Tạ Tri hoàn toàn đem lời nói của Lê Gia vứt sau đầu, ở nhà đợi hai ngày, Đổng Mân mới tuyên bố nhiệm vụ mới.
[Đổng Mân: Làm việc, làm việc thôi!]
[Đổng Mân: Mau ra đây, đừng có đắm chìm trong trò chơi ba con nữa.]
Mới vừa ăn xong cơm trưa, Tạ Tri xách theo Bùi Hàm Ý đi dạo vài vòng ở sân sau để tiêu thực, trên đường còn phải ngăn cản gấu con có ý đồ trèo lên cây phượng tím để hái hoa, sau khi về phòng tắm rửa, cậu nằm trên sô pha mềm mại trước cửa sổ sát đất, lười biếng mà ngắm nhìn cây phượng tím trổ đầy hoa bên ngoài, trả lời một dấu "?"
[Đổng Mân: Làm đại ngôn quảng cáo dầu gội đầu Vissea.]
Nhãn hiệu lớn, Tạ Tri đáp: "Ừm."
[Đổng Mân: Hợp đồng đã đưa cho Tiểu D đem đến cho cậu, nhìn xem nếu không có vấn đề thì ký tên vào.]
[Đổng Mân: Âu hoàng (1), chiếc bánh rớt từ trên trời xuống."
(1) Nguyên văn: 欧皇 (Âu hoàng), ý chỉ những chuyện cực kỳ may mắn, cực kỳ tốt.
Tạ Tri đổi một cái tư thế thoảng mái, nhắn tin hỏi: Đối phương coi trọng tôi ở điểm nào?
[Đổng Mân: Nhiều tóc.]
[Tạ Tri...]
[Đổng Mân: Đường chân tóc không hư tổn.]
[Tạ Tri...]
[Đổng Mân: Sản phẩm mới của bọn họ tập trung vào việc ngăn ngừa rụng tóc và phục hồi tóc hư tổn, kết hợp với các sản phẩm đang hot hiện nay.]
[Đổng Mân: Cậu không biết chứ bây giờ có rất nhiều minh tinh nhìn thì thấy tóc rất dày nhưng sau lưg lại lén cấy tóc giả, còn cậu thì khá là tự nhiên.]
Tạ Tri không muốn trả lời tin nhắn của hắn.
1 giờ rưỡi chiều, bảo vệ gọi điện tới xác nhận thân phận của Tiểu D, mới để cậu ta vào chung cư, cho đến lúc ấy thì cũng nóng đến mức mồ hôi đầm đìa: "Bên ngoài trời nóng quá, anh Đổng sợ anh lại cảm nắng phát sốt nên để em đưa hợp đồng đến đây."
Tạ Tri mặc đồ ở nhà, cổ áo rộng thùng thình, từ cái cổ trắng nõn đến cằm đều tạo thành một đường cong mảnh khảnh xinh đẹp. Nghe thấy lời này, cậu nâng mắt lên, nhàn nhạt nói: "Không có yếu đuối như vậy."
Dừng một chút, cậu nhìn thấy tóc Tiểu D ướt mồ hôi đến bết thành một cục thì nghiêng người nói: "Đợi tôi xem xong thì cậu đem về luôn."
Trong ba năm nay Tiểu D cũng đến nơi này không ít lần, cậu ta cười hắc hắc quen cửa quen nẻo mà đổi giày vào nhà, phát hiện đôi giày ở cửa thì liếc mắt nhìn lên lầu: "Bùi tiên sinh cũng ở nhà ạ?"
Tạ Tri: "Đang ngủ trưa. Trái cây ở trong tủ lạnh, máy ép ở phòng bếp, tự mình làm đi."
"Vâng." Tiểu D tập mãi thành quen, đưa hợp đồng cho cậu rồi đi vào phòng bếp cơm no áo ấm.
Tạ Tri cầm hợp đồng ngồi trên sô pha, cẩn thận xem kỹ. Cho dù là Đổng Mân từng đọc qua đi chăng nữa thì cậu vẫn không yên tâm cho lắm.
Loại bất an này bắt nguồn từ đoạn ký ức mơ hồ, về việc tự sát trước kia ở trong lòng cậu.
Đến tận bây giờ Tạ Tri cũng không nhớ rõ chi tiết về vụ tự sát ngày đó.
Cậu chỉ nhớ được sau khi được cứu sống, việc cậu phải đối mặt chính là cảnh sát, bác sĩ, giám đốc ngân hàng, người phụ trách quỹ,...Còn có cả lần bị phóng viên cầm camera chụp thẳng mặt cậu, lúc cậu rời đi còn ở phía sau hét lên: "Xin hỏi, Tạ tiên sinh cùng ba mẹ ở chung cư tự sát bằng khí than là muốn trốn nợ đúng không ạ, ba mẹ ngài không cấp cứu kịp thời nên đã bất hạnh qua đời, tiếp theo ngài chuẩn bị sẽ làm gì?"
Quang cảnh hỗn loạn ồn ào, mà trong đầu cậu lại trống rỗng.
Sau một hồi im lặng, có thứ gì đó lạnh lẽo như rơi ra khỏi hốc mắt cậu.
Tạ Tri nhớ rõ chính mình đã nói: "Cút đi."
Hồi ức bỗng nhiên bị một giọng nói đánh vỡ: "Anh Tạ, em làm cho anh ly nước ép chanh dây này."
Tạ Tri hoàn hồn, gật đầu nói: "Cảm ơn."
Vừa nhấp một ngụm trên cầu thang đã truyền đến tiếng bước chân.
Tiểu D căng thẳng đặt hai chân lên nhau, ngẩng đầu nhìn......
Người đàn ông đang bước xuống lầu chợt dừng bước. Có lẽ là vừa ngủ dậy nên vẻ mặt của anh trông uể oải, cằm khẽ nhếch lên lộ rõ hầu kết, hốc mắt sâu thẳm, mái tóc lộn xộn, tùy tiện mặc một chiếc áo sơ mi còn chưa đóng cúc lại, cơ ngực cơ bụng phơi ra nhìn không sót một cái gì, phong cảnh đẹp đẽ, một tay đặt trên tay vịn, hơi nheo mắt từ trên cao nhìn xuống.
Khí tràng (3) hút người.
(3) Nguyên văn: 气场 (Khí tràng), năng lượng vô hình của con người.
Tiểu D lại càng căng thẳng hơn: "Bùi, Bùi tiên sinh, tôi tới để đưa cho anh Tạ..."
Đôi mắt đen như mực của Bùi Hàm Ý nặng nề nhìn cậu ta rồi đột nhiên hét to: "Boss! Có phần tử khả nghi!!!"
???????
Tiểu D kinh hãi!
Tạ Tri khoanh chân dài, rũ mắt lật từng trang hợp đồng trong tay, bình tĩnh nói: "Ồ."
Tiểu D mờ mịt nhìn cậu: "Anh Tạ, Bùi tiên sinh đây là..." Cậu ta nghẹn một lúc, mới đập tay hiểu ra, "Mớ ngủ!"
"Không phải," Giọng điệu Tạ Tri bình tĩnh, "Anh ta bị đần."
Tiểu D cười gượng lau mồ hôi lạnh: "Ngài cũng biết nói đùa à....A Bùi tiên sinh!"
Vẫn luôn ung dung nhàn nhã, chết vì sĩ diện - Bùi tiên sinh cử động chân dài bay nhanh xuống lầu, dáng vẻ hệt như gà mái bảo vệ gà con, chắn ngang giữa Tiểu D và Tạ Tri, hung hăng không có ý tốt.
Tiểu D đầy đầu chấm hỏi, liên tục lui lại vài bước, đáng thương vô cùng mà nhìn về phía Tạ Tri.
Tạ Tri cuối cùng cũng xem xong hợp đồng, cắn nắp bút mở ra, ký tên vào, mới bố thí một ánh mắt: "Bảo (4), mặc quần áo đàng hoàng."
(4) Các vị không nghe nhầm đâu, Tạ Tiểu Tri chỉ gọi một chữ "Bảo (宝)" mà thôi!!!
Bùi Bảo hoàn toàn không có nhận thức mình là một người đã trưởng thành, nghe vậy mới "Ò" một tiếng, ngoan ngoãn cài cúc áo rồi ngồi xuống bên cạnh Tạ Tri.
Tiểu D: "............"
Tạ Tri nhắc lại: "Bị đần, thấy rõ chưa."
Tiểu D bị dọa muốn khóc: "Sao trợ lý Tống một chữ cũng không chịu nói!"
Tạ Tri cau mày, trong lòng lại hiện lên một số chi tiết từng bị bỏ qua, câu nâng mắt, bút ký tên xoay nhanh giữa những ngón tay mảnh khảnh: "Trợ lý Tống? Cậu và Tống Đạm liên hệ với nhau?"
Nhất tời khiếp sợ mà lỡ miệng, Tiểu D hơi há mồm, ý thức được mình không thể lừa gạt cho qua được, đành đón lấy đôi mắt trong suốt không gợn sóng của Tạ Tri, nuốt nước miếng nói: "Lần trước anh Tạ bị cái tên sb kia bắt nạt, trong lúc nóng giận em có nói cho trợ lý Tống...Quen biết ngần ấy năm, mọi người cũng coi như là bạn bè mà."
Tạ Tri lạnh nhạt trả lời: "Phải không, tôi còn tưởng rằng Tống Đạm chỉ muốn làm bạn với tiền bạc thôi chứ."
Hóa ra chuyện lần trước là do Tống Đạm ở sau lưng ra tay, khó trách sao lại ra sắc bén như vậy, mỗi chiêu đều chí mạng.
