì trên người cũng không có dấu hiệu bị thương nào.

Lâm Hiểu Ngữ nhìn cậu tiến lại gần, đôi mắt của cô trở nên mờ mịt. Khi đôi tay cậu chạm vào người cô, nước cô tuôn rơi như con đê bị vỡ, nghẹn ngào nói: “Anh còn biết đường trở về sao?”

Vẻ mặt Quý Nghiêu tràn đầy sự áy náy và đau lòng. Cậu ôm cô vào lòng, vùi đầu vào vai cô, nói xin lỗi hết lần này đến lần khác.

Lâm Hiểu Ngữ vươn tay lên lau nước mắt, dùng sức đẩy cậu ra, nức nở nói: “Em chỉ cho anh một cơ hội duy nhất để giải thích!”

Nói xong lại liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó cúi đầu kéo cậu đến cuối hành lang, vẻ mặt thương lượng, chờ cậu tự mình giải thích.

Sau khi nghe cậu nói, Lâm Hiểu Ngữ mới biết chuyện. Thì ra chính anh Lý đã gây chuyện ở trong quán bar, sau đó lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Quý Nghiêu.

Quý Nghiêu nể tình lúc trước anh Lý rất xem trọng cậu, vào lúc anh thất vọng nhất đã kéo anh lại, nên đã đứng ra giải quyết chuyện này.

Vốn tưởng rằng chỉ cần xin lỗi và bồi thường là có thể giải quyết xong, nhưng không ngờ nhóm người này lại buông ra những lời lẽ khó nghe, lại đe dọa tới quán bar, thậm chí còn nói những người xung quanh anh ta nên cẩn thận.

Anh Lý bị bọn chúng nắm được điểm yếu nhưng lại cầu xin Quý Nghiêu đừng gọi cảnh sát.

Cuối cùng, quán bar bị buộc phải đóng cửa. Để không liên lụy đến Lâm Hiểu Ngữ, Quý Nghiêu chỉ có thể trốn đi, cắt đứt liên lạc với cô.

“Vậy tại sao anh lại gọi cảnh sát…” Hai mắt Lâm Hiểu Ngữ đỏ lên, thấp giọng oán trách.

“Bởi vì, em đang tìm anh.”

Quý Nghiêu nhìn cô bằng ánh mắt kiên định. Trước mắt Lâm Hiểu Ngữ bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, trong đầu cô vang vọng giọng nói trẻ con của Quý Nghiêu.

[Sau này lớn lên, anh muốn cưới em!]

Lâm Hiểu Ngữ mỉm cười một cách khó hiểu, cô lao vào lòng cậu, nhẹ nhàng nói.

“Quý Nhiêu, đừng biến mất nữa, được không?”

Quý Nghiêu ôm chặt cô, trả lời: “Được.”

“Quý Nghiêu, sau này anh tiếp tục làm chuột bạch của em nhé, được không?”

“Được.”

Sau khi dừng khoảng hai giây, Lâm Hiểu Ngữ ngẩng đầu nhìn cậu, trả lời bằng ánh mắt kiên định.

“Quý Nghiêu, chúng ta kết hôn đi.”