Ánh Nắng Sưởi Ấm Đời Nhau

Chương 2: Tuổi thơ bất hạnh





Ngày hôm sau...

"Bà dẫn nó theo thật hả?"

"Thì có sao? Để nó ở nhà một mình với lão chồng, tôi cũng không yên tâm."

"Gớm! Mới qua còn đánh con bé te tua, giờ bày đặt giả nhân giả nghĩa."

"Thôi đi giùm cái. Giờ nó là cháu tôi hay cháu bà."

Thấy bà út Đẹt tỏ vẻ không vui, bà tư Hẻo quay lưng leo lên chiếc xe khách đã đậu từ trước.

Ổn định chỗ ngồi xong cũng là lúc xe khởi hành. Cả thẩy gần bảy tám người đàn bà ham chơi trắc nết cứ thế cười hô hố suốt đoạn đường đi, tuyệt nhiên chẳng ai nhận ra sự hiện diện bé bỏng của một cô bé đang co rúm ngồi sát cửa xe.

Yến Thư hiếu kỳ lén nhìn cửa sổ hai bên, mặc dù trận đòn ngày hôm qua vẫn khiến mông cô bé đau âm ỉ, song vì lâu rồi mới được ra ngoài dạo chơi nên trong lòng vẫn phấn khởi không yên. Đó là trước khi bé Thư chưa thực sự nhận ra toan tính ác độc của dì út mình.

Chiếc xe khách băng qua cửa khẩu, rồi đăm đăm hướng Casino mà rồ ga, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Mọi người hướng dẫn vị trí đậu xe, rồi hào hứng phi như bay vào sòng bạc hệt như bầy cá mắc cạn gặp nước.

Bà út Đẹt nhanh tay kéo bé Thư ra một khu khác, đến khi chắc chắn không bà bạn bám theo phía sau mới buông tay cháu gái ra: "Mày nghe đây! Bên trong họ cấm con nít không được bước vào, nên mày ở đây chơi cho tao. Thấy cái đồng hồ đó không?" Bà ta chỉ tay lên chiếc đồng hồ cỡ đại được treo trên cột đá gần đấy, tiếp tục nói trong sự gấp gáp: "Hai giờ tao sẽ quay lại đây rước mày. Cấm mày đi lung tung nghe chưa!"

Yến Thư gật gật đầu. Thâm tâm cô bé cho rằng dì chắc hẳn rất lo lắng nên mới dặn dò kĩ lưỡng như thế.

"Dạ con biết rồi! Dì đánh bài vui vẻ. Thằng nhiều tiền về mua bánh cho Thư ăn."

Câu nói hẵng còn chưa dứt thì bà út Đẹt đã chạy tót về phía cổng chính, khóe miệng vẫn nhoẻn cười xảo trá.

"Dì đi mất tiêu rồi." Bé Thư chưng hửng đưa tay chào dì, bất giác lại xoa xoa bụng lầm bầm: "Đói quá! Hôm qua tới giờ dì phạt nặng nên mình chưa được cho ăn thêm gì hết."

Cô bé khẽ trấn an bản thân, đoạn đưa mắt nhìn những thứ mới mẻ xung quanh. Đây là lần đầu tiên Yến Thư thấy nhiều đèn điện đến vậy. Cái nào cái nấy lấp lánh ánh vàng vô cùng chói mắt, khác hẳn bóng đèn cũ kĩ ở nhà.

"ÂY DA!!!"

"Gì đây! Con cái nhà ai lại để đi lung tung thế này."

Một người đàn ông to còn vừa va vào Yến Thư khiến cô bé té sõng soài trên nền gạch lạnh buốt. Ông ta phủi phủi chiếc quần tây rồi quay mặt rời đi. Tiếp sau đó, những hàng người đông nghẹt từ đầu ồ đến khiến khu vực xung quanh bỗng trở nên nhộn nhịp khó tả.

Yến Thư bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cố dặn lòng không được mít ướt, khó nhọc đứng dậy rồi phủi phủi đầu gối.

"Mẹ nó! Thua hết tiền rồ… OÁI…"

Một gã đàn ông to con khác từ đâu lù lù đi đến, không để ý trước phía liền va vào bé thư khiến cô nhóc té nhào thêm một lần nữa. Cả cẳng chân tên đàn ông đè nặng lên bụng bé Thư khiến nỗi sợ như bị thổi phồng lên nhiều lần.

"Con ranh này. Mắt mũi mày để đâu thế hả?"