Đại sư sb đã không còn khả năng quay lại làm việc.
Cũng không khó đoán được lý do mà Tống Đạm ra tay.......dù sao ông chủ của y còn ở đây gọi Tạ Tri là ba này.
Chỉ là dựa theo tính cách của Tống Đạm, làm bất cứ chuyện gì thì cũng đều vì đổi lấy tiền tài lợi ích, sao y có thể giúp cậu dạy dỗ người khác mà không đề cập tới?
Tạ Tri suy tính một lúc, nhớ lại hôm đó Tống Đạm đưa quyển "Hướng dẫn nói chuyện" kia tới, đoán chừng chắc là do có việc muốn nhờ.
Nhưng nếu nói cho cậu biết chuyện của Sabine, sau đó lại đưa ra yêu cầu không phải là hợp logic hơn sao?
Nghĩ mãi cũng không ra lý do hành động kỳ lạ của Tống Đạm, Tạ Tri theo bản năng quay đầu nhìn về phía Bùi Hàm Ý......thì thấy trong tay Bùi tiên sinh đang cầm ly nước của cậu, uống sạch một ngụm chanh dây cuối cùng.
Lại còn lầm bầm: "Bỏ nhiều mật ong quá."
Tạ Tri không cảm xúc nói: "Đó là ly tôi đã uống."
Bùi Hàm Ý liếm mép ly, bừng tỉnh nói: "Trách sao lại ngọt như vậy."
"......" Học cái này ở đâu vậy, Tạ Tri đá chân anh: "Nóng, đừng có dựa gần như vậy."
Tiểu D mở to cặp mắt chó, nhìn đến mức trợn mắt há mồm.
Tạ Tri xoa thái dương, cảm thấy dạo này Bùi Hàm Ý càng lúc càng khó đối phó, chuyển hướng sang Tiểu D: "Ở lại ăn cơm tối?"
"Không được không được," Tiểu D nhìn thời gian, cầm lấy hợp đồng, "Em còn phải quay về báo cáo kết quả công việc, mấy ngày nữa lại đến đón ngài đi cao ốc Thiên Dương."
"Ừ, vất vả rồi." Tạ Tri đứng dậy muốn tiễn, Tiểu D nhìn Bùi tiên sinh ngồi bên cạnh như hổ rình mồi thì điên cuồng lắc đầu.
Cậu ta cầm lấy hợp đồng, chần chờ một chút vẫn không nhịn được mà hỏi: "Bùi tiên sinh bị bệnh gì vậy...Còn có thể chữa khỏi không?"
"Đang trong quá trình trị liệu, có hiệu quả rõ ràng," Tạ Tri không cảm xúc chỉ chính mình, "Thuốc an thần."
Tiểu D nín cười: "Hóa ra ngài có chuyện bận là chỉ cái này, vất vả rồi."
"Vẫn ổn, trước tiên thử trải nghiệm cảm giác có con trai," Tạ Tri đưa cho cậu ta một cái nón che nắng, "Cậu cũng vất vả rồi."
Bùi tiên sinh nghe lén đối thoại của hai người, Tiểu D vừa đi thì tủi thân nói: "Boss cảm thấy chăm sóc em rất vất vả hả?"
"Không có, tôi cảm thấy rất vinh hạnh."
Tạ Tri trả lời có lệ một câu rồi cầm lấy quyển sách, quyết định thôi miên bản thân, đi đến sô pha bên cửa sổ, đọc vài tờ thì mơ màng sắp ngủ, hiệu quả lớn vô cùng. Cậu cầm sách che mặt, trong hương thơm của tri thức mà bắt đầu ngủ trưa
Bùi Hàm Ý ghé vào lưng sô pha cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt đặt trên bìa "Đỏ và đen" cùng với cái cằm tinh xảo trắng nõn lộ ra bên ngoài, lại nhìn xương quai xanh lơ đãng lộ ra giữa cổ áo rộng lớn.
Nhô lên, gầy ốm lại tinh tế.
Bùi Hàm Ý suy tư một lát, hai mắt chợt sáng ngời, chạy đến bên cạnh bàn cầm cấy bút lên, tìm tờ giấy ghi chú rồi rồng bay phượng múa viết mấy chữ to, sau đó thật cẩn thận dán lên cằm và xương quai xanh của Tạ Tri.
Tạ Tri ngủ dậy cảm thấy không đúng lắm.
Sách trên mặt rơi xuống đất cũng không quan tâm, cậu nhíu mày xé tấm giấy ghi chú trên người xuống, không cần đoán cũng biết đây là tác phẩm của ai.
Cậu vừa ngước mắt liền thấy........"Boss độc quyền của riêng Bùi Bảo", "Người sống chớ gần."
Tạ Tri: "............"
Sắc mặt Tạ Tri đúng thật là người sống chớ gần.