"HUHU!!! Dì ơi!!!"

Yến Thư ré lên khóc inh ỏi trước lời dọa nạt đầy hung hãn kia. Mọi người xung quanh hướng sự chú ý về cô bé trong giây lát nhưng rồi lại ngoảnh mặt bước đi. Dòng người ở chốn bài bạc này là như vậy đấy.

"Im mồm. Ai làm gì mà mày khóc. Tao nói mày im chưa."

"HUHU! Dì ơi! Chú quát con."

Lão đàn ông càng hét lớn, bé Thư khóc càng to tiếng hơn. Khung cảnh bỗng chốc trở nên hỗn loạn khó tả. Tất nhiên thì người dì vô tâm kia vẫn đắm chìm vào thú vui bài bạc ở bên trong, còn tâm trí nào mà lo lắng cho cô cháu gái đang sợ hãi khôn cùng ngoài này.

"Đã thua hết tiền rồi còn gặp ngay con ranh này nữa. Giờ tao nói miệng mày không nghe chứ gì? Được. Để tao đánh mày vài cái là nín khóc chứ gì?"

Gã đàn ông vừa giơ tay lên định tác động vật lý thì một giọng nói nom khá uy nghiêm đột ngột vang lên:

"Đường đường là thanh niên sức dài vai rộng, thế mà lại đứng đây đôi co với một đứa trẻ và bây giờ là muốn hành hung cô nhóc luôn sao?"

Hắn ngoảnh mặt nhìn lại, một người đàn bà ăn mặc lịch sự, tay đung đưa túi hiệu đang từ từ bước lại gần. Tháp tùng ngay sau lưng bà ta là hai vệ sĩ nam cao lớn đeo kính râm cùng mũ đen che kín mặt.

"Có thể để con nhóc đó lại cho tôi không?"

Sẵn đang máu nóng trong người, lại tinh ranh nhìn ra người đàn bà đứng trước mắt là dân có tiền chính hiệu, gã đàn ông đổi thái độ, giọng thách thức: "Đây là chuyện của tôi, bà cô xen vào không phải bất lịch sự sao?"

"Ồ! Vậy là mắng chửi trẻ em bằng ngôn ngữ tục tiễu và hành hung bạo lực như anh đây được xem là lịch sự sao? Hưm! Kiến thức mới lạ quá!"

"Má! Bà cô chán sống rồi hả… ỐI"

Còn chẳng để đối phương kịp bật lại, hai tên vệ sĩ đã nhào ra đè cổ hắn xuống.

"Đau.. đau… Em… em sai rồi! Mong chị bỏ qua!"

"Thả nó ra đi. Đụng vô chỉ bẩn tay hai anh thôi."

Hai người vệ sinh xô mạnh gã đàn ông té đập người xuống sàn. Hắn hớt hải chạy vụt đi, mặt không ngoảnh lại dù chỉ là một lần.

Mọi việc đã êm xuôi, người đàn bà quý phái ấy liền tiến đến trước mặt bé thư đang thu tay khóc thút thít, nhẹ nhàng: "Con là con của ai. Sao lại đi lung tung ở đây. Có biết chỗ này chỉ người lớn mới được lui tới không?"

"HỨC! HUHU! Con đói quá. Bà có gì cho con ăn không?"

"Con nhóc này… mày…"

"Được rồi! Không sao!"

Người đàn bà đưa tay ra hiệu vệ sĩ im lặng, rồi lôi từ trong túi xách vài gói bánh ép. Bé Thư nhận lấy rồi ngấu nghiến một cách ngon lành, vừa ăn vừa liên tục cảm ơn người phụ nữ lạ mặt.

"Trời quỷ thần! Thua hết rồi."

Bà út Đẹt khi này mới cùng đồng bọn từ sòng bạc bước ra. Người vui vẻ vì thắng lớn, người cau có vì thua sạch tiền.

"Bà ra xe trước đi. Tôi đón con Thư cái."

Giờ mới chịu nhớ đến đứa cháu tội nghiệp. Nhưng đó cũng là lúc mà út Đẹt vui mừng thỏa mãn, vì bà ta biết kế hoạch đã thành công được một nửa.

Đi được một đoạn, thấp thoáng phía xa thấy Yến Thư đang ăn thứ gì đó rất ngon lành, ngồi bên cạnh cô bé lại là một quý bà trông có vẻ rất sang trọng, lúc này út Đẹt biết cá đã cắn câu rồi